Mạnh Đức du Hoa kỳ

Làm đẹp Diễn Đàn Kỹ Thuật

Moderator: HungNguyen

Post Reply
User avatar
Thiem Vo
Posts: 17
Joined: 10 Jan 06, Tue, 4:52 pm
Location: San Diego

Mạnh Đức du Hoa kỳ

Post by Thiem Vo »

Mạnh Đức du Hoa kỳ
Truyện ngắn

(Tiếp theo chuyện dài dài “ Cậu Bảy du Ba đình”)

Đã là truyện thì tất là hư cấu, chê dở thì cứ việc tự do biểu tình phản đối, Caubay không cấm.

Mỗi năm cứ gần đến dịp lễ Giáng Sinh, trời San Diego lại bắt đầu lạnh. Dù khí trời chỉ hơi khô và không đến nỗi băng giá dầm dề như các tiểu bạng miền Bắc nước Mỹ, Cậu Bảy cũng cảm thấy co ro lắm. Nhưng điều làm Cậu Bảy, vốn là một người cắt cỏ tận tụy, bực bội hơn là chuyện khó mướn nhân công. Mấy “chiến hữu” Mê-hi-cô, phần lớn theo đạo Thiên chúa, thường về nước thăm gia đình hay ở nhà để tận hưởng không khí ấm cúng trong ba ngày lễ.

Tưởng cũng nên nói sơ qua về một vấn đề nhức nhối của nước Mỹ cho bạn đọc phương xa có cái nhìn khái quát. Từ vài thập niên nay dân nhập cư lậu, đa số từ các xứ Mỹ châu La tinh, đã trở thành một chuỵện nan giải cho chính quyền và người dân Mỹ. Đó là một đề tài tranh cãi và giành phiếu rất hào hứng trong các mùa bầu cử. Dân nhập cư lậu vào Mỹ phần lớn từ theo đường bộ vượt qua biên giới phía Nam của Mỹ từ Mễ Tây Cơ. Thành phố San Diego ở ngay biên giới và là cửa ngõ của người nhập cư. Dù tạo ra nhiều vấn nạn cho xã hội, di dân lậu vẫn có ưu điểm là giúp cho các nhà thầu nhỏ, cỡ Cậu Bảy, có được nguồn nhân công dồi dào và rẻ mạt.

Một buổi sáng cuối năm Cậu Bảy tạt ngang dưới chân cầu freeway gần nhà để bốc các “bạn” Mễ đi mần việc. Thường thì Cậu Bảy lựa những anh khỏe mạnh, trẻ trung, nhanh nhẹn. Nhưng sáng hôm ấy dưới chân cầu vắng hoe, chỉ còn lại một toán 3 người ngồi ủ rũ bên vệ đường. Một lão già lụm cụm, một trung niên có cái mặt chầm dầm trông rất bất lương, và một người nhỏ thó, ốm yếu. Dù không ưng ý Cậu Bảy cũng đành phải bốc. Như lệ thường là rà xe lại, đưa tay ngoắt và chỉ lên thùng xe pick up phía sau. Cả bọn mừng rỡ lao tới và nhảy lên; duy có lão già coi bộ đi không muốn vững được đồng bọn giúp kéo lên sau cùng. Cậu Bảy vốn tính thương người, trông thấy lấy làm áy náy lắm.

Đến hiện trường lao động là cái sân cỏ nhà lão John, Cậu Bảy xuống xe, ra phía sau phân công cho cả bọn. Đến lúc này Cậu Bảy mới quan sát kỹ 3 “thằng Mễ”. Trong ba người thì lão già râu quai nón rậm đã bạc, mặc bộ đồ nhà binh, đội mũ lưỡi trai cùng màu xanh lục; gã trung niên to con, mặt bự như cái thớt mà không râu, đội mũ da bò rộng vành của Nam Mỹ, và một người thấp nhỏ, da hơi tái, quần bộ đội cụ Hồ, áo sơ mi trắng đã ngã màu vàng ố bỏ ngoài quần, đội mũ cối, đi dép râu. Cậu Bảy dẫn cả ba ra vườn và giao công việc. Lão già và gã trung niên cúi mặt, gầm gừ vài tiếng Tây Ban Nha rồi lấy đồ nghề lủi thủi ra sân. Riêng gã nhỏ con đứng riêng một góc, chờ hai người kia đi xa rồi tiến lại gần Cậu Bảy nói rất nhỏ bằng tiếng Việt, giọng miền Bắc, rất sõi:

-Kính thưa Thầy.

