Những điều trông thấy

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Thư gửi cha mẹ của bạn Trần Minh Nhật trước khi bị bắt
Danlambao -

Các bạn thân mến,

Bạn Trần Minh Nhật là một trong số 14 người sẽ ra tòa vào sáng mai, 8/1/2013 tại trụ sở Tòa án tỉnh Nghệ An. Tin cho biết, Nhật đã chính thức từ chối luật sư và sẽ tự đứng ra bào chữa trước Tòa, với lời khẳng định: "Dù bị tù đày, bị bách hại, bị chết thì không bao giờ nhận tội mà hoàn toàn mình không có".

Trước phiên xử ngày mai, Danlambao xin gửi lại bạn đọc một bức thư do Trần Minh Nhật viết gửi cha mẹ. Bức thư được viết trước ngày Nhật bị công an bắt cóc một tuần, khoảng tháng 8/2011, thời điểm mà hàng loạt những thanh niên công giáo khác liên tiếp bị bắt bớ.

Sau khi bị bắt mất tích, bức thư được công bố rộng rãi. Nhiều độc giả đã từng rơi nước mắt khi đọc những giòng cuối cùng của Nhật gửi đến cha mẹ mình.


*

Thiên Chúa – nguồn bình an đích thực !

Cha mẹ kính mến

Lời đầu thư con xin được vấn an sức khỏe cha mẹ. Con biết sức khỏe của Cha Mẹ ngày càng yếu hơn vì lo lắng cho đoàn con. Con xin lỗi Cha Mẹ vì gần đây đã làm cho Cha Mẹ phải lo nghĩ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Con cũng xin lỗi những lỗi lầm trong quá khứ mà đã làm Cha Mẹ tổn thương, những ngày tuổi trẻ bồng bột không vâng lời Cha Mẹ. Con xin lỗi cả những lỗi lầm có thể xảy đến trong tương lai nữa.

Con viết thư này gửi Cha Mẹ như một lời tri ân vì tất cả. Trước hết con cám ơn Cha Mẹ, điều này con chưa nói ra lời được bao giờ, vì đã sinh ra con, đã dưỡng dục con trong một gia đình Ki-tô giáo. Con cám ơn Cha Mẹ vì đã dành tình yêu thương cách đặc biệt cho con. Con cảm nhận được tình yêu của Mẹ những đêm con cảm cúm, bệnh tật, Mẹ đã lo lắng cho con nhiều. Con cám ơn sự nghiêm khắc mà Cha đã dùng để dạy con, nhớ những lần làm phiền lòng Cha Mẹ để bị đánh đòn.
Con mong Cha Mẹ luôn giữ gìn sức khỏe, để sống với đoàn con lũ cháu.

Con thấy Cha Mẹ thường hay bị phiền lòng bởi chúng con – đứa nhỏ cũng như người đã lập gia đình. Con đau lòng lắm vì một số anh chị làm Cha Mẹ không vui. Nếu là em thì chắc con sẽ dùng lời răn đe mạnh lắm nhưng vì đó là các anh chị nên dù gì con vẫn không dám vô lễ.

Để được thanh thản hơn Cha Mẹ cũng đừng quá bận tâm, quá lo lắng. Vì dù sao thì các anh chị cũng đã đủ lớn cả rồi, đã có gia đình cả rồi, cũng có khoảng trời riêng. Hơn nữa, nếu có nhắc nhở, khuyên răn dạy bảo nhưng cũng không nên vì những điều bên ngoài mình mà mất bình an. Bọn con còn trẻ người non dạ nên nhiều khi không hiểu hết được lòng Cha Mẹ và nhiều khi anh chị cũng lỡ lời, nói mà không nghĩ, nói một cách quá “vô tư”. Xin Cha Mẹ cứ nghĩ là do sự ngu dốt của bọn con mà đừng chấp tội.

Riêng phần con, Cha Mẹ yên tâm, con đủ lớn để đảm đương những chuyện xảy ra. Con cám ơn Cha Mẹ và anh chị em đã quan tâm lo lắng cho con.

Image
Trần Minh Nhật bị CA bắt khi tham gia biểu tình chống TQ tại SG

Cha Mẹ cũng hiểu tình trạng xã hội Việt Nam hiện nay nó bất ổn như thế nào rồi đó ạ. Con dám khẳng định nếu có gì bất ổn xảy ra cho con đều là từ cái hệ thống tàn ác này gây ra. Chắc Cha Mẹ đang bực mình là tại sao biết là có thể có những bất trắc xảy ra mà còn lao đầu vào? Thưa Cha Mẹ! Con vẫn còn nhớ có những lần nói dối bị đánh đòn rất đau. Cha Mẹ đã dạy con sống cho nên người. Sống cho nên người đó chắc chẳng có gì khác đó là sống có ích cho người khác, sống chân thật, biết bảo vệ Công lý – sự thật, xây dựng hòa bình và tình liên đới với anh em???

Con lại được sinh ra trong một gia đình Ki-tô giáo – một gia đình Công Giáo thực hành. Từ nhỏ con đã được Cha Mẹ cho tiếp cận với Kinh Thánh. Tại sao Cha Mẹ lại cho con tiếp cận Lời Chúa sớm thế? Chắc cũng muốn con sống theo những Lời ban sự sống đó? Con đang vang vọng bên tai câu lời của Chúa: Thầy là đường, là sự thật, là sự sống. Và lời nhắc nhở của Ngài: Chính anh em là muối cho đời, là ánh sáng cho trần gian. Nếu con không sống những lời mà Chúa dạy thì con cũng chỉ như một nắm muối đã nhạt không còn mặn nữa, vậy thì chỉ còn biết đem đổ ra đường cho người ta chà đạp. Hoặc nếu sống “nửa nạc nửa mỡ” (thánh Phao lô) thì thật là kinh tởm, đáng bị mửa đi. Cha Mẹ đã không hay nhắc con nhớ cầu nguyện, tìm Nước Chúa trước đó thôi?? “Tiên vàn, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước và các sự khác người sẽ ban cho sau”, cuộc hành trình tìm kiếm đó là “cửa hẹp” chứ đâu dễ dàng gì. Và thật là vô ích cho đời sống Ki-tô hữu nếu không được gặp Chúa. Mà một khi gặp được Đức Ki-tô sẽ biến đổi phận người, biến đổi cả con người, và ngài sẽ ban cho bình an – bình an đích thực. Không thể có bình an đích thực được nếu không có Chúa và không làm theo lời ngài. “Hiến Chương Nước Trời” chỉ cho cách vào. Con không dám tự tin nhưng nhờ ơn Chúa con có thể nói rằng con đang bước theo một trong những mối phúc của Ngài: Phúc cho ai bị bách hại vì lẽ công chính.

Con xét thấy mình chẳng làm gì đáng để bị đối xử bất công cả. Con đã vì quê hương đang trên bờ vực thẳm, đang có nguy cơ bị quân Tàu chiếm nên đi biểu tình. Biểu tình là quyền vậy mà con bị bắt và làm khó đủ điều.

Con có làm gì ngược lại lợi ích của dân tộc không? Con chỉ cộng tác với các cha DCCT trong công tác loan báo Tin Mừng của Sự thật – tình yêu. Vậy mà con bị săn đuổi.

Là một người Công Giáo con không thể khoanh tay làm ngơ trước nỗi đau của dân tộc, của con người, của Giáo Hội. Cha Mẹ cũng biết những đau khổ của con người trong xã hội VN rồi đó. Những nỗi đau tinh thần và vật chất. Chúa nói Ngài đến để cho chúng ta được sống và được sống dồi dào. Và Ngài cũng muốn chúng ta yêu thương nhau và cùng thăng tiến cuộc sống.

