Những điều trông thấy

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Khẩn: Gia đình Nguyễn Hoàng Vi bị CA đánh đổ máu

Image
Nguyễn Thảo Chi (em gái Hoàng Vi) bị CA đánh gãy rất nhiều răng, máu chảy ướt cả áo khi cùng gia đình đi đòi lại tài sản bị CA cướp đoạt

CTV Danlambao - Chiều nay, 6/5/2013, Nguyễn Hoàng Vi cùng gia đình, bạn bè đã bị CA đánh đập tàn bạo khi đi đòi tại sản tại CA phường Phú Thạnh. Đây là hành vi trả thù của công an sau khi Hoàng Vi đã công khai phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và tham gia buổi dã ngoại trao đổi quyền con người vào sáng hôm qua, 5/5, tại Sài Gòn.

Mẹ ruột Hoàng Vi bị công an đâm điếu thuốc đang cháy vào mặt khiến bà ngất xỉu. Em gái của cô bị đánh gãy răng, máu chảy ướt hết áo. Hoàng Vi và bạn Châu Văn Thi cũng bị CA đánh trọng thương khắp người...

Dưới đây là bản tin cập nhật chi tiết của Danlambao về hành vi trả thù man rợ của công an đối với gia đình, bạn bè Nguyễn Hoàng Vi:
*
Image
Ảnh: VRNs

Tin lúc 21 giờ: Gia đình Hoàng Vi vẫn tiếp tục bị đe dọa bởi một đám công an, côn đồ đang lởn vởn, bám sát bên ngoài. Lúc này, gia đình cô đang tá túc tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế để nghỉ ngơi và chữa trị vết thương. Trên facebook, Hoàng Vi chia sẻ:

"Mình thì đã quá quen với những trò khốn nạn của nhà cầm quyền mà công cụ là lực lượng an ninh rồi.

Nhưng đau nhiều khi chiều nay chứng kiến cảnh bọn họ huy động tất cả các lực lượng công quyền: công an, dân phòng, hội phụ nữ, đoàn viên - thanh niên của phường để đánh đập gia đình và bạn bè mình.

Nước mắt rơi thật nhiều...

Nhưng vẫn cố gắng cầu nguyện đừng để lòng mình hận thù họ... Và xin ban bình an & sức mạnh lên những người đã bị nhà cầm quyền bách hại chiều nay" - Facebook Nguyễn Hoàng Vi

Image
Bà Nguyễn Thị Cúc (57 tuổi), mẹ ruột Nguyễn Hoàng Vi, bị CA đánh đập dã man. Sau khi đến bệnh viện chữa trị, bà Cúc tiếp tục bị công an đâm điếu thuốc đang cháy vào trán khiến bà ngất xỉu.(Ảnh: VRNs - Truyền Thông Chúa Cứu Thế)

Tin lúc 20h20: Hiện nay, bạn bè và người nhà của Nguyễn Hoàng Vi đã đến bệnh viện quận 3 điều trị vết thương. Trong khi bên ngoài bệnh viện, những tên công an, côn đồ vẫn đang tiếp tục theo sát, đe dọa.

- Em gái Hoàng Vi là Nguyễn Thảo Chi (Sinh năm 1991) bị đánh gãy 3 chiếc răng, máu ra nhiều.

- Bà Nguyễn Thị Cúc (57 tuổi), mẹ ruột Hoàng Vi, bị công an đánh đập, dí điếu thuốc đang cháy vào mặt dẫn đến ngất xỉu.

Image

- Anh Châu Văn Thi cũng bị đánh trọng thương trong lúc can thiệp không cho những tên công an hành hung chị em Hoàng Vi

Image

Em gái Hoàng Vi là cô Nguyễn Thảo Chi bị công an đánh gãy 3 chiếc răng, máu trào cả ra áo

Tin khẩn cấp lúc 18h40: Hiện nay, xe chở người nhà Hoàng Vi đang bị bám theo bởi một nhóm CA thường phục hết sức hung hãn, sẵn sàng ra tay tàn độc với bất kỳ ai.

Trước đó, sau khi đánh đập dã man gia đình Hoàng Vi tại đồn CA, bọn chúng tiếp tục bám theo mọi người đến bệnh viện. Khi vừa xuống xe tại bệnh viện, bọn chúng lại bất ngờ lao đến hành hung gia đình và bạn bè Hoàng Vi. Gia đình và bạn bè cô liên tục hứng chịu những đòn trả thù hết sức tàn bạo của những tên công an, côn đồ.

Mẹ của Hoàng Vi dù rất yếu do bị lên cơn đâu tim cũng bị những tên công an, mật vụ dùng điếu thuốc đang cháy đâm thẳng vào mặt.

*
Tin khẩn cấp lúc 17h30: CA phường Phú Thạnh vừa xua quân bao vây, đánh đập dã man gia đình và bạn bè của Nguyễn Hoàng Vi.

Hoàng Vi tiếp tục bị đánh hội đồng. Em gái Nguyễn Thảo Chi bị đánh gãy nhiều răng. Bạn Châu Văn Thi khi can thiệp cũng đã bị CA đánh gục\

Tất cả những người cùng đi với Hoàng Vi đều bị CA, dân phòng xông vào đánh đập thẳng tay và tàn độc. Mọi người đang gọi xe cấp cứu, tuy nhiên CA vẫn tiếp tục bao vây, ngăn cản không cho xe vào. Tình hình đang hết sức nghiêm trọng.


Paulo Thành Nguyễn cho biết: ...Có lẽ vì bí lý và hằn học trước sự cương quyết của gia đình Vi nên công an phường đã lánh mặt và cho một nhóm côn đồ rất đông xông vào hành hung mẹ Vi, và đánh em gái Vi gãy răng, máu chảy nhuộm ướt cả áo.

Không dừng lại ở đó, khi mẹ Vi ngất xỉu, phải đưa lên xe taxi thì một đám đông côn đồ hung hăn đuổi theo sau. Mấy chị em Vi vừa định bước xuống xe đưa mẹ mình vào bệnh viện thì đám côn đồ xông vào ngăn cản, lấy điều thuốc đang cháy đâm vào mặt mẹ Vi. Hiện mọi người đành phải ngồi im trên xe, tiếp tục di chuyển với sự bám đuôi của nhóm côn đồ như muốn ăn tươi nuốt sống những phụ nữ, trẻ em và người già trên xe.

Chúng ta hãy share và có thể gọi chất vấn về cách làm việc rất dã tính này của công an phường Phú Thạnh, quận Tân Phú qua số: (08)38657968

*

Lúc 15h30 hôm nay, 6/5/2013, blogger Nguyễn Hoàng Vi đã bị CA phường Phú Thạnh (quận Tân Phú) đánh đổ máu khi cô cùng người nhà đến đây đòi lại tài sản bị CA cướp đoạt.

Kẻ trực tiếp hành hung Nguyễn Hoàng Vi là viên công an tên Nguyễn Duy Lâm. Trong lúc tranh cãi, tên CA Nguyễn Duy Lâm bất ngờ lao đến đấm rất mạnh vào miệng của Hoàng Vi. Cú đấm ác ý của tên CA Lâm đã khiến Hoàng Vi bị rách môi và chảy máu.

Bạn bè cùng người nhà của Hoàng Vi đang có mặt tại CA phường đã nhanh chóng can thiệp và loan tin cầu cứu. Ngay lập tức, tin khẩn cấp được gửi đi qua facebook, nhiều người hay tin vội vàng đến trụ sở CA phường Phú Thạnh ứng cứu.

Blogger Nguyễn Hoàng Vi tại trụ sở CA phường Phú Thạnh.
Địa chỉ: 236, Lê Niệm, phường Phú Thạnh, Q. Tân Phú. Số phone: (08 )38657968

Lo sợ hành vi đánh người thô bạo sẽ khiến người dân kéo đến phản ứng, CA nơi đây đã huy động lực lượng lập hàng rào chốt chặn hai đầu đường dẫn vào trụ sở CA. Hiện nay, Hoàng Vi cùng người nhà đang bị bao vây bởi một lực lượng CA dày đặc, tình hình rất nghiêm trọng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới.

Một số người dân gần đó cho biết, hiện nay, trụ sở CA phường Phú Thạnh tại số 236, Lê Niệm, Q. Tân Phú đã bị dân phòng tự ý ngăn đường, hạn chế xe qua lại.

Như tin đã đưa trên Danlambao, Nguyễn Hoàng Vi bị CA bắt cóc vào sáng hôm qua (5/5/2013) khi cùng bạn bè tham gia buổi dã ngoại trao đổi về quyển con người và phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền.

Khi bị đưa về CA phường Phú Thạnh (Quận Tân Phú), toàn bộ tài sản của Hoàng Vi đã bị CA cướp đoạt trắng trợn mà không hề lập biên bản. Được biết, kẻ đã trực tiếp cướp tài sản của cô là một viên an ninh to béo, khá già, mặc thường phục.

Viên an ninh này được giới thiệu là đang công tác tại Sở CA TP.HCM. Trước khi ra về, tên này đã ra lệnh cho thuộc hạ lao vào cướp toàn bộ tài sản của Hoàng Vi, trong đó có giấy chứng minh nhân dân, đồ đạc và một chiếc IPad. Thậm chí, số tiền 600. 000 đồng Hoàng Vi mang theo cũng bị tên an ninh này cướp và bỏ túi riêng.

Trước đó, Hoàng Vi cũng đã nhiều lần bị CA thu giữ điện thoại nhưng không trả. Ăn cướp vốn là thói quen của CA. TPHCM đối với những người hoạt động dân chủ tại Sài Gòn. Lấy lý do 'an ninh quốc gia', những tên CA này thường nhân cơ hội kiếm chác bằng cách thu giữ đồ đạc mà không lập biên bản, sau đó chúng đem giữ làm của riêng. Những vụ việc tương tự đã xảy ra đối với chị Tạ Phong Tần và anh Đỗ Nam Hải...

Trong trường hợp này, được sự ủng hộ của gia đình và bạn bè, Hoàng Vi đã đấu tranh quyết liệt chống lại hành vi ăn cướp trắng trợn của CA. Cô yêu cầu phải lập biên bản nếu muốn giữ đồ, tuy nhiên CA phường Phú Thạnh đùn đẩy trách nhiệm cho CA Thành phố. Trong khi đó, tên công an già thuộc sở CA. TPHCM đã vội ôm đống đồ vừa cướp được chuồn mất.

Hoàng Vi khẳng định: Giá trị tài sản bị mất không quan trọng, nhưng cô nhất định không chấp nhận hành vi ăn cướp trắng trợn của công an. Là người đã công khai phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, hơn ai hết, Hoàng Vi hiểu rõ và sẽ đấu tranh đến cùng trước những hành vi vi phạm nhân quyền của công an.

