Sự Thật Phơi Bày

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Tham vọng bành trướng của Trung Quốc ở Biển Đông

Thanh Quang, phóng viên đài RFA
2009-03-29

Giữa lúc Việt Nam và Trung Quốc thường nhắc tới mối quan hệ hợp tác nồng thắm và giải quyết các tranh chấp trong tinh thần hòa bình, hữu nghị thì Bắc Kinh ngày càng có hành động hoành hành, lấn lướt ở Biển Đông.

Image
Graphic: RFA
Bản đồ khu vực tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc trong Biển Đông.

Điều này trở nên rõ hơn khi Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ vừa công bố một bản phúc trình, cảnh báo về sự bành trướng quân sự ráo riết của Hoa Lục.

Láng giềng, đồng chí...

Hồi tháng rồi, Phó Thủ tướng VN, ông Phạm Gia Khiêm, đã thực hiện quyết định của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết bằng cách ban thưởng Huân chương Lao động hạng nhì cho ông Vũ Dũng lúc đó là Thứ trưởng Ngoại giao, vì điều gọi là “thành tích xuất sắc trong công tác biên giới, lãnh thổ”.

Báo điện tử Pháp Luật trích dẫn lời Phó Thủ tướng Phạm Gia Khiêm cho biết ông Vũ Dũng, hiện là Đại sứ VN tại LHQ, đã “có nhiều sáng kiến, tìm tòi giải pháp, đi tới kết thúc đàm phán và hoàn thành việc phân giới cắm mốc, giữ vững chủ quyền lãnh thổ” của VN.

Trong cuộc gặp gỡ mới đây ở Hà Nội giữa Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Gia Khiêm và Ủy viên Quốc Vụ Viện Đới Bỉnh Quốc của TQ, hai bên đánh giá cao việc hoàn thành công tác phân giới Việt-Trung, cho rằng điều này tạo tiền đề xây dựng đường biên giới chung hòa bình, hữu nghị, ổn định dài lâu.

Thứ Ba vừa rồi, khi long trọng tiếp đón Tổng Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Nhân dân TQ là Thượng tướng Trần Bỉnh Đức, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhấn mạnh rằng “VN trước sau như một không ngừng vun đắp mối quan hệ hữu nghị VN và TQ, góp phần đưa 2 nước trở thành láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, và ông Dũng cũng không quên nhắc lại rằng “Đảng, Nhà nước và nhân dân VN luôn ghi nhớ sự giúp đỡ quý báu của TQ đã dành cho VN”.

Đó là một vài nỗi niềm điển hình mà giới lãnh đạo VN bày tỏ với đàn anh Phương Bắc diễn ra giữa lúc Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, hôm thứ Năm tuần này, công bố một bản phúc trình báo động việc Bắc Kinh gia tăng ngân sách quốc phòng hơn hẳn các nước trong khu vực, cũng như ra sức phát triển phi đạn đạo, tàu ngầm tấn công cùng nhiều loại võ khí, chiến cụ hiện đại khác, đang đe dọa tới thế tương quan lực lượng không những trong mà còn ngoài phạm vi Á Châu.

Vẫn theo bản phúc trình, ưu thế như vậy của Hoa Lục có thể nhằm mục đích thực hiện lời tuyên bố về chủ quyền của họ ở vùng biển Đông.

Bản phúc trình của Bộ Ngoại giao Mỹ lần đầu tiên xác nhận rằng TQ đã xây một căn cứ hải quân mới ở đảo Hải Nam, có thể nhằm phục vụ cho đội tàu ngầm ngày càng tăng vốn được trang bị hỏa tiễn đạn đạo, mở đường cho hải quân TQ án ngữ và khống chế các thủy lộ quốc tế chủ chốt.

Khống chế Biển Đông?

Dấu hiệu Trung Quốc khống chế vùng Biển Đông ngày càng rõ nét khi gần đây nhất, hải quân TQ có hành động gây hấn nguy hiểm đối với tàu không võ trang Impeccable của Hoa Kỳ, và ngay sau đó đưa tàu ngư chính 311 tới hoạt động ở vùng biển này, thực hiện điều mà TQ nói là tuần tra khu đặc quyền kinh tế của họ.

Trong vòng chưa đầy 3 năm qua, TQ xem chừng như thể hiện quyết tâm đạt đến mục tiêu “ranh giới lưỡi bò” hình chữ U vốn chiếm 75% diện tích Biển Đông mà họ công bố cách nay 60 năm, bằng cách áp lực tập đoàn dầu khí BP của Anh ngưng hợp tác khai thác dầu khí với VN hồi năm 2007, áp lực tập đoàn Exxon Mobil của Mỹ phải ngưng hợp tác với VN hồi năm 2008, công bố dự án vốn 29 tỷ đô-la của Công ty Dầu khí hải dương TQ nhằm khai thác dầu ở Biển Đông, thậm chí vẽ ranh giới lưỡi bò vào bản đồ rước Đuốc Thế Vận Bắc Kinh. Đó là chưa kể hành động bắn giết nhiều ngư dân VN vốn đánh cá ở vùng biển lâu nay của họ.

Giữa lúc giới lãnh đạo Việt-Trung thường xuyên khẳng định giải quyết mọi tranh chấp bằng phương pháp hòa bình và hợp tác cùng phát triển, nhiều dấu hiệu cho thấy TQ, sau khi chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa hồi năm 1974 từ VNCH, đã tiến hành xây căn cứ quân sự, sân bay, cơ sở hạ tầng, khai thác du lịch ở đó.

Thực hiện những cơ sở tương tự ở 6 đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa mà họ chiếm từ tay quân đội CSVN hồi năm 1988, đơn phương thăm dò khai thác tài nguyên ở vùng biển tranh chấp, ráo riết tuyên truyền với thế giới về chủ quyền của họ trên Biển Đông, cho thấy chiến lược “Nam tiến” Biển Đông của họ qua ý đồ và nỗ lực tăng cường Hạm đội Nam Hải.

VN cần phải làm gì?

Thanh niên sinh viên Việt Nam biểu tình trước Tòa đại sứ Trung Quốc hôm 9-12-2007 để phản đối việc Bắc Kinh hợp thức hóa việc quản lý các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Trong tình thế như vậy, lần đầu tiên một cuộc hội thảo về tranh chấp chủ quyền Biển Đông đã diễn ra ở Hà Nội hôm 17 tháng Ba vừa rồi, đề cập thẳng tới các vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa, “đường lưỡi bò” của TQ.

Báo VietnamNet trích dẫn lời một tham dự viên – chuyên gia của Viện KHXHVN, nói rằng “Chủ quyền là thiêng liêng và không thể nhân nhượng, thế nhưng không thể giữ chủ quyền chỉ bằng cảm tính”.

Các học giả tham dự cuộc hội thảo nhấn mạnh rằng “VN phải chuẩn bị kỹ luỡng, xây dựng lực lượng đàng hoàng để nói được, trao đổi được với đối tác”.

Giữa lúc giới cầm quyền VN bị chỉ trích là quá yếu với TQ nhưng mạnh tay với người dân biểu tình phản đối hành động vừa nói của Bắc Kinh, trong khi Thứ trưởng Thường Trực Bộ Ngoại giao VN Phạm Bình Minh nhấn mạnh tới “điểm tựa phía sau là cả dân tộc”, thì báo VietnamNet số ra trung tuần tháng này đăng bài tựa đề “ ‘Cuộc chiến’ không cân sức giữa giới học giả VN và TQ”, có đoạn lưu ý rằng “Không có văn bản quy định chính thức, nhưng tài liệu liên quan tới lãnh hải, biên giới giữa VN và TQ mặc nhiên được coi là ‘nhạy cảm’, ‘mật’.”

Theo bài báo thì “Không tiếp cận được với các công trình nghiên cứu chuyên sâu đã đành, người dân còn không được giới truyền thông cung cấp thông tin và kiến thức về chủ quyền đất nước.

Trong khi trên thực tế, ‘VN có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của VN đối với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa’ như khẳng định của Bộ Ngoại giao VN.”

Theo TS Nguyễn Xuân Diện thuộc Viện Nghiên Cứu Hán Nôm VN, thì “so tương quan lực lượng với TQ trong chuyện nghiên cứu về lãnh hải, thì các công trình của học giả VN vừa ít ỏi, manh mún về số lượng, lại vừa không được sự quan tâm, hỗ trợ của xã hội”.

Báo Tuần VNNet trích dẫn lời TS Nguyễn Trọng Bình nhấn mạnh rằng “VN tuyệt đối không nên ủng hộ quan điểm của TQ mà nên ủng hộ việc duy trì tập quán quốc tế, một giải pháp quốc tế cho vùng Biển Đông” và, vẫn theo TS Nguyễn Trọng Bình, “VN cần mau chóng hoàn thành bản đồ lãnh hải vùng Biển Đông để đăng ký với LHQ trước ngày 13 tháng 5 năm 2009.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Từ Buổi Chiều Trên Nghĩa Địa Hàng Dương

TRẦN TRUNG ĐẠO . Việt Báo Thứ Hai, 5/25/2009, 12:00:00 AM

Một ngày hè như thế này 29 năm trước, người anh cùng sở làm và cũng cùng quê Đà Nẵng ghé qua hỏi tôi có thích đi Côn Đảo một chuyến với anh. Không giống như khi được các anh chị khác rủ đi thăm miền bắc trong những lần họ nghỉ phép về thăm nhà mà tôi đã từ chối trước đây, Côn Đảo có một hấp lực cực mạnh khiến tôi gật đầu không chút gì ngần ngại. Chiếc ghe vượt biên anh đóng sắp hoàn tất và đã hứa dành cho tôi một chỗ. Nghĩ đến việc ra đi không hẹn ngày trở lại, thăm Côn Đảo là dịp hiếm hoi không thể bỏ qua. Côn Đảo là đất lịch sử của cách mạng Việt Nam, điểm hẹn của những tâm hồn yêu nước và cũng là nơi nhà cách mạng Phan Chu Trinh từng tả “Bốn mặt dày vò oai sóng gió / Một mình che chở tội non sông” trong bài thơ “Đập đá Côn Lôn” nỗi tiếng của ông. Người anh cùng sở làm lo hết các phương tiện cần thiết, và như thế chúng tôi đi. Anh có vài việc phải đi, còn tôi chỉ đi theo cho biết chứ không làm gì cả.

Khi anh làm xong việc, thời gian còn lại anh em chúng tôi đi vài nơi trên đảo. Côn Đảo ngày chúng tôi đến còn rất hoang vắng. Những khu tù chính trị đã giải tán từ lâu. Tù chính trị mới không bị đưa ra đây mà vào Chí Hòa, Phan Đăng Lưu hay các trại tù miền Bắc. Các khu trại giam Côn Đảo đã trở thành một viện bảo tàng nhưng ít có người thăm. Bên cạnh những xà lim nơi các đảng viên Cộng sản cấp trung ương từng bị giam giữ, Côn Đảo còn có những khu nỗi tiếng vì được báo chí phản chiến Mỹ và Việt khai thác tận tình như chuồng cọp, chuồng bò. Khu chuồng cọp được xây từ thời thực dân, cũ kỷ, kích thước rộng bằng những lớp học nối tiếp nhau. Đặc điểm của khu chuồng cọp là phòng giam không có mái che mà chỉ có những bờ tường dày và thanh sắt lớn. Chị coi sóc ở đây, vốn là một tù nhân Côn Đảo, cho biết trên bờ tường dựng sẵn nhiều thùng vôi bột, nếu tù nhân la ó, phản đối, trật tự tù sẽ đổ vôi xuống.

Trên đường ra về chúng tôi đi theo chị coi sóc nhà tù đến nghĩa địa Hàng Dương. Nắng đã dịu nhiều. Mặt trời đang xuống dần bên kia đỉnh núi. Được gọi là Hàng Dương có lẽ vì chung quanh nghĩa địa có rất nhiều dương liễu. Nghĩa địa có nhiều khu. Mỗi khu có vài trăm ngôi mộ. Chị trịnh trọng giới thiệu một ngôi mộ mà chị gọi là rất linh thiêng: mộ chị Võ Thị Sáu. Tôi không biết gì nhiều về chị Sáu ngoài bản nhạc bắt đầu với “Mùa lêkima nở, ở quê tôi miền đất đỏ” và đọc đâu đó chuyện chị bị xử bắn khi còn trong tuổi vị thành niên. Tấm bia trên mộ chị Sáu hướng về phía biển và nỗi bật lên vì ngày đó đã được xây cao hơn các ngôi mộ khác. Phía sau mộ chị Sáu có một cây dương liễu cụt ngọn, cằn cỗi, trên tàn cây có những chồi xanh nhú lên. Việc một cây bị chặt ngọn nên sinh ra những nhánh non là chuyện bình thường nhưng qua lời giải thích của chị hướng dẫn thì đó là một điều kỳ diệu, một dấu chứng linh thiêng, điềm báo của một cái cũ tàn đi nhưng những cái mới ra đời. Ngay cả một cây dương liễu cũng được giải thích bằng lý luận và niềm tin Cộng Sản.

Anh tôi không thích cảnh nghĩa trang buồn tẻ nên đã đi dạo nơi khác. Cả chị hướng dẫn cũng đi ra ngoài. Tôi ngồi một mình nhìn mấy trăm ngôi mộ, có tên và không tên, được đắp và không được đắp, cao thấp không đều. Bên cạnh một số mộ có bia, tên tuổi và vừa được chỉnh trang, hẳn là của các đảng viên Cộng sản cao cấp, rất nhiều ngôi mộ không có ngay cả tấm thẻ gỗ ghi tên, cỏ mọc đầy sau nhiều năm chưa được một lần chăm sóc. Phần lớn các ngôi mộ trong nghĩa địa Hàng Dương là dấu tích tàn ác của thực dân Pháp. Thời Việt Nam Cộng Hòa, chuyện ở tù Côn Đảo cho đến chết là chuyện hiếm hoi. Hầu hết tù chính trị chỉ ở một thời gian ngắn trước khi được đưa ra Thạch Hản, Thiện Ngôn, Lộc Ninh, Bồng Sơn để trao trả về phía bên kia như đã ghi lại một cách chi tiết trong tác phẩm ký sự Tù Binh và Hòa Bình của nhà văn Phan Nhật Nam.