Con biết khi chiến đầu cho sự thật, cho Tin Mừng thì con sẽ bị người ta hãm hại, thù ghét và thậm chí bị giết chết. Nhưng lời Chúa nhắc nhở cho con biết “Vì danh Thầy, an hem sẽ bị mọi người thù ghét nhưng kẻ nào bền chí đến cùng kẻ ấy sẽ được cứu”.

Con xác tín: chỉ có Thiên Chúa là Đấng tối thượng trên cuộc sống của con. Không ai có thể cất sự sống của con mà nằm ngoài bàn tay quan phòng của Chúa. Ngài có sẵn lộ trình cho con, an bài mọi chuyện và nếu đời con thực hiện được lộ trình đó thì ơn cứu độ đang chờ con.

Nhiều lần trong đời con hỏi mình đâu là sứ vụ của đời con? Đâu là ý Chúa trong cuộc đời con. Hơn ai hết con là người gặp phải tình trạng bối rối và hỏi Chúa: Lạy Chúa con phải làm gì? con phải làm gì đây lạy Chúa? Viết những dòng này con cũng đang tự hỏi mình câu đó. Đâu là ơn gọi đích thực của con?

Nhưng con chắc một điều là dù ơn gọi của con là gì đi nữa thì có một điều mà Ngài muốn con thực hiện trong đời mình đó là: Làm cho danh Chúa được tôn vinh qua công việc phụng sự Chúa, phục vụ con người.

Con biết Cha Mẹ hay nói mình chưa là gì cả, chưa có danh phận gì… đúng. Con không là gì cả trong thế giới này, không là gì cả trong xã hội và giáo hội này. Tuy nhiên đó không phải là lý do biện minh cho việc mình không dấn thân. Ở trong mắt người đời có thể con không là gì cả, không có chức phận, không tài giỏi, không làm được chuyện đại sự này nọ. Nhưng trong Chúa, con biết con là ai. Con là khí cụ của Chúa. Là khí cụ của Ngài con không có quyền ra lệnh cho Ngài phải làm thế này thế nọ? Là khí cụ của Ngài, con chấp nhận để cho Ngài toàn quyền sử dụng. Là khí cụ của Chúa con không ngại những đau khổ, những thử thách do kế hoạch của Ngài trên đời con và con bình an chấp nhận mọi chuyện vì biết mình đã thi hành đúng ý Chúa. Mọi sự lo lắng cho an nguy bản thân, cho tương lai sự nghiệp với con giờ phút này chỉ là phù du. Con tin Chúa có cách của Ngài để làm cho đời con được thăng hoa. Con chỉ biết cảm tạ và cầu nguyện với Ngài trong mọi biến cố cuộc đời.

Con muốn các em của con tiếp tục được đi học lại. Con nghĩ giáo dục là chìa khóa để thoát nghèo, để thay đổi cuộc sống. Các em còn trẻ, tương lai còn dài vì thế cần phải có một nhận thức sáng suốt. Các em cần tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, cần được có một khung trời rộng mở để thực hiện những lý tưởng của cuộc đời. Ông cha ta có câu “đi ra cho biết đó đây, ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn”. Đi ra đó đây giúp các em học được nhiều điều và ít ra là khi phải về nhà thì các em cũng thỏa mãn rồi vì đã được có cơ hội thăng tiến. Còn vấn đề các em có đi tu được hay không? Đó là chuyện của Chúa, ơn gọi là của Chúa. Không chỉ muốn là được, mà còn phải đó là kế hoạch của Chúa nữa. Hãy trao cho các em cơ hội để thử thách đời mình cha ạ. Con biết là lo cho con đi học thì tốn lắm rồi nhưng nếu đánh đổi một tương lai cuộc đời với vài chục triệu đồng thì quá rẻ.

Lời cuối thư con xin chúc Cha Mẹ luôn bình an và mạnh khỏe. Xin Chúa Giê-su – Đấng đến để cho con người được “sống và sống dồi dào” ban cho đại gia đình ta bình yên, hòa thuận, hạnh phúc và luôn can đảm dám sống những giá trị Tin Mừng.

Xin Mẹ Maria – Mẹ Hằng Cứu Giúp luôn bên cạnh gia đình ta trong mọi cơn ngặt nghèo của cuộc sống và dẫn chúng ta về với Chúa suối nguồn tình yêu.

Con luôn yêu mến, kính trọng Cha Mẹ và các anh chị em.

Trong Đức Ki-tô Chúa Cứu Thế con phó thác đại gia đình ta cho Ngài.

Con của Cha Mẹ


Paul Trần Minh Nhật

http://danlambaovn.blogspot.com/
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

'Từ chối lời khen của Thủ tướng Dũng'
thứ tư, 9 tháng 1, 2013


Nghệ sỹ Kim Chi, người từng tham gia nhiều phim lớn của điện ảnh cách mạng Việt Nam, vừa từ chối làm hồ sơ khen thưởng nghệ sỹ của Thủ tướng Việt Nam vì cho rằng ông Nguyễn Tấn Dũng “đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân”.

Bà nói với BBC Tiếng Việt, “để được thủ tướng khen thì tôi không muốn điều đó”.

Trước đó, bà Kim Chi được Hội Điện ảnh Việt Nam gợi ý làm hồ sơ để đề nghị Thủ tướng khen thưởng, tuy nhiên bà đã gửi một lá thư cảm ơn tới Hội, đồng thời ghi rõ lý do từ chối.

“Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của mình bị xúc phạm.

“...Được các đồng nghiệp có tâm, có tài khen ngợi mới thật là điều vinh dự,” bà viết trong lá thư gửi Hội Điện ảnh.

‘Làm khổ dân là có tội’

Diễn viên điện ảnh Kim Chi nói thủ tướng đã làm bà mất lòng tin, và là công dân thì "có quyền thích hay không thích, mà không thích thì không nhận".

Bà Kim Chi cho rằng một số việc thủ tướng điều hành đang bị 'thế giới phản đối'

Giải thích về những điều thủ tướng làm khiến bà không hài lòng, bà nói, “thế giới và mọi nơi đều phản đối một số việc và cách thủ tướng điều hành”.

“Đối với tôi, ai làm lãnh đạo mà làm cho đất nước giàu, nhân dân sung sướng thì tôi quý trọng, còn ai không làm được điều đó thì tôi không thích, không quý trọng, khen tôi tôi thấy không sung sướng.”

Khi được hỏi liệu bà có sợ bị ảnh hưởng tới bản thân khi đưa ra lá thư này, nghệ sỹ nói, thậm chí cả khi người ta tạo ra những tai nạn để bà "chết" đi nữa, thì điều đó cũng không đáng sợ vì “tôi sống ngay thẳng, sống cho tử tế”.

“Cuộc đời này bao giờ sống cho ngay thẳng cũng rất khó khăn, sống cho tử tế, cho thật với lòng mình thì không phải ai cũng ủng hộ.”

“Tôi có thể không tin cá nhân ông thủ tướng nhưng mà tôi tin cái chung, còn nhiều cái điều tốt đẹp.”

Bà Kim Chi nói có biết được nhiều trường hợp bị bắt, bị tù khi “nói tiếng nói khác”, “nhưng đó là những tiếng nói bảo vệ chính nghĩa”, mà đã là nghệ sỹ dù làm gì cũng nên hướng về điều thiện.