Cậu Bảy giựt mình quay lại, lấy ngón tay trỏ đỡ nhẹ cái nón cối lên và ngạc nhiên nhận ra anh học trò cũ Tày Mạnh Đức.

- Trời! Ông Bí. Chớ quỷ tha ma bắt nào mà hiện ra ở đây?

Tày Mạnh Đức nước mắt ngấn ra hai bên khóe mắt đã lõm sâu vì mất ngủ, quỳ xuống bãi cỏ, nói giọng rất thảm thiết:

-Kính thưa Thầy, tôi chờ Thầy cả tuần nay dưới chân cầu. Nay gặp Thầy tôi mừng quá!

Cậu Bảy chưa hết ngạc nhiên, vội đỡ dậy, an ủi:

- Thầy bà gì! Cứ kêu tôi bằng cậu như cũ được rồi. Thôi đứng dậy, đừng làm thế thiên hạ dòm ngó kỳ lắm.

- Dạ cám ơn Cậu! Kể từ ngày xa Cậu, lòng tôi luyến nhớ ngày đêm, lòng vẫn ước mong có ngày tái ngộ, gần kề mà nghe lời chỉ giáo.

Cậu Bảy nghe giọng não lòng, thấy tội nghiệp, kéo Mạnh Đức xê ra sân trước, đứng tựa lưng vào hông xe, hỏi:

- Xin ông Bí bớt bức xúc, bình tĩnh nói cho tôi biết vì sao nông nỗi này? Bằng cách nào lẻn qua đây được? Mùa lễ tụi Mỹ nó kiểm soát biên giới kỹ lắm mà!

- Dạ! Chẳng giấu gì Cậu, tôi tới đây bằng đường...địa đạo của tụi buôn ma túy ở biên giới Mễ; nó còn bí mật hơn địa đạo Củ Chi của mình đó Cậu. Nhờ mấy anh bạn thân người bản xứ chỉ đường.

- Ai vậy?

- Bộ Cậu không nhận ra hai gã kia hay sao? Fidel với Chavez đó!

Đến lúc này Cậu Bảy mới để ý, chạy ra sau vườn kêu hai thằng...Mễ lại giả đò dặn dò công việc để coi mặt. Quả đúng là hai nhân tài của xứ Mỹ Latinh, nhưng Cậu Bảy giả bộ làm lơ, giao thêm việc và hối làm cho bỏ ghét. Khi trở ra thấy Tày Mạnh Đức đang lấy tay xoa xoa cái bụng lép, Cậu Bảy hiểu ý mở thùng xe lấy ra một cái hotdog đã nguội ngắt để trong lunch box cho ăn, rồi hỏi tiếp:

-Chắc có chuỵện gì khẩn trương lắm nên ông Bí mới lặn lội qua đây?

-Dạ cũng có chút việc cần. Không có việc quan trọng tôi đâu dám phiền đến Cậu…

Cậu Bảy nhớ lại mùa thu năm ngoái về du thuyết Ba Đình và được Mạnh Đức một lòng nể phục, bái làm Bí sư. Hồi đó tuy mới ở giai đoạn nhập môn mà tình thầy trò đã tâm đắc lắm. Đêm đêm tuy chẳng chung giường như Lưu Bị với Khổng Minh xưa kia nhưng cũng đã cùng nhau hát hò nhậu nhẹt tới chỉ. Mới đó mà đã hơn một mùa lá vàng, cỏ úa! Chợt nhớ lại mấy cái cẩm nang đã cho Mạnh Đức, Cậu Bảy hỏi thử:

- Việc tôi bày cho ông Bí năm xưa nay đã làm đến đâu rồi?

- Dạ thưa Cậu, khá lắm! Cũng được non non hai phần ba.

- Non non hai phần ba là sao?

- Hai phần ba của lời phụ thân tôi nói đó, là không có gì quí hơn độc...tài ạ!

- Sao…ngu thế?