Có lẽ cảm thấy không dễ 'nuốt trôi' như những lần trước, tên an ninh già đã buộc phải thông qua CA phường Phú Thạnh gửi trả lại tài sản cho cô. Tuy nhiên, lúc 14h30 chiều ngày 6/5, khi Hoàng Vi cùng gia đình lên CA phường Phú Thạnh nhận đồ thì phát hiện chiếc IPad của cô đã bị đổi mật khẩu. Nhiều dấu hiệu cho thấy CA đã xâm nhập và bẻ khóa IPad, sau đó đổi sang mật khẩu khác.

Hoàng Vi cùng gia đình yêu cầu CA lập biên bản về việc lén lút xâm phạm trái phép vào máy tính của cô. Trong lúc tranh cãi, công an nơi đây đã huy động lực lượng chốt chặn ngả đường, không cho người dân tiếp cận. Sau đó, chúng xua quân lao vào đánh đập tàn nhẫn nhằm trả thù gia đình Hoàng Vi.

Sự kiện Hoàng Vi cùng gia đình, bạn bè bị công an hành hung dã man như bản tin cập nhật ở trên chính là âm mưu đã được lên kế hoạch trước. Đây là hành vi trả thù đối với gia đình Hoàng Vi sau khi cô đã công khai phân phát bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và tham gia buổi dã ngoại trao đổi quyền con người sáng hôm 5/5.

CTV Danlambao
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Côn An!

Nguyên Thạch (Danlambao) - Viết cho Phương Uyên bị đá vào bụng, những người đàn bà của gia đình Hoàng Vi bị đánh gãy răng, đổ máu và vô số dân oan bị đánh đập tàn nhẫn bởi lực lượng chuyên chính!

Cả thế giới tởm kinh côn an Việt
Nên ném cho nét khinh bỉ vô cùng
Họ được dạy để làm người hèn hạ
Xảo quyệt mưu mô mới được cấp anh hùng!

Được huấn luyện cho vai u thịt bắp
Khỏe như voi để đánh đập đàn bà
Họ bất luận trẻ già hay con nít
Núm áo chụp thoi đạp đá như gà.

Bởi cái thói về nhà quen đánh vợ!
Mặc áo côn an nơi nhiệm sở cũng đánh người!
Dầy đặc côn an, hút máu như rươi
Mười thằng cán bộ, hết mười tham nhũng.

Cảnh sát giao thông, đám cò ăn vụng
Năm chục, một trăm cũng ngụm tỉnh bơ
Nhân viên nhà nước làm bẩn, ăn dơ
Thăng quan tiến chức được cờ thêm phất.

Thương xót gì!
Đám dân oan cơ hàn chân chất
Cơ hội đến tay cứ cướp giật tha hồ
Họp bàn bày nhau quỉ kế mưu mô
Dân thấp cổ bé họng... thì tha hồ mà chiếm.

Đơn khiếu nại kêu ca lờ yểm
Trời quá xa nên lũ điếm lộng hành
Giao hảo hiệp thông với đàn chị đàn anh
Đe dọa bố ráp, lột sạch cả cái manh che cụ.

Nhà nước dựng nên bởi lớp người rừng rú
Vô sản bần cố nông mới hội đủ vào ngành
Lý lịch sạch ba đời thì cho mặc áo xanh
Thằng nào khôn vặt, ma lanh thì cho đứng canh quốc lộ.

Đạo đức không có thì biết đâu xấu hổ
Còng trong tay, cứ xiết cổ dân đen
Du côn láu cá thì làm gì có chuyện biết nhục biết hèn!
Mãi như thế... riết quen thành đồ tể.

Giới quân tử, đường đường uy vệ
Quí con nít, bảo vệ đàn bà
Kẻ tiểu nhân thì bất luận là trẻ hay già
Cũng đấm cũng đá... Ôi một bọn lâu la lục súc.

Việt Nam, nơi biểu tượng của chín tầng địa ngục!

Image
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Sự xấu hổ

Bùi Hoàng Tám


Sự đối mặt với lịch sử luôn là điều khủng khiếp của mỗi thế hệ bởi không ai thoát khỏi lịch sử! Ai có công, lịch sử và nhân dân không quên và ngược lại. Hãy biết xấu hổ thật nhiều bởi đây là đặc điểm chỉ con người mới có.

Bộ VH-TT&DL vừa trình Chính phủ đề án chọn Quốc hoa đồng thời tổ chức hội thảo, lấy ý kiến nhân dân qua bầu chọn trực tiếp và qua Intenet. Theo đó, 62,1% số ý kiến được hỏi trên mạng Internet chọn hoa sen, 16% chọn hoa Đào, 5% chọn hoa Ban và 2% chọn hoa tre và nhiều ý kiến khác...

Thế nhưng một số người lại đặt câu hỏi có cần thiết phải chọn Quốc hoa vào thời điểm này hay không?

Thậm chí, trên một số tờ báo, bức xúc trước thực trạng tham nhũng hiện nay, một số độc giả còn đề xuất chọn… hoa hồng và hoa trinh nữ. Điều hài hước ở đây là hoa hồng được hiểu chung là phần trăm (%), là chia chác, là phong bao, phong bì tham nhũng hối lộ. Còn hoa trinh nữ có cái tên dân gian là loài hoa… xấu hổ!

Những ý kiến trên có vẻ hài hước nhưng ẩn chứa trong đó là một sự thật chua chát đến đắng lòng. Đó là tệ nạn tham nhũng, hối lộ, chia chác (hoa hồng) “nở rộ” khắp nơi. Nó như một sự “tất yếu trong cuộc sống” mà đỉnh cao có lẽ ở Hà Nội với lời nhận xét của Bí thư Thành ủy Phạm Quang Nghị: “… những nơi khác khi “bôi thì trơn”, còn ở chúng ta “cũng bôi mà không trơn”! Tức là có thể hiểu tiền vẫn lấy (hoa hồng % vẫn nhận) nhưng việc không làm.

Cùng nở rộ với những “bông hoa hồng phần trăm” là loài hoa xấu hổ của những ai có lương tri, có tấm lòng đối với non sông, đất nước .

Không xấu hổ sao được khi mà tổ quốc thống nhất đã gần 40 năm mà vừa mới thoát khỏi ngưỡng nước nghèo của thế giới.

Không xấu hổ sao được khi tình trạng nói một đằng làm một nẻo, sự dối trá đã trở thành “nỗi nhục lớn” như lời giáo sư Hoàng Tụy.

Không xấu hổ sao được khi nạn tham ô, tham nhũng nhung nhúc như một “bầy sâu” trong một nồi canh theo lời Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.

Không xấu hổ sao được khi những vụ tham ô, tham nhũng ngày càng tinh vi và nghiêm trọng, có những vụ đẩy nền kinh tế cả nước vào cảnh lao đao như vụ Vinashin, Vinalines…

Không xấu hổ sao được khi cả nước có đến hơn 9.000 giáo sư, tiến sĩ mà mỗi năm không có nổi vài ba cái sáng chế, thậm chí không có được một bài báo trên tạp chí khoa học uy tín.

Không xấu hổ sao được khi còn nhiều lắm những em thơ áo không đủ ấm, cơm không đủ no, sách không đủ học. Không xấu hổ sao được khi mỗi dịp tựu trường là một cuộc chạy đua bằng những chiếc phong bì chứa đầy ngoại tệ.

Không xấu hổ sao được trước cảnh bệnh nhân chen chúc, chui từ gầm giường ra chào Bộ trưởng Y tế.

Không xấu hổ sao được khi tai nạn giao thông vào loại hàng đầu thế giới và mỗi khi tan tầm là nhiều con đường kẹt cứng.

Không xấu hổ sao được khi có những người phụ nữ Việt Nam xếp hàng bán mình làm dâu xứ người như cảnh bán nô lệ thời Túp lều bác Tôm.

Không xấu hổ sao được khi nền hành chính mà có đến 30% công chức có cũng được mà không cũng được.

Không xấu hổ sao được khi người ta cần đến một tháng để soạn một bức thư và hơn một năm để soạn một cái thông tư.

Có lẽ khó có thể kể hết về những sự việc đáng xấu hổ đã và đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ ở mọi miền của đất nước.

Không chỉ xấu hổ với thế hệ hôm nay mà tủi hổ với cả mai sau.

Chúng ta sẽ nói như thế nào với cháu con hay ngược lại, rồi đây lịch sử sẽ nói gì về thế hệ chúng ta hôm nay?

Sự đối mặt với lịch sử luôn là điều khủng khiếp của mỗi thế hệ bởi không ai thoát khỏi lịch sử!

Ai có công, lịch sử và nhân dân không quên và ngược lại.

Hãy biết xấu hổ càng nhiều càng tốt bởi đây là đặc điểm chỉ con người mới có.

B.H.T
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

XIN CHUYỂN MỘT BÀI VIẾT RẤT THỰC TIỂN
VỀ THÂN PHẬN KẺ XA XỨ ..


Cho dù ai có ít thời giờ, cũng ráng đọc. Tuy tựa bài về nước Mỹ nhưng đúng cho tất cả các nước tự do khác.

Ở bầu thì tròn. Ở ống thì dài.
Ở gần cống rãnh hôi tanh, ta không thấy hôi hám vì chính con người ta cũng hôi hám nên ta không thấy.


Nước Mỹ trong tôi

Theo bản thống kê dân số của nước Mỹ năm 2010, hiện nay có 1,737,433 người Việt đang sinh sống trên nước Mỹ. Chúng ta những ai hiện nay đang sống, học hành, làm việc hay dưỡng già ở đây, đều đã trải qua một phần đời mình trên mảnh đất này, thường gọi là “tạm dung” nhưng thực tế là vĩnh viễn.

Từ biến cố 30 tháng 4 năm 1975, những đứa trẻ sinh ra lớn lên ở đây, ngoài huyết thống ra, chúng không khác gì những đứa trẻ Mỹ. Những người trung niên còn mang theo cả một thời thơ ấu và những kỷ niệm không quên từ nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng vẫn lăn lộn với cuộc đời trên đất khách này để mưu sinh, có người thời gian sống với quê hương ngắn ngủi hơn là ở nơi quê người.

Tiểu bang California, nơi có nhiều người Việt sinh sống nhất, đã rộng lớn bằng diện tích cả nước Việt Nam, nên cũng chưa có ai trong chúng ta tự hào đã đặt chân đến hết 50 tiểu bang của nước Mỹ, cũng như không ai dám nghĩ rằng mình hiểu hết những gì về nước Mỹ, dù đây chỉ là một nơi mới lập quốc hơn 300 năm. Có người cho Mỹ là anh chàng trẻ tuổi, xốc nổi, dại khờ, nhưng cũng có người công nhận nước Mỹ là ông cụ thâm trầm thường triển khai những bước đi tính toán trước cả trăm năm.

Ðối với những người già đã đến nơi này muộn màng, nhưng cả cuộc đời còn lại coi như sống chết với nước Mỹ, thường gọi là quê hương thứ hai, mà không bao giờ còn cơ hội trở về nằm trong lòng đất quê mẹ, nếu sự thực khốn nạn, chế độ Cộng Sản còn tồn tại trên quê hương vài ba mươi năm nữa.

Một người Việt về thăm lại quê hương, nơi họ đã từ bỏ tất cả để ra đi, lúc đặt chân trở lại nước Mỹ, cho rằng tâm hồn lại cảm thấy an toàn, nhẹ nhàng hơn như lúc về nhà.