"Là người có chức, có quyền thì lại càng phải sống ngay thẳng, mẫu mực, chứ làm khổ dân là người có tội."

Nghệ sỹ ‘cộng sản’

Diễn viên của Biệt Động Sài Gòn nói từng đi chiến trường 10 năm, “không sợ chết với bom đạn” thì bây giờ coi mọi cái “nhẹ như lông hồng”.

Sau khi học xong lớp điện ảnh khóa đầu tiên ở miền Bắc, bà Kim Chi làm đơn xin vào chiến trường ngay vì lúc đó cuộc chiến đấu đang tới lúc căng thẳng, lúc đó bà nghĩ rằng những nơi rừng núi Trường Sơn cần tiếng hát, cần văn nghệ “để tin cách mạng còn sống”.

“Tôi cũng nói thẳng, tôi là nghệ sỹ cộng sản chính hiệu, và cho tới bây giờ, trái tim tôi là tim của một người cộng sản mong cái đất nước này sẽ hòa nhập được với thế giới, tốt đẹp hơn, giàu có hơn, và dân không khổ nữa.”

Bày tỏ tư tưởng về sự nổi tiếng trong nghiệp diễn xuất, bà Kim Chi cho rằng, sự nổi tiếng cũng là “phù du hết”, “tôi thế này là may mắn lắm rồi, đồng đội tôi có người còn đi mãi không về."

“...Có người mà cho tới giờ hài cốt còn chẳng được đưa về, điều này làm tôi khắc khoải đau buồn lắm. Người ta cũng như mình, tuổi trẻ tất cả người ta đã hiến dâng mà không được gì.”

“Tuổi trẻ của chúng tôi thì mang cả xương máu của mình ra để mà giành lại đất nước, cho tới giờ tôi vẫn tự hào là tôi sống đẹp."

“Còn lớp trẻ bây giờ, một số em làm những việc mà không còn kể tới cả lòng tự trọng nữa, thì tôi thấy rất là dại, dại lắm.”

“Nhưng truyền thông cũng phải có trách nhiệm,” diễn viên điện ảnh Kim Chi cho rằng, một phần là vì truyền thông thấy những chuyện không hay mà cũng đưa lên, nên “họ lầm tưởng đó là cách để nổi tiếng”.

Về lá thư gửi tới hội Điện ảnh Việt Nam từ chối làm hồ sơ nhận bằng khen của thủ tướng, nghệ sỹ Kim Chi nói không hề muốn đưa lên mạng hay nhằm kích động bất kỳ ai, mà do một người bạn thân của gia đình ngỏ ý muốn xin để đưa lên Facebook, và bà cũng không ái ngại chuyện đó.

Nghệ sỹ Kim Chi gần đây tham gia bộ phim nhiều tập Những đứa con của Biệt động Sài Gòn và còn được biết đến là vợ của đạo diễn Hồng Sến, nổi tiếng với những bộ phim như Nước về Bắc Hưng Hải, Mùa Gió Chướng, Cánh Đồng Hoang.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Giấc mơ nước Mỹ
Tác giả : Nguyên Giang

Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt. Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.

Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!


Đó là điều mơ ước cháy bỏng của tôi từ khi biết nhận thức sau khi rời Trung Học để bước vào đời. Vì sao ư? Để tôi tìm hiểu về nền văn hóa, chính trị, giáo dục, kinh tế của nước này. Để tôi tự trả lời cho nhiều câu hỏi cứ thôi thúc trong đầu mình bao nhiêu năm qua từ khi tôi biết nhận thức về đời sống.

Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi vì sao đồng bào tôi có mặt ở đây, và sự ra đi này kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hằng ngày đi ngang Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài Gòn vẫn còn lũ lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ, dù đất nước Việt tôi đã im tiếng súng đã lâu, từ khi tôi chưa chào đời.

Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên Đường không mà đồng bào tôi, bạn bè tôi sau khi định cư vài năm có trở về thăm quê họ như một con người khác, lịch sự nhã nhặn, có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều. Tôi tự hỏi điều gì đã làm nên đôi hia bảy dăm đó?

Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng “Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia?

Tôi muốn đi để thấy, để biết Tổng Thống Mỹ có phải ông Trời không mà sao cả thế giới phải nghe ngóng, chờ đợi mỗi mùa bầu cử Tổng Thống Mỹ?

Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa được chìa khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ, có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không. Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt” mà hân hoan làm kẻ lưu vong?

Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau.

Cuối cùng tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách.

Nhưng đường đến nước Mỹ với mình chắc xa diệu vợi. Thôi thì các Chú, Bác anh em đồng bào ở Mỹ có ai còn tâm tình với những người bên này vui lòng trả lời dùm tôi, một thanh niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc khoải về một nước Mỹ vô cùng lạ lẫm, và thần kỳ. Nếu vậy thì âu cũng là một niềm vui lớn rồi, chứ chưa dám nghĩ ngày nào đó mình đạt chân đến Mỹ quốc!

Mong lắm thay!

Nguyên Giang
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Mật mã “Bên Thắng Cuộc”
Nguyễn Khánh Hưng

Hiện tượng Bên Thắng Cuộc với những diễn biến theo đó đã giải mã một đặc điểm thực sự của lịch sử Việt Nam hiện đại: Thảm họa của Việt Nam không phải là bên thắng bên hay bên thua, quốc gia hay cộng sản nhưng là từ sự thiển cận và lòng hận thù mù quáng. Chính sự tầm thường về trí tuệ và kém cỏi về đức độ đã dẫn Việt Nam vào vòng xoáy của chủ nghĩa cộng sản. Chính vì giàu lòng hận thù nhưng ít sự bao dung, thừa tính vị kỷ nhưng thiếu lẽ công bằng đã và đang tiếp tục kéo dài cuộc chiến tương tàn Nam - Bắc. Và cũng chính những thành phần này từ cả hai phía đang kìm hãm tiến trình xóa bỏ chế độ độc tài và xây dựng xã hội dân chủ của Việt Nam hiện nay!...

*
Bên Thắng Cuộc đã tạo ra lịch sử khi sự xuất hiện của nó, đã giải mã một vấn đề quan trọng của lịch sử Việt Nam hiện đại: Nguyên nhân đưa đến một Việt Nam tương tàn của hôm nay!

Một cuốn sách không phải do một chính quyền hay một đảng phái chính trị đầu tư xuất bản, không phải là một tác phẩm hư cấu tưởng tượng, và nội dung không phải do chủ quan của tác giả tạo ra nhưng tại sao lại có rất nhiều người của cả hai phía Thắng cuộc lẫn Thua cuộc phản ứng một cách gay gắt, kịch liệt, và thù địch đến vậy?

Image

Bên Thắng Cuộc chưa phải là một sách lịch sử, mà là ghi chép của một nhà báo về một số sự việc, sự kiện có hoặc không liên hệ với nhau nhưng đều có thật xảy ra từ năm 1975 đến nay. Một tác phẩm lịch sử của giai đoạn này chắc chắn phải là công trình của nhiều người, nhiều nhà khoa học, và với một khoản đầu tư nhất định về vật chất và thời gian, những điều kiện chỉ có thể chín muồi ở thì tương lai.

Cũng không phải là một tiểu thuyết vì không phải là một tác phẩm hư cấu hay tưởng tượng; những tình tiết, hiện tượng, sự kiện, và sự vật trong nội dung của cuốn sách này đều có thực, có nhân chứng, vật chứng, tư liệu, diễn ra trong những địa điểm, không gian, và thời gian được xác định.