- Căng lắm Cậu ơi, vì thù trong giặc ngoài. Nội bộ Đảng và chính quyền thì trên bảo dưới không nghe, bên ngoài thì thằng Tàu khựa nó ép. Thân tôi cũng như gái đĩ lỡ thời, chạy đông chạy tây mà kiếm không ra ăn. Cũng vì khó như vậy nên tôi mới liều mạng tới đây thỉnh giáo. Xin Cậu niệm tình hy sinh vài công cắt cỏ, dành thì giờ chỉ vẽ thêm cho tôi với.

Cậu Bảy lóng rày cái business hơi “down”, lại thêm mùa lễ, mùa thuế…nhiều thứ chi tiêu nên bụng cũng rầu, ngày ngày chạy rãi flyer kiếm mối muốn hụt hơi. Nhưng vốn là người giàu lòng bác ái nên nghe Mạnh Đức ỉ ôi Cậu Bảy cầm lòng không đặng, bèn quyết định bỏ công việc đang dỡ dang để giúp cho y một phen nữa. Ra sau vườn kêu hai thằng ăn hại dọn dẹp qua loa rồi kéo cả bọn lên xe chở về biên giới Mễ. Đến nơi Cậu Bảy móc bóp cho Fidel với Chavez mỗi đứa vài chục đô rồi bảo tìm đường về nước. Riêng Mạnh Đức Cậu Bảy chở về nhà. Trên đường đi Cậu Bảy hỏi chuyện:

- Ông Bí cho tôi biết sơ qua tình hình cơ bản bên nhà ra sao?

- Thưa bí lắm!

- Bí là bí làm sao?

- Kính thưa Cậu, bấy lâu nay tôi đã chiêm nghiệm ra lời Cậu dạy và cũng đã kinh qua thực tiễn chứng minh, đó là cái đảng Cộng sản đã hết thời, nói láo không ai tin nữa. Cả ngày tôi nghe dân nguyền rủa mãi cũng đà ngán.

- Thì sao không bỏ…bà nó đi.

- Cậu ôi! Nói vậy chứ đã trót cỡi lưng cọp rồi thì leo xuống cũng không phải dễ! Bỏ hết quyền hành không khéo mang họa vào thân. Đó là chưa kể việc ngồi mãi một chỗ nó cũng quen rồi…Cái đít nó nhớ cái ghế.

- Vậy chớ nay ý ông bí ra sao, chẳng lẽ cứ cố đấm ăn xôi mãi?

Mạnh Đức thở dài hạ giọng nói nho nhỏ:

- Chắc Cậu cũng theo dõi thời cuộc, cũng đoán được ý chúng tôi. Tôi muốn ca bài… con đường xưa em đi.

- Ấy! Đừng hát nhạc vàng đồi trụy…

- Bây giờ cả nước đua nhau hát, riêng gì tôi. Nhưng ở đây tôi có ý muốn theo gương thân phụ năm xưa mà dùng kế kim thiền thoát xác.

- Ý ông Bí muốn dùng bình mới mà đựng rượu cũ phải không?

- Cậu quả thông minh. Tôi muốn đổi tên đảng Cộng sản bằng một cái tên khác mà nội bộ vẫn giữ nguyên. Phỏng như vậy có đặng chăng và nếu được thì theo ý Cậu tôi phải chọn tên gì cho hay?

Cậu Bảy nghe xong mà ngao ngán cho anh học trò. Cho hay loài người có kẻ u mê khó dạy! Tham quyền cố vị kiểu đó thì hôm nay ra thân tàn ma dại như thế này nghĩ cũng đà đáng kiếp. Quay lại nhìn Mạnh Đức một chặp, Cậu Bảy thấy nó càng già càng giống “bác” nó hồi xưa mà chạnh lòng. Nhớ lại từ ngày cha nó bôn ba qua bên Nga rước về cái chủ thuyết ngoại lai. Thời đó một phần do ách thực dân bóc lột, một phần bản chất ác độc của cái chủ nghĩa đó ít có ai biết nên cũng có người theo. Nhưng dần dà cái lý thuyết không tưởng, tàn bạo, ích kỷ cũng lộ ra. Vì thế mà cha nó, vốn là kẻ tinh ranh, đã không biết bao nhiêu lần che đậy cái bộ mặt bất nhơn đó với nhiều cái tên khác nhau rất mỹ miều. Khi thì Thanh niên Cách mạng Đồng chí hội, khi thì đảng Cộng sản Đông dương, khi thì Hội Nghiên cứu Mác xít, rồi đảng Lạo động…Mục đích cũng chỉ để mỵ dân và quy tụ nhân tâm về dưới trướng. Chỉ khi nào chúng nó đắc thế thì mới dám lò mặt ra vỗ ngực ta đây rất hợm hĩnh.