Một người Việt xa quê hương đã lâu trở về Sài Gòn, có dịp vào Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ, ông thú nhận khi nhìn những hình ảnh tổng thống hay ngoại trưởng của Hoa Kỳ, ông lại có cảm giác quen thuộc, an toàn hơn là những lúc lang thang ở Hà Nội nhìn hình lãnh tụ và quốc kỳ Cộng Sản. Ðó không phải là vong bản, mất gốc mà chế độ này đã nhân danh đất nước, tạo hận thù, kỳ thị, xô đẩy biết bao nhiêu người xuống biển, bỏ quê hương ra đi.

Gần như chúng ta không còn lệ thuộc gì với đời sống nơi quê nhà, ngoài những tình cảm sâu đậm trong máu huyết, làm cho chúng ta gần gũi với ngôn ngữ, đời sống Việt Nam, mà chúng ta có cảm tưởng đang dần dần tách rời, cho đến một lúc nào đó trở thành xa lạ. Phải chăng vì vậy, mà đã có những đứa con ngày trước trở về, xót xa nhận ra rằng, họ đang đi, đứng trên một đất nước xa lạ, không còn là của họ nữa.

Quê hương ngày nay chỉ còn là nơi thăm viếng mà không phải là nơi để trở về. Nước Mỹ đã là nơi quen thuộc chúng ta đang sống, có gia đình, nhà cửa, công việc, bà con, bạn bè, thì làm sao chúng ta lại không có những suy nghĩ, có những câu chuyện buồn vui, hay những trăn trở về nước Mỹ.

Cách đây 38 năm, chưa lúc nào, chúng ta, những người dân ở một đất nước xa xôi bên vùng trời Ðông Nam Á, cách biệt nơi này đến nửa vòng trái đất, lại có ý nghĩ rằng, một ngày kia chúng ta sẽ đến đây, sống lâu dài nơi đây, sinh con đẻ cháu nơi này, để tạo ra một nhánh người Việt lưu vong. Ðời sau, còn giữ được ngôn ngữ, phong tục hay không, lại là một điều mà nhiều người khác đang trăn trở, lo âu làm sao để duy trì, gìn giữ!

Trong cái cộng đồng gần gũi, thân mật gắn bó này, với sách vở, báo chí, truyền thông, quán xá, chợ búa, tiệm buôn, món ăn thức uống, cả cái tên vùng đất hay bảng hiệu Saigon chúng ta mang theo, đôi khi gần như quên hẳn là chúng ta đang sống trên đất Mỹ.

Cả cái bữa cơm, cá mắm, canh rau, đôi đũa, chén nước mắm ớt, có khác gì ở Việt Nam. Cả cái bàn thờ nhang khói, hình ảnh tổ tiên, ông bà, cành mai, chậu lan, những cô thiếu nữ, trẻ em mặc quốc phục lên chùa ngày Tết, hồi trống, tiếng pháo Mùa Xuân làm chúng ta quên mất là chúng ta đang sống thật xa quê nhà.

Ðiều tôi muốn nói ở đây là chúng ta thường quên chúng ta đang sống trên đất Mỹ.

Ông Khổng Tử của nước Trung Hoa có ví von: “Ở chung với người thiện như vào nhà có cỏ chi lan, lâu mà chẳng thấy mùi thơm, tức là mình cũng đã hóa ra thơm vậy.” Một kẻ vào vườn hoa lan đầy hương thơm, lúc đầu còn nhận ra mùi hương nhưng dần dà trở thành quen thuộc, trở thành bình thường, không còn thấy hương thơm, như kẻ tiểu nhân sống với người quân tử dần dần được cảm hóa lúc nào mà không hay biết.

Nước Mỹ có nhiều hương thơm như thế mà cảm giác chúng ta bị dung hòa lúc nào không hay đến nỗi không còn cảm nhận được mùi thơm nữa. Hương thơm đó là những điều tốt lành, thấm nhập vào con người chúng ta lúc nào chúng ta cũng không biết, không hề quan tâm hay nhận ra được sự khác biệt trước và sau.

Chúng ta học hỏi được ở nước Mỹ tính bảo vệ đời sống riêng tư, tôn trọng luật pháp, sống an hòa, sự tử tế và mối tương quan giữa con người và con người trong xã hội. Ðiều này không chỉ có ông Bá Dương (1920-2008), sau khi đi New York, Las Vegas hay San Francisco về, đã tường thuật lại trong cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí,” mà bất cứ người Việt Nam nào khi đi du lịch nước Mỹ về cũng nhận ra.

Có người thắc mắc sao lái xe trên đường vắng vào một hai giờ sáng, gặp bảng “stop” cũng phải dừng lại, sao một đứa bé phải đi tìm cái thùng rác để vứt cái giấy kẹo nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, sao ở đây xe hơi nhiều như thế mà không nghe một tiếng còi? Trong cái không khí dễ chịu, thanh thản, an lạc người ta cảm nhận ra khi bước chân trở lại một nơi, có một chút mỉa mai, không phải là quê nhà của mình.

Chúng ta bước đi từ môi trường tử tế, trong lành của miền Nam qua giai đoạn “thống nhất” để bước đến một xã hội hỗn loạn như hôm nay, khi mà con người tốt đẹp dần dà trở thành vô cảm, lừa lọc, gian trá, đạp lên nhau mà sống, để mưu tìm một đời sống ích kỷ cho riêng mình, mà không thấy đó là bất thường, bất nhân và vô loại.

Thì chúng ta, trong xã hội này, cũng theo lời ông Khổng Tử: “ Ở chung với người bất lương, như vào trong chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết mùi hôi, vì mình cũng hóa ra hôi vậy!” Như người mới vào chợ cá, lúc đầu còn nghe mùi hôi tanh, dần dà quen thuộc, không còn nghe mùi tanh tưởi khó chịu nữa, như người quân tử sống với kẻ tiểu nhân, dần dần đồng hóa bởi cái xấu mà mình không hay biết.
Thử hỏi một viên chức trong chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay, xem những chuyện cường quyền áp bức, mạng sống của người dân xuống hàng súc vật, con người chỉ biết có đồng tiền và dục vọng, tráo trở, vô đạo lý hiện nay có là điều gì làm cho con người lạ lùng, khó chịu không? Hay đó là chuyện bình thường, thấy đã quen mắt, nghe đã quen tai, đầu óc đã xơ cứng, chai đá như khứu giác của con người ở lâu trong chợ cá, còn đâu phân biệt được mùi hôi nữa!

Ðiều cuối cùng chúng tôi muốn nói là sự may mắn đã giúp ta có cơ hội không phải chỉ cho riêng mình mà cả con cháu đời sau, tránh khỏi được kiếp oan nghiệt, ra khỏi được cái chợ cá ấy, được sống trong cái “chi lan, chi thất” cái vườn lan thơm ngát, mà qua một thời gian chúng ta không còn cảm nhận được mùi thơm nữa, nhưng trên thực tế, mùi thơm đó vẫn hiện hữu.

Nhiều kẻ hãnh tiến vẫn cho rằng nước Mỹ nợ chúng ta mà quên rằng, món nợ của chúng ta, và cả con cháu đời sau đối với nước Mỹ thật khó lòng trả nổi.


Hãy CÁM ƠN bằng cách sống thật có ý nghĩa cho đời sống này!
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Góp ý đổi tên nước tạm thời
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) -

Image

Thời gian gần đây đảng ta có bàn đến chuyện đổi tên nước sao cho phù hợp với... Kinh tế Thị trường sắp đứt đuôi con nòng nọc “định hướng...” Trong khi chờ đợi đảng động não chọn được tên mới, với tư cách thành phần ưu tú của xã hội, giai cấp tiên phong của Cách mạng Vô sản do Chủ tịch Hồ Chí Minh, cha già dân.. Nông Đức Mạnh, Vũ Trung, và vân vân... vượt biên vượt biển, lặn lội thân còm sang nước Nga La Tư đội về, tôi - người phu quét đường, không rảnh để “dừng chổi đứng nghe...” như thời... Trịnh Công Sơn “đại bác đêm đêm vọng về thành phố”, nhưng phải khua chổi tới tấp không vì sợ “quản giáo” nấp sau lưng ngày nào, mà vì tự lao thân vào đường cứu nước. Phận hèn không cứu nước được gì thì ít ra cứu lấy hai chữ Việt Nam cho khỏi nhục. Bằng cách đổi ngay cái tên hiện hành mà tôi không muốn nhắc “trọn gói”, bởi người đọc lương thiện mỗi lần trông thấy “mặt” nó cũng ứa gan ngứa cổ.

Ứa gan là vì Nước ta từ thời lập quốc đến nay đã thay đổi quốc hiệu nhiều lần - Văn Lang, Âu Lạc, Vạn Xuân, Đại Cồ Việt, Đại Ngu (Chữ Ngu ở đây có nghĩa là "sự yên vui, hòa bình"), Việt Nam, rồi khi bị chia thành hai thì một nửa nước là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nửa Việt Nam Cộng hòa; thời nào tên nước cũng hiên ngang, đứng một mình, hoặc có kèm theo chính thể hay chế độ thì hai chữ Việt Nam luôn luôn đứng trước (VNCH, VNDCCH), chứ đâu như sau khi đất nước thống nhất, hai chữ Việt Nam biến thành cái đuôi ru rú núp sau cái thứ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa ngày nay đã thành rác rưởi trước con mắt loài người văn minh.

Đã ứa gan lại còn xấu hổ. Không cần phải đi ra nước ngoài như Đức Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt mới “được” thấy xấu hổ khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam cứ bị nhân viên hải quan “chiếu cố” tận tình cách riêng vì họ hay bắt gặp “sự cố” hành lý mang theo của các quan cháu ngoan của bác thường có những món phi pháp như ngà voi, sừng tê giác, US Đô hàng chục triệu, cần sa ma túy, mỹ phẩm, “nội y” ăn cắp tại siêu thị Nhật Bản có hệ thống lại ở mức “đại trà” đến nỗi chính phủ Nhật phải cho người sang Việt Nam điều tra. Lại có con ăn cắp chợ nổi danh quốc tế tên Kiều Trinh, trổ ngón hết siêu thị của các thành phố Orebro và Kalmar của nước Thụy Điển nhiều loại hàng hóa trị giá hơn 400USD, lại sang nước Ăng Lê, chôm xe đạp tại Shop bị báo chí truyền hình các quốc gia nạn nhân trình chiếu cho dân họ nhận diện và mà đề phòng, nay lại đang đi dạy văn hóa hàng tuần cho cả nước trên cơ quan truyền thông của nhà nước.

Ở trong nước thôi, chỉ cần nhìn cảnh “quân ta” đi “thi hành công vụ” cho một nhóm lợi ích nào đó với quân phục, quân hàm, quốc huy hợp đồng với côn đồ cùng chó nghiệp vụ đi cướp ao phá chòi cưỡng chế đất đai của dân nghèo chỉ biết chống cự bằng súng bắn cu, đạn hoa cải,

Image

hay đàn bà phụ nữ thì tự lột tuột sạch quần áo cầu may dùng âm khí mà trừ tà...