Bên Thắng Cuộc được thể hiện bằng ngôn ngữ và phong cách báo chí, một sự ghi chép, tường thuật đơn thuần với mục đích cung cấp thông tin. Ở một góc độ nào đó, có thể nói cuốn sách này, về mặt kỹ thuật lẫn nghệ thuật, đã làm tối thiểu sự can thiệp chủ quan của tác giả vào nhận thức của người đọc. Chính bản thân của nội dung các sự kiện tác động trực tiếp tới suy nghĩ và nhận thức của người đọc.

Thế nhưng cuốn sách với những sự thật này đã gây nên một phản ứng “vô tiền khoáng hậu”, sôi động, và khắc nghiệt; vô cùng đặc biệt là từ cả hai phía, trong nước lẫn hải ngoại, quốc gia lẫn cộng sản …

Ngay sau những bài bình luận có tính khích lệ của các học giả và các cơ quan truyền thông tiếng Việt có uy tín ở hải ngoại (giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, giáo sư Trần Hữu Dũng, Đài BBC, RFI, báo Người Việt), một loạt những phản ứng gay gắt và dữ dội qua các emails chuyền tay và chiến dịch vận động ồn ào của những "nhân vật cộng đồng" rất có tiếng tăm ở Orange county. Bên Thắng Cuộc đã được nhóm người này gán là "sản phẩm của Nghị quyết 36”, là kẻ thừa hành chính sách tuyên truyền cộng sản, thậm chí hình ảnh gương mặt của tác giả cũng được photoshop lại và được ghép với một cái tên xấu xí … theo cách các em teenages chơi khăm nhau trên mạng internet… Đài BBC, RFI, và báo Người Việt, những cơ sở báo đài tiếng Việt lớn nhất ở hải ngoại được cho là tiếng nói, là tay sai, là những kẻ bưng bô của cộng sản, vân vân … Hàng loạt những tờ báo chuyên quảng cáo tiệm phở của người Việt ở Mỹ đã chạy tít đậm trên các trang chính lên án Bên Thắng Cuộc bằng ngôn ngữ rất hình ảnh, đầy màu sắc, và trực tính của các tiểu thương chợ Đồng Xuân và Đông Ba …

Đỉnh điểm của phong trào chống Bên Thắng Cuộc là cuộc biểu tình đầy biểu tượng chống cộng trước trụ sở báo Người Việt ngày 19 tháng 1. Điều đặc biệt là gần như tất cả những người viết, và người đi biểu tình đều không đọc, hoặc chưa đọc đầy đủ cuốn sách này như chính những người cầm đầu chủ trương là tẩy chay, không đọc Bên Thắng Cuộc, một phương cách mà chính kẻ thù của họ là cộng sản luôn sử dụng!

Thế nhưng những hình thức chống Bên Thắng Cuộc của các nhân vật của Sài Gòn Nhỏ chỉ là chuyện nhỏ so với một chiến dịch bài bản, thiện nghệ, và đầy uy lực của chính quyền cộng sản trong nước. Đầu tiên là tờ báo Pháp Luật Tp HCM với lượng xuất bản gần 100 ngàn tờ mỗi tuần lên án Bên Thắng Cuộc là một cái nhìn thiên kiến về lịch sử, phủ nhận công lao của đảng Cộng Sản và ca ngợi kẻ thù của dân tộc! Tiếp theo, cơ quan ngôn luận của thành ủy tp HCM, báo Sài Gòn Giải Phóng đăng hai bài kết án tác giả Bên Thắng Cuộc phản bội lợi ích của đất nước, theo đuôi Đế Quốc Mỹ và tay sai … Rồi, của lực lượng Công An Việt Nam, tờ báo có lượng phát hành cao nhất nước với hơn 500 ngàn bản mỗi số đã tung ra loạt bài đấu tố tác giả Bên Thắng Cuộc thuộc hàng "phản động” bán rẻ tổ quốc và đồng đội... Tuổi Trẻ và hàng loạt các tờ báo mạng của hệ thống báo chí do Đảng Cộng Sản quản lý đã và đang tiếp tục đánh Bên Thắng Cuộc và tác giả của nó theo chiều hướng qui vào những vi phạm luật pháp của nhà nước mà kết luận chính thức đang phôi thai bởi nhận định của thứ trưởng bộ văn hoá thông tin Đổ Quý Doãn rằng sẽ xem xét cuốn sách này dưới gốc độ của nghị định 97”, tức cuốn sách nầy xem như là sản phẩm văn hóa tuyên truyền chống đối chế độ, một vi phạm hình sự đối với pháp luật Việt Nam, mở đường cho khả năng có thể truy tố tác giả của nó về tội phản quốc!

Thật kỳ lạ, Bên Thắng Cuộc đã bị kết án bởi cả phe chống cộng lẫn chính cộng sản!

Mấy ngày qua, đã có nhiều bài viết phân tích hiện tượng lạ lùng nói trên. Vũ Anh và Đồng Phụng Việt, hai tác giả thuộc Bên thua cuộc, bản thân và gia đình đã từng ở tù cộng sản và hiện đang sống ở hải ngoại đã nói lên những suy nghĩ xót xa cho thân phận người Việt. Người Việt hải ngoại đã tự mâu thuẫn với chính mình khi lên án, qui kết, và chụp mũ mà không phải dựa vào nội dung của cuốn sách nhưng là gốc gác của tác giả, là phương pháp mà cộng sản đã sử dụng để lừa dối dân tộc, để giành giật, và duy trì quyền lực. Trong lúc muốn chống độc tài cộng sản, đòi hỏi dân chủ nhưng lại áp dụng những cách thức vô cùng phi dân chủ và thiếu lý trí. Một số người đã để lòng thù hận che lấp khả năng phân biệt đúng sai, phải trái; một cách vô tình phá hoại sự đồng nhất của phong trào đấu tranh cho dân chủ. Cũng không loại trừ, có những người vì mưu toan lợi ích riêng, bản năng ích kỷ, và sự thiển cận đã tìm cách để loại trừ đối thủ kinh tế và chính trị của mình. Đồng Phụng Việt đã trích dẫn câu châm ngôn của trường Võ bị Đà Lạt tự Thắng – Chỉ Huy “ – Thắng bản thân trước khi thắng kẻ thù, để minh họa cho đặc điểm mâu thuẫn của người Việt Nam: Ham muốn được làm người trưởng thành nhưng đầu óc và ngôn ngữ thì cứ mãi ở tuổi ô mai, một “phẩm chất” khiến Việt Nam “nước bốn ngàn năm, vẫn trẻ con”, mà hậu quả là một đất nước tan tác và chia rẽ đang bị điều hành bởi một nhóm những kẻ võ biền, ít học nhưng giàu lòng tham lam và tính cách tàn bạo!

Dù vô tình hay có ý thức, hiện tượng chống đối Bên Thắng Cuộc và các hoạt động tương tự của nhóm người Việt hải ngoại nói trên đã tạo thêm một lý do cho tính hợp pháp của chế độ cộng sản trong nước.