Hôm qua, khi bắt đầu viết bài này tôi vào Google tìm mộ chị Võ Thị Sáu. Cây dương liễu đã chết và được thay vào đó bằng cây phượng đỏ. Ngôi mộ của chị cũng được xây bằng đá đen, cao hơn ngôi mộ cũ nhiều và không phải sơn màu vôi trắng như lần tôi đến. Nghĩa địa Hàng Dương bây giờ là một trung tâm du lịch, màu sắc lòe loẹt, không còn những mộ cỏ hoang vu, những con đường đất hẹp và những hàng dương cằn cỗi chung quanh. Tôi không cảm thấy chút nào xúc động khi nhìn lại cảnh nghĩa địa Hàng Dương mà chỉ tội nghiệp cho các em học sinh đang sắp hàng vào xem các di tích được gọi là cách mạng ở Côn Đảo. Các em đi xem kịch mà tưởng mình đang tìm về lịch sử cha ông.

Một trong những đặc điểm của chế độ Cộng sản là lừa dối. Không phải chỉ Việt Nam mà mọi quốc gia Cộng sản đều như thế. Khi chế độ Cộng sản Đông Đức sụp đổ, báo chí khám phá trong cơ sở dữ liệu của cơ quan an ninh Stasi một hệ thống lừa dối có tầm vóc quy mô ngoài giới hạn đạo đức của con người. Việc nghi ky, lừa dối không chỉ ở nằm trong hệ thống đảng, các cơ quan nhà nước, mà cả trong mỗi gia đình ruột thịt, máu mủ thân yêu. Anh lừa dối em. Vợ lừa dối chồng. Cha mẹ lừa dối con cái. Cháu chắt lừa dối ông bà. Lừa dối là phương tiện duy nhất để tồn tại trong xã hội Cộng Sản.

Tại Việt Nam cũng thế. Vở kịch tuyên truyền mà Đảng đã đóng suốt mấy chục năm qua làm thui chột nhận thức của nhiều thế hệ Việt Nam. Từ chuyện Lê Văn Tám lấy thân mình làm đuốc đến chuyện Tôn Đức Thắng kéo cờ Cộng sản trên Hắc Hải đều là những chuyện hoang đường nhưng nghe riết cũng quen tai, nghe riết nên tin là chuyện thật.

Có một thời không ít người dân miền bắc còn tin rằng những khẩu CKC, AK47 của mấy chị dân quân đã từng bắn hạ những F-4 Fantom, F-111 của Mỹ. Theo lời kể của cựu Trung Tướng Yevgeni Antonov, nguyên trưởng đoàn cố vấn quân sự của Liên Xô tại Việt Nam trong một bài báo trên tờ Pravda nhân dịp đánh dấu 30 năm cuộc chiến Việt Nam chấm dứt, Liên Xô đã gởi nguyên một trung đoàn phòng không với đầy đủ vũ khí và trang bị sang Việt Nam tham chiến và 13 người lính phòng không Liên Xô đã chết trên đất bắc. Những chiếc máy bay Mỹ đầu tiên bị bắn rơi trên bầu trời Hà Nội, kể cả chiếc chiến đấu cơ F4 Fantom của Thượng Nghị Sĩ John McCain, cũng từ hỏa tiển của các đơn vị Hồng Quân Liên Xô chứ không phải từ “Bộ đội phòng không anh hùng”, nói chi là các chị dân quân núp bên bờ ruộng như trong mấy bức ảnh tuyên truyền của đảng.

Cũng theo lời kể của cựu thiếu tướng Liên Xô Yevgeni Antonov, chỉ huy lực lượng phòng không Liên Xô tại Việt Nam từ 1969 đến 1970, Việt Nam chỉ là một phòng thí nghiệm cho vũ khí Liên Xô. Họ muốn đích thân xử dụng vũ khí để chuẩn bị cho việc máy bay Mỹ và NATO oanh tạc vào nội địa Liên Xô trong trường hợp có chiến tranh giữa hai khối sau này. Cuộc chiến đã tàn, chế độ cũng đã tan, ngọn đèn đời sắp tắt, những người lính già Nga chẳng bị áp lực nào để phải nói dối, để tuyên truyền, để bảo vệ cho đảng, hay cho cả chính mình. Họ chỉ còn kỷ niệm, và kỷ niệm của tuổi về chiều thường thành thật, trong sáng như những ngày mới lớn.

Bên cạnh Liên-Xô, vào thời điểm 1967 ngoài hàng vạn tấn đạn dược, vũ khí, đã có 16 sư đoàn với 170 ngàn quân Trung Quốc tại miền bắc Việt Nam để yểm trợ cho đảng Cộng sản Việt Nam nhưng đồng thời để bảo vệ vòng đai an ninh của Trung Quốc. Tội ác của đảng Cộng sản Trung Quốc đối với dân tộc Việt Nam, từ các tư tưởng độc hại đến võ khí giết người, từ cải cách ruộng đất đến đến Hoàng Sa, Trường Sa, từ chiến tranh biên giới đến trận chiến Lão Sơn, không thể viết hết trong một bài, trong một cuốn sách mà phải xây dựng một trung tâm dữ kiện.

Máu đổ, thây rơi, nhà tan, cửa nát ở Hà Nội, Hải Phòng là điều có thật. Những mất mát đau thương vô cùng to lớn của đồng bào miền Bắc đã chịu đựng dưới đạn bom Mỹ là điều có thật. Căm thù, phẩn uất vì thế là những phản ứng tự nhiên. Tuy nhiên không phải chỉ vì đế quốc Mỹ đã đơn phương xâm lược Việt Nam như các thế hệ sinh viên học sinh đã và đang được dạy. Hơn ba mươi năm là một thời gian đủ dài để đồng bào miền bắc, các thế hệ trẻ miền bắc có gia đình chịu đựng đau thương bất hạnh trong chiến tranh, nhìn lại cuộc chiến một cách khách quan và so sánh với thực tế đất nước để qua đó biết rõ những ai và học thuyết nào chính là nguyên nhân của chiến tranh, độc tài và chậm tiến hôm nay.

Đảng Cộng sản có thể tùy thích tạo ra hàng trăm đảng viên cỡ Lê Văn Tám, Tôn Đức Thắng. Đó là chuyện nội bộ của đảng nhưng họ không có quyền biến Côn Đảo thành tài sản riêng của đảng, không có quyền mê hoặc của các thế hệ trẻ Việt Nam bằng các mẫu chuyện hoang đường kiểu Lê Văn Tám như bộ máy tuyên truyền Liên Xô đã từng tô điểm lên một cậu bé nhà nông Pavlik Morozov bất hiếu trước đây. Côn Đảo cũng không phải là đất hương hỏa của Marx, Lenin để lại cho đảng Cộng sản Việt Nam mà là đất thiêng của cách mạng Việt Nam nơi nhiều thế hệ đã lấy xương thịt mình làm phân bón cho mầm xanh tương lai dân tộc.

Trong nghĩa địa Hàng Dương, bên chiếc cầu đá phía bên phải dinh chúa đảo, trước những xà lim chật hẹp, một ngày không xa, các thế hệ Việt Nam sẽ đến đó, không phải để nghe kể công, nghe tuyên truyền mà đến để im lặng cúi đầu tưởng niệm các anh hùng dân tộc.

Họ là ai? Họ là những đảng viên Việt Nam Quang Phục Hội, Phong Trào Đông Du, Phong Trào Duy Tân, Tân Việt Cách Mạng Đảng, Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Quốc Dân Đảng, Đại Việt Dân Chính, Dân Xã Đảng, Đảng Lập Hiến, Đại Việt Duy Dân và nhiều tổ chức, phong trào không Cộng sản khác.

Họ là ai ? Họ là tín đồ các tôn giáo, nhất là Cao Đài và Hòa Hảo, hai tôn giáo được ra đời tại miền Nam, có truyền thống kiên quyết chống cả thực dân lẫn Cộng Sản.
Nếu họ đã từng là đảng viên Cộng sản thì sao? Không sao cả. Như tôi đã có dịp viết vài lần trên diễn đàn này, việc tham gia vào đảng Cộng sản của một số người Việt Nam, chủ yếu là để được tổ chức hóa nhằm mục đích hợp đồng chiến đấu, đạt đến chiến thắng dễ dàng hơn chứ không phải vì tin vào chủ nghĩa Cộng Sản. Ngày đó, vì điều kiện giao thông khó khăn, núi non cách trở, sự phát triển của các đảng phái chống thực dân ít nhiều bị giới hạn bởi các đặc tính địa phương, bà con giòng họ, hoàn cảnh trưởng thành. Nếu họ sinh ra ở Quảng Nam họ sẽ gia nhập Việt Nam Quốc dân Đảng, sinh ra ở Quảng Trị họ sẽ gia nhập Đại Việt, sinh ra ở Cần Thơ, Vĩnh Long, An Giang họ sẽ gia nhập Dân xã Đảng. Đó là trọng điểm của các đảng phái chống Pháp trong những thập niên đầu của thế kỷ 20. Ông bà chúng ta có súng dùng súng, có gậy dùng gậy, và trong nhiều trường hợp chỉ là những bàn tay không gầy yếu.

Những người Việt yêu nước thời đó chọn lựa đảng phái như chọn một chiếc phao để đưa dân tộc sang bờ độc lập. Những nông dân hiền hòa chất phát , nhưng công nhân đầu tắt mặt tối làm sao biết được con đường họ đi không dẫn đến độc lập, tự do, hạnh phúc mà dẫn đến nghèo nàn, lạc hậu, độc tài và làm sao biết được chiếc phao họ bám cũng là chiếc bẫy buộc chặt chẳng những cuộc đời họ mà còn gây hệ lụy cho cả dân tộc đến ngày nay.

Tôi tin, phần lớn những người yêu nước đã chết trong giấc mơ về một Việt Nam hòa bình, độc lập chứ không phải trong giấc mơ về một xã hội Cộng sản đại đồng. Người yêu nước bằng tình yêu trong sáng, không đánh thuê, đánh mướn cho một chủ nghĩa, một ý thức hệ ngoại lai vong bản hay cho một quyền lợi đế quốc nào sẽ không bao giờ chết, không bao giờ bị lãng quên. Lịch sử sẽ đánh giá, dân tộc sẽ ghi ơn họ một cách công bằng.

Tôi tin, cuộc chiến chống thực dân Pháp là cuộc chiến chính nghĩa. Đó là cuộc đấu tranh đầy gian khổ nhưng anh hùng của một dân tộc bị nô lệ đã đứng lên chống lại một thực dân tàn bạo. Trong suốt gần một thế kỷ trong bóng tối thực dân, hàng vạn đồng bào thuộc nhiều thế hệ Việt Nam đã bị bắt, tra tấn và đã hy sinh trên Côn Đảo. Ngoài một Nguyễn An Ninh để lại thịt xương, một Trần Cao Vân, một Phan Chu Trinh để lại những bài thơ viết bằng máu và mồ hôi trong những ngày đập đá, còn có hàng ngàn, hàng vạn đồng bào đã chết trong âm thầm, không để lại họ tên.

Nhưng cho dù họ có để lại đủ họ tên đi nữa, các thế hệ Việt Nam sau 1975 cũng không có quyền biết đến họ, không có cơ hội để cám ơn họ, để thắp một nén hương, và phần mộ họ một mai có thể sẽ bị san bằng theo mưa nắng. Đảng Cộng sản không chỉ nhuộm đỏ miền Nam, nhuộm đỏ Việt Nam mà còn cố tình nhuộm đỏ cả lịch sử.

Côn Đảo ngày nay gắn liền với tên tuổi của các đảng viên Cộng sản trung ương Tôn Đức Thắng, Lê Duẩn, Phạm Hùng, Hà Huy Tập, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Lê Quang Vịnh v.v. Các em học sinh đang sắp hàng chờ vào xem những xà lim kia làm sao biết được, với số đảng viên vỏn vẹn 5 ngàn vào mùa thu 1945, đảng Cộng Sản, dù bị bỏ tù và chết gấp mười lần trong hai cuộc chiến, cũng không thể bằng với con số khoảng 200 ngàn người Việt Nam yêu nước đã từng ở tù Côn Đảo theo nhiều nguồn ước lượng.

Các em cũng không biết rằng hàng trăm lãnh tụ cách mạng không Cộng sản mà đức độ và tài năng bao trùm nhiều lãnh vực như Đức Huỳnh Giáo Chủ, Trương Tử Anh, Phạm Quỳnh, Khái Hưng, Phan Văn Hùm, Trần Văn Thạch, Bùi Quang Chiêu, Hồ Văn Ngà, Nguyễn Thế Nghiệp v.v., đã không ở tù hay chết ngoài Côn Đảo chỉ vì họ bị Cộng sản thủ tiêu ngay tại đất liền.

Khác với đảng Cộng sản được thành lập từ nước ngoài theo chỉ thị của quốc tế Cộng sản và nhiều đảng viên được đưa sang Trung Quốc, Liên Xô huấn luyện một cách bài bản nhằm thực hiện các mục tiêu ngắn hạn cũng như dài hạn của trung ương đảng đề ra, phần lớn đảng phái không Cộng sản đã sinh ra và lớn lên ngay trong lòng dân tộc với tất cả khó khăn, thiếu thốn về mọi mặt. Họ không chỉ bị chết dưới lưỡi đao phong kiến, máy chém thực dân mà còn chết trong bàn tay của những người cùng máu mủ với mình.

Đọc lại diễn tiến của cuộc khởi nghĩa Yên Thế, quá trình thành lập các đảng phái không Cộng sản và lắng nghe các nhà cách mạng trải lòng qua thơ văn đẩm đầy máu lệ, mới cảm thấy lòng yêu nước của thế hệ cha ông thật vô bờ bến.

Bằng hành trang duy nhất trên vai là lòng yêu nước, các nhà cách mạng không Cộng sản dấn thân vào con đường giải phóng dân tộc trên chuyến xe chạy bằng máu của chính mình.

Chiều mùa hè năm đó, lần đầu tiên trong đời tôi xúc động đứng im lặng trước anh linh của những anh hùng đã ngã xuống cho độc lập tự do thật sự của dân tộc. Xương thịt của những người đã hy sinh từ phong trào kháng thuế miền Trung, Hà Thành đầu độc, khởi nghĩa Duy Tân, Thái Nguyên, Yên Bái hẳn đã hòa tan vào lòng đất mẹ nhưng anh linh họ vẫn là ngọn đuốc soi sáng giấc mơ Việt Nam độc lập, tự chủ của dân tộc.

Như tôi có lần đã viết. Giấc của họ là giấc mơ của những người để lưng trần, tóc cắt ngắn, đóng khố che thân, dắt bầy con, vượt bao nhiêu núi rừng ghềnh thác trong cuộc nam tiến đầy gian nan nhưng vô cùng hiển hách, từ dọc bờ Dương Tử di dân xuống lưu vực sông Hồng cách đây gần 50 thế kỷ. Trong lúc bao nhiêu bộ tộc Bách Việt khác đã hoàn toàn bị tiêu diệt hay đồng hóa vào những tỉnh, những huyện như Hồ Nam, Quảng Tây, Quảng Đông, Vân Nam, Phúc Kiến của Trung Quốc ngày nay, giòng giống Lạc Việt qua bao độ thăng trầm, vẫn tồn tại và trưởng thành như một nước Việt Nam.