Nghĩ xà quần ba cái chuyện cũ rích như thế một hồi rồi Cậu Bảy vì giận thằng cha đâm ghét lây thằng con, nỗi cơn nộ khí xung thiên, muốn đuổi Mạnh Đức đi cho khuất mắt. Nhưng rồi nghĩ lại, con dại thì cái chịu đòn, trò hư thì thầy có lỗi. Cha nó lú thì có…cậu nó khôn, lẽ nào vì một bọn người mà bỏ cả nước. Đắn đo một hồi, Cậu Bảy đành quyết định hy sinh độ thế một lần nữa; nhưng nhứt thời nghĩ không ra kế hay, mới kêu Mạnh Đức lại bảo rằng:

-Ông Bí ôi! Rõ ràng là ngày nay mà tiếp tục giữ cái tên đảng Cộng sản ác ôn nữa là không nên. Trên thế giới người ta khinh bỉ và đã vứt chủ nghĩa cộng sản vào sọt rác rồi. Không ai còn chút tự hào về hai tiếng cộng sản, mà ngược lại, né nó như né hủi. Tôi để ý thấy mấy anh cán bộ đảng ta đi ra ngoài, từ chủ tịch nước, thủ tướng cho đến cán lái xe, từ công khai cho đến lập lờ trên mạng, không có anh nào đủ kiên cường vỗ ngực xưng ta là cộng sản nữa. Có bao che, bào chữa, rủ rê gì thì cũng chỉ đem chiêu bài xây dựng quê hương thôi. Như vậy thì đích thị cái gì dính tới cộng sản chắc chắn phải là thứ bỉ ổi, khốn nạn, nguy hiểm lắm. Miếng mồi cộng sản ngày nay chó nó cũng chê! Sao ông Bí không mau mau đoạn tuyệt đi cho rảnh nợ?

Mạnh Đức nghe nói cũng có vẻ thẹn, nhưng cái bản chất tráo trở vẫn còn nên cúi gầm mặt nói nhỏ:

- Cậu ôi! Dân mình vốn cả tin, tôi áng chừng nếu mình khéo chọn cái tên cho hay, gãi được chỗ ngứa của họ thì có khi nói họ cũng còn nghe.

Đến nước này thì Cậu Bảy nghĩ bụng dùng lời với Tày Mạnh Đức cũng như khảy đàn tai trâu điếc, ắt phải dụng kế mới xong, bèn nói:

- Ý ông bí đã quyết như vậy thì để thơi thơi tôi tính. Chắc cũng không có gì khó.

Nói vậy để câu giờ chớ Cậu Bảy cũng đã lờn cái dốt của anh học trò, không biết cách gì khai trí cho đặng. Hình như cái ngu đã lậm vào tim óc, nếu không có kế hay coi bề không…work! Cậu Bảy nghĩ lan man như vậy nên rất lấy làm lo. Tình cảnh này có thánh sống họa may cứu đặng! Thánh sống, bà nhập? Phải rồi! Cậu Bảy suýt ré lên vì mừng vui.

***

Chiều hôm ấy về nhà Cậu Bảy đem chuỵện kể cho vợ, Mobay, để thỉnh ý. Nghe xong Mobay cười cười nói:

- Trí của ông thiệt thấp hơn ngọn cỏ. Chuyện đó dễ ợt, để tôi tính cho.

- Mụ có kế gì hay bày cho tôi với.

Mobay kề tai Cậu Bảy nói nhỏ:

- Thì ông cứ đem chú ấy về nuôi rồi làm như vầy…như vầy…

Cậu Bảy vốn rất tin vợ, từ lâu đã tâm niệm rằng ai sai thì sai chớ Mobay nhất định không sai, nghe nói cả mừng bèn ra dọn cái kho chứa dụng cụ cắt cỏ cho Mạnh Đức ở tạm. Cuối tuần Cậu Bảy dẫn đi “garage sale” mua đồ cũ cho mặc, Mạnh Đức mừng rỡ cám ơn rối rít.