Cũng tương tự, khi kết án và đấu tố Bên Thắng Cuộc và tác giả của nó, những người cầm quyền tại Việt Nam đã tìm cách để chối bỏ một sự thật lịch sử mà trong đó, chính họ đã tạo ra bị kịch cho cả dân tộc. Tội ác của phong trào cộng sản không còn mơ hồ trên lý thuyết như giấc mộng của “thành phần thứ ba” ở những thập niên 70 mà đã hiển hiện trong từng số phận của người Việt Nam, ba triệu sinh linh Việt nam đã ngã xuống trong hai cuộc gọi là “kháng chiến”, hàng trăm ngàn người làm mồi cho cá ở biển Đông và các lao tù ở những nơi “lam sơn chướng khí”, hàng triệu người sống lây lất trong đói khổ về vật chất và truy bức về tinh thần, hàng triệu gia đình ly tán... Kết quả cho những “hy sinh” đó là một Việt Nam hiện tại với dân số đúng hàng thứ 13 nhưng kinh tế và khoa học thì đứng ở cuối bảng của thế giới; mỗi năm hàng chục ngàn phụ nữ phải xếp hàng để được tuyển làm vợ cho người Đại Loan, Đại Hàn, thậm chí Trung Quốc; hàng chục ngàn thanh niên ở độ tuổi khỏe mạnh nhất phải đi làm thuê, đúng hơn là làm nô lệ cho dân “chệt” ở Trung Đông và “mọi”* ở Phi Châu dưới dạng lao động nước ngoài … Và món nợ trên 120 ti dollars mà chế độ này đang để lại cho những thế hệ kế tiếp của người Việt Nam!

Có thể nói là phiến diện nếu xét Bên Thắng Cuộc ở góc độ số lượng vì nó chỉ nói lên một phần nhỏ của sự thật lịch sử Việt Nam hiện đại. Chỉ một phần nhỏ của sự thật thôi nhưng cả cộng sản lẫn một bộ phận chống cộng đều đã tới tấp ném đá, chụp mũ, và tuyên án. Hiện tượng này đã thể hiện một đặc điểm rất quan trọng của lịch sử Việt Nam hiện nay, bi kịch của Việt Nam không phải và không còn là sự khác nhau giữa quốc gia hay cộng sản, bên thắng hay bên thua mà là giữa cái tốt và cái xấu, thiện và ác, quân tử hay tiểu nhân... Việt Nam hiện tại không còn là cộng sản mà là một nhà nước mafia, một nhóm lợi ích kinh tế nắm quyền lực chính trị đang vơ vét tận cùng sức lực của dân chúng và tài nguyên quốc gia. Cộng đồng Việt Nam hải ngoại không phải là thực thể nhà nước chính trị để nhân danh mình là "quốc gia". Vì thế, trong tình hình chính trị Việt Nam hiện tại, không còn quốc gia hay cộng sản, mà chỉ còn là dân chủ hay phi dân chủ, xây dựng hay phá hoại. Hiện tượng Bên Thắng Cuộc với những diễn biến theo đó đã giải mã một đặc điểm thực sự của lịch sử Việt Nam hiện đại: Thảm họa của Việt Nam không phải là bên thắng bên hay bên thua, quốc gia hay cộng sản nhưng là từ sự thiển cận và lòng hận thù mù quáng. Chính sự tầm thường về trí tuệ và kém cỏi về đức độ đã dẫn Việt Nam vào vòng xoáy của chủ nghĩa cộng sản. Chính vì giàu lòng hận thù nhưng ít sự bao dung, thừa tính vị kỷ nhưng thiếu lẽ công bằng đã và đang tiếp tục kéo dài cuộc chiến tương tàn Nam - Bắc. Và cũng chính những thành phần này từ cả hai phía đang kìm hãm tiến trình xóa bỏ chế độ độc tài và xây dựng xã hội dân chủ của Việt Nam hiện nay!

* Tác giả chỉ mượn lời của người Việt vẫn thường gọi người Ả Rập và người da đen một cách khinh miệt là "dân chệt" và "mọi".

Nguyễn Khánh Hưng
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Ngày sinh của giả dối
Trần Quốc Việt (danlambao)

Tám mươi hai năm ngày sinh của Đảng Cộng sản Việt Nam. Chúng ta có thể không biết ngày sinh của cha mẹ mình, nhưng ngày sinh của đảng chúng ta không thể nào không nhớ khi hàng năm ngày sinh ấy được các phương tiện truyền thông loan báo rầm rộ với bao nhiêu hoạt động chào mừng cùng với biết bao nhiêu biểu ngữ giăng trên khắp đường phố trong cả nước.

Chỉ trừ khi chúng ta mù và điếc bẩm sinh hay mới chập chững bước đi những bước đầu tiên trong đời chúng ta mới không biết đến ngày sinh ấy.

Đấy là bất hạnh đầu tiên của người dân sống trong xã hội cộng sản. Ít nhất một phần bộ nhớ và ký ức của ta thuộc về đảng.

Đảng không bao giờ "chết" một khi đảng ra đời. Ngày 1 tháng Mười, 1949 nửa triệu người trên Quảng trường Thiên An Môn hô vang trời khẩu hiệu: "Mao Trạch Đông muôn năm!" Ngày 2 tháng Chín, 1945 "cả biển người" Việt Nam cũng hô vang "Chủ tịch Hồ Chí Minh muôn năm!" Những người sáng lập ra đảng muôn năm thì tất yếu đảng cũng muôn năm.

Đây là bất hạnh thứ hai của người dân sống trong xã hội cộng sản. Lịch sử của đất nước và dân tộc sau tiếng hô ấy trở đã thành lịch sử đảng nối dài.

Từ ngày đấy, phản ứng dây chuyền về sự mất mát bắt đầu. Chúng ta dần dần mất ngôn ngữ, đạo đức, văn hoá và bản sắc truyền thống. Cuộc sống chúng ta diễn ra dưới chiếc bóng bao trùm của đảng từ lúc ta lọt lòng đến lúc ta qua đời là cuộc sống giả khi bao quanh ta toàn là đồ giả. Hiện thực giả, giáo dục giả, văn hoá giả, văn chương giả, lịch sử giả, tôn giáo giả, quân đội giả, nhà báo giả, nhà văn giả, nhà thơ giả, sử gia giả, trí thức giả cho đến thiên nhiên giả qua khẩu hiệu "mừng Đảng mừng xuân."

Đây là bất hạnh thứ ba của người dân sống trong xã hội cộng sản. Sống với giả dối bao trùm. Nhà thơ Boris Pasternak viết:

"Chỉ có một mình tôi; còn tất cả quanh tôi đều chìm đắm trong giả dối:
Cuộc đời không phải cuộc đi dạo qua cánh đồng."

Đồng xanh bao đời đã thành cánh đồng xi măng khổng lồ, vùi dập dưới đấy biết bao nhiêu lá cỏ, hương thơm, sắc màu, âm thanh, mưa gió của cuộc sống tự nhiên. Chúng ta diễn trên nền xi măng bao la ấy theo sự hướng dẫn của đảng, và dù muốn hay không, chúng ta cũng trượt dài về nhân cách và đạo đức. Chúng ta vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm trong tấn bi kịch lớn diễn ra trên nền xi măng ấy.

Đây là bất hạnh thứ tư của người dân sống trong xã hội cộng sản. Chúng ta không bao giờ thành người trọn vẹn. Nhân danh thiên đường không tưởng, phần bản năng trong con người được đảng khích lệ, nhen nhúm, và thổi bùng lên như ngọn lửa, còn phần tinh tuý nhất của nền văn minh con người mờ nhạt dần.

Hôm nay chúng ta thấy những kẻ nứt toả lan ra nền xi măng giả dối và vô nhân tính ấy, và qua những kẻ hở ấy, dưới ánh mặt trời, những mầm sống tự nhiên của xã hội dân sự và của nền văn minh tinh thần con người bắt đầu cố run rẫy vươn lên.