Image

Nhìn cảnh công an nhân dân rình mò truy bức, bắt bớ, giam cầm đánh đập người dân chỉ vì cái “tội” họ trao đổi với nhau về nhân quyền nơi công viên thành phố.

Image

Ở trong nước thôi, và chỉ cần nhìn hôm nay thôi, dân số cả nước tôi xấp xỉ 90 triệu người đứng nhìn tòa án Long An của một băng đảng do 14 tên cầm đầu xử từ 6 đến 8 năm tù giam hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vì hai em dám chống Tàu xâm lăng và chống bọn cầm quyền tham nhũng.

Image

Tổng cộng 20 năm tù trong tù ngoài (NPU: 6 năm tù+ 3 năm quản chế; ĐNK: 8 năm tù+3 năm quản chế), cho hai người tuổi trẻ yêu nước vì “Vì danh dự dân tộc, chống giặc Tầu. Vì tương lai đất nước, chống tham nhũng”.

Than ôi thì nước tôi đủ thứ xấu hổ... biết kể sao cho xiết. Đúng là Cộng hòa gì Xấu hổ Cả nước như vậy, mà cứ bắt nhúi vào đó hai chữ Việt Nam của tổ quốc thân yêu. Chưa đổi được tên mới chính thức thì nay khẩn thiết yêu cầu cất đi hai chữ Việt Nam trong CHXHCNVN, và thay vào đó bằng hai chữ Chấm Chấm.

Để từ rày ta gọi tạm thời tên nước là “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Chấm chấm”. Viết tắt là CHXHCNCC, ai muốn đọc sao thì đọc, hiểu sao thì hiểu.

Những ai còn tự hào là dòng giống Tiên Rồng với 4 ngàn năm văn hiến đều không thể đứng nhìn bọn phản bội giống nòi, để mặc chúng tự tung tự tác đem Việt Nam biến thành cái đuôi cho con rắn độc XHCN.

Tôi nói vậy đồng bào có nghe rõ không!?


Nguyễn Bá Chổi
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Đừng khóc cho Phương Uyên mà hãy sống cùng mơ ước của em
Trần Trung Đạo (Danlambao)

Image

Cô bé đứng trên bục cao, đôi kính cận có cọng dày, tóc vén cao, áo trắng học trò, thân hình mảnh mai trông giống như một cô bé học sinh 15 tuổi đang đứng bảng đen trong lớp học chứ không phải đứng trước tòa án Cộng Sản. Em không sợ hãi, không van xin, trầm tĩnh và tinh khôi như một thiên thần: "Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm".

Cạnh em, Đinh Nguyên Kha, áo sơ mi trắng, tóc cắt cao của một thanh niên Việt Nam kiểu mẫu. Nguyên Kha cũng dõng dạc: "Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội".

Hàng triệu người Việt Nam trong hai ngày qua sống trong tâm trạng vừa vừa phẫn nộ, vừa xót xa nhưng cũng vừa hãnh diện. Phẫn nộ khi đọc bản án của đảng CS dành cho hai em, xót xa khi nhìn vóc dáng mảnh mai, yếu đuối của Phương Uyên, nhưng hãnh diện đến rơi nước mắt vì những câu nói lịch sử của hai em.

Trước ngày ra tòa Cộng Sản, không ít người nghĩ rằng giới lãnh đạo CSVN chắc cũng “giương cao đánh khẽ thôi” vì hai em còn trẻ, nhất là Nguyễn Phương Uyên không những là một cô bé khi bị bắt mới 20 tuổi mà còn là một cán bộ đoàn trường của đoàn Thanh Niên Cộng Sản Đại học Công nghiệp Thực phẩm. Đất nước khó khăn, lòng người ly tán. Chưa bao giờ Việt Nam đứng trước hàng trăm ngàn thử thách như ngày nay. Ngoài biển, như Việt Khang thét lên trong dòng nhạc của em “Giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta, Hoàng Trường Sa, đã bao người dân vô tội, chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu” và bên trong là một căn nhà đang đổ nát, một quốc gia bị phân liệt đến mức tận cùng, một nền kinh tế đang trên đà phá sản, giới lãnh đạo đảng CS dù độc ác, bất nhân, ti tiện, ngu xuẩn bao nhiêu cũng phải biết ngừng tay đao phủ để cứu vớt non sông và cứu vớt chính bản thân đảng. Nhiều người nghĩ thế.

Trước ngày ra tòa Cộng Sản, không ít người có thể đã nghĩ hai em sẽ xin tha, sẽ tự thú, sẽ đầu hàng. Các em còn nhỏ và đời sống còn dài. Cuộc tranh đấu giữa các em và chế độ độc tài như trò chơi cút bắt. Bắt được xin tha, tha xong lại tranh đấu tiếp theo kiểu “vừa đánh vừa đàm” của người lớn. Nhiều anh chị của các em trước đây đã chơi trò chơi đó vì họ nghĩ muốn làm gì trước hết cũng cần phải sống, cần phải có mặt, cần phải có điều kiện để viết, để nói, và muốn thế hãy tạm thời thú nhận, có chết chóc ai đâu, chẳng người nào, cơ quan nào, tổ chức nào, dù quốc tế hay Việt Nam, tin một lời tự thú trong chế độ CS độc tài. Nhiều người nghĩ thế.

Cả hai nhóm người tiên đoán như trên đều lầm.

Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha không khuất phục. Chuyện “thú tội”, “xin khoan hồng” chỉ mới vài năm trước đây nhưng như đã thuộc vào quá khứ xa xôi, một thời kỳ còn chập chững đấu tranh, một phương pháp nay đã lỗi thời. Tranh đấu cho quyền lợi của dân tộc là một tự nguyện phát xuất từ trái tim và lòng yêu nước. Không ai bắt các em phải làm những việc các em không chọn lựa. Nhịp đập chân thành của con tim và tiếng gọi thiêng liêng của lòng yêu nước không cho phép một người gập đầu “xin khoan hồng”, “thú tội” dù chỉ là một hình thức trá hàng. Bảo vệ tổ quốc là một niềm vui, niềm hãnh diện. Nếu đã chọn hy sinh phải hy sinh cho trọn vẹn với lý tưởng của đời mình.

Tình yêu nước trong lòng Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha vô cùng trong sáng. Không giống Nguyễn Thị Minh Khai trước giờ bị xử tử hô lớn “Đảng Cộng sản Việt Nam muôn năm!” để thể hiện tinh thần bất khuất, kiên trung của bà ta đối với đảng, hay Lê Hồng Phong, trong lời trăn trối cuối cùng ngoài Côn Đảo chỉ nguyện trung thành với đảng, Phương Uyên và Nguyên Kha chỉ nghĩ đến những bà mẹ Việt Nam đang buôn tảo bán tần, nghĩ đến các em thơ đang lây lất trên đường phố, nghĩ đến máu các chú bác đã đổ xuống ở Hoàng Sa, nghĩ đến nắm xương của các chú bác đã thành cọc cắm lên hải đảo Trường Sa.

Ngày 16 tháng Năm 2013 là ngày lịch sử.

Như đã có một lần trong lịch sử, ngày 26 tháng Hai năm 1285, Bảo Nghĩa Vương Trần Bình Trọng hô lớn “Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc”. Chàng thanh niên Việt Nam Trần Bình Trọng chỉ mới 26 tuổi.

Như đã có một lần trong lịch sử, ngày 17 tháng Sáu năm 1930, 13 đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng đã dành hơi thở cuối cùng của đời mình trên mặt đất này để gọi tên hai tiếng Việt Nam trước khi bước lên máy chém, tuyệt nhiên không ai trong số họ kể cả Đảng trưởng Nguyễn Thái Học hô Việt Nam Quốc Dân Đảng muôn năm. Đảng chính trị với họ chỉ là chiếc ghe để chèo dân tộc sang bến bờ độc lập chứ không phải mục tiêu, cứu cánh của cuộc đời họ hay của phe nhóm và tổ chức họ giống như đảng CSVN. Nguyễn Thái Học khi sống là Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng nhưng khi chết đã chết như bao nhiêu thanh niên yêu nước khác, thư thái ngâm những vần thơ tuyệt mệnh “Chết vì tổ quốc, chết vinh quang, lòng ta sung sướng, trí ta nhẹ nhàng”. Chàng thanh niên Việt Nam Nguyễn Thái Học chỉ mới 29 tuổi.

Lịch sử mang tính thời đại và tính liên tục. Mỗi thế hệ có một trách nhiệm riêng, dù hoàn thành hay không, khi bước qua thời đại khác, vẫn phải chuyển giao trách nhiệm sang các thế hệ lớn lên sau. Sức đẩy để con thuyền dân tộc vượt qua khúc sông hiểm trở hôm nay không đến từ Mỹ, Anh, Pháp hay đâu khác, mà bắt đầu từ bàn tay và khối óc của tuổi trẻ. Lịch sử Việt Nam đã và đang được viết bằng máu của tuổi trẻ Việt Nam.

Giới lãnh đạo Đảng cũng không “giơ cao đánh khẻ” như có người hy vọng nhưng bằng một bản án nặng nề, bẩn thỉu và hèn hạ nhất đối với hai em Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha.

Mấy ngày nay trên nhiều diễn đàn khá đông người lại tiếp tục tranh cãi chuyện chủ nghĩa Cộng Sản còn sống hay đã chết. Thật ra, chủ nghĩa Cộng Sản sống hay chết tùy thuộc vào góc nhìn và cách phân tích bản chất của chế độ độc tài toàn trị Cộng Sản. Chủ nghĩa Cộng Sản, như một lý tưởng mà không ít người đeo đuổi trong thời trai trẻ, có thể đã chết tại Nga ngay sau khi Cách Mạng Tháng Mười bùng nổ 1917, đã chết tại Trung Quốc khi Mao Trạch Đông lên nắm chính quyền 1949, và chết tại Việt Nam khi Hồ Chí Minh cất tiếng trên quảng trường Ba Đình đầu tháng 9 năm 1945, nhưng từ đó đã bắt đầu một loại chế độ Cộng Sản thức tế với các đặc tính bất nhân, tàn bạo nhất trong các chế độc độc tài của lịch sử loài người. Chế độ đó vẫn còn tồn tại ở Việt Nam biểu hiện qua bản án khắc nghiệt dành cho Phương Uyên và Nguyên Kha.

Bộ máy chính trị toàn trị, kinh tế lạc hậu, xã hội sa đọa, đạo đức suy đồi, hiện tượng sùng bái cá nhân, thói quen suy tôn lãnh tụ, lừa dối nhân dân, bưng bít có chủ trương, đỗ thừa có hệ thống của ý thức hệ Cộng Sản vẫn còn nguyên tại Việt Nam như từ ngày mới nhập cảng từ Liên Xô, Trung Quốc.

Phương pháp đầu độc, tẩy não của đảng CSVN dành cho các em bé Việt Nam hoàn toàn giống phương pháp đầu độc thiếu nhi đang thực hiện tại Triều Tiên. Hình ảnh “Bác Kim” trong lòng thiếu nhi Triều Tiên như Bradley K. Martin mô tả trong tác phẩm “Dưới sự bảo bọc đầy tình thương của cha già dân tộc” (Under the Loving Care of the Fatherly Leader) không khác gì hình ảnh một “Bác Hồ” “tình thương bao la”, “cha già dân tộc”, “nhà thơ lỗi lạc”, “nhà quân sự thiên tài”, “nhà giáo dục vĩ đại” được Đảng nhồi nhét vào tâm hồn trong trắng của bao nhiêu thế hệ Việt Nam.

Những ai còn nghĩ đến “hòa giải hòa hợp” với CS, còn tin vào lòng dạ chí thành của Thứ trưởng Ngoại Giao CS Nguyễn Thanh Sơn khi thắp hương trước phần mộ của các chiến sĩ VNCH ở nghĩa trang quân đội Biên Hòa hãy đọc lại bản án của đảng CS dành cho hai em Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên một lần nữa và tự hỏi có một phương pháp, một con đường nào, một hy vọng nào để dân tộc Việt Nam có thể sống chung với đảng CSVN. Một người có nhận thức chính trị căn bản nào cũng biết là không.

Những ai còn hoài nghi vào sức mạnh dân tộc Việt Nam hãy đọc lại lời tuyên bố của hai em “Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi.” Là một đoàn viên đoàn thanh niên Cộng Sản chắc chắn Phương Uyên đã được nhồi sọ rằng khi lớn lên phải biết trung thành với đảng, phải biết đi theo con đường đảng đã vạch ra. Tư tưởng Cộng Sản ngoại lai nô dịch dù độc hại bao nhiêu cũng không giết được hạt mầm dân tộc đang âm thầm lớn lên trong tâm hồn hai em, đã chiến đấu trong nhận thức của hai em, đã chiến thắng qua hành động của hai em và biểu hiện hùng hồn qua câu nói lịch sử của hai em. Đảng CS muốn Phương Uyên trở thành sâu bọ đo hai hàng chân trên cành cây mục nát của đảng nhưng em đã vươn lên thành cánh bướm vàng.

Trong nỗi đau khi nghe tin hai em bị kết án nặng nề đã dâng trong lòng hàng triệu người Việt Nam một niềm hãnh diện. Lòng yêu nước đã thắng. Chưa bao giờ ranh giới giữa yêu nước và bán nước rõ ràng hơn hôm nay. Cuộc chiến nào cũng khó khăn nhưng cuộc chiến tư tưởng bao giờ cũng khó khăn nhất. Những câu nói của hai em sẽ vang vọng trong dòng lịch sử ngàn đời không phai. Lịch sử dân tộc, qua bao thời đại, đã được giữ gìn bằng sức mạnh tuổi trẻ. Thời đại hôm nay là thời đại của Đổ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Phương Uyên, của hàng trăm thanh niên nam nữ đang ở trong tù CS, của hàng ngàn hàng triệu thanh niên Việt Nam đang sắp sửa tiếp nối hành trình. Lịch sử Việt Nam vừa đau thương nhưng vừa là một bản hùng ca viết bằng nước mắt và nụ cười của bao nhiêu thế hệ.

Ai dạy Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên để nói những câu hào hùng như thế. Không ai dạy. Như một lần tôi đã viết, tuổi trẻ Việt Nam không cần một ngọn hải đăng để rọi sáng đêm tối trời dân tộc nhưng ngay từ trong lòng họ đã bùng cháy lên ngọn đèn tự chủ được thắp sáng bằng tâm thức Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không cần chờ đợi một minh quân ra đời hay một lãnh tụ xuất hiện để dẫn dắt họ trên đường cứu nước bởi vì chính họ sẽ là những minh quân của thời đại và con đường dẫn đến điểm hẹn lịch sử được soi sáng bằng trí tuệ Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam ngày nay không cần vay mượn một chủ nghĩa, một ý thức hệ, một lý thuyết ngoại lai nào làm kim chỉ nam để giải phóng dân tộc bởi vì chính họ đã được trang bị bằng các đặc tính dân tộc, nhân bản và khai phóng kết tinh và kế thừa từ hơn bốn ngàn năm lịch sử. Các em cũng nhắc cho giới lãnh đạo Đảng biết rằng một ngàn năm sống trong bóng tối Bắc thuộc không làm dân tộc Việt Nam mù mắt thì ba mươi tám năm trong triết học Mác-Lê làm sao có thể thui chột đi tình yêu nước thiết tha trong lòng người dân và nhất là trong lòng tuổi trẻ Việt Nam.

Ngoài bản chất tàn ác, bất nhân, ti tiện, còn lý do nào khác khiến Đảng đã ra tay nặng nề với hai em Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên.

Còn một lý do nữa, bởi vì đảng sợ.

Đúng như Brad Adams, Giám đốc Ban Á Châu của Human Rights Watch (HRW) phát biểu: “Đưa người dân ra tòa xử chỉ vì phát tán tờ rơi chỉ trích chính phủ là một việc làm lố bịch và biểu hiện sự bất an của chính quyền Việt Nam”.

Đảng cảm thấy “bất an” là phải. Trong suốt 38 năm cai trị đất nước bằng nhà tù sân bắn chưa bao giờ đảng CS bị cô lập trên thế giới và mất chỗ đứng hoàn toàn trong lòng dân tộc Việt Nam như ngày nay. Không giống như trong thời chiến núp bóng dưới chiêu bài “chống ngoại xâm” và lợi dụng lòng yêu nước của nhiều người Việt Nam, ngày nay, chung quanh đảng chỉ có kẻ thù. Những tâm thư, thỉnh nguyện, góp ý kiến về hiến pháp, đổi tên đảng, thay tên nước vừa qua cho thấy, nhiều thành phần, lực lượng trước đây là phên dậu của đảng, là hậu thuẫn của đảng đang quay sang chống đảng. Một người dù mê muội bao lâu cũng có một lần thức tỉnh. Một tiếng nói đúng gióng lên dù trễ còn hơn im lặng suốt đời.

Hành động điên cuồng vượt qua mọi thước đo đạo đức qua hai bản án dành cho hai em Nguyên Kha và Phương Uyên cho thấy không phải sức bén của con dao độc tài mà là hành động tuyệt vọng của đảng CSVN. Quyết định của Nicolae Ceausescu khi ra lệnh công an bắn vào cuộc biểu tình của nhân dân Rumania sáng ngày 17 tháng 12 năm 1989 chỉ để dẫn đến bản án tử hình dành cho vợ chồng ông ta một tuần sau đó. Thật vậy, lịch sử đã nhiều lần chứng minh, khi một chế độ chỉ còn trông cậy vào các phương tiện bạo lực trấn áp để tồn tại, chỉ còn biết sử dụng bộ máy công an kềm kẹp để duy trì quyền cai trị, ngày tàn của chế độ đó chỉ là vấn đề thời gian.

Những ai còn đang đứng bên lề cuộc tranh đấu vì chủ quyền đất nước, vi tự do dân chủ nhân bản hãy bước lên chuyến tàu lịch sử hôm nay để cùng với hai em đi về phía bình minh của dân tộc Việt Nam. Đời người rồi sẽ qua nhưng dân tộc Việt Nam phải còn và mãi mãi sẽ còn. Con tàu đi cứu nước còn nhiều toa rộng, đủ chỗ cho mọi người, mọi thành phần, mọi tôn giáo, mọi quá khứ. Hành động cứu nước cũng rất nhiều để chọn, không nhất thiết phải vào tù ra khám, không nhất thiết phải tìm cho ra được những cây búa lớn để đập vở bức tường chuyên chính, nhưng một bàn tay nhỏ, một bước chân xuống đường chống thực dân đỏ Trung Quốc, một thái độ không hợp tác với nhà cầm quyền CS, một lá thư thăm hỏi các em các cháu trong tù trong những ngày sinh nhật, lễ lớn, một tấm vé tham dự bữa cơm gây quỹ giúp các em đang bị tù hay đang bị khó khăn v.v... cũng mang đầy ý nghĩa.

Bức tường chuyên chính CSVN đã không sụp đổ vì những cơn bão thời đại Liên Xô, Đông Âu, Bắc Phi xa xôi nhưng chắc chắn sẽ sụp đổ vì những giọt nước kiên nhẫn Việt Nam đang nhỏ xuống từ tuổi trẻ Việt Nam, từ đồng bào Việt Nam trong cũng như ngoài nước. Chúng ta có thể khác nhau ở điểm khởi hành nhưng có cùng một điểm hẹn tự do để đạt đến. Chúng ta có thể mang trên vai những hành lý khác nhau nhưng đều chất chứa bên trong một khát vọng dân chủ để theo đuổi. Đừng khóc cho Phương Uyên mà hãy sống cùng mơ ước của em.


Trần Trung Đạo
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

BÀI THƠ YÊU NƯỚC
CỦA NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN


Ơi đồng bào Việt Quốc !!!

Đất nước không chiến tranh
Cớ chi đau thắt ruột
Sự tự hào ngộ nhận
Một chế độ bi hài sau chiến tranh

Bọn cường quyền gian manh cơ hội
Đào bới bóc lột dân lành
Núp dưới bóng cờ máu, bác đảng
Âm thầm bán từng mãnh đất quê hương

Tổ quốc thân yêu ơi!
Đồng bào thân yêu ơi!
Ôi, ta thương quá đi thôi!
Vết sẹo hằn sâu vào trái tim, trải dài theo năm tháng

Xuyên qua chiến tranh có những đống mồ hùng vĩ
Người phơi thây ngã xuống mắt trừng trừng nhìn nhau
“Hậu thế ơi hãy giữ gìn non sông ”
Ôi đất nước giờ tả tơi từng mãnh trao cho giặc!

Sự hy sinh bất công!
Xứ sở linh thiêng có còn không?
Phật khóc, Thánh rơi lệ!
Công lý lưu lạc để đức tin chìm vào đáy biển

Tràn ngập hôn mê
Ơi thanh niên Việt Quốc!
Chúng ta là ai?
Hãy đứng lên trước vận mệnh tổ quốc

Giặc đang tràn tới ngõ
Hãy đứng lên đi
Đứng lên niềm tự hào để sử sách lưu danh
Đứng lên đi cho tự do tỏa sáng

Đứng lên đi giành lại nước của dân lành
Hỡi tất cả những ai là đồng bào Việt Quốc
Hãy chung tay gìn giữ cội nguồn cho con cháu mai sau.

NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Hai chuyến công du Hoa Kỳ, những suy nghĩ
Hà Minh Thảo (Danlambao) -

Khi đọc bài "Quốc tế đánh giá cao quan hệ toàn diện Việt Nam-Mỹ" trên Vietnamplus.vn ngày 26.07.2013, chúng tôi được biết, do chuyến công du Hoa kỳ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Việt Nam và Hoa kỳ tuyên bố nâng tầm quan hệ hai nước lên thành đối tác chiến lược toàn diện đã thu hút được sự chú ý của giới quan sát. Tác giả đã giới thiệu nhận định của hai chuyên gia sau đây:

1) Cố vấn cấp cao Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược quốc tế Enrnest Bower cho rằng quan hệ Việt Mỹ trong tương lai có thể đạt những tiến bộ trên nhiều mặt từ kinh tế tới an ninh, là bước đi đưa hai nước trở thành đối tác chiến lược toàn diện trong tương lai, và đây là ‘ngày đẹp nhất’ trong quan hệ hai nước;

2) Giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, một chuyên gia về chính trị quan hệ quốc tế Đại học George Mason (Virginia - Hoa kỳ), đánh giá một tiến trình hợp tác thực chất ở mức ‘toàn diện’ sẽ giúp cả Hoa kỳ và Việt Nam cùng đạt được mục tiêu ‘duy trì ổn định và hòa bình trong khu vực’.

Image

Thêm vào đó, báo chí nhà nước đều đồng loạt hoan hô cuộc công du này là một ‘chuyến đi thành công mỹ mãn’. Đây không điều lạ khi, ngày 09.01.2013, tại Hội nghị Ban Tuyên giáo toàn quốc bàn về tổng kết công tác 2012 và kế hoạch năm 2013, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phải đồng ý với Thứ trưởng bộ Thông tin và Truyền thông Đỗ Quý Doãn là, thay vì các đài, báo và toàn bộ bộ máy tuyên truyền ‘lề đảng’ với 17.000 nhà báo, trên 800 báo, đài do ‘tiền dân đóng thuế’ trang bị với cơ sở và phương tiện hiện đại, nhưng không ‘định hướng được thông tin’ theo hướng lãnh đạo muốn mà đã để cho một số blog điện tử độc lập ở trong và ngoài nước nắm chủ động, chiếm mất ‘trận địa’.


I. Công du trong danh dự

Image

Chính quyền Eisenhower đã gởi lời mời Tổng thống Ngô Đình Diệm công du chính thức Hoa kỳ được từ năm 1955. Quốc gia này hai lần đã lập lịch trình tiếp đón nhưng, ngay khi còn là Thủ tướng, ông Diệm quá bận rộn với quốc sự sau chiến tranh và bị Pháp đô hộ. Nỗ lực tiếp đón và an cư lạc nghiệp cho 860 ngàn đồng bào di cư tìm tự do từ miền Bắc, sau khi đất nước bị chia đôi, là một thành quả vượt bực của ông Diệm và Chính phủ.

Rời Sài gòn ngày 06.05.1957, ông Ngô Đình Diệm và chỉ gồm 7 thành viên đáp phi cơ đến Honolulu hôm sau, 21 phát đại bác nổ vang chào mừng. Tổng thống Eisenhower đặc biệt cử Bộ trưởng Ngoại giao John Foster Dulles đến đón và mời phái đoàn Việt Nam Cộng hòa cùng đáp phi cơ riêng Tổng thống Mỹ Columbine III để bay đến thủ đô. Đến Los Angeles, Thị trưởng ở đây ra đón và trao chìa khóa vàng cho ông Diệm. Một buổi yến tiệc được tổ chức với dao, muỗng, nĩa bằng vàng để thiết đãi. Đến phi trường quốc gia Andrew (Washington), Tổng thống Việt Nam được chính Tổng thống Hoa kỳ tiếp đón ngay tại cầu thang phi cơ. Đồng thời, 21 phát đại bác nổ vang long trọng chào đón Nguyên Thủ Quốc gia Việt Nam. Theo Wikipedia, dọc theo đại lộ từ phi trường vào thủ đô, khoảng 50.000 người đứng hai bên vệ đường để vẫy tay chào tổng thống Ngô Đình Diệm.

Hôm sau, thay mặt đồng bào, Tổng thống Ngô Đình Diệm nhận danh dự đọc diễn văn tại Lưỡng viện Quốc hội Hoa kỳ, trước các Dân biểu và Thượng nghị sĩ Liên bang. Số lãnh đạo Á châu được hưởng niềm hãnh diện này chỉ được đếm trên các ngón tay. Nhân dịp này, Tổng thống Ngô Đình Diệm cám ơn Nhân dân Mỹ đã hỗ trợ Việt Nam: "Trong một thời gian kỷ lục, nhờ sự hy sinh của toàn dân chúng tôi và sự trợ giúp của quý quốc, Việt Nam Tự do đã thắng được tình trạng hỗn loạn do chiến tranh và Hiệp định Genève gây ra, hoàn thành cuộc phục hưng xứ sở và ổn định tình thế để 860 ngàn người di cư có thể dự vào nền kinh tế chung với 13 triệu đồng bào khác. Tiếp theo, ông Diệm giải thích nền tảng chính trị của mình:

"Đứng trước những khối kinh tế và chính trị cấu thành những áp lực lớn lao luôn uy hiếp chúng tôi, Dân tộc tôi cảm thấy hơn các Dân tộc khác sự cần thiết phải xây dựng đời sống chính trị của mình dựa trên một căn bản rõ rệt và vững chắc và phải triệt để hướng tất cả các giai đoạn liên tiếp của sự hoạt động chúng ta vào con đường tiến bộ dân chủ ngày càng sâu rộng phải có căn bản duy linh, với Nhân Vị trong thể chất cũng như trong cố gắng để đạt tới mức toàn thiện, toàn mỹ về các phương diện lý trí, đạo đức và thiêng liêng. Chúng tôi xác nhận lòng tin vào giá trị tuyệt đối của con người có thiên mạng bất diệt và sẵn có phẩm giá từ khi xã hội được tạo thành. Dân chủ không phải chỉ là hạnh phúc vật chất, lấy mạnh hiếp yếu. Nhưng bản chất Dân chủ là nỗ lực lâu dài để tìm thấy những phương tiện chính trị hầu đảm bảo cho mọi công dân có quyền phát triển tự do và chủ động tối đa trách nhiệm về đời sống tinh thần."

Tổng thống Diệm lưu lại Washington trong bốn ngày để gặp gỡ Tổng thống Hoa Kỳ, các nhân viên cao cấp Bộ Ngoại giao và những chính khách Mỹ đã từng giúp đỡ Việt Nam. Ngoại trưởng Dulles và các phụ tá đã đến thăm và hội kiến với ông Diệm tại Dinh Blair House. Sau khi ông Diệm rời Thủ đô, Tòa Bạch ốc phát hành một văn kiện ca ngợi ‘Những thành quả đáng kể của Việt Nam Cộng hòa dưới sự lãnh đạo của ông’. Tại New York, Tổng thống được Thị trưởng và Nhân dân thành phố tiếp đón long trong (Ticker Tape Parade) như đã từng tổ chức để vinh danh các Tướng thắng trận Thế chiến hay các phi hành gia không gian từ Mặt Trăng trở về. Tổng thống Việt Nam cũng đã đến nhiều Tiểu bang khác để cám ơn các cá nhân và hiệp hội tôn giáo đã giúp đỡ để thành công việc định cư đồng bào tị nạn tìm Tự do.

... Năm 1960, theo Nghị quyết Đại hội III Đảng Lao động Việt Nam, Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam (Việt cộng) được thành lập ngày 20.12.1960 để đánh phá Việt Nam Cộng hòa và giết đồng bào. Dựa lý do chống Việt cộng, Tổng thống John F. Kennedy đòi đem lính chiến Mỹ vào Việt Nam, nhưng ông Diệm từ chối vì Việt Nam sẽ mất chính nghĩa và xã hội bị băng hoại. Bởi thế, nhà nước Mỹ tìm cách lật đỗ Chính phủ ông Diệm và cơ hội đã đến khi, vì một lệnh về treo cờ Đạo và Quốc kỳ, Phật giáo cho rằng Tổng thống vi phạm Tự do Tôn giáo. Do đó, ngày 01.11.1963, các Tướng lãnh nhận tiền của Mỹ để đảo chính Chính phủ hợp pháp và, hôm sau, tàn sát Tổng thống dân cử và em trai Ngô Đình Nhu. Họ loan báo trên Đài Phát thanh Sài gòn: hai ông tự tử. Sự nói láo này không được đa số người dân tin, nên sự tín nhiệm bị mất từ đó. Sau đó, ngày 22.11.1963, Tổng thống Kennedy bị bắn chết. Kẻ chủ mưu lẫn nguyên nhân cái chết đều không tìm ra.

Chiều ngày 02.11.1963, Hồ Chí Minh, sau khi đọc điện tín báo tin, đã mừng và nói với một khách đến thăm: "Ông Diệm là địch thủ ghê gớm của Bác. Nay ông đã bị loại rồi, thì chiến thắng chắc chắn sẽ về với ta". Khi chính thức bình luận, ông nói: "Ông Diệm là người yêu nước theo cách của ông ấy". Xin mời đọc ‘Bài học yêu nước qua tấm gương Ngô Đình Diệm’ tại http://danlambaovn.blogspot.fr/2012/11/ ... o-inh.html để biết sự thật này: khác biệt về hầu hết mọi phương diện. Ông Hồ đã từng mời ông Diệm tham chính ngày 15.01.1946. Khi ông Diệm bị Việt Minh bắt tại Tuy Hòa - Phú Yên và bị giải ra Hà Nội để giam giữ tại Tuyên Quang nhưng được trả tự do theo lệnh ông Hồ năm 1946 và mời ông giữ chức Bộ trưởng Nội vụ. Vì ông Diệm muốn được rõ các bí mật việc điều hành quốc sự, nên sự tham chính bất thành. Hai ông quá biết nhau, ông Diệm đã khẳng khái hỏi: "Tại sao ông giết anh tôi?" (Ngô Đình Khôi và con, Ngô Đình Huân). Đó là câu hỏi của một người thật can đảm khi trong tay không một tấc sắt trước ông Hồ đang đầy uy quyền và dưới tay hắn có cả một nhóm du côn tàn bạo giết người.

Sau khi ông Diệm chết, những điều tiên đoán của ông về đoàn quân viễn chinh Mỹ trên Đất Việt đã trở thành sự thật. Ngày 30.04.1975, đúng như lời ông Hồ nói trên, cộng sản Bắc Việt thôn tính miền Nam và thống nhất Đất Nước do họ đã cấu kết với thực dân Pháp chia cắt ngày 20.07.1954 bằng tính mạng của hàng triệu đồng bào vô tội Việt Nam và còn đang tiếp tục… để xây dựng xã hội chủ nghĩa trên Quê Hương.