Từ đó hai thầy trò ngày ngày đi cắt cỏ. Mạnh Đức, dù là xuất thân nơi rừng núi, từng làm nghề kiểm lâm đã quen với cỏ cây, nhưng xưa nay ăn không ngồi rồi nói dóc đà quen thói, nên lười lao động, công việc rất chểnh mãng, làm thì ít mà ăn thì nhiều. Tuy vậy Cậu Bảy cũng thương hại nên ít khi mắng mỏ nặng lời.

Mạnh Đức đến xứ Mỹ lấy làm lạ lắm, gặp cái gì cũng nhìn chằm chặp như …việt cộng về thành; thấy cái gì cũng trầm trồ khen, cũng muốn trổ ngón vơ vét. Hằng ngày Cậu Bảy cho ăn đồ fast food và Mạnh Đức có vẻ rất khoái đồ Mỹ, lắm khi ăn xong quen tật nhà bần le lưỡi liếm chút bơ còn sót trên tấm giấy gói làm Cậu Bảy phải nhắc nhở mãi. Vài tuần đầu, Cậu Bảy cho Mạnh Đức ăn no nê hết tiệm này tới tiệm khác, từ McDonald, Burger King, Denny’s, Subway, KFC cho tới đồ ăn Mễ như TacoBell…Lâu lâu cũng cho ăn đồ Tàu bao bụng. Món nào Mạnh Đức cũng thích, chỉ trừ có món phở Hòa thì Mạnh Đức chê gân hơi dai, nước lèo chưa được ngọt.

Tuy được ưu đãi, Mạnh Đức vẫn không quên nhiệm vụ trên giao nên cứ nhắc mãi Cậu Bảy về cái kế đổi tên đảng. Mỗi lần như thế Cậu Bảy đều tìm cách thoái thác, bảo rằng hưỡn hưỡn sẽ có kế hay. Mạnh Đức tuy nóng ruột nhưng sợ uy Cậu Bảy nên đành chờ!

Qua tuần lễ thứ ba thì Cậu Bảy không cho Mạnh Đức ăn tiệm nữa mà nhờ Mobay cung cấp thức ăn trưa. Cậu Bảy viện cớ tiết kiệm thì giờ nhằm tăng năng suất cắt cỏ, chứ đồ ăn vẫn bảo đảm là các thứ mà Mạnh Đức ưa thích. Mạnh Đức rất vui và càng thầm phục tính cần kiệm của vợ chồng Cậu Bảy.

Bữa ăn đầu tiên do Mobay cung cấp vẫn ngon như mọi khi, với cái gói giấy Big Mac của McDonald. Bữa thứ hai là gói Burger King, bữa thứ ba là Subway, nhưng Mạnh Đức thấy không ngon như mọi khi, mùi vị đã hơi quen. Bữa trưa thư tư thì gói giấy bên ngoài là TacoBell, mà sao lạ quá, thức ăn Mễ mà mùi vị lại cũng y chang như mấy thứ kia! Cứ như thế trong nhiều ngày liền, xây vòng mỗi ngày mỗi thứ bánh với giấy bọc khác nhau trông rất hấp dẫn mà sao Mạnh Đức vẫn không tài nào phân biệt được mùi vị. Hầu như mọi thứ bánh đều có mùi ngây ngấy giống nhau! Càng ngày càng ngán, Mạnh Đức cố ráng nuốt cho vui lòng Cậu Bảy và để có sức cào cỏ chứ chẳng còn thấy ngon lành gì nữa. Sức khỏe Mạnh Đức suy sụp thấy rõ.

Phần Cậu Bảy nhứt cử nhứt động của Mạnh Đức đều không qua mắt được nhưng giả lơ, coi tuồng như không biết.

Cho đến một ngày hai thầy trò đang ngồi dưới tàn cây để ăn trưa. Với Mạnh Đức thì đây không còn là giây phút hồ hỡi nôn nóng như những ngày đầu, mà là một cực hình. Nhìn cái hamburger gói màu vàng đỏ rất đẹp mà Mạnh Đức ngao ngán, dù bụng đang rất đói. Nhưng không ăn thì chẳng lẽ ăