Giáng Sinh cho Bi

Làm đẹp Diễn Đàn Kỹ Thuật

Moderator: HungNguyen

Post Reply
User avatar
phuonghoang
Posts: 248
Joined: 16 Sep 06, Sat, 12:25 pm
Location: Dallas, TX

Giáng Sinh cho Bi

Post by phuonghoang »

Image
GIÁNG SINH CHO BI
Phượng Hoàng


Một sáng mùa Thu đẹp trời chú chó Bi đang nằm trong chuồng với hai bạn chó mới quen, một nhân viên của Nhà Giữ Gia Súc tới gần mở cửa chuồng, cột dây vào cổ Bi và dắt ra giới thiệu với bà Hoa, sẽ là chủ mới của Bi. Sau khi làm thủ tục giấy tờ nhận nuôi và trả tiền lệ phí, bà dẫn Bi lên xe đi về nhà. Theo hồ sơ, bà Hoa biết Bi được 7 tháng tuổi, chủ trước dọn đi xa nên mang gửi Bi ở Nhà Giữ Gia Súc.

Kỷ luật dành cho Bi trong nhà chủ mới cũng không khắt khe cho lắm. Luật quan trọng nhất là không được đi vệ sinh trong nhà, là chuyện dễ dàng đối với Bi, bởi Bi đã được chủ trước huấn luyện làm công tác này rất giỏi. Bi chỉ cần gọi một trong hai người, ông Đạo hay bà Hoa, họ sẽ cho Bi ra ngoài. Lúc đầu ông Đạo đề nghị để Bi ở một chỗ riêng biệt, nhưng bà Hoa có ý muốn Bi được tự do đi lại trong nhà. Vì vậy, Bi đã có cơ hội ở gần và làm thân với mọi người. Riêng cậu chủ nhỏ ngoài những giờ đi học rồi đàn sáo inh ỏi, cậu thích đùa giỡn bằng cách bạt tai, vả mõm Bi, tuy không đau nhưng cũng làm cho Bi bực mình. Vì thế mỗi khi thấy cậu đến gần, Bi nhảy phóc lên ngồi sát bên bà Hoa thủ thế. Sau đó Bi bắt đầu nhe nanh gầm gừ xáp chiến, và không ngần ngại đớp vào tay cậu vài miếng. Nhưng cuối cùng Bi cũng bị cậu dùng thế chẹt cổ cứng như gọng kềm, lúc ấy Bi đành đưa mắt nhìn bà Hoa cầu cứu. Còn ông Đạo thường ra vẻ nghiêm nghị, khi bắt gặp Bi đang ngoạm một chiếc giầy để gây sự chú ý, hay chồm lên bàn đòi ăn, thì ông nhăn mặt:

- Tới lúc tôi không chịu nổi nữa thì con chó Bi này sẽ đi nghe!

Thời gian trôi qua không những Bi không ra đi mà giữa chủ và vật lại nẩy sinh một tình cảm gắn bó hồi nào không hay. Mỗi khi ông Đạo mở cửa vào nhà, Bi chạy ra vẫy đuôi, cúi rạp người chào đón, dù vẫn còn đi xiêu vẹo, miệng ngáp dài vì ngái ngủ. Buổi tối, khi ông đọc sách hay xem truyền hình, Bi nằm yên lặng dựa người vào chân ông một lúc rồi mới chui xuống gầm giường đi ngủ. Nếu nghe tiếng động, Bi chui ra nghe ngóng một hồi, sủa vài tiếng hăm he rồi trở lại, chân trước đặt nhẹ lên vai ông, ý nói:

- Đừng sợ nghen. Có Bi đây nè!

Có lúc Bi đang nằm chèo queo, bà Hoa tới gần xoa đầu hỏi chuyện. Bi liền chuyển sang thế nằm ngửa như người, hai chân trước co lại trước ngực, hai chân sau duỗi dài thoải mái, mắt lim dim, cổ họng phát ra âm thanh nghe như tiếng ừ hử đáp lại mỗi lời nói của bà. Còn ông Đạo thì rất hãnh diện đã có Bi bảo vệ. Ông thường mua những gói xương giả về cho Bi gặm để giữ vệ sinh răng miệng, kiếm những con thú nhồi bông cũ của cậu nhỏ cho Bi chơi và dắt đi ra ngoài thường xuyên. Bi thích rủ mọi người cùng ra vườn chơi, ném banh hay liệng con gấu bông Blackie lăn lóc khắp nơi để Bi phi cả bốn chân đi lượm. Có lúc Bi lại hùng hổ đuổi theo chú sóc như muốn trêu Bi, chuyền thoăn thoắt từ cành cây này tới bụi cây khác. Tuy hung hăng vậy chứ Bi cũng từ bi lắm, thấy một bé bướm còn yếu, chưa đập cánh được để bay lên cao, Bi đã thương hại không cắn bướm như đã nhay cắn gấu Blackie, chỉ lấy chân khều nhẹ, và dùng mũi ngửi bướm.
Thấm thoát Bi đã sống một cách yên vui với gia đình chủ mới khoảng 2 năm. Ngỡ cuộc đời của Bi đã tạm yên ổn, xa cái phòng chứa đầy chó lúc nào cũng ồn ào những tiếng sủa và chờ đợi cái chết nếu không có ai nhận nuôi. Thế nhưng định mệnh khắc nghiệt oái oăm vẫn chưa tha cho Bi...