II. Công du trong hấp tấp

Image

Từ ngày 19 đến 21.06.2013, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã công du Trung quốc và lãnh đạo hai nước đã ra Tuyên bố chung Việt-Trung, gồm 8 điểm với 298 lần nhất trí theo Tàu cộng. Ngày 11.07.2013, Nhà Trắng mời ông Sang viếng Hoa Kỳ từ ngày 23 đến 27.07.2013. Cuộc họp thượng đỉnh Việt-Mỹ không có tính cách khẩn cấp lúc này khi Tổng thống Barack Obama phải tập trung vào việc chuẩn bị cho Hội nghị thượng đỉnh G20, được tổ chức tại St. Peterburg (Nga) ngày 05 và 06.09.2013, nhất là việc có họp riêng với Tổng thống Nga Vladimir Putin hay không vì ông này tìm cách bảo vệ nhân viên tình báo Mỹ Edward Snowden bị cáo tội phản quốc đang lưu trên lãnh thổ Nga (ngày 07.08.2013, Tổng thống Obama ông đã hủy cuộc họp đã lên kế hoạch vào tháng tới với Tổng thống Nga Vladimir Putin, một quyết định ngoại giao hiếm hoi). Ngoài ra, ông Obama còn phải đối đầu với Viện Dân biểu do đảng Cộng hòa đối lập kiểm soát trong vấn đề ngân sách và phải thu hút sự tín nhiệm của cử tri liên bang cho ứng cử viên tới cho kỳ bầu Tổng thống năm 2016. Tại nước Cờ Hoa, việc tranh cử không đơn giản như ở các nước độc đảng Việt Nam hay Tàu quốc.

Ngày 23.07.2013, phi cơ đưa Chủ tịch nước Việt Nam và đoàn đại biểu cấp cao (khoảng 300 người, gồm nhiều tướng công an để giải thích sự tôn trọng Tự do Tôn giáo) đã đáp xuống sân bay Andrew, thủ đô Washington, ông Trương Tấn Sang chỉ được ông David Shear, Đại sứ Hoa kỳ tại Hà nội, đón tiếp không đại bác, thảm đỏ, quốc kỳ và đội quân danh dự… Các nghi lễ quá sơ sài so với dân biểu đối lập Miến điện Aung San Suu Kyi, được Mỹ đón tiếp bởi một Thứ trưởng Ngoại giao, trước đó không lâu. Ông Sang cũng không được lưu ngụ tại dinh Quốc khách mà phải thuê phòng ở khách sạn. Lý do là vì chức vụ Chủ tịch nước của ông không do dân cử trong một chế độ đàn áp người dân. Hiện có hơn 160 người vô tội bị giam giữ và đang gia tăng trong năm 2013. Hậu quả, do ngụ tại khách sạn Marriott Wardman Park Hotel, ông Sang và phái đoàn đã phải chứng kiến cảnh thú vị: "Sáng 24.07.2013, bà Lý Lệ Hoa, một ‘dân oan’ bị trấn đoạt đất đai ở Việt Nam, đã sang tận Mỹ để trưng biểu ngữ và chính mình trao bức thư khiếu kiện tới tận tay vợ ông Trương Tấn Sang khiến nhân viên đôi phía Mỹ-Việt đều bối rối ra sức ngăn cản, nhưng không thành công vì bà Hoa là khách hàng của khách sạn.

Ngày 24.07.2013, Bộ trưởng Ngoại giao John Kerry mời Chủ tịch nước và phái đoàn tham dự bửa ‘working lunch’ (làm việc khi ăn trưa) tại Bộ Ngoại giao. Chủ và khách chỉ nhắc cho nhau những lời lẽ xã giao và kỷ niệm đã qua hơn những dự kiến tương lai. Ngày 25.07.2013, tại tòa Bạch cung, Tổng thống Hoa kỳ Barack Obama đã tiếp và họp kín với Chủ tịch nước Việt Nam Trương Tấn Sang và hai bên đã đưa ra Bản Tuyên Bố Chung gồm 9 điểm với 3 điều quan trọng:

1. Hợp tác chính trị và ngoại giao tức lập quan hệ đối tác toàn diện Việt Nam-Hoa kỳ trao đổi cấp cao cũng như sự liên lạc ở tất cả các cấp. Tổng thống Mỹ ủng hộ một Việt Nam độc lập, chủ quyền, thịnh vượng và hội nhập vào cộng đồng quốc tế. Chủ tịch Việt Nam hoan nghênh sự tăng cường hợp tác của Hoa Kỳ trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, nhằm góp phần vào hòa bình, ổn định và thịnh vượng của khu vực.

2. Quan hệ thương mại và kinh tế, nhị Vị cam kết đi đến kết luận một quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) tiêu chuẩn cao, một cách toàn diện, thỏa thuận càng sớm càng tốt trong năm nay, để tạo việc làm tại Hoa kỳ, Việt Nam, và các nước thành viên khác.

3. Thúc đẩy và bảo vệ nhân quyền, hai lãnh đạo thấy cần có đối thoại thẳng thắn và cởi mở để hiểu biết nhau và thu hẹp về những khác biệt về nhân quyền và tầm quan trọng bảo vệ và thúc đẩy nhân quyền.

Đọc 3 điểm đó, chúng ta có thể nghĩ để được Chính phủ Hoa kỳ ký kết và Quốc hội chuẩn nhận ‘lập quan hệ đối tác toàn diện Việt–Mỹ’ và ‘gia nhập TPP’ hay không đều tùy thuộc Việt Nam có ‘bảo vệ và thúc đẩy nhân quyền’ hay không. Sau phiên họp, trước báo chí, tại phòng Bầu dục, Tổng thống Obama có nhắc ông Trương Tấn Sang: "Hoa kỳ tiếp tục tin tưởng tất cả chúng ta đều phải tôn trọng những vấn đề như tự do phát biểu, tự do tôn giáo, tự do hội họp." (the United States continues to believe that all of us have to respect issues like freedom of expression, freedom of religion, freedom of assembly). Như vậy, ông Trương Tấn Sang chỉ nhận được những hứa hẹn với điều kiện thực thi nhân quyền.

III. Những suy nghĩ

1. Hấp tấp. Video cuộc tiếp xúc với báo chí của hai ông Obama và Sang cho thấy: Ở phút 12, khi Chủ tịch Sang đang nói phát biểu thì Tổng thống Obama đưa tay vào túi áo và rút một mảnh giấy ra đọc. Sau đó, phút 16, ông kéo cổ tay áo sơ-mi để xem đồng hồ, ngụ ý nhắc giờ ông Sang đã ‘nói lâu quá'.

2. Thật vậy, ông Sang đã ‘nói lâu quá' khi ông cảm tạ Chính phủ Hoa kỳ về sự chăm sóc hết sức chu đáo đối với người Mỹ gốc Việt hàng chục năm qua’. Điều này thật dư thừa khi khoảng 2.000 người này đang biểu tình phản đối ông và nhà nước cộng sản đang đàn áp dã man và bỏ tù đồng bào vô tội trong nước. Hơn nữa, tại Hoa kỳ, không có chuyện ‘hồng hơn chuyên’, cũng không cần ‘thủ tục đầu tiên’ hay ‘ô dù’, nên những ai có khả năng đều được trọng dụng và, nhờ đó, nước Mỹ luôn có một nền kinh tế cường thịnh. Muốn Việt Nam được tiến bộ hơn, người cộng sản đang cầm quyền nên noi theo các quốc gia tiền tiến khác để mọi công dân có chuyên môn được góp phần phục vụ Đất Nước và đồng bào. Như vậy, Việt Nam có thể thiết lập ‘hợp tác chính trị và ngoại giao’ và ‘quan hệ thương mại và kinh tế’ với bất cứ nước nào mà vấn đề nhân quyền không bị đặt ra.

3. Tuyên bố của Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn cho rằng người Mỹ gốc Việt biểu tình chống ông Sang đến Hoa kỳ vì ‘chút hận thù cuối cùng’ hay ‘chỉ vì đồng tiền’ đã làm rõ bộ mặt xấu xa của cán bộ phụ trách về người Việt hải ngoại. Những người này đã bỏ tài sản cho cán bộ cộng sản thu lấy để đi tìm tự do, dù nguy hiểm trên biển cả. Chiếm và ăn hết tài sản bỏ lại, chúng lại cướp đất đai, hoa lợi của đồng bào. Trường hợp điển hình: Đỗ Văn Ca dẫn công an đi cướp thủy sản do công sức gia đình Anh Đoàn Văn Vươn nay đã được thăng Tướng. Mong các ông Hoàng Duy Hùng, HO Nguyễn Đạt Thành… nên nghĩ lại về nhân cách của Nguyễn Thanh Sơn, để đừng gây lầm lẫn nơi đồng bào.

4. Thời Việt Nam Cộng hòa, khi người dân bị viên chức hành chánh vượt quyền thì họ có thể tìm đến Dân biểu đơn vị để xin can thiệp. Ngày nay, thời xã hội chủ nghĩa, các Đại biểu Quốc hội không làm nhiệm vụ này nữa do vì họ không được cử tri bầu mà chỉ sợ Đảng không tín nhiệm, nhất là đối với những dân oan và người tù vô tội. Do đó, các nạn nhân này phải nhờ sự giúp đỡ của các dân cử ngoại quốc. Khả năng lập pháp của họ rất kém nên các điều khoản 79, 88, 258... Bộ luật hình sự đang bị các Tổ chức Nhân quyền Quốc tế và các Dân cử làm luật nhiều Cơ quan Lập pháp thế giới chỉ trích. Đảng cộng sản đã tạo nên những hình ảnh không đẹp này cho Đất Nước và Dân Tộc Việt Nam trên chính trường Thế giới.


Hà Minh Thảo
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Hoàng Văn Chí - Số phận của những người Việt cuối cùng
Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch -

Image

Sau khi ký kết Hiệp định Geneva vào năm ngoái, một triệu người Việt Nam yêu chuộng tự do đã tràn qua vĩ tuyến 17 để thoát khỏi chế độ cộng sản ở Miền Bắc Việt Nam. Những người tỵ nạn thường cảm thấy phải kể cho nhân dân Miền Nam nghe những chuyện khủng khiếp mà họ đã chứng kiến dưới ách cai trị cộng sản. Như vậy, một triệu người đã tiết lộ hơn một triệu tội ác của CSVN.

Họ kể rằng chỉ trong một tháng, những người cộng sản đã giết hơn 90.000 người chỉ riêng trong một tỉnh, tỉnh Quãng Ngãi. Cuộc tàn sát dã man này đã tiêu diệt gần như 18% toàn bộ dân số tỉnh, và cả tỉnh chít khăn tang. Những người tỵ nạn cũng tiết lộ rằng hàng trăm ngàn người cả nam lẫn nữ đã bị sát hại ở Miền Bắc Việt Nam trong cái mà những người cộng sản gọi là "cuộc cách mạng nông nghiệp", và gần một triệu người bị cô lập và bỏ đói. Chưa bao giờ trước đây, suốt trong lịch sử 4000 năm, người Việt Nam lại chịu một tai họa khủng khiếp đến như thế.

Phải chăng cuộc tàn sát bừa bãi những người dân vô tội này là tội ác lớn nhất của CSVN?

Những người khác đã kể lại rằng CSVN áp đặt lên nông dân "thuế nông nghiệp" đánh lên đến 50% vào số lúa thu hoạch của họ, khiến 10 triệu người lâm vào cảnh bữa đói bữa no. Có lẽ tội ác bỏ đói dần dần 10 triệu người còn lớn hơn cuộc thảm sát tức thì một triệu người.