Chúng ta hãy hy vọng và hành động cho mục đích cuối cùng: chính quyền về tay nhân dân.

Nhưng đảng là muôn năm nếu chúng ta đứng bên lề chờ lịch sử đến. Hãy bước xuống đường xây dựng những giáo đường, những mái chùa mới đích thực cho tâm hồn và niềm tin, hãy nối lại từng sợi chỉ đã đứt của tấm thảm xã hội dân sự, hãy hàn gắn lại những mảnh vỡ của nền văn hoá tan vỡ. Nếu thực hiện được những điều này, chúng ta sẽ ngày càng tách xa ra tầm ảnh hưởng và kiểm soát của đảng, và quan trọng hơn, tìm lại ý nghĩa của cuộc đời mình - bước đầu tiên trên con đường nhọc nhằn giành lại nhân phẩm.

Những người biểu tình Nga hô vang "Chúng tôi tồn tại!" trong hơi băng lạnh giá ghê gớm của mùa đông. Cử tri Tunisia hân hoan la to "Chúng tôi đi bầu, chúng tôi tồn tại!" khi đứng xếp hàng hàng mấy tiếng đồng hồ để bỏ phiếu tự do lần đầu tiên.

Ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như họ dõng dạc hô vang:"Chúng tôi tồn tại!" Chúng tôi không phải vô hình, hay những chiếc bóng mờ nhạt trong chiếc bóng đậm đen của đảng. Vũ khí duy nhất chúng ta cần là hy vọng và can đảm.

Khi ngày ấy đến, khi chính quyền về lại tay nhân dân, trên đôi chân rướm máu, đầy thương tích, chúng ta cùng nhau dìu bước tiến về tương lai.

Tám mươi hai năm ngày sinh của Đảng Cộng sản Việt Nam. Đảng giờ là con khủng long cuối mùa sống trên thân thể còm cõi của tổ quốc Việt Nam. Con khủng long ấy có cái đuôi "định hướng xã hội chủ nghĩa" dài lê thê, cái bụng khổng lồ tham lam vô đáy của chủ nghĩa tư bản hoang dã, và bộ não tí tẹo trong cái đầu rất nhỏ so với thân thể khổng lồ. Phần chất xám tí tẹo ấy không có tầm nhin xa hơn tư duy nhiệm kỳ. Lẽ nào chúng ta đặt số phận cá nhân mình và số phận của quốc gia vào chất xám ít ỏi hình thành từ trong bóng tối và rừng thẳm ấy (1)

Nếu chúng ta không làm gì, đời con cháu ta sẽ tiếp tục đếm những ngày sinh nhật tương lai của đảng, và xác của con khủng long ấy sẽ tiếp tục gây băng hoại toàn diện cho bao thế hệ.


Trần Quốc Việt
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Đứa nào không nhúng chàm DƠ tay lên!
Dân Làm Báo

Chúa đảng phán: “Mỗi thành viên, mỗi cán bộ làm việc trong lĩnh vực này phải hết sức gương mẫu, liêm, dũng, chính, trực, tức là phải trong sạch, dũng cảm, ngay thẳng, công tâm, trung thực. Bản thân mỗi đồng chí và cả gia đình, vợ, con, phải giữ gìn sự trong sạch, rồi mới chống tham nhũng được, nếu không nói chẳng ai nghe, tay đã nhúng chàm thì không thể làm gì khác được” (1) . Vậy thì hỏi bà con nghe:

Image

1. Bà con nhìn vào mấy đứa này (mình là chủ, chúng là đầy tớ, xưng hô vậy ổn), bà con có tin là tất cả bộ sậu này tay chân thơm tho trắng trẻo? Nếu có, bà con đánh dấu X (biểu tượng của lòng... tự trọng) vào phiếu bầu. Không thì... thôi. Rất là dân chủ. Đây, mấy đứa này đây:

(Ban Chỉ đạo Trung ương phòng chống tham nhũng): Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Bá Thanh, Lê Hồng Anh, Ngô Văn Dụ, Nguyễn Xuân Phúc, Uông Chu Lưu, Tô Huy Rứa, Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang, Ngô Xuân Lịch, Trương Hòa Bình, Nguyễn Hòa Bình, Huỳnh Phong Tranh, Đinh Tiến Dũng, Vũ Trọng Kim, Nguyễn Văn Hiện.

2. Bà con có tin cả gia đình, vợ, con của mấy đứa này trong sạch?

*

Từ phát biểu của chúa đảng sang chuyện ông tướng già.

Báo Dân Trí chạy tít: Trung tướng Nguyễn Quốc Thước: “Tôi đặt niềm tin vào ông Nguyễn Bá Thanh” (2)

PV (của đảng) hỏi ông Thước (cũng của đảng): "Theo ông, tại sao Trung ương Đảng quyết định chuyển Ban Chỉ đạo Phòng chống tham nhũng sang bên Đảng?"

Ông tướng trả lời:

Điều 4 Hiến pháp quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - LêNin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”.

Do đó, tất cả mọi vấn đề phải có sự chỉ đạo, giám sát của Đảng.

Câu trả lời của ông Thước cho thấy cái trên cả tuyệt vời của điều 4 hiếp pháp. Đảng lãnh đạo, đảng chỉ đạo, đảng giám sát, đảng chơi tuốt.

(Tới đây thì bà con mình hết được kêu quý ngài là chúng, là nó rồi. Dân hết làm chủ, đảng hết làm tớ. Đảng lãnh đạo, dân lãnh đạn, đó... là....... điều.................. 4.)

Vì đảng chơi tuốt, đụng đâu chơi đó, nhà dân ở, đất dân cày, ruộng dân bón... đảng thấy ngon cơm là đảng chơi, cục đá bự dân đào dưới đất lên thấy được mắt đảng cũng chơi tuốt... vì thế cho nên, cũng theo ông tướng Thước:

"Tình hình tham nhũng hiện nay là rất nguy kịch. Tham nhũng ở đâu? Ở ngay trong bộ máy chính quyền chứ dân thường làm cách gì mà tham nhũng. Đảng nắm trong tay bộ máy chính quyền mà để như vậy, Đảng hoàn toàn phải chịu trách nhiệm."

Tức là lãnh đạo cũng đảng, tham nhũng cũng đảng, chống tham nhũng cũng đảng luôn.

Nhưng!!! không phải cả đảng tham nhũng à nghe! Chỉ có BỘ MÁY CHÍNH QUYỀN mà đảng nắm trong tay là tham nhũng thôi nhé! Đảng phải trách nhiệm giải quyết cái BỘ MÁY CHÍNH QUYỀN hư đốn đang nằm trong tay này. Tạm thời bà con nhớ lấy điều này.

PV (của đảng) hỏi tiếp ông Thước (cũng của đảng): vì sao hiệu quả hoạt động của Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng trước đây không cao?

Ông tướng về hưu trả lời: cơ quan điều hành bộ máy hành chính không thể đồng thời là cơ quan thực hiện phòng, chống tham nhũng trực tiếp. Tham nhũng là ở ngay trong bộ máy, bây giờ chính những con người trong bộ máy ấy lại được huy động chống tham nhũng thì ai chống ai? Đó là “vừa đá bóng, vừa thổi còi”.

Ý ông là bộ máy hành chính của thằng X.
Ý ông là thằng X nó vừa chơi tham vừa chống nhũng thì bố ai mà hiệu quả cho nổi!
Ý ông là tụi hành là chính đó không phải là... toàn đảng!?
Ý ông là cho nên bây giờ phe toàn đảng phải hốt hụi chót.
Ý ông là cái phần của đảng hốt hụi chót này không phải là cái phần đảng hành là chính của X.