Cũng vào một chiều cuối Thu tháng 12 mùa Giáng Sinh, trời đã chập choạng tối, bà Hoa mở cửa phòng sau ra garage định lấy một món đồ để trong xe. Thấy cửa garage đã mở rộng từ lúc nào, bà ngạc nhiên chưa kịp làm gì thì Bi đã từ trong nhà phóng nhanh ra khỏi garage chạy vòng về phía hông nhà. Bà Hoa vội quay vào nhà, đi nhanh ra phía trước mở cửa tìm Bi. Bà thấy ông Đạo đang bước qua đường đến sân nhà đối diện, gọi Bi trở lai. Bỗng từ cuối đường có một xe hơi đang chạy tới. Trong ánh sáng lập lòe của đèn xe, bà Hoa thấy Bi đang chạy từ sân nhà hàng xóm và sắp băng qua đường để về nhà. Thôi bé Bi nguy rồi!!! Thật là kinh khủng khi chiếc xe cứ vô tình tiến tới, còn Bi đã chạy xuống dưới mặt đường. Mọi việc xảy ra chớp nhoáng, không ai có phản ứng kịp thời, bà nghe một tiếng “Bình” rồi hình bóng chó Bi thân yêu biến mất.

Chiếc xe ngừng hẳn. Thời gian cũng như dừng lại trong khoảnh khắc. Những bóng đèn màu được trang hoàng để đón mừng mùa Giáng sinh đầy ơn phước, giăng mắc chung quanh mái ngói hay trên các cây cổ thụ ở hai bên đường, bỗng trở nên nhòa nhạt, cảnh vật như quyện vẻ thê lương. Ông Đạo còn đứng ở dưới đường, hai tay giơ lên cao khỏi đầu, rồi trong không gian vang lên một tiếng hét đầy nỗi bi thương và thống khổ. Bà Hoa vẫn sững sờ đứng ở cửa, trí óc của bà gần như tê dại. Bà nhớ đến con chó Lu khi bà còn nhỏ, buổi sáng nó cũng chạy ra ngoài đường, bị xe đụng rồi cố chạy vào nhà, nằm chết dưới chân cầu thang, máu đầu chảy lênh láng. Than ôi chó Bi của bà có lẽ đã chung một số phận.

Bỗng bà Hoa thấy có một vật màu trắng vụt ra khỏi gầm sau chiếc xe, rồi chạy thật nhanh về phía hông nhà, chắc là Bi đấy. Bà vội vã chạy vào trong nhà, ra cửa sau garage để đón thì thấy Bi phóng nhanh vào garage rồi chạy vào nhà. Bà cúi xuống ôm lấy Bi và bế nó lên, thấy thân hình Bi còn run rẩy, mặt đầy vẻ sợ hãi. Bà lại đi ra cửa trước vẫy ông Đạo. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Ông Đạo qua đường đi về nhà, chưa biết tình trạng của Bi ra sao. Nét mặt ông biểu lộ một nỗi xót xa vô hạn. Bi đã trở thành người bạn thân thiết với ông, mới tuần vừa qua ông không khỏe nằm trong phòng, Bi đã lặng lẽ nằm bên cạnh, không đòi chơi hay ăn uống như những lúc khác.

Họ bàn tính đưa Bi tới Phòng Cấp Cứu Súc Vật nhưng sau khi xem xét khắp người, họ không thấy vết thương nào cả ngoài những vết dầu xe dính trên lông. Đêm hôm ấy Bi nằm ở chân giường, ngủ im lìm tới sáng. Ngày thứ hai rồi các ngày kế tiếp, Bi ăn uống bình thường, không có triệu chứng gì khác lạ và lại chơi đùa như trước. Hai người như trút được gánh nặng. Họ suy đoán là khi nhìn thấy ông Đạo đi ra cửa sau, Bi muốn chạy theo chủ nhưng ông đã đóng cửa lại. Bi quyết tâm rình sẵn, lúc thấy bà Hoa vô tình mở cửa sau, Bi liền phóng ra ngoài tìm ông Đạo. Và khi băng qua đường trở về nhà, thấy xe tiến tới Bi đã hoảng hốt chui vào gầm xe, nhờ vậy mà không bị bánh xe cán lên người. Ông Đạo chắc chắn khi nào mở cửa garage sẽ nhớ đóng lại ngay và báo trước cho mọi người biết. Ông nói Giáng Sinh này dưới cây Noel sẽ có hai món quà cho Bi để mừng Bi thoát được tai nạn hiểm nghèo. Bạn hàng xóm của họ cũng có chó chạy ra đường bị xe đụng gãy chân, gãy hông phải bó bột và chịu đau đớn nhiều lắm.

Bà Hoa ngước mắt nhìn cây Noel ở phòng ngoài, trên đỉnh ngọn có gắn tượng thiên thần, áo kim tuyến lấp lánh với nhiều tia sáng muôn màu chớp nháy. Phải chăng buổi tối hôm ấy một thiên thần nào đó đã bay ngang, xui khiến Bi chạy vào gầm xe và người lái xe dừng lại kịp lúc, để Bi thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc. Bà chợt cảm thấy ấm áp, Bi đã đến nằm dựa sát bên người, nhẹ nhàng liếm những ngón chân rồi đặt mõm lên bàn chân chủ. Ai bảo cuộc đời không có phép lạ?
phuonghoang
Post Reply