Giấc mơ của họ là giấc mơ của những người đã tạo nên nền văn minh Việt Nam rất sớm. Nơi đó, từ nhiều thế kỷ trước Công Nguyên, tổ tiên chúng ta đã biết trồng cây ăn trái, biết làm đồ gốm, biết đẽo đá thành những lưỡi cuốc nhọn, biết đắp đất ngăn bờ để đưa nước sông vào ruộng. Tổ tiên chúng ta đã biết xây dựng các cơ xấu xã hội, lấy thôn làng làm căn bản, lấy nông nghiệp làm nền tảng kinh tế, lấy tình nghĩa đồng bào làm sức mạnh, lấy nguồn gốc tổ tiên (một mẹ trăm con, chung cùng bọc trứng) làm nơi nương tựa tinh thần. Những hình ảnh thân thương quen thuộc của cây đa, bến nước, sân đình gắn liền trong tâm thức của mỗi người Việt Nam. Những chiếc trống đồng Đông Sơn, Ngọc Lữ được chạm trổ tinh vi đánh dấu một thời đại vàng son trong tiến trình phát triển văn minh nhân loại. Chính tinh thần văn hóa Hòa Bình, Đông Sơn đã hun đúc thành sức mạnh dân tộc, để các thế kỷ sau đó, đủ sức đối kháng với sự xâm lăng thô bạo của các nguồn văn hóa mang ý đồ đồng hóa phát xuất từ phương Bắc.

Giấc mơ của họ là giấc mơ của một dân tộc hơn một ngàn năm trong bóng đêm nô lệ nhà Hán, nhà Ngô, nhà Đường, nhà Minh qua bốn lần bắc thuộc với bao nhiêu cực hình đày đọa, sáng xuống bể tìm ngọc châu, chiều lên non săn ngà voi, trầm hương, châu báu, dân tộc Việt vẫn bảo vệ được tính độc lập, vẫn giữ được bản sắc văn hóa Việt trong sáng và thuần nhất.

Đất nước chúng ta đã hơn một lần bị mất đi và giành lại được nhưng chúng ta hãnh diện nói lớn rằng dân tộc Việt Nam chưa bao giờ bị mất gốc. Hình ảnh những chiếc búa, những chiếc rìu, những mũi thương, mũi đao, mũi tên bằng đồng đào được ở vùng Trung Châu, Bắc Việt, ở sông Bạch Đằng, dọc Ải Nam Quan không chỉ là những cổ vật mà còn là chứng tích của bao nhiêu trận mạc, bao nhiêu cuộc chiến đấu, bao nhiêu máu xương và nước mắt của tổ tiên đã đổ xuống trước các cuộc xâm lăng của các triều đại Bắc phương khác.

Lịch sử bao giờ cũng mang tính kế tục nhưng trước hết là lịch sử của thời đại. Mỗi thế hệ có một trách nhiệm để hoàn thành những trách nhiệm mà lịch sử giao phó cho thời đại của họ nhưng dù không hoàn thành, ngọn đuốc lịch sử vẫn phải được chuyển sang bàn tay thế hệ khác. Giấc mơ về Việt Nam tự do, dân chủ và giàu mạnh dù sớm hay muộn sẽ phải thành hiện thực.

Thời gian gần đây, tôi có dịp đọc nhiều bài viết từ những tấm lòng đang băng khoăng vì đất nước. Phần lớn bắt đầu bằng nhóm chữ “chưa bao giờ …như hôm nay”. Chưa bao giờ con người Việt Nam bị khinh thường như hôm nay. Chưa bao giờ lãnh thổ Việt Nam bị chiếm đoạt trắng trợn như hôm nay. Chưa bao giờ chủ quyền đất nước bị đe dọa như hôm nay. Chưa bao giờ tài nguyên thiên nhiên bị thất thoát như hôm nay. Tất cả đều đúng cả. Tôi chỉ muốn thêm vào một “chưa bao giờ” nữa, đó là, chưa bao giờ ranh giới giữa dân tộc và phản dân tộc rõ ràng như hôm nay. Biên giới đó rõ ràng đến mức một người Việt Nam có thể chọn lựa đứng về phía chính nghĩa, phía dân tộc mà không phải lo lầm lỡ về sau.

Giới lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam đã chọn một con đường riêng của họ. Con đường đảng chọn cũng rất rõ ràng: phát triển đất nước theo định hướng Trung Quốc và cùng lúc bằng mọi giá duy trì chế độ độc tài toàn trị tại Việt Nam.

Bộ chính trị trung ương đảng Cộng sản Việt Nam không phải là những người không biết suy nghĩ, không thấy đúng, thấy sai và thậm chí có rất nhiều cơ hội để sửa sai nhưng quyền lợi cá nhân, phe nhóm và đảng đã che khuất sự sống còn và tương lai đất nước.
Nhân dân Việt Nam chịu đựng quá nhiều rồi, nhượng bộ quá nhiều rồi, lùi bước quá nhiều rồi. Từ xâm lăng Hoàng Sa đến chiến tranh biên giới, các trận đánh khu vực Lão Sơn, lấn chiếm Trường Sa, bắn chết ngư dân Thanh Hóa và hôm nay Bauxite. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà nhìn ra biển, nhìn lên núi, nhìn xuống phố, nhìn qua sông, đâu đâu cũng thấy hàng Trung Quốc, đất Trung Quốc, đảo Trung Quốc, người Trung Quốc, vài chục năm nữa đất nước sẽ ra sao?

Tại sao Trung Quốc không bắn thủng tàu, không ăn cướp tài sản, đất đai của Thái Lan, Philippines hay ngay cả của đàn em Bắc Hàn một cách công khai, lộ liễu như họ đã và đang làm đối với Việt Nam? Một người có ý thức nào cũng biết, đơn giản bởi vì giới lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc sống trong gan ruột của giới lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam những kẻ không còn một chọn lựa nào khác ngoài việc núp dưới chiếc dù Trung Quốc.

Như tôi có lần mách nước cho bà con ngư dân trong bài “Ai giết 9 ngư dân Thanh Hóa”, cách hay nhất để khỏi bị hải quân Trung Quốc bắn chết là khi tàu đánh cá vừa ra khỏi cửa biển thì xin các bác làm ơn hạ cái lá cờ gọi là “cờ tổ quốc” xuống dùm. Nếu phải treo thì treo đại một lá cờ Phi, cờ Thái Lan, cờ Nhật lên mũi tàu. Nói ra thì cho là phản động nhưng tin tôi đi, làm như thế bà con ngư dân mới hy vọng còn đường trở về với vợ con.

Thời điểm 1958, Pháp đã rút đi và Mỹ thì chưa đến mà Phạm Văn Đồng, còn có thể thay mặt cho 11 ủy viên bộ chính tri, hạ bút ký một văn kiện nhục nhã như thế thì với hoàn cảnh phe Cộng sản chỉ còn lại năm anh em trên một chiếc xe tang, trong đó có đến bốn em đang lâm cảnh hàn vi đói khát, thì chuyện gì mà họ không dám làm. Lê Khả Phiêu, trong giai đoạn tìm về chủ cũ năm 1991, cũng có thể đã ký những văn bản tương tự như văn bản của Phạm Văn Đồng, khác chăng, “đồng chí Phạm Văn Đồng bị lộ” và “đồng chí Lê Khả Phiêu chưa bị lộ” mà thôi.

Người Do Thái nguyền rủa Hitler, nhân loại kết án Hitler, nhưng nhân dân Đức trước khi có thái độ tương tự, họ phải biết trách các thế hệ Đức trong thập niên 30 của thế kỷ 20, bởi vì chính dân Đức thời đó bằng con đường bầu cử hợp pháp đã đồng ý đặt mình dưới sự lãnh đạo của Hitler và đảng Quốc Xã. Nhân dân Việt Nam chưa bao giờ bầu đảng Cộng sản để lãnh đạo nhưng chắc chắn cũng sẽ phải trả lời cho các thế hệ mai sau về thái độ thờ ơ, thỏa hiệp, yếu hèn của các thế hệ hôm nay trước tình trạng băng hoại đạo đức, lạc hậu kinh tế, thất thoát tài nguyên, mất mát lãnh thổ và suy yếu chủ quyền đất nước.

Trần Trung Đạo
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Hồi ký Tô Hải: Âm vang một thời kinh hoàng của đất nước

Trần Khải
Tuesday, June 09, 2009

Image
Bìa cuốn “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn”của nhạc sĩ Tô Hải.

Tác phẩm “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” của nhạc sĩ Tô Hải sẽ được giới thiệu vào 2 giờ chiều Thứ Bảy, 13 Tháng Sáu, 2009 tại hội trường Nhật Báo Người Việt ở Quận Cam. Hồi ký này đã thực sự vượt ra ngoài chức năng hồi ký: đây là các trang sách viết cho những thế hệ sau, rằng có một thời đất nước mình như thế, một thời theo chủ nghĩa Cộng Sản và bóp nghẹt mọi tự do của từng người dân và đã biến toàn dân trở thành một thứ nô lệ mới, nơi đó các chủ nô rao giảng một lý tưởng đầy máu và nước mắt.

Tác giả viết và ý thức rằng mình chắc chắn sẽ bị công an vùi dập thô bạo, nhưng ông lo sợ rằng sự im lặng của ông sẽ làm kéo dài thêm cái chế độ CS phi nhân này. Không hèn tí nào, nhạc sĩ Tô Hải đã rời tay đàn, ngồi vào bàn máy vi tính và gõ xuống những dòng chữ ông biết là sẽ mang tai họa tới cho ông, nhớ tới những bạn đồng ngũ cùng đi kháng chiến từ thời mới lớn và rồi bị guồng máy đảng trấn áp, nhớ tới các bạn văn nghệ sĩ một thời đi giữa mưa bom ra trận chống Pháp và khi về Hà Nội lại bị lùa vào một dàn đồng ca vĩ đại, nhớ tới hàng triệu đồng bào bị đấu tố trong cải cách ruộng đất và chết oan ức... và như thế, ông viết với một ký ức gìn giữ từ nhiều thập niên, và từng chữ gõ xuống mang theo ước mơ rằng dân tộc Việt sẽ sớm thoát khỏi khổ nạn có tên là Cộng Sản này.

Và như thế, nhạc sĩ Tô Hải đã lặng lẽ viết tập hồi ký trong nhiều năm. Giữ kín, giữ bí mật trong nhiều năm vì sợ công an trấn áp. Từng trang sách hiện lên màn hình vi tính lặng lẽ, và đã trở thành một bản giao hưởng không lời mà nhạc sĩ Tô Hải muốn gửi lại đời sau. Như thế, không cần tới các nhạc khí và các dòng nhạc phức tạp, cuốn “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” của nhạc sĩ Tô Hải đã để lại những âm vang tuyệt vời, hiển hiện cả một thời kinh hoàng của đất nước.

Ngồi tại căn nhà ở vùng ngoại ô Nha Trang, nhạc sĩ Tô Hải viết tập hồi ký để đời sau biết về, như trang 415:

“Cái gọi là chủ nghĩa Cộng Sản chính là một tà giáo đại bịp nhất trong lịch sử loài người mà những tên lãnh tụ tối cao của chúng dựa vào để gây chiến tranh nồi da xáo thịt, để tiến hành âm mưu hiểm độc tiêu diệt mọi lòng tin khác, mọi nhận thức, mọi tình cảm, mọi tình yêu, kể cả lòng yêu nước của con người.”

Nhạc sĩ Tô Hải, tức Tô Ðình Hải, sinh năm 1927 tại Hà Nội, học chữ và học nhạc ở các trường Công Giáo Hà Nội; mùa thu 1945 đậu xong Bậc I (Tú Tài I chương trình Pháp) thì gia nhập Vệ Quốc Ðoàn, tốt nghiệp hai trường Quân Chính Nguyễn Huệ Khóa I và Lục Quân Trần Quốc Tuấn Khóa V. Nhờ có tài năng âm nhạc, ông trở thành một nhạc sĩ cho cuộc kháng chiến chống Pháp, và đã sáng tác hàng trăm ca khúc, trong đó có những bản nổi tiếng như Nụ Cười Sơn Cước, Trở Lại Ðô Thành... được trao tặng nhiều giải thưởng, huân chương, huy chương do các nhân vật như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Trần Ðức Lương... ký.

Lời giới thiệu của nhà xuất bản Tiếng Quê Hương ghi thêm về tác giả Tô Hải, “Hiện nay, ở tuổi 83, ông sống tại Sài Gòn, bệnh tật, di chuyển khó khăn, nhưng 'vẫn làm việc nằm' bên computer và là blogger già nhất nước kêu gọi sự thức tỉnh từ bỏ chế độ Cộng Sản để tìm lại sự sống cho người dân đã bị hủy hoại từ mùa Thu 1945.”

Tập hồi ký này không ai có thể trích dẫn mà nói lên cho đầy đủ những hình ảnh của đất nước được ghi lại trên trang giấy. Cuốn sách 540 trang chứa đựng nhiều thông tin tới mức không thể nói cho gọn. Nơi đây, chúng ta ghi lại một phần về lời nhạc sĩ Tô Hải kể về họa sĩ Dương Bích Liên (1924-1988), người đã tuyệt thực tới chết để bày tỏ tinh thần phản kháng chế độ.

Như ở trang 515, nhạc sĩ Tô Hải kể lại về họa sĩ Dương Bích Liên:

“Ðó là lần đầu ở nước Việt Nam có một văn nghệ sĩ xin ra khỏi Ðảng rồi tự tử (hay tự xử mình) bằng cách nhịn ăn, chỉ uống rượu trong 30 ngày, tiêu hủy toàn bộ tác phẩm còn lưu giữ, tài liệu, thư từ, bản thảo, ghi chép... để ra đi không một lời nhắn nhủ gì cho bạn bè, hậu thế... Phải chăng vì ông đã trót 'được' (hoặc 'bị') trao giải thưởng cao nhất của Nhà Nước (giải thưởng Hồ Chí Minh) mà cái chết của ông phải xếp vào loại chết bình thường?”