Nhiều người tỵ nạn khác kể rằng Miền Bắc Việt Nam bây giờ chỉ là một quận nhỏ của Trung Cộng, giống như thân phận trước kia của Giao Chỉ, mà chỉ là một quận của nước Triệu Đà. Hiện nay, các "cố vấn" Trung Quốc chỉ huy và kiểm soát các hoạt động trong tất cả các lĩnh vực. Họ ra lệnh bằng tiếng Quan thoại, và phải nói qua những người thông dịch.

Trong lĩnh vực quân sự, có những "cố vấn" từ cấp tiểu đoàn lên đến cấp cao nhất. Trong chính trị, có những "cố vấn" đi sâu vào những làng nghèo nhất. Trong vấn đề kinh tế, người Trung Quốc bây giờ đang dạy rằng vì Việt Nam là nước nông nghiệp cho nên phải phát triển chỉ mình nông nghiệp thôi, còn người Trung Quốc phát triển công nghiệp. Trong địa hạt văn hóa, ca múa đều bắt chước theo điệu Trung Quốc; phim Trung Quốc được chiếu ở khắp mọi nơi, và các tư tưởng của "Bác Mao" đều phải được học tập không ngừng suốt ngày đêm.

Hồ Chí Minh đã dâng nước cho Mao Trạch Đông, như Mỵ Nương sau khi trao nỏ thần cho Trọng Thủy đã đặt nước mình dưới ách cai trị của Trung Quốc phong kiến. Như vậy, ở giữa thế kỷ hai mươi, lãnh thổ Miền Bắc Việt Nam chịu chung số phận như Giao Chỉ ngày xưa vào lúc khởi đầu kỷ nguyên của chúng ta.

Tội phản quốc chắc chắn là một tội ác còn nặng hơn tội giết người hay cướp bóc. Nhưng CSVN đã phạm một tội ác còn xấu xa hơn cả tội phản quốc, giết người hay cướp bóc.

Vào năm 1912, sau khi lật đổ triều đại nhà Thanh (Mãn Châu) và nhường chức Tổng Thống Trung Hoa Dân Quốc cho Viên Thế Khải, Tôn Trung Sơn sang viếng thăm Nhật Bản. Người lãnh đạo Quốc Dân Đảng Nhật Bản Ki Tsuyoshi Inukai thết tiệc khoản đãi nhà lãnh đạo lớn của Quốc Dân Đảng Trung Quốc. Giữa bữa tiệc, Ki Tsuyoshi Inukai hỏi Tôn Trung Sơn, "Tôi được biết ông đã có dịp qua Hà Nội, Việt Nam. Xin ông cho tôi biết ông nghĩ gì về dân tộc Việt Nam?" Tôn Trung Son đáp: "Người Việt Nam bản tính vốn nô lệ. Ngày xưa họ bị Trung Quốc đô hộ; ngày nay họ lại bị người Pháp đô hộ. Dân tộc ấy không có tương lai."

Ki Tsuyoshi Inukai đáp, "Tôi không đồng ý với ông về điểm này và tôi cho ông biết tại sao. Từ sử xưa chúng ta biết đã từng có một trăm dân tộc tự trị sống trên khắp tất cả lãnh thổ ở phía nam sông Dương Tử. Những dân tộc này được gọi là Bách Việt. Chín mươi chín dân tộc Việt dần dần đã bị người Hán đồng hóa dưới triều của vua Hán Cao Tổ. Chỉ có một dân tộc, dân tộc Việt Nam, vẫn còn tồn tại và đã duy trì được bản sắc riêng của họ. Nước họ đã bị người nước ngoài xâm lược nhiều lần, nhưng cuối cùng dân tộc Việt Nam vẫn luôn luôn đánh đuổi được những kẻ xâm lược ra khỏi nước mình và giành lại được độc lập. Đúng là họ hiện nay bị người Pháp đô hộ. Họ chưa đuổi người Pháp đi được vì họ không thể sánh với người Pháp về vũ khí hay kiến thức khoa học. Nhưng tôi tin chắc chắn rằng dân tộc có thể duy trì được bản sắc văn hóa riêng của mình như dân tộc Việt Nam thì sớm muộn cũng giành lại được độc lập."

Tôn Trung Sơn đỏ mặt không trả lời. Ông hiểu Ki Tsuyoshi Inukai nói vậy là có thâm ý. Ông nhận ra ý chê khéo rằng ông, Tôn Trung Sơn, không tài giỏi bằng người Việt Nam. Ông chợt hiểu ra rằng Ki Tsuyoshi Inukai biết ông là người gốc tỉnh Quảng Đông, và dân tộc ông xưa kia là một trong những dân tộc Việt, nhưng đã bị đồng hóa từ rất lâu, rồi cuối cùng mất hết bản sắc văn hóa của mình.

Ngay khi tiệc tàn và Tôn Trung Sơn ra về, nhà chính khách Nhật Bản này gọi điện thoại mời tất cả học sinh người Việt Nam đang sống tại Tokyo đến nhà ông, và thuật lại cho họ nghe câu chuyện lý thú này. Ông thích thú và tự hào đã thắng nhà chính khách lớn của Trung Quốc trong cuộc tranh luận.

Trong những năm gần đây, sống trong vùng cộng sản kiểm soát ở Việt Nam, tôi đã thấy bằng chứng rõ ràng nhân dân Việt Nam ở nơi đấy đang bị "Hán hóa". Tôi nhiều lần tham dự các vụ hành hình và thấy dân chúng vỗ tay hoan hô khi những người bị kết án bị xử bắn. Tổ tiên chúng ta chưa từng bao giờ vỗ tay hoan hô bi kịch như thế.

Chính mắt tôi đã nhìn thấy những cán bộ cộng sản vào nhà những người bị phân loại là "địa chủ"- những người đã rơi vào cảnh bần hàn sau khi đóng góp quá nhiều cho Kháng chiến trong suốt tám năm chiến tranh - chỉ để tịch thu lọ cà nhỏ, hay vài bộ áo quần rách tả tơi, và giải họ đi bêu riếu khắp làng trên xóm dưới sau khi đã "đấu tố" họ rồi cuối cùng giết chết những nạn nhân đáng thương này.

Nhìn thấy cảnh người ta phạm tội giết người chỉ để cướp lấy những thứ quá nhỏ mọn này khiến tôi nhớ đến vụ cướp xảy ra khi tôi ở Vân Nam, Trung Quốc. Một người đang đi trên con đường quê vắng vẻ chợt thấy một người dáng khả nghi đang đi theo sau mình. Ông sợ gã ấy tưởng ông có nhiều tiền vì hai túi quần ông căng phồng, rồi biết đâu gã sẽ giết ông để cướp của. Nghĩ vậy, ông liền quay người lại nói, "Tôi chẳng có tiền nong gì, tôi chỉ có hai trái dưa trong túi đây. Vậy chúng ta hãy chia xẻ với nhau nhé; tôi giữ một trái, còn anh có thể giữ một trái." Tên cướp đâm ông rồi cướp lấy hai trái dưa.

Tại Miền Bắc Việt Nam, CSVN đã bỏ đói và giết rất nhiều người dân vì cái "tội" họ có mức sống trên trung bình, nghĩa là nói họ còn may mắn khi có ít nước mắm để ăn với cơm. Và thế là họ bị tịch thu tất cả tài sản - mà tài sản của họ thường chỉ có mấy tượng thờ cúng sơn son thếp vàng tuy không còn được dùng đến theo lệnh cấm tôn giáo của chế độ Hồ Chí Minh, nhưng vẫn được người dân cất giữ. Giết người để cướp lấy tượng thờ cúng không dùng của họ thì chẳng khác gì giết người vì mấy trái dưa nhỏ.

Một lần khác, trong một buổi kiểm thảo, tôi thấy nguyên cả lớp học sinh khóc hu hu khi một học sinh không chịu nhận bất kỳ tội lỗi gì trong thời gian mà mọi người đều phải tập trung vào việc tự phê.

Hồ Chí Minh đã khóc - Phạm Văn Đồng đã khóc - tất cả dân chúng đều phải khóc như người Trung Quốc Miền Nam khóc, phải cười như người Trung Quốc Miền Bắc cười, và phải "tàn ác như quân Nguyên".

Mọi người đều biết chỉ cách đây chưa tới năm năm, người Việt Nam đã không khóc và không cười như thế. Một ký giả người Anh, ông Norman Lewis, thăm viếng Việt Nam vào năm 1951 đã nhận xét trong sách của ông, "A Dragon Aparent" rằng "người Việt Nam trầm lặng, sống nội tâm, và hay mỉm cười." Ngày xưa người ta không cư xử như bây giờ. Chúng ta có thể tìm thấy bằng chứng trong các tác phẩm của Linh mục Dòng Tên, Borri, người sau khi đến Việt Nam vào năm 1622 đã nói, "... Tính tình thoải mái và đáng yêu này giúp họ sống hòa thuận với nhau. Tất cả họ đều đối xử thân thuộc với nhau như thể anh em, hay như những người trong gia đình... và hành động họ coi là bần tiện nhất là nếu mình có cái gì ăn, tuy ít ỏi đến đâu, mà không chia xẻ với tất cả mọi người chung quanh, tức mời tất cả hàng xóm mỗi người dùng một ít."

Một sự thay đổi lớn lao đã bắt đầu. Dân tộc Việt cuối cùng đang bị Hán hóa, đang chịu cùng số phận như chín mươi chín dân tộc Việt khác cách đây hơn hai ngàn năm.

Tôi ác lớn nhất của CSVN là họ đang tiêu diệt tận gốc rễ bản sắc văn hóa của nhân dân Việt Nam ở phía bắc vĩ tuyến 17. Họ quyết tâm xóa Việt Nam ra khỏi bản đồ nhân chủng học. Tương lai của những người Việt cuối cùng đang lâm nguy.

Tuy nhiên, tôi tin rằng Ki Tsuyoshi Inukai đúng và Tôn Trung Sơn sai. Nhân dân Việt Nam quyết tâm chống lại những người cộng sản tàn bạo. Dù sao, phải chăng một triệu người Việt Nam trong số họ đã không chạy thoát ra khỏi vùng Trung Quốc kiểm soát, ra đi không mang theo gì chỉ mang theo niềm tự hào và di sản văn hóa của mình?

*

Hoàng Văn Chí (1913-1988) là học giả nổi tiếng chuyên viết về chế độ cộng sản ở Miền Bắc Việt Nam. Hai tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Trăm hoa đua nở trên đất Bắc và Từ thực dân đến cộng sản-Một kinh nghiệm lịch sử của Việt Nam (tiếng Anh).

Dịch từ tác phẩm tiếng Anh "The Fate of The Last Viets" của Hoàng Văn Chí, nhà xuất bản Hoa Mai, Saigon 1956, trang 13-20

Nguồn: Vietnam Center and Archive, Texas Tech University
http://www.vietnam.ttu.edu/virtualarchi ... 2391207005

Bản tiếng Việt:

Trần Quốc Việt
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Những điều trông thấy

Post by uncle_vinh »

Image

Image

Image
Post Reply