*

Trở lại phần 1...

Bà con đang vẫn còn chăm chú vào cái đống này một cách nghiêm chỉnh?!:

Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Bá Thanh, Lê Hồng Anh, Ngô Văn Dụ, Nguyễn Xuân Phúc, Uông Chu Lưu, Tô Huy Rứa, Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang, Ngô Xuân Lịch, Trương Hòa Bình, Nguyễn Hòa Bình, Huỳnh Phong Tranh, Đinh Tiến Dũng, Vũ Trọng Kim, Nguyễn Văn Hiện,

và vẫn đang vừa phân vân, vừa gú gồ để điều (tra) nghiên (cứu) xem đứa nào đã từng mang tiếng tham ô, tham nhũng, đứa nào trước khi là bộ trưởng công an đã từng khai gian tuổi tác, đứa nào con gái mới hâm mí đã là xếp sòng tập đoàn...

Khỏi cần bà con!

Nếu bà con hiểu rõ mục tiêu xâu sắc xấu của chúa đảng:

“tay đã nhúng chàm thì không làm gì được. Chống tham nhũng mà bản thân không trong sạch, cũng tham nhũng thì chống được ai.” - tức là X chứ ai.

“Không chỉ bản thân mà ngay cả vợ con, gia đình của người làm công tác chống tham nhũng cũng phải trong sạch. Trên thực tế, chuyện gia đình, vợ con của cán bộ sống xa hoa, giàu có khá phổ biến. Tiền từ đâu ra để con cái cán bộ lãnh đạo có tài sản lớn, có biệt thự, xe hơi đắt tiền, có cổ phần trong các tập đoàn, doanh nghiệp? Tiền do bản thân làm ra hay tiền từ tham nhũng của cha mẹ mà ra?” - cũng tức là X chứ ai.

Mấy ngài màu mè chứ thực ra là chỉ chống X và bè lũ của X.

Cho nên thông điệp chính xác không phải là chuyện tay nhúng chàm theo nghĩa đạo đức thường tình của dân ta. Nó mang ý nghĩa rất LÚ là: Tay không nhúng chàm là tay không có đóng dấu chữ X, không thò ra đưa tiền cho hoặc nhận tiền từ X. Những đứa có bàn tay như thế sẽ đủ tiêu chuẩn (đạo đức) để xung vào Ban Chỉ đạo phòng chống tham nhũng Trung ương.

Ngoài ra thì TẤT CẢ ĐỀU NHÚNG CHÀM theo đúng nghĩa đen lẫn tối, dơ lẫn bẩn của nó.

Tại sao không!?

Khi mà:

Điều 4 Hiến pháp quy định: “Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - LêNin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”.

Do đó, tất cả mọi vấn đề đều là ĐẢNG. ĐẢNG là TA, TA là ĐẢNG, HIẾN PHÁP cũng TA, TA cũng là HIẾN PHÁP, LUẬT là TA, TA là LUẬT thì...

thì chỉ có thằng ngu hơn Lú mới không tham nhũng.

*

(Chúa đảng) Hỏi lại lần cuối - đồng chí nào không nhúng chàm DƠ tay lên!
...
Đồng chí Nguyễn Quốc Thước bỏ tay xuống!!! Tôi hỏi những đồng chí đang còn chức còn quyền! Tôi không hỏi những đồng chí chỉ còn cái sổ hưu!!!


Dân Làm Báo
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Image
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Bài viết khiến nhà báo Nguyễn Đắc Kiên bị thôi việc
Nguyễn Đắc Kiên


Chương trình Thời sự VTV1, 19h, ngày 25/2 đưa phát biểu tại Vĩnh Phúc của TBT ĐCS Việt Nam Nguyễn Phú Trọng như sau: “Vừa rồi đã có các luồng ý kiến cũng có thể quy vào được là suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức... Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Có tam quyền phân lập không? Có phi chính trị hóa quân đội không? Người ta đang có những quan điểm như thế, đưa cả lên phương tiện thông tin đại chúng đấy. Thì như thế là suy thoái chứ còn gì nữa!”(*)

Bằng tất cả sự tôn trọng dành cho người đang đứng đầu một đảng chính trị của VN, tôi xin nói với ông Nguyễn Phú Trọng vài lời như sau:

Đầu tiên, cần phải xác định, ông đang nói với ai? Nếu ông nói với nhân dân cả nước thì xin khẳng định luôn là ông không có tư cách. Ông là Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, nếu muốn dùng hai chữ “suy thoái” thì cùng lắm là ông chỉ có thể nói với những người đang là đảng viên cộng sản, ông không đủ tư cách để nói lời đó với nhân dân cả nước. Nếu ông và các đồng chí của ông muốn giữ Điều 4, muốn giữ vai trò lãnh đạo, muốn chính trị hóa quân đội, không muốn đa đảng, không muốn tam quyền phân lập, thì đó chỉ là ý muốn của riêng ông và ĐCS của ông. Ông không thể quy kết rằng đó là ý muốn của nhân dân Việt Nam. Tuy nhiên, cũng cần phải nhấn mạnh rằng, những ý muốn trên chỉ nên xem là của riêng ông TBT Trọng, chưa chắc đã là tâm nguyện của toàn bộ đảng viên cộng sản hiện nay.

Tiếp theo, xin đi vào nội dung, ông nói suy thoái về đạo đức. Tôi muốn hỏi ông, đạo đức của ông đang muốn nói là đạo đức nào? Đạo đức làm người? Đạo đức công dân? Đạo đức dân tộc VN?... Tôi tạm đoán là ông đang muốn nói đến đạo đức người cộng sản của các ông. Vậy, các ông cho rằng chỉ có đạo đức cộng sản của các ông là đạo đức đích thực? Thế ra, cha ông tổ tiên chúng ta, khi chưa có chủ nghĩa cộng sản vô đạo đức hết à? Thế ra, những người không theo đảng cộng sản trên thế giới là vô đạo đức hết à?

Tiếp theo, xin đi vào nội dung suy thoái chính trị, tư tưởng. Tôi muốn hỏi ông, chính trị, tư tưởng ông đang muốn nói là chính trị, tư tưởng nào? Có phải chính trị, tư tưởng của đảng cộng sản? Vậy ra chỉ có đảng cộng sản của các ông là duy nhất đúng à? Cá nhân tôi cho rằng, không một người có lương tri bình thường nào thừa nhận như thế. Cùng lắm ông chỉ có thể nói với các đảng viên cộng sản như vậy, nhưng ngay cả với các đảng viên cộng sản, ông cũng không thể quy kết tội suy thoái cho họ. Nếu không tin, ông thử đọc lại Cương lĩnh chính trị và Điều lệ đảng các ông ban hành xem. Không có điều nào nói xóa bỏ Điều 4 là suy thoái, muốn đa nguyên về chính trị là suy thoái, muốn phi chính trị hóa quân đội là suy thoái, chỉ có tham ô, tham nhũng... đi ngược lại lợi ích của nhân dân, của dân tộc là suy thoái. Ông đương kim Tổng bí thư ĐCS VN thử đọc lại và nghĩ lại chỗ này xem.

Bây giờ, tôi trân trọng tuyên bố những điều tôi muốn:

1. Tôi không chỉ muốn bỏ Điều 4 trong Hiến pháp hiện hành, mà tôi muốn tổ chức một Hội nghị lập hiến, lập một Hiến pháp mới thực sự là ý chí của toàn dân Việt Nam, không phải là ý chí của đảng cộng sản như Hiến pháp hiện hành.

2. Tôi ủng hộ đa nguyên, đa đảng, ủng hộ các đảng cạnh tranh lành mạnh vì tự do, dân chủ, vì hòa bình, tiến bộ của dân tộc Việt Nam, không một đảng nào, lấy bất cứ tư cách gì để thao túng, toàn trị đất nước.

3. Tôi không chỉ ủng hộ xây dựng một chính thể tam quyền phân lập mà còn muốn một chính thể phân quyền theo chiều dọc, tức là tăng tính tự trị cho các địa phương, xây dựng chính quyền địa phương mạnh, xóa bỏ các tập đoàn quốc gia, các đoàn thể quốc gia tiêu tốn ngân sách, tham nhũng của cải của nhân dân, phá hoại niềm tin, ý chí và tinh thần đoàn kết dân tộc.

4. Tôi ủng hộ phi chính trị hóa quân đội. Quân đội là để bảo vệ nhân dân, bảo vệ tổ quốc, bảo vệ cương vực, lãnh thổ không phải bảo vệ bất cứ một đảng phái nào.

5. Tôi khẳng định mình có quyền tuyên bố như trên và tất cả những người Việt Nam khác đều có quyền tuyên bố như thế. Tôi khẳng định, mình đang thực hiện quyền cơ bản của con người là tự do ngôn luận, tự do tư tưởng; quyền này mỗi người sinh ra đã tự nhiên có, nó được nhân dân Việt Nam thừa nhận và tôn trọng; quyền này không phải do đảng cộng sản của các ông ban cho, nên các ông cũng không có quyền tước đoạt hay phán xét nó. Vì thế, tôi có thể xem những lời phán xét trên của ông, nếu có hướng đến tôi là một sự phỉ báng cá nhân. Và tôi cho rằng, những người nào chống lại các quyền trên là phản động, là đi ngược lại với lợi ích của nhân dân, dân tộc, đi ngược lại xu hướng tiến bộ của nhân loại.

Nguyễn Đắc Kiên
Nhà báo, Báo Gia đình & Xã hội

http://dackien.wordpress.com/2013/02/25 ... phu-trong/

(*) Nguồn: Chương trình Thời sự VTV1, 19h, ngày 25/2; phần âm thanh và gỡ băng của Anhbasam.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

CẢM NGHĨ SAU CHUYẾN ĐI NHẬT-HÀN-ĐÀI

Sau 3 tuần lể du lịch các nước Nhật Bản, Đại Hàn và Đài Loan, dư âm còn sót lại là sự đau lòng khi trông người lại nghĩ đến ta.

Gát qua một bên chuyện ai cũng biết là 3 con tiểu long này của Châu Á (con rồng thứ tư là Tân Gia Ba) chỉ trong vòng 30 đến 40 năm (sau khi bị tàn phá bởi chiến tranh, trường hợp Nhật và Nam Hàn, hay sau khi Tưởng Giới Thạch cùng 2 triệu dân rời bỏ lục địa đến Đài Loan dựng nước từ con số không,) đã phát triển vượt bực từ kỹ thuật,kinh tế đến trình độ dân trí và cã lãnh vực chính trị, tổ chức guồng máy chính quyền. Trong khi đó nước Việt Nam ta; với rất nhiều tài nguyên thiên nhiên cũng như ruộng đất phì nhiêu, chưa kể đến hơn 10 tỷ đô la mỗi năm trong hơn 10 năm qua, do khúc ruột xa vạn dặm và lao nô hải ngoại gởi về; sau 38 năm thống nhất lại là nước được xếp hạng rất thấp trên thế giới về tự do dân chủ, nhân quyền, tệ nạn xã hội. Kinh tế và quân sự không đủ mạnh để bảo vệ đất nước dưới sự khống chế của Trung Cộng.

Mỗi nước tôi đi qua để lại một xúc động khác nhau nhưng khá mạnh đến nổi một người thất thập cổ lai hy chưa từng làm thơ như tôi, không kềm được con cóc trong tâm trổi dậy, vội ghi lại đây kẻo nàng thơ vuột mất.

Tất cả các thành phố ở Nhật tôi đi qua, Tokyo, Yokohama, Nara, Kyoto, Kobe, Osaka, đều có chung một đặc điểm: rất sạch sẻ mặc dù không có thùng rác ven đường. Lý do đơn giản là người Nhật xem việc vừa đi vừa ăn, uống, thậm chí hút thuốc khi đi là không lịch sự. Họ chỉ đứng hút thuốc nơi dành riêng, có để hộp đựng tàn. Tôi chứng kiến một phụ nử Nhật đứng trong một công viên hút thuốc lá. Sau khi hút xong, cô ta cuối xuống đất, dụi tắt điếu thuốc, mở ví sách tay, lấy ra một bao nylon nhỏ, bỏ tàn thuốc vào rồi bỏ bao nylon đó vào ví của mình. Từ đó mỗi khi tôi phải ngậm kẹo ho để thông cổ, tôi luôn cất giấy gói kẹo vào túi quần để bỏ đi khi trở về khách sạn.

Chưa đi chưa biết Phù Tang,
Đi rồi mới thấy xốn xang cõi lòng.
Dân Nhật chung sức chung lòng,
Cùng nhau tiến đến phú cường vinh quang,
Ngày nay dân trí mở mang,
Kỹ luật tự giác đã thành thói quen.
Việt Nam sau tháng Tư đen,
Tham nhũng quốc sách, công an trị vì,
Bạc bài, đỉ điếm, xì ke,
Tự do trụy lạc, miễn là lặng thinh

Đến Đại Hàn, nhìn thành phố Hán Thành khang trang, trật tự, sạch sẽ, nhớ về Hòn Ngọc Viễn Đông năm nào, nay phát triển không có quy hoạch thiết kế chung, kiến trúc không đồng bộ, giao thông xô bồ vô kỹ luật, bụi bậm, khói xe mù mịt, nhiều người ra đường phải đeo khẩu trang.

Chưa đi chưa biết Đại Hàn,
Đi rồi mới thấy bàng hoàng xót xa.
Bốn mươi năm trước thua ta,
Bây giờ tiến bộ vượt xa ta rồi,
Hán Thành đô thị đẹp tươi,
Phố phường "hoành tráng", người người thong dong.
Sài Gòn Hòn Ngọc Viễn Đông,
Ngày nay tì vết từ trong ra ngoài,
Đô thị thiết kế rối bời,
Mưa thời ngập lụt, nắng thời bụi bay.

Hiện nay ở Đài Loan có hơn 60 ngàn cô gái Việt vì nghèo mà phải lấy chồng Đài Loan để có một hai ngàn đô giúp đở mẹ cha. Ta có thể thấy các "cô dâu" Việt này bán hàng trong các chợ đêm ở Đài Bắc hay trong các làng dân bản xứ Te Hua chung quanh Nhật Nguyệt Đàm ở Đài Nam.

Chưa đi chưa biết Đài Loan,
Đi rồi mới thấy ngờ ngàng biết bao,
Sáu vạn gái đẹp nước Nam,
Vì đâu nên nổi làm dâu xứ Đài
Tội nghèo nên phải bán thân,
Bỏ lại trai Việt cô đơn mỗi mòn.
Từ ngày Hồ chiếm Sài Gòn,
Hạ tầng khổ ải, thượng tầng bất minh,
Cộng Đảng bán nước cầu vinh,
Để mặc dân Việt điêu linh uất hờn
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Post Reply