Nơi các trang sau, nhạc sĩ Tô Hải kể tiếp về họa sĩ Dương Bích Liên:

“...Ông, người họa sĩ Không Chịu Ðánh Mất Cái Tôi mà chọn con đường câm lặng cho đến lúc về với hư vô! Xin lỗi hương hồn ông, may là ông không vợ con nên tớ được thoải mái viết tất cả những gì suy nghĩ về ông mà không sợ bị kiện ra tòa, kể cả Ban Xét Duyệt Giải Thưởng Hồ Chí Minh nếu bây giờ mới té ngửa ra là: ông là họa sĩ duy nhất không có một tác phẩm nào phục vụ cách mạng cả... ông xứng đáng được tôn vinh nhất trong giới văn nghệ sĩ miền Bắc vì đã chọn con đường sống vì nghệ thuật đích thực, là 'người đầu tiên không hài lòng với các tác phẩm, với công việc sáng tạo của bản thân và tự kết thúc cuộc đời mình bằng cách nhịn ăn... ' (Trích Dương Bích Liên của Nguyễn Hào Hải và Trần Hậu Tuấn. NXB Mỹ Thuật 2003) cho đến chết... 'mọi niềm tin trong ông đều đổ vỡ dần. Và điều kinh khủng đối với ông là ông vẫn sáng suốt để chứng kiến sự đổ vỡ từng ngày.'

... Ông sáng suốt đốt hết tài liệu, thư từ, ghi chép và còn biết dặn lại người bạn thân nhất của ông, nhà nghiên cứu triết học Nguyễn Hào Hải là 'có nguyện vọng muốn được ra đi trong lặng lẽ, đưa tang có lẽ chỉ cần đặt quan tài lên một cỗ xe ngựa đơn sơ, và rời thành phố vào sáng sớm, theo tiễn chỉ cần một đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề... ' (Trích như trên)

... Với tớ, Dương Bích Liên là người nghệ sĩ đích thực, đau khổ và dũng cảm duy nhất của miền Bắc Việt Nam.”

Nhạc sĩ Tô Hải giải thích rằng, “...suốt hai cuộc kháng chiến kéo dài 30 năm, tuy 'đi theo Cách Mạng,' Dương Bích Liên chẳng hề có tác phẩm nào 'chiến đấu và sản xuất' cả, ngoài tấm Bác Hồ Qua Suối mà khi xem thấy cứ buồn ơi là buồn: một ông già đơn độc và một con ngựa nhỏ tí giữa bạt ngàn rừng xanh xám và một dòng suối hung dữ! Không bóng người nào bên cạnh ông già?” (trang 518)

Nhạc sĩ Tô Hải kể, họa sĩ Dương Bích Liên được cử lên sống bên cạnh ông Hồ ba tháng để vẽ “Bác,” nhưng Dương Bích Liên chỉ có một bản ghi chép, không bao giờ trở thành tác phẩm. Trong khánh chiến chống Pháp, chẳng để lại gì, và trong “cuộc chiến chống Mỹ,” Dương Bích Liên đi thực tế dưới bom đạn cùng các họa sĩ nổi tiếng thì “khi trở về, ông chỉ có một Chiều Biên Giới, mà theo tớ, nó buồn đến lạnh người, không một màu sáng, trừ mấy cọng cỏ lau bị gió thổi sắp đổ ngã về phía bên kia biên giới không một bóng người... Tác phẩm dính líu đến chiến tranh nhất lại là 'tác phẩm có vấn đề' nhất! Ðó là Hào. Tớ đứng rất lâu trước tác phẩm này để cố 'đọc' những gì mà tác giả muốn gửi gấm. Tớ chỉ thấy buồn và lạnh đến rùng mình! Lần đầu tiên, tớ thấy trong tranh ông có bóng dáng Con Người. Nhưng là những con người bất động, súng không cầm tay mà đeo ngang lưng, chẳng ra tiến chẳng ra lùi, dường như chấp nhận số phận sẽ được 'hào' chôn vùi, những đường hào quá sạch có góc vuông y hệt những... quan tài!” (trang 518)

Tác phẩm “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” của nhạc sĩ Tô Hải là một cuốn sách cần đọc, cần để trong tủ sách gia đình và dặn con em mình đọc, để biết rằng đất nước của mình như thế.

Trường hợp độc giả ở Nam California. Xin mời tới tham dự buổi sinh hoạt giới thiệu tác phẩm “Hồi Ký Của Một Thằng Hèn” của nhạc sĩ Tô Hải, từ 2 giờ đến 5 giờ chiều Thứ Bảy, 13 Tháng Sáu 2009. Tại hội trường nhật báo Người Việt: 14772 Moran, Westminster, Nam California. Ðược biết, một số thân nhân của tác giả sẽ có mặt trong dịp này.

Ðây là một tập hồi ký chắc chắn sẽ có ảnh hưởng lớn, không chỉ trong văn học sử sau này, mà còn cho tất cả những người đang mơ ước được sống tự do thực sự, dân chủ thực sự.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Nixon ép Sài Gòn ký hòa đàm 1973

Image
Tổng thống Richard Nixon đã phải rời Tòa Bạch Ốc sau vụ bê bối Watergate

Các cuốn băng ghi âm từ năm 1973 được giải mật cho thấy Tổng thống Nixon đã muốn đạt được thỏa thuận tại Hòa đàm Paris với Hà Nội bằng mọi giá và gây sức ép rất lớn đối với Sài Gòn.

Một đoạn băng trong số 150 giờ thu âm và 30 nghìn trang tài liệu được Thư viện Nixon công bố hôm thứ Ba vừa qua có lời của Tổng thống Nixon nói với Cố vấn An ninh Henry A. Kissinger về Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.

Nixon nói để bắt Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa ký vào hòa đàm, ông sẵn sàng "cắt đầu y nếu cần thiết" (cut off his head if necessary).

Bài của Shaun Tandon trên AFP hôm 23/06 thì mô tả ông Nixon đã yêu cầu ông Kissinger nói với Tổng thống Việt Nam Cộng hòa rằng Quốc hội Mỹ sẽ cắt viện trợ nếu Sài Gòn không đồng ý với kết quả hòa đàm.

Nhưng có vẻ như ông Nixon sẵn sàng làm mạnh hơn nếu lời đe dọa cắt viện trợ không đạt mục đích.

Các đoạn băng cũng cho thấy một thứ ngôn ngữ rất 'Kissinger' mà Cố vấn An ninh của Tổng thống Hoa Kỳ dùng để nói về đồng minh.

Ông Kissinger nói với Tổng thống về Ngoại trưởng Trần Văn Lắm của Nam Việt Nam, người có mặt khi đó tại Paris để dự họp.

Dùng từ tục để gọi ông Lắm là 'an ass', ông Kissinger nói " Y cũng chẳng làm được gì cả đâu".

Cũng chỉ tháng trước, ông Nixon đã tiếp Ngoại trưởng Nam Việt Nam và hứa sẽ "làm tất cả để giúp Nam Việt Nam" và "nền độc lập" của nước này.

Ông Nixon còn nói: "Điều chính yếu là cần phải nhớ: chúng tôi biết ai là những người bạn thực thụ".

Nhà nghiên cứu về Nixon, ông Ken Hughes từ đại học Virginia nói ông bị chấn động khi nghe đoạn ghi âm mà ông Nixon nói về ông Thiệu.

Báo New York Times 23/06/2009 trích lời ông Hughes, người nghiên cứu các băng ghi âm của nhiều tổng thống Mỹ, nói cuộc đàm thoại trên càng làm ông tin tưởng vào quan điểm rằng cả ông Nixon, ông Thiệu và ông Kissinger đều biết trước rằng cuộc ngưng bắn không thể duy trì nổi.

Đó cũng chẳng phải là "hòa bình trong danh dự" như ông Nixon mô tả, mà chẳng qua chỉ là cách để Hoa Kỳ rút khỏi cuộc chiến mà "không mất mặt".

Vẫn các báo Mỹ trích lời Ken Hughes tin rằng các nhân vật trong cuộc biết rằng Bắc Việt Nam sẽ vi phạm thỏa thuận ngưng bắn và tiến chiếm miền Nam.


Image
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu (1923-2001) trong hình bên phải, đã chịu sức ép rất lớn từ Washington trong năm 1973

Quan điểm Nixon

Các đoạn băng cũng cho thấy một nhân vật Nixon tiếp tục tạo ra các tranh cãi.

Giới quan sát chú ý cả quan điểm của Tổng thống Hoa Kỳ khi ấy về sắc tộc, về người Do Thái và tất nhiên là về vụ Watergate.

Ông Nixon, qua lời thu âm và tài liệu nay được đưa ra ánh sáng dư luận, có quan điểm rằng phá thai là cần thiết nếu quan hệ nam nữ là khác chủng tộc hay thai nhi là hậu quả của hiếp dâm.

Ông nói:

"Có những khi phá thai là cần thiết. Tôi biết. Như khi có quan hệ giữa một người đen và một người da trắng. Hay là trong trường hợp hiếp dâm".

Còn về người Do Thái tại Mỹ, ông cũng chia sẻ phần nào quan điểm của một số giới bảo thủ Hoa Kỳ.

Trong cuộc điện đàm tháng 2/1973 giữa ông và nhà truyền giáo Billy Graham, người ta nay nghe được lời ông Graham than phiền về các lãnh đạo Mỹ gốc Do Thái "chống lại nỗ lực truyền đạo của Cơ đốc giáo".

Hai người đã đồng ý với nhau rằng các nhân vật Do Thái "có nguy cơ làm khuấy động thái độ bài Do Thái".

Tổng thống Nixon còn nói, "Ông cũng biết rằng đã có vấn đề với những người bạn Do Thái của chúng ta từ hàng thế kỷ nay".

Các đoạn băng được ghi bằng các microphone mật đặt trong Phòng Bầu Dục từ tháng 1 đến tháng 2/1973.

Theo New York Times, các cuốn băng rọi thêm ánh sáng vào một giai đoạn quan trọng trong lịch sử Mỹ, gồm cả lễ đăng quang lần thứ nhì của Tổng thống Nixon, cuộc ngưng bắn tại Việt Nam, vụ xử bảy người đột nhập vào trụ sở đảng Dân chủ tại khu nhà Watergate.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Báo CAND ngụy tạo chứng cớ để buộc tội LS Lê Công Định

Thông tín viên Hà Giang, RFA
2009-07-05

Liên tiếp trong các số báo ra ngày 21, 22 và 23 tháng 06, tờ Công An Nhân Dân Online đã đăng một bức hình trong đó có một người bị đánh dấu, và đưa tin người đó là LS Lê Công Định tham dự một buổi họp do ông Nguyễn Sỹ Bình của đảng Nhân Dân Hành Động tổ chức tại Đan Mạch.

Image
LS Lê Công Định. AFP Photo

Vài ngày sau đó, Kỹ Sư Huỳnh Quốc Huy, thuộc Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào Tự Do Dân Chủ Tại VN Ở Aarhus - Đan Mạch đã phổ biến một bản lên tiếng khẳng định là buổi sinh hoạt này KHÔNG liên hệ gì đến ông Nguyễn Sĩ Bình hay LS Lê Công Định, và KHÔNG hề có sự hiện diện của 2 vị này.

Một loạt bài viết được đăng trên cơ quan ngôn luận của Bộ Công An Việt Nam gần đây đã gây nhiều phản ứng mạnh trong dư luận.

Đó là bài viết có tên “Nguyễn Sỹ Bình và tổ chức “đảng nhân dân hành động” và bài “Những kẻ cơ hội bị đẩy thành “tiên phong” chống Nhà nước” đăng trên báo Công An Nhân Dân Online trong các ngày 21, 22 và 23 tháng 6 vừa qua.

Đánh lừa dư luận

Lý do của những phản ứng mạnh mẽ này là vì các bài báo đều cùng đăng một tấm hình trong đó một người đàn ông đã được đánh dấu và khẳng định đó là LS Lê Công Định, với lời chú thích: “Lê Công Định trong buổi hội thảo "Tự do dân chủ cho Việt Nam" do Nguyễn Sĩ Bình tổ chức tại Đan Mạch”, nhưng theo lời của giáo sư Nguyễn Chính Kết, một người tham dự buổi hội thảo cũng có mặt trong tấm hình được chụp, thì những bài báo này đã viết hoàn toàn sai sự thật.

“Chắc chắn là người trong cái hình báo Công An đưa ra 100% không phải là LS Lê Công Định, và buổi tổ chức hôm đó là do Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ trong nước tổ chức tại Aarhus - Đan Mạch, chứ không phải là do ông Nguyễn Sỹ Bình tổ chức. Người đứng đầu tổ chức hôm đó là kỹ sư Huỳnh Quốc Huy, là chủ tịch của Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào Dân Chủ cho VN tại Aarhus - Đan Mạch.”

Nhưng tại sao một cơ quan ngôn luận chính thức của Bộ Công An Việt Nam lại đăng một tin hoàn toàn không đúng với sự thật như vậy ? Và làm như thế thật ra có thể hay không?

GS Nguyễn Chính Kết phát biểu:

“Tôi nghĩ là khi không tìm ra được chứng cớ để kết tội các nhà đấu tranh cho dân chủ mà họ muốn bắt bỏ tù, chẳng hạn như trường hợp LS Lê Công Định, thì CSVN tìm cách đưa ra những hình ảnh để mà gán ghép người này người kia có mặt trong những chỗ nọ chỗ kia hầu có những cái bằng chứng giả mạo mà gán ghép, để mà kết tội. Nhưng mà tôi thấy cái kiểu giả mạo này quá dở, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi, và CS làm như vậy thì có vẻ như là coi thế giới vẫn còn lạc hậu về thông tin như họ, tại vì người ta muốn kiểm chứng thì chỉ cần vào google thì kiểm chứng được ngay.”

Quả tình là khi đánh những chữ “Ủy Ban Yểm Trợ Phong Trào Tự Do Dân Chủ VN tại Aarhus – Đan Mạch” vào Google thì chúng tôi đã tìm được vô số những link vào các trang web, điển hình là trang web vnn-news (http://www.vnn-news.com/spip.php?breve8508) trong đó có bài viết được đưa lên mạng vào ngày 23/6/2007.

Bài viết này tường trình buổi mắt ra của ủy ban trong đó có một tấm hình giống y như tấm hình mà các bài báo của báo Công An Nhân Dân Online đã đăng, nhưng điểm đáng chú ý là câu chú thích nguyên thủy của tấm hình là “Ban Điều Hành UBYT Phong Trào Tự Do Dân Chủ VN tại Aarhus – Đan Mạch cùng GS Nguyễn Chính Kết trong buổi ra mắt Ủy Ban ngày 18.03.2007” đã bị báo Công An Nhân Dân Online đổi thành: ““Lê Công Định trong buổi hội thảo "Tự do dân chủ cho Việt Nam" do Nguyễn Sĩ Bình tổ chức tại Đan Mạch”

Tố cáo ngụy tạo...

Đứng trước sự kiện đó, ông Huỳnh Quốc Huy, thuộc UBYT Phong Trào Tự Do Dân Chủ tại VN/Aarhus – Đan Mạch đã phổ biến một bản lên tiếng vào ngày 1/7/2009, với nội dung như sau:

“Chúng tôi, Ủy Ban Yểm Trợ Aarhus (Đan Mạch), xin khẳng định trước cả thế giới rằng chúng tôi là chủ bức hình đó và là người tổ chức buổi sinh hoạt. Buổi sinh hoạt này KHÔNG liên hệ gì đến ông Nguyễn Sĩ Bình hay luật sư Lê Công Định, và KHÔNG hề có sự hiện diện của 2 vị này. Người bị đánh dấu trong hình là một đồng bào đang sinh sống tại Đan Mạch. CHẮC CHẮN đó không phải là luật sư Lê Công Định.

Chúng tôi xin để công luận thế giới và mọi người Việt Nam đánh giá mức độ coi thường người dân và coi rẻ công lý của hệ thống pháp lý CSVN.”

Qua trao đổi với đài Á Châu Tự Do, ông Huỳnh Quốc Huy một lần nữa khẳng định:

“Đó là một buổi ra mắt của UBYT Tự Do Dân Chủ tại VN ở tại thành phố Aarhus (Đan Mạch) tổ chức vào 18/3/2007 có sự hiện diện của GS Nguyễn Chính Kết trong dịp ông đi công tác ở Âu Châu. Và nó hoàn toàn không có liên can gì, hoàn toàn không có mặt của ông Nguyễn Sỹ Bình hoặc là ông Lê Công Định. Trên bức hình mà báo Công An Nhân Dân đăng có đánh dấu một người ghi đó là LS Lê Công Định, điều đó không đúng, người này là một người VN đang sống ở Đan Mạch. Chúng tôi viết bản lên tiếng để nhằm cho mọi người biết rằng điều mà Công An Việt Nam đưa lên là không đúng sự thật.”

Một số người Việt Nam ở hải ngoại vẫn còn kinh ngạc trước sự kiện báo chí trong nước đăng tin sai lạc như vậy. Nhưng theo GS Nguyễn Chính Kết thì đây là việc rất thường xẩy ra:

“Tôi nghĩ rằng cái việc báo chí trong nước đăng tin sai lạc như thế này đó, là một cái thủ thuật thông thường, cố hữu của nhà nước CSVN để gán ghép những người phụng sự công lý, tự do dân chủ và nhân quyền. Tôi thì tôi đã từng thấy những bài cộng sản viết về tôi có rất nhiều những sự kiện ngụy tạo ra, để nhằm đánh lừa người dân ở trong nước vốn bị mù về thông tin.”

Lời viết của một thành viên trên diễn đàn điện tử X-Café có thể được xem như là một phản ứng tiêu biểu của dư luận trong nước:

“Thật tình không hiểu nổi nữa sao lại có kiểu đánh lận con đen như vậy hở trời...! Trong một sự kiện được quan tâm đặc biệt, cả thế giới biết đến, theo dõi, đang từng bước gỡ rối thì Đảng mình lại tắc trách đến ngây thơ thế này. Có cảm giác Đảng mình càng lúc càng đi vào thế bế tắc. Thất vọng quá! Không ai có thể tin nổi là có sự copy đến lộ liễu vậy ở một báo online được cho là chính thống.”

Hà Giang, thông tín viên RFA

Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

SỰ THẬT VỀ HỒ CHÍ MINH

Lịch sử cận đại của Việt Nam luôn luôn đi liền với hình ảnh của một nhân vật được nhiều người nhắc nhở :

Soi sáng những vùng tối của lịch sử, thấu đáo những biến cố từ cuộc chiến Việt Nam vừa qua, không thể không tìm hiểu sự thật về con người và sự nghiệp của Hồ Chí Minh. Đánh giá chính xác về Hồ Chí Minh chính là góp phần nhận định chiều hướng diễn biến của thực tế xã hội Việt Nam hôm nay.

Rất tiếc, Hồ Chính Minh không nằm trong số những nhân vật mà toàn bộ cuộc sống và con người là những trang sách luôn mở rộng cho bất kỳ ai muốn tìm đọc.Cuộc sống và con người của ông luôn lẫn khuất sau nhiều lớp màn che với những màu sắc mờ ảo của một thứ huyền thoại.

Để xua đi những mây mù vây quanh Hồ Chí Minh cần có những nổ lực tiến đến sự thật .Đó là chủ đích của cuốn phim (mời các bạn bấm vô link dưới đây để xem):

SỰ THẬT VỀ HỒ CHÍ MINH:

Phần 1 -- Phần 2 -- Phần 3 -- Phần 4 -- Phần 5.
Do Huynh Ho
Posts: 177
Joined: 17 Oct 05, Mon, 10:06 pm
Location: CN11, Illinois, USA

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by Do Huynh Ho »

SỰ THẬT về HỒ CHÍ MINH,
KHÔNG BIẾT hay KHÔNG DÁM NÓI

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Buổi chiều Thứ Bẩy vừa qua, tôi không đi dự ra mắt DVD “Sự Thật Về Hồ Chí Minh” của Lm Nguyễn Hữu Lễ vì bận việc quá. Nhưng rồi tôi cũng phải xoay xở cho bằng được về để coi cho biết. Không phải chỉ để coi qua như coi một phim chuyện, hay một DVD ca nhạc, mà cố ý coi để hiểu biết sự thật về HCM ra làm sao, tên già dịch này ghê gớm như thế nào mà thấy người ta quảng cáo quá chừng chừng.

Xem hết cuốn DVD, tôi thực sự cảm thấy buồn, chán nản, và thất vọng nữa. Những chuyện mà nhà làm phim, Lm Nguyễn Hữu Lễ, gọi là sự thật về Hồ Chí Minh và về đảng VGCS, theo tôi nghĩ, đó mới chỉ là những thứ rong rêu bám vào chung quanh sự thật chứ không phải là sự thật. Cái sự thật trần trụồng và chính xác nhất thì vẫn còn nằm kín bên trong cái lớp vỏ bùn đất rong rêu dầy đặc kia. Hồ Chí Minh giết người: đúng. Hồ Chí Minh chơi chạy: đúng. Hồ Chí Minh bán đồng chí: đúng. Hồ Chí Minh ăn cắp thơ văn: đúng. Hồ Chí Minh lưu manh bịp bợm: đúng. Vân vân và vân vân. Tất cả tội ác của Hồ được phơi bầy trong cuốn DVD đều thật cả, không có cái gì là không thật. Nhưng sự thật chính xác nhất là cái gì thì người ta lại không tìm ra, hay không muốn khui ra thì không biết. Tôi buồn, chán nản, và thất vọng là vì vậy. Tôi tin rằng người dân không hiểu biết nhiều về HCM, và nhất là bọn cán bộ đảng viên gà mờ nếu xem dĩa DVD này, sẽ thở phào nhẹ nhõm: Tưởng gì, té ra cũng vậy thôi. “Bác Hồ” có những sai phạm cá nhân. Chuyện đó thường tình mà. “Bác” cũng là người với những bất toàn của một con người. Nhưng dù sao “Bác” cũng vẫn là một người yêu nước. “Bác” đã có công thống nhất Tổ Quốc và dành lại độc lập cho Dân Tộc….

Thế là huề cả làng. Đi đoong cái công lao và tiền bạc của cha Lễ.

Sự Thật Chính Mi

Tôi phải đi tìm định nghĩa của sự thật trước rồi mới xác định nó được. Sự thật về một con người là con người đó với tất cả bản tính trời sinh (attribute) của nó, hay gọi là bản chất, nghĩa là những thuộc tính không thay đổi của một con người. Bản chất xấu đưa con người đi đến làm điều ác. Tội ác cũng có từng loại và mức độ khác nhau. Chẳng hạn, giết một người gây đau khổ cho một gia đình. Nhưng giết nhiều người làm thương tổn đến một cộng đồng hay cả một dân tộc. Hồ Chí Minh phạm đủ mọi thứ tội ác xấu xa, nhưng cái bản chất xấu xa nhất trong con ngưòi của hắn là làm tay sai cho ngoại bang, và từ đó đi đến chỗ bán đứng Tổ Quốc cho ngoại bang. Đó mới chính là sự thật chính xác nhất về HCM. Nhưng rất tiếc toàn bộ đĩa DVD của Lm Nguyễn Hữu Lễ đã không xác định được điều này.

HCM có làm tay sai cho ngoại bang không, có bán nước không, chúng tôi sẽ chứng minh dưới đây bằng những văn kiện chính thức của đảng CSVN và bằng sách vở báo chí, hoàn toàn không vì thù ghét cá nhân mà kết tội hồ đồ.

- Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) của Nguyễn Ái Quốc năm 1931 viết: Tổ quốc không nhất thiết phải bao gồm những người cùng một màu da hoặc cùng một ngôn ngữ. Tổ quốc là sức mạnh chính trị của giai cấp. Vô sản Đông Dương không có tổ quốc.
Như thế HCM tự xác nhận mình là người vô tổ quốc. Một người không có tổ quốc mà bảo rằng hắn tranh đấu cho độc lập của dân tộc là nói láo, hoàn toàn láo.

- Sau đây là một đoạn trích trong lá thư xin việc của HCM viết ngày 6-6-1938, sau gần 7 năm không được Quốc Tế Cộng Sản giao công tác (HCM Toàn Tập- Tập 3 trang 90): Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó. Hoặc là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi làm một việc gì mà theo đồng chí là có ích. Điều tôi muốn đề nghị với đồng chí là đừng để tôi sống quá lâu trong tình trạng không hoạt động và giống như là sống ở bên cạnh, ở bên ngoài của Đảng.

Tôi sẽ rất biết ơn đồng chí, thưa đồng chí thân mến, cho phép tôi được hội kiến. Tôi tin rằng như vậy sẽ tốt hơn. Đã từ lâu rồi đồng chí không gặp tôi.

Một người đi xin việc với một chính quyền ngoại bang thì rõ ràng là công bộc của ngoại bang chứ còn là gì nữa. Nói khó nghe một tí là đầy tớ hay là tay sai của ngoại bang thì cũng thế thôi.

- Tờ báo cáo dưới đây (trích trong HCM Toàn tập- Tập 2) HCM gởi cho ban Phương Đông, Quốc Tế Cộng Sản yêu cầu gởi tiền cho hắn hoạt động để thực hiện các công tác bà nh trướng chủ nghĩa cộng sản tại Đông Nam Á. Hồ đã được điện Cẩm Linh trả lương để thực hiện ý đồ xâm lược VN của Liên Xô:

BÁO CÁO GỬI BAN PHƯƠNG ĐÔNG QUỐC TẾ CỘNG SẢN (6-1927)
1) Từ tháng 11-1924, tôi được Ban phương Đông và Đảng Cộng sản Pháp phái đến Quảng Châu để làm việc cho Đông Dương.
Tôi tiếp tục đi Mátxcơva để trình bày yêu cầu của tôi.
4) Yêu cầu của tôi : Ngay bây giờ tôi không thể lập một dự trù ngân sách chi tiết cho công tác của tôi ở Đông Dương (đi qua Xiêm). Vì vậy, tôi chỉ có thể lập dự trù theo cách áng chừng với những con số phù hợp với hoàn cảnh. Biết sự khó khăn về liên lạc từ Đông Dương đi Mátxcơva, và định thời gian cư trú ở thuộc địa này khoảng chừng 2 năm, tôi trình bày với các đồng chí một yêu cầu về ngân sách tính theo Mỹ kim như sau:

Lương tháng 150 đôla trong 2 năm
(cho tôi và những người giúp việc) 3.600 $
Quỹ để công tác trong 2 năm
(mỗi tháng 200 đôla) 4.800 $
Tiền chi bất thường 1.100 $
Tổng cộng 9.500 $

Tất nhiên, ở đây tiền lương chỉ là tượng trưng vì ngoài phần trợ giúp tối cần thiết cho chúng tôi, phần còn lại sẽ chuyển sang quỹ công tác. Và nếu các đồng chí vui lòng chấp thuận thì ngân sách này chỉ được thực hiện từ ngày tôi đến Băng Cốc.

Trong khi chờ đợi quyết định của các đồng chí, xin các đồng chí vui lòng: 1) đưa tôi vào bệnh viện, 2) khi tôi ra bệnh viện cho phép tôi được học vài kinh nghiệm cần thiết cho công tác của tôi 3) và cho tôi lên đường càng sớm càng tốt.
Gửi các đồng chí lời chào cộng sản.

Làm việc do lòng tốt muốn giúp đỡ ngườii khác thì tốt đấy. Nhưng làm việc được trả lương thì lại khác. Đây mới là bằng chứng xác thực nhất HCM là tay sai của Liên Sô.

- Dưới đây nữa là bức thư đề ngày 31-10-1952 của HCM viết cho Stalin để xin chỉ thị về đề án Cải Cách Ruộng Đất phác họa cho Việt Nam :

Đồng chí Stalin kính mến !
Tôi gửi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của Đảng Lao Động Việt Nam . Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của 2 đồng chí Liu Shaoshi và Van Szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này.
Kính gởi tới đồng chí lời chào cộng sản.

Chỉ một phần nhỏ trích dẫn trên trong kho tài liệu về HCM cho thấy Hồ là một tên vô tổ quốc (đúng hơn tổ quốc của hắn là Đế Quốc CS Nga), tự nguyện làm đầy tớ cho Liên Sô, lãnh lương của Liên Sô, và nhận chỉ thị của điện Cẩm Linh thi hành các chánh sách của đế quốc Liên Sô về Việt Nam. Như thế tưởng đã đủ để đi đến kết luận rằng HCM là tên Việt gian tay sai của của đế quốc đỏ Liên Sô. Từ là một tên tay sai ngoại bang cai trị đất nước ta, HCM bán đất nước ta cho ngoại bang là chuyện không có gì là lạ. Chúng tôi xin nêu ít nhất 2 bằng chứng cụ thể trên giấy trắng mực đen sau đây:

- Thứ nhất, hồi tháng 6 năm 1956, Thứ trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm dưới quyền của HCM nói với Li Zhimin, Xử lý Thường vụ Toà Đại Sứ Trung quốc tại Bắc Việt, rằng: theo những dữ kiện của Việt nam, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là môt bô phận lịch sử của lãnh thổ Trung quốc.

Saigon - Hanoi - Paracels Islands Dispute – 1974
Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)

- Thứ hai, ngày 4 tháng 9 năm 1958, chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố bề rộng của lãnh hải Trung Quốc là mười hai hải lý, được áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, bao gồm cả Quần Đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa. Mưá»i ngày sau đó tức là ngày 14-9-1958, Phạm Văn Đồng, thủ tướng dưới quyền HCM, gởi một công hàm ngoại giao cho Chu Ân Lai ủng hộ lời tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc nguyên văn như sau:

Thưa Đồng chí Tổng lý,
Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ:
Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố , ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.
Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt n‘ể tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa trên mặt bể.
Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.

Chỉ với những văn kiện và trích dẫn trên tưởng đã đủ để đi đến kết luận rằng HCM chính là một tên đại Việt gian tay sai bán nước. Cái huyền thoại Hồ là người yêu nước, có công thống nhất đất nước, đem lại độc lập cho Tổ Quốc chỉ là một huyền thoại ảo, là nói láo, đại láo khoét. Ngược lại Hồ là một tên tội đồ của Dân Tộc.



Không Biết hay Không Dám Nói

Những nhân vật xuất hiện trên đĩa DVD để phanh phui sự thật về HCM thì nhiều lắm. Toàn là những tai to mặt lớn cả, bằng cấp bề bề, địa vị ngất ngưởng. Ngoài hai nhà làm phim là Lm Nguyễn Hữu Lễ và ông Trần Quốc Bảo, chúng tôi điểm danh một số người có tên tuổi sau đây, ta, tầu, tây đủ cả, và ghi nhận đại khái những nhận định của họ về HCM như sau:

- Ông Minh Võ: HCM, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp đều không hiểu chủ nghĩa cộng sản đến nơi đến chốn.
Nhà biên khảo Minh Võ cho rằng Hồ và đám đệ tử Chinh, Đồng, Giáp v.v. không hiểu chủ nghĩa CS đến nơi đến chốn. Nói như thế có nghĩa là chủ nghĩa CS là một chủ nghĩa cũng tốt đẹp, hay ít ra không đến nỗi tệ lắm. Theo ông Minh Võ thì cứ hiểu chủ nghĩa CS cho thấu đáo và tường tận đi đã, rồi mới đem áp dụng thì đã chẳng có chuyện gì. Muôn sự chỉ vì Hồ Chí Minh và bọn đệ tử đã không hiểu chủ nghĩa CS, chứ nếu thấu hiểu đàng hoàng đến nơi đến chốn thì đất nước đã chẳng đến nỗi tanh banh tenh béc như thế này. Đó là một sự tiếc rẻ của ông Minh Võ. Ông chỉ chê bọn đầu sỏ CS ngu dốt, thật ra chúng chẳng có tội gì.

- Bùi Tín: Hồ bị chủ nghĩa Marx mê hoặc. (Bùi Tín còn lên tiếng đòi quyền lợi cho Nguyễn Tất Trung, đứa con rơi vô thừ nhận của Hồ)

- Jean Francois Revel: Mục tiêu đấu tranh của HCM không phải là độc lập của VN mà là sát nhập VN vào Quốc Tế CS.
Tuy là một người Pháp, nhưng triết gia Revel có một cái nhìn tuy chưa phải là sự thật, nhưng khá gần với sự thật. Một người Pháp nói được như thế cũng là tốt lắm rồi.

- Olivier Todd: Hồ là tín đồ cuồng tín của chủ nghĩa CS.

- Jean Sainteny: Hồ hoàn toàn gắn bó với chủa Nghĩa CS.

- Bernard Fall: Hồ trung thành vô điều kiện với Stalin.

- Trương Vĩnh Kính: Hồ đánh phá và lũng đoạn các tổ chức Quốc gia, thủ tiêu các nhà yêu nước.

- Vũ Ngự Chiêu: Hồ là một nhà độc tài có nhiều tham vọng.

- Nhà báo Balan Robert: HCM là một tay giệt chủng, có tội với dân tộc mình.
Đây là lời kết tội HCM khá nặng nề của một người ngoại quốc mà chúng ta rất ít gặp, nhưng còn xa với sự thật mà chính nó là.

- Ông Bùi Diễm: Tư tưởng Hồ không lấy gì làm xuất sắc lắm, và đạo đức của Hồ không lấy gì tốt đẹp cho lắm.
Nói như ông cựu đại sứ Bùi Diễm thì ta phải hiểu là HCM cũng có tư tưởng chứ không phải không có. Chỉ có điều là tư tưởng của Hồ không được xuất sắc lắm. Về đạo đức cũng vậy, Hồ có đạo đức, chỉ là không được tốt đẹp lắm thôi. Theo ông Bùi Diễm thì HCM cũng giống như một thí sinh đi thi, đậu thì có đậu đấy (hạng bình thứ) nhưng chỉ không đậu cao thôi (hạng ưu). Ngài cựu đại sứ VNCH người ta đồn là rất thân với Xịa nói thế ai muốn hiểu thế nào thì hiểu. Riêng người viết thì nghĩ rằng ông Bùi Diễm không thể nào cạn tàu ráo máng với cộng sản được, vì “người taâ đâu có thể để cho ông làm thế.

- Ông Nguyễn Ngọc Bích: HCM có nhiều ngày sanh khác nhau chứng tỏ một con người thiếu thành thật.
Ông giáo sư bể dâu Nguyễn Ngọc Bích tố Hồ Chí Minh ra trò lắm, nhưng rất tiếc ông đã không đánh lưỡi 7 lần trước khi nói (ngạn ngữ Pháp: tourner la langue 7 fois avant de parler), nên ông bị hố và trở thành mình tự chửi mình. Ông Bích tố cáo HCM có nhiều ngày sanh khác nhau chứng tỏ một con người thiếu thành thật. Thế nhưng Nguyễn Chí Thiện cũng có cả lô ngày và năm sanh khác nhau thì ông Bích lại coi Thiện như anh em ruột thịt. Chẳng bao giờ ông Bích thắc mắc về sự thiếu thành thật của Nguyễn Chí Thiện cả.

Nói tóm lại, toàn bộ đĩa DVD của cha Lễ, người ta chỉ nghe kể ra các tội lỗi, các thói xấu của HCM mà không thấy một ai nêu rõ đựợc bản chất tay sai bán nước của hắn. Đấy là tôi không đề cập đến những phát biểu cố ý làm nhẹ đi các tội ác của đảng CS vì e bài viết sẽ dài quá mà chỉ chú tâm vào vấn đề chính là cái huyền thoại HCM. Vậy huyền thoại HCM là gì? Thưa là một người yêu nước, có công thống nhất đất nước, đem lại độc lập tự chủ cho dân tộc. Với công lao to lớn này, Hồ xứng đáng được gọi là quốc phụ, là cha già của dân tộc VN. Muốn đánh đổ cái huyền thoại này, đĩa DVD phải chứng minh Hồ chỉ là một tên tay sai của Liên Sô. Hồ phát động chiến tranh, giết hại đồng bào của mình để mở rộng đế quốc đỏ Liên Sô chứ không phải vì độc lập của Tổ Quốc. HCM đã từng tuyên bố: Theo chỉ chị của Quốc Tế CS, tôi (HCM) đã hoàn thành sứ mạng Bolchevick hóa Đông Dương. Và trong diễn văn khai mạc Ðại Hội 3 đảng CSVN năm 1960, Hồ phát biểu: Cách mạng Việt Nam là một bộ phận của lực lượng hòa bình xã hội chủ nghĩa trên thế giới. Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là một thành viên trong đại gia đình xã hội chủ nghĩa đứng đầu là Liên Xô vĩ đại. Chúng ta có nhiệm vụ giữ vững vị trí tiền đồn của chủ nghĩa xã hội ở Ðông Nam Á và trên thế giới. Sự thể này đã được chính Khrushchev, Tổng Bí Thư đảng CS Liên Sô xác nhận và viết trong kết luận của chương về Hồ Chí Minh và Chiến tranh Việt Nam như sau: Cuộc chiến này (chiến tranh VN) không chỉ vì tương lai của người dân Việt Nam. Nhân dân Việt Nam đang đổ máu và xả thân cho phong trào Cộng sản thế giới. (chứ không phải cho dân tộc VN, lời chú của người viết).

Công trình của Lm Nguyễn Hữu Lễ là nhằm đánh đổ huyền thoại HCM. Những luận chứng rõ ràng và đanh thép như trên để làm việc này thì lại không thấy một ai trong nhóm tham dự vào việc đi tìm sự thật về HCM nêu ra. Quí vị không biết hoặc thậm chí không muốn biết là, trên bình diện chính trị, chỉ có tội bán nước của HCM mới đánh đổ được cái huyền thoại yêu nước của hắn thôi. chỉ nhắc lại những điều “khổ lắm biết rồi nói mãi” trên các sách báo, chẳng hạn như HCM giết người, HCM gạt gẫm đàn bà, có vợ bỏ vợ, có con bỏ con, HCM ăn cắp thơ của người khác, HCM bán đứng bạn bè cho Tây, thủ tiêu đồng chí v.v. chẳng ăn thua gì, không giết nổi cái huyền thoại về hắn đâu. Những tài liệu HCM làm tay sai cho Liên Sô, cho Tầu cộng, bán nước ra sao có thể tìm thấy ở bất cứ văn khố hay thư viện nào trên khắp thế giới. Thế mà trong suốt đĩa DVD, chúng ta không thấy một ai trưng dẫn. Quí vị này toàn là những người có học thức cao, VN và ngoại quốc. Do đó câu hỏi cần đặt ra là họ có biết hay không biết, có đọc hay không đọc các tài liệu quan trọng về HCM. Chúng tôi không tin họ không biết và không đọc, bởi vì họ là những nhà viết sử, những nhà báo chuyên về các vấn đề của VN. Tại sao họ biết mà không dám nói thì đây là một điều lạ, một câu hỏi quan trọng, rất quan trọng cần phải đặt ra cho mọi người.





Vì Tôi Là Linh Mục

Trong bất cứ một phiên tòa nào, kể cả tòa án nhân dân của CS, cũng đều gồm có đủ ba thành phần gồm chánh án, bị cáo, và biện lý (đại diện ngành công tố). Dĩ nhiên luật sư là người đứng về phía bị cáo. Bị cáo có bị kết tội hay không, tội nặng hay tội nhẹ, tùy thuộc không ít vào thái độ của biện lý. Muốn tội nặng, biện lý ghép nghi can vào những trường hợp nặng nhất, đưa ra những bằng chứng khó chối cãi nhất. Nhưng nếu muốn cho tội nhẹ đi, biện lý chỉ cần ghép vào trường hợp bất cẩn, không tự chủ được, hoặc vô tình v.v. với những chứng cớ vu vơ thiếu chính xác. Vai trò của luật sư chỉ thực sự vất vả nếu biện lý cương quyết bắt tội. Còn nếu như biện lý muốn nhẹ tay thì luật sư coi như cứ việc ù ơ dí dầu cũng có tiền bỏ túi.

Trong vụ xử Chúa Giêsu, Tổng Trấn Pilate đứng vào thành phần chánh án. Ông biết Chúa là người công chính, không phải là một chính khách có tham vọng, và là người vô tội. Ông rất muốn tha Chúa, nhưng phe biện lý ở đây là các tư tế và kỳ mục trong đạo Do Thái, họ nhất quyết gán cho Chúa tội chính trị là Ngài muốn xưng vương Do Thái, ngụ ý lớn hơn nữa là chống lại Hoàng Đế Caeza của La Mã. Đây là một tội không thể tránh được cái chết nếu đúng. Pilate hỏi đi hỏi lại Chúa: Ông có phải là vua Do Thái không. Lần thứ hai Chúa chỉ trả lời: Đấy là ngài nói. Tổng Trấn chỉ cần Chúa trả lời “NO” như ông gợi ý là ông ta có lý do để trả tự do cho Chúa. Nhưng một đàng Chúa Giêsu đã không trả lời đúng như Pilate gợi ý, một đàng phe tố cáo (biện lý) nhất định đổ cái tội chết lên đầu Ngài, nên Tổng Trấn Pilate đành chịu thúc thủ. Trong trưánng hợp này ta thấy rõ sự lợi hại của vai trò biện lý trong phiên tòa.

Sở dĩ tôi phải dài dòng như vậy là muốn chứng minh rằng đang có một âm mưu rửa tội cho Hồ Chí Minh mà DVD là một lợi thế. Cứ cho việc đi tìm “Sự thật về HCM” là một phiên tòa cho dễ hiểu. Cũng cần lưu ý, đây là một phiên tòa lương tâm xét xử một vụ án chính trị chứ không phải thuần túy hình sự mặc dù bị cáo (HCM) đã phạm rất nhiều tội ác mà tội nào cũng đều đáng chém đầu cả. Trong phiên tòa này, ngồi ghế chánh án để xét xử là 80 triệu đồng bào VN. Đại diện công tố viện là những người được phỏng vấn. Bị cáo là cái huyền thoại HCM. Muốn trừ đi cái huyền thoại này, hay nói khác đi là kết án tử hình nó, thì nhất định phải chứng minh được rằng HCM là tên Việt gian tay sai bán nước. Trọng trách này nằm trong tay biện lý tức những người được cha Lễ mời phỏng vấn. Những tội ác khác Hồ đã phạm như giết vợ, thủ tiêu đồng chí v.v. chỉ có thể cùng lắm giết hắn về thể xác (physically) chứ không thể trừ khử đi cái huyền thoại về hắn được. Cứ xem, Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học trò, giết người vô số kể, nhưng người Trung Hoa bây giờ vẫn kể ông ta là người đã có công đầu tiên làm nên một nước Tầu thống nhất như ngày nay. Cái bản chất tay sai với tinh thần ái quốc không thể hòa lẫn được trong một con người. Thiếu gì bọn lãnh tụ cộng sản trên thế giới, họ cũng tàn ác, cũng sa đọa, nhưng họ không làm tay sai cho Liên Sô. Tito chẳng hạn, ông ta không theo mà còn chống Liên Sô nữa là đàng khác. Hay như Mao Trạch Đông, ông không làm đầy tớ mà còn kình địch với Liên Sô. Một chứng minh cụ thể là trong Thế Chiến II, để chống lại Nhật, Liên Sô giúp Tưởng Giới Thạch chứ đâu có giúp Mao Trạch Đông. Chỉ có HCM theo và làm tôi tớ cho Liên Sô tận tình. Khi Liên Sô đổ, Hồ lại quay sang thờ Tầu cộng. Đó rõ ràng thể hiện bản chất làm tôi tớ cho ngoại bang của HCM.

Cái bản chất này của Hồ đã bị bỏ quên trong việc cha Lễ đi tìm sự thật về HCM. Như trên tôi đã khẳng định, những người được được cha Lễ trao phó trách nhiệm đi tìm sự thật, họ biết sự thật là cái gì và ở đâu, nhưng họ không nói. Với tư cách là người giữ vai trò biện lý trong phiên tòa xử huyền thoại HCM, họ không dám nói. Cần nhác lại vụ xử Chúa Giêsu. Mặc dù Chúa vô tội, nhưng đóng vai biện lý là các tư tế và kỳ mục trong dân cố tình gán ghép Chúa vào tội chết nên Pilate muốn cứu Chúa cũng không cứu được. Trong vụ xét xử huyền thoại HCM, tội chứng đã hiển nhiên: Hồ là Việt gian tay sai bán nước. Vai biện lý tức những người được phỏng vấn lại đi tìm những tội chứng vớ vẩn không đâu. Rõ ràng họ muốn cứu nó chứ không muốn tử hình cái huyền thoại này. Do đó toàn dân VN trong vai chánh thẩm muốn trừ khử tên gian ác này cũng khó làm nổi. Muốn biết nguyên nhân tại sao những thành phần trong vai biện lý không muốn xử tử hình huyền thoại HCM thì cần phải tìm hiểu họ là ai, thuộc thành phần nào.

Để cho dễ nhận diện, ta có thể phân liệt những người này ra làm ba thành phần như sau: người ngoại quốc, người tỵ nạn, và đám phản tỉnh cuội.

1. Thành phần ngoại quốc - Họ là những nhà trí thức lại có tiếng tăm. Chắc chắn là họ muốn đóng khung trong khuôn khổ nghiên cứu để khỏi bị mang tiếng thiếu vô tư. Cũng có thể họ nghiên cứu không được thấu đáo. Chúng ta cũng biết những nhà nghiên cứu họ chỉ căn cứ trên sách vở tài liệu, mấy khi họ lăn lộn vào cuộc sống thực mà tìm tòi. Cũng có thể họ có những quan điểm và xu hướng chính trị riêng tư chúng ta không biết. Do đó chúng ta không thể phiền trách họ được.

2. Thành phần tỵ nạn - Họ cũng có phần nào giống như những người ngoại quốc vừa nói trên. Họ muốn giữ bộ mặt trí thức của họ là những nhà nghiên cs»©u để không bị mang tiếng là chống cộng cực đoan hay quá khích. Thái độ đó khiến họ trở thành những kẻ luôn luôn đứng bên lề lịch sử để hưởng lợi. Có thể có những lý do thầm kín khác mà họ không thể tỏ ra bên ngoài. Điểm cần lưu ý là trong thành phần tỵ nạn này có rất nhiều người là đảng viên của Việt Tân. VT đã từng tuyên bố công khai rằng HCM là người yêu nước và có công với Tổ Quốc. VT tuyên bố như thế, bây giờ chúng ta đòi đảng viên của họ nói ngược lại Hồ là tay sai bán nước, chuyện đâu có dễ dàng. Ông Nguyễn Ngọc Bích, một thành viên VT cốt cán, tố khổ Hồ là người thiếu thành thật đã là quá sức ông ta rồi, giới hạn và sự cho phép đối với ông ta chỉ có đến thế thôi.

3. Thành phần phản tỉnh cuội - Thành phần này chiếm đa số trong đám người cha Lễ cậy nhờ đi tìm sự thật về HCM. Đây là thành phần đáng nghi ngờ thứ hai sau VT. Dương Thu Hương mới viết sách thổi HCM lên đến tận tầng mây xanh. Như thế thì bà Hương nói sự thật về HCM ra sao, chúng ta không cần nghe cũng biết được. Hay như Bùi Tín, Bùi Bằng Đoàn bố Bùi Tín là cận thần của HCM. Nếu Bùi Tín kết tội HCM là Việt gian bán nước, thì ông ta phải nói sao về ông bố mình. Không lý ông vẫn gân cổ lên cãi “nhưng bố tôi vẫn là người yêu nước”. Ai nghe được. Vũ Thư Hiên cũng thế nữa. Hiên ngày còn bé được HCM cho ngn»§ chung giường. Bố của Hiên là Vũ Đình Huỳnh là tà loọc rất thân cận với HCM. Đòi Vũ Thư Hiên kết tội HCM là Việt gian bán nước có khác gì buộc Hiên phải tố cáo cha mình là tòng phạm bán nước. Cho nên khi cả cái đám phản tỉnh cuội này đi tìm sự thật về HCM thì chúng ta có thể biết sự thật là cái gì rồi. Khỏi cần phải thắc mắc chi cho mệt. Cha Lễ mời đám người này cộng tác với mục đích gì? Chúng ta nên hỏi cha Lễ, sự thật mà ngài muốn tìm là sự thật gì, nó ở bên nào của dẫy núi Pyrénées?

Mọi người đã xem và đã thấy, DVD “Sự thật về HCM” do Lm Nguyễn Hữu Lễ khổ công thực hiện đã không đáp ứng được cái mà mọi người mong đợi, tức là trừ khử đi được cái huyền thoại về HCM. Sự thất bại này như tôi đã trình bầy trên, nó nằm trong vấn đề nhân sự, những người thực hiện DVD. Vấn đề là cha Lễ vô tình hay chủ tâm lựa chọn những người cộng tác. Nếu chỉ là vô tình thì chắc chắn trăm phần trăm là cha Lễ đã chưa bao giờ hát bài “Vì tôi là linh mục”. Còn nếu đây là chủ ý của cha Lễ thì rõ ràng ngài đã có mục đích riêng của ngài. Cha Lễ nói vậy nhưng không phải vậy. Ngài nói muốn xóa đi cái huyền thoại HCM, nhưng không phải vậy đâu, ngài đang remodel nó đấy. Ai giúp sáng kiến cho cha Lễ làm DVD? Ai cố vấn cho cha Lễ về nội dung? Ai giới thiệu với cha Lễ những người được phỏng vấn. Trả lời một loạt các câu hỏi như thế chúng ta có thể tìm ra được sự thật của vấn đề. Vấn đề này là đĩa DVD “Sự thật về HCM” đã không xóa bỏ được huyền thoại về HCM. Trái lại nó là một kế hoạch hoạch rất tinh vi và thâm độc, kín đáo và tài tình trong âm mưu duy trì và củng cố cái ngôi thần tượng HCM trong lòng người dân Việt và mãi mãi con cháu sau này.


Kết Luận

Câu kết luận của tôi cũng là câu mở đầu bài viết của tôi. Vắn tắt thôi. Xem hết cuốn DVD, tôi thực sự cảm thấy buồn, chán nản, và thất vọng. Hy vọng rằng cha Nguyễn Hữu Lễ tìm ra được chính sự thật về HCM và nhìn ra sự thất bại của mình và ngài sẽ có cách xử lý vấn đề. Những tội ác giết người, cướp của, hiếp dâm, tham ô, ăn cắp v.v. của HCM và đảng VGCS nhân dân VN có thể tha thứ, nhưng tội làm Việt gian bán nước của chúng thì nhất định không thể tha thứ được, không tòa án nào miễn tố, và lịch sử sẽ truyền lại cho muôn đời con cháu mai sau ghi nhớ. Hiểu được chân lý đó đã rồi hãy làm chuyện đánh đổ huyền thoại HCM.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Cuộc chiến về “Sự thật Hồ Chí Minh”

Hà Giang, thông tín viên RFA
2009-08-11

Cuốn phim “Sự Thật về Hồ Chí Minh” được Phong trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Sài Gòn thực hiện, vừa được phổ biến về VN cách đây hơn 3 tuần, đã gây xôn xao dư luận, khiến nhà nước Hà Nội vừa phải chính thức lên tiếng phản bác.

Image
Photo: RFA
Hình ảnh trong phim "Sự Thật về Hồ Chí Minh".

Trong mục Câu Chuyện Hàng Tuần kỳ này, Hà Giang tìm hiểu và tường trình đến quý thính giả việc Báo điện tử của Đảng Cộng Sản Việt Nam ngày 5/8 đã đăng bài viết “Những thước phim trái sự thật, trái đạo lý" lên án những người làm phim là xuyên tạc, bôi nhọ Hồ Chí Minh, với mục đích làm suy yếu, hy vọng làm sụp đổ Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Phim “Sự thật về Hồ Chí Minh”

Cuốn phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” đã được nhanh chóng phổ biến về Việt Nam qua nhiều ngả đường, ngay sau buổi ra mắt rầm rộ tại Nam Cali tháng trước, và tiếp tục tại các tiểu bang khác ở Hoa kỳ. Sau khi về đến VN, tuy được truyền đi một cách lén lút như một món hàng quốc cấm, nhưng từ những ngày đầu tiên, phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” đã tạo ngay được tiếng vang đáng kể.

Lý do là nội dung phim phơi bầy những sự thật vẫn bị dấu kín, và đưa ra một hình ảnh trái ngược với chân dung một Hồ Chí Minh từ trước đến giờ vẫn được sách vở trong nước mô tả như một ông thánh.

Giới trẻ Việt Nam, vốn luôn luôn khát khao những luồng thông tin đa chiều, đã nồng nhiệt tiếp tay phát hành cuộn phim, bằng cách nhân lên, rồi truyền tay cho nhau xem, hay tải nó lên mạng lưới internet qua nhiều trương mục của You Tube, rồi từ đó quảng bá trên hàng trăm blogs khác nhau.

Nhờ thế, mỗi trương mục You Tube đăng tải cuốn phim này đã được hàng chục ngàn người vào xem, tạo ra những tiếng bàn tán râm ran trong sân trường hay trên các diễn đàn điện tử.

Hà Nội phản bác

Sau gần 3 tuần lễ im lặng, nhà cầm quyền Việt Nam cuối cùng đã chính thức tấn công cuốn phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” bằng cách cho đăng bài viết có tên “Những thước phim trái sự thật, trái đạo lý" trên trang mạng báo điện tử của Đảng Cộng Sản Việt Nam, và sau đó, đăng lại trên những trang mạng khác của nhà nước như Quân Đội Nhân Dân và Hà Nội Mới.

Không ai ngạc nhiên về việc phản công của nhà nước! Nhưng nhiều người cho rằng nội dung bài viết thiếu sức thuyết phục, vì nó đưa ra kết luận mà không có dẫn chứng.

Đọc hết bài viết “Những thước phim trái sự thật, trái đạo lý" người ta chỉ thấy những câu lên án cuộn phim có dụng ý xấu một cách chung chung như: “Mục đích của những người làm phim đã rõ ràng, đó là thông qua việc xuyên tạc, bôi nhọ Hồ Chí Minh, họ hi vọng có thể làm suy yếu, đi đến làm sụp đổ Đảng Cộng sản Việt Nam, thay đổi con đường đi lên chủ nghĩa xã hội mà Đảng và nhân dân ta đã lựa chọn”.

“Rồi những câu miệt thị những nhân chứng sống trong cuốn phim như cựu đại tá Bùi Tín, nhà văn Vũ Thư Hiên với những câu như: “họ là những kẻ đào tẩu khỏi Tổ quốc, phản bội lý tưởng đã theo đuổi, nhiều chục năm nay không ngừng viết sách, viết báo, lên các đài phát thanh vu cáo, bôi nhọ, xuyên tạc về Hồ Chí Minh.” ;

“Rồi đến câu kết luận: “Hồ Chí Minh, người con ưu tú của dân tộc Việt Nam được cả thế giới ca ngợi, ngay cả kẻ thù cũng phải kính nể, chắc không thể hao tổn một chút uy tín nào trước sự vu cáo của những người làm phim. Rất tiếc nhóm làm phim đã cố tình chối bỏ chân lý đó để tung lên mạng những thước phim vừa trái sự thật vừa trái đạo lý thông thường với một vĩ nhân”.

Tuyệt nhiên, người ta không thể tìm thấy bất cứ một bằng chứng cụ thể nào được đưa ra để phản bác lại điều mà bài báo gọi nguyên văn là “những bằng chứng bịa đặt, không căn cứ.”

Dư luận nói gì?

Sau khi đọc bài viết, một phụ nữ hiện đang sống tại Hoa Kỳ đặt câu hỏi:

“Cái sự thật về huyền thoại Hồ Chí Minh nó sai điểm nào đâu? Những nhân chứng sống, còn sống, những người còn sống, những người sống gần với Hồ Chí Minh nói về Hồ Chí Minh, thì bạn có tin hay không?”

Ông Nguyễn Chính Kết, thành viên khối 8406, hiện đang ở Hoa kỳ, nói:

“Đây là một phản ứng để mà nói lấy được của cộng sản Việt Nam thôi. Đó là điều mà họ vẫn rất thường làm, trước những sự thật mà người trong nước hay người hải ngọai nói lên. Bất kỳ một sự thật nào, cho dù thật tới đâu, khi mà bất lợi cho đảng cộng sản, bất lợi cho sự cai trị của họ, họ luôn luôn nói rằng đó là xuyên tạc, đó là phản sự thật, đó là bóp méo sự thật. Họ chỉ bác bỏ những điều mọi người nói bất lợi cho họ mà thôi, và họ không trưng dẫn chứng cớ, họ không đưa ra lập luận nào hay bằng chứng nào để mà chứng minh cho luận điệu của họ cả.”

Phê bình lập luận thiếu xác thực của bài viết đăng trên báo cuả đảng cộng sản Việt Nam, một thành viên của diễn đàn điện tử X-càfé đã viết:

“DVD này hàm chứa thông tin tập trung về cụ Hồ. Có nhiều thông tin rất mới chớ không phải chỉ những thông tin lượm lặt trên mạng mà ai cũng có thể tìm được và có được (nếu như chịu khó bỏ thời gian ra tìm).

Nếu chính phủ cho rằng cụ Hồ là đại diện quốc gia hoặc cụ Hồ thuộc về chính phủ và chính phủ cần bảo vệ cụ Hồ như thể bảo vệ cho danh dự của quốc gia thì chính phủ nên có những phản hồi xác thực, lý lẽ và chính diện để bác bỏ giá trị của chiếc DVD ấy!”

Thành viên ký tên là Lê Văn Tuấn chia sẻ tâm sự qua những hàng chữ sau:

"Phải công nhận là người Việt ở hải ngoại có cơ hội tiếp cận nhiều nguồn thông tin và do đó biết nhiều chuyện hơn người ở trong nước. Tôi còn nhớ cách đây khoảng 7, 8 năm, ông anh tôi ở nước ngoài về chơi, trong 1 buổi cơm gia đình đã bảo rằng ông Hồ chính là tác giả của "Những Mẩu Chuyện ..." tự viết sách ca ngợi mình. Thế là ông ấy đã bị phản đối kịch liệt từ nhiều người, suýt nữa thì đi đến cãi vã to tiếng.

Chẳng hiểu sao mọi người khi nghe lãnh đạo bị chỉ trích lại cảm thấy như chính mình bị xúc phạm. Theo tôi đó chính là do mặc cảm, một kiểu tinh thần dân tộc quá độ và không đúng chỗ, không chấp nhận mình thua kém. Tôi cũng cảm thấy hơi bị sốc lúc đó.

Nhưng nhờ vậy mà tôi bắt đầu nghi ngờ, tìm hiểu rồi khám phá. Từ đó tôi không dễ dãi tiếp nhận thông tin chính thức nữa. Sau này có Internet thì việc tìm hiểu sự thật đã dễ dàng hơn nhiều lắm."

Trong một buổi thảo luận của “Diễn đàn tranh luận dân chủ” trên Paltalk với sự tham dự của cả người trong nước lẫn hải ngọai. Một người đã xem cả cuốn phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” lẫn đọc bài phản bác, bày tỏ:

“Họ phỏng vấn hầu hết tất cả những người va chạm với thực tế của Hồ Chí Minh, và những nhà sử học, hoặc là những nhà nghiên cứu từ Pháp cho đến Mỹ. Về giá trị của những nhân vật nói về Hồ Chí Minh nó có trọng lượng. Tự bản thân của những nhà bình luận này nó có giá trị rồi, họ không thể tuyên truyền một cách cẩu thả. Thành thử cái khả tín trong cuốn băng nó có bởi những người bình luận trong đó.

Điều thứ hai, anh có thể dẫn chứng trong cuộn băng đó, những người nói về tội ác của Hồ Chí Minh hay những dẫn chứng lịch sử về Hồ Chi Minh có điều gì sai? Còn nói chung chung là cuốn băng này nó thiếu thuyết phục, hay là nó phản tuyên truyền, mà không dẫn chứng được, không thuyết phục được người nghe!”

Một blogger khác cho rằng có lẽ người phải viết bài “Những thước phim trái sự thật, trái đạo lý” cũng khổ tâm với luận điệu mơ hồ của mình lắm, cho nên đã không dám lấy tên thật, mà dùng bút hiệu “Chính nghĩa”, một bút hiệu bị cho là hơi mỉa mai trong trường hợp này.

Một điều đáng chú ý là người viết tuy đã bỏ công miệt thị những nhân chứng trong cuốn phim, nhưng đã viết sai tên của họ, chẳng hạn như Trương Nhân Tuấn thì gọi là Trần Nhân Tuấn, và cựu đại sứ Bùi Diễm thì lại gọi trại ra là Bùi Diễn.

Cựu đại tá CS Bùi Tín thì thấy tội nghiệp cho người viết. Ông nói:

“Các quan ở trên ra lệnh cho là bộ phim này nguy hiểm quá, cho nên là phải đập lại! Thế nhưng mà những người viết bài cũng khó xử. Lệnh ở trên là phải viết, phải lên tiếng, nhưng mà đập lại làm sao nổi? Cho nên là họ cũng buộc lòng phải viết như thế. Tôi nghĩ là nhưng người viết ra, không chắc đã xem kỹ bộ phim, và viết ra thế họ cũng không tin những điều mà họ nói.”

Một thành viên khác của diễn đàn X-Càfé đã tỏ phản ứng với bài viết này bằng cách đưa lên những câu hỏi rất rạch ròi:

“Vụ cụ Hồ là danh nhân văn hóa thế giới đã được đảng và nhà nước ta đính chính công khai và rộng rãi chưa hay tiếp tục bịa chuyện và đăng báo?

Vụ cụ Hồ có mấy vợ (xuất hiện trong các sách viết về cụ mà cũng có cuốn đã được dịch ra tiếng Việt nhưng lờ chi tiết cụ có vợ) đã được đảng và nhà nước ta đính chính công khai chưa hay vẫn tiếp tục... lờ?

Vụ cụ Hồ là "Trần Dân Tiên" và "T. Lan" (lỡ buột miệng nói ra và sau đó xóa béng trên trang web) đã được đảng và nhà nước công bố rộng rãi chưa, hay là vẫn tiếp tục lập lờ?

Vụ cụ Hồ giả vờ đi Pháp để ở nhà có chuyện CCRD và sau đó về đóng trò "mèo khóc chuột" nhưng vẫn công bố chiến dịch "thần thánh" ấy thành công rực rỡ, đã được đảng và nhà nước công bố chưa hay vẫn tiếp tục sơn phết?

Vụ cụ Hồ phán rằng "Xuân này hơn hẳn mấyXxuân qua" khi mà bao nhiêu người dân vô tội ở miền Trung đã chết thảm (chớ chẳng phải Mỹ Ngụy) đã được đảng và nhà nước vạch ra chưa?

Thế thì việc gì phải hao giấy, tốn mực để viết một bài... phản đòn? Quả thật là phí công!”

Đánh giá tác dụng của bài viết, cựu đại tá Bùi Tín nói:

“Nó có tác dụng ngược lại. Tức là những bạn đọc đọc được cái bài đó lại càng thử tìm kiếm xem là cái bài báo đó nói thật hay không, cho nên càng kích thích cái tò mò của họ. Do đó mà cái bài báo đó có tác dụng ngược lại, nó gần như là quảng cáo cho bộ phim này. Và bộ phim mới ra thì tôi đã được rất nhiều bạn người Pháp, báo Pháp hỏi là bộ phim này đã có bản tiếng Anh và tiếng Pháp chưa? Dư luật họ rất mong là sớm có được bản tiếng Anh tiếng Pháp.”

Ông Nguyễn Chính Kết đồng ý cho rằng sự hữu hiệu của cuốn phim tỉ lệ thuận với phản ứng của nhà nước:

“Càng nói đúng về ông Hồ Chí Minh bao nhiêu thì họ sẽ phải phản ứng lại bằng cách là nói là mình xuyên tạc họ bấy nhiêu. Và nếu mà họ còn phản ứng về cuốn phim này nhìều chừng nào thì đó cũng là một dấu hiệu cho thấy rằng cuốn phim này đã đánh đúng vào yếu huyệt của họ.”

Ông nói thêm:

“Đây là một trong những phản ứng đầu tiên của họ về vấn đề này. Chắc chắn rằng họ sẽ có nhiều bài phản ứng khác nữa. Cuốn phim này theo tôi nó là một cuốn phim rất có giá trị, vì có những nhân chứng sống động, là những nhà nghiên cứu thật sự, nổi tiếng, trong đó có những nhà nghiên cứu ngọai quốc, họ dựa theo những tài liệu của nhiều tác giả có giá trị khác nhau ở trên thế giới.”

Dư luận cho rằng cuộc chiến về cuốn phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” đã thực sự bắt đầu, và các tranh cãi về ông sẽ ngày càng sôi nổi. Phần thắng sẽ nghiêng về bên nào có thể đưa ra những dẫn chứng xác thực thay cho những lập luận mơ hồ.

Nhưng đa số cho rằng cuộc chiến quan trọng hơn là việc đòi hỏi quyền được biết sự thật, và xã hội nào biết tôn trọng quyền tìm hiểu và chia sẻ thông tin của người dân, bằng cách tạo cơ hội cho họ được tiếp xúc với thông tin đa chiều sẽ là một xã hội được phát triển lành mạnh.

Chương trình Câu Chuyện Hàng Tuần đến đây xin tạm kết thúc, Hà Giang hẹn gặp lại quý vị trong chương trình kỳ tới, mong quý vị đón theo dõi…


Copyright © 1998-2009 Radio Free Asia. All rights reserved.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Ngày nào anh hùng, ngày nay tội phạm:
Nhà thơ Trần Đức Thạch bị kết án 3 năm tù và 3 năm quản chế

Vụ xử án nhà thơ Trần Đức Thạch tại Hà Nội sáng nay ngày 06/10/2009 và một số diễn biến mới nhất xung quanh các vụ xử án chính trị khác trong những ngày sắp tới
Sáng sớm nay, ngày 06/10/2009 nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội bất ngờ đem thi sĩ Trần Đức Thạch ra trước tòa án chế độ để gọi là “xét xử” theo “đúng pháp luật” của nhà nước pháp quyền XHCN Việt Nam !?.

Hố chôn người ám ảnh

Trần Đức Thạch
http://www.x-cafevn.org/forum/archive/i ... 16055.html

“… sống trong xã hội xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc …”

Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn, nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời kêu gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15.

Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn thủa. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.

... Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. Ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.

- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!

Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.
Tôi quát:

- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.

Mấy ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:

- Anh ơi! đây là lệnh.

- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!

- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!

- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm!

Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát rồi giật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:

- Ai bắn đấy?

- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!

Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm trộn máu. Tôi bị sốc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ ngụy ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão xoáy. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cần làm. Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:

- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!

- Không lo, có tôi đi cùng!

Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:

- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.

Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung.

Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ: “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc? Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”

Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buồn rầu nói với tôi:

- Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.

- Em bị thằng cha nào đó lừa rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

---------------------------------------------

Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác. Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân huy chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau này chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.

Sau ngày giải phòng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:

- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả nút.

Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ Hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập...

Thời gian trôi, tôi từ một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói . Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy. Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc.

Trần Đức Thạch

Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8 - Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 - Quân đoàn 4
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Buồn nôn!

Tác Giả On The Net Đăng ngày hôm nay Người Việt Trong Nước

Như chúng tôi đã trình bày trong bài Giấu đầu hở đuôi, để khởi tố nhà văn tự do Trần Khải Thanh Thủy và chồng bà là ông Đỗ Bá Tân, Công an Quận Đống Đa, Hà Nội đã ngụy tạo ra một nhân chứng, là ông Nguyễn Mạnh Điệp. Họ vu là vợ chồng nhà văn đã đánh trọng thương ông Điệp và trưng ra một tấm hình ông Điệp ngồi ở bệnh viện, và một tấm hình các tang vật. Tấm hình ông Điệp, đầu tai máu me, có ghi ngày 9-10-2009. Nhưng khi tìm các thông tin EXIF chứa đựng trong tấm hình mà công an cung cấp cho báo Dân trí, người ta lại thấy ghi rõ tấm ảnh chụp cách đây hơn 4 năm: ngày 28-02-2005, lúc 11g22!

Như vậy là dòng số 9-10-2009 màu đỏ ở góc phải, dưới tấm hình đã được dùng chương trình Photoshop để gắn thêm vào tấm hình chụp từ năm 2005 (nói cho chính xác: một cộng tác viên của Diễn đàn, tìm trong các thông tin EXIF, đã xác định được ngày giờ 2009-10-09 17:14:08).

Nhờ sự nhạy bén và trí tuệ của nhiều blogger trên thế giới, vụ ngụy tạo nay đã bị phanh phui, đặt Bộ Công an và nhà cầm quyền Việt Nam vào một tình huống “nhạy cảm” và nhất là khó thoát hiểm. Trong khi chờ đợi, một số báo đài vẫn được chỉ thị đưa tin như kiểu Dân trí (Công an nhân dân, Đài Tiếng nói Việt Nam, Lao động…) nhưng không báo nào đăng hai tấm hình nói trên. Báo An ninh Thủ đô thì đăng tấm hình này với chú thích “Ông Điệp được bác sỹ chăm sóc vết thương”

Image
Ảnh: ANTĐ

Tìm các thông tin EXIF thì không còn gì nữa: nó đã được “sao” lại, và tung tích tấm hình gốc đã được xóa đi [*]. Như vậy là Công an đã khá nhạy bén trong việc rút kinh nghiệm và tìm cách xóa đi các bằng chứng của sự ngụy tạo. Tuy nhiên, những người được phân công làm nhiệm vụ phi tang này đã làm việc hơi bị tắc trách hay thiếu nghiệp vụ: tấm hình được chụp cùng một nơi với tấm hình trên báo Dân trí, chỉ khác tấm kia chụp nghiêng (xem ở dưới), tấm này chụp thẳng. Và ở góc dưới của tấm hình này, dòng chữ số màu đỏ cũng bị xóa đi, nhưng không hết: còn số 9. Như vậy, người ta có thể đoán chắc rằng hai tấm hình được chụp ở cùng một địa điểm và cũng một thời điểm: ngày 28-2-2005 (như tấm hình kia còn ghi rõ) còn con số 9 thì được gắn vào ngày 9-10-2009.

Dưới đây, chúng tôi xin đăng lại tấm hình của báo Dân Trí :

Image
Vẫn là tấm hình chúng tôi đã công bố, nhưng lần này, chúng tôi chụp lại trên màn ảnh máy tính, vào lúc 22g ngày chủ nhật 11-10 (giờ Paris, tức 03 g ngày thứ hai 12-10-2009, giờ Hà Nội), và chụp cả dòng ghi chú ở dưới tấm ảnh : “Ông Nguyễn Mạnh Điệp bị đánh vỡ đầu (Ảnh do cơ quan công an cung cấp)“. Câu trong ngoặc đơn: (Ảnh do cơ quan công an cung cấp) hôm qua không có, hôm nay mới được báo Dân trí cho vào.

Thông tin này, không nói ra, người đọc nào cũng có thể suy ra. Nhưng việc Dân trí chua thêm vào lại chứa đựng một thông tin và thông điệp: “chuyện này là của công an, chúng tôi xin để công an trả lời”.

Quả bóng đã được báo Dân trí (sao người ta coi thường dân trí đến như vậy?) đá sang sân của Bộ công an. Dư luận chờ trả lời của ông Lê Hồng Anh, Bộ trưởng. Và người ta chờ một chỉ thị mà tới giờ này, chưa thấy ông Nông Đức Mạnh công bố: trả ngay tự do cho bà Trần Khải Thanh Thủy và ông Đỗ Bá Tân, điều tra trách nghiệm và truy tố những cá nhân đã chủ mưu và tiến hành cuộc hành hung vợ chồng bà Thủy và vu cáo họ hành hung người khác.

Bài báo Lao động kể trên (đề ngày 10-10-2009) viết về tình trạng của ông Nguyễn Mạnh Điệp, người đã bị chụp hình với thương tích cách đây 4 năm: “Bước đầu, BV (bệnh viện) xác định anh Điệp bị chấn động não, phải khâu nhiều mũi ở đầu, hiện vẫn buồn nôn…”.

Ít nhất có một từ rất đúng với câu chuyện này: buồn nôn.

B.L.

Nguồn: Diễn Đàn
Post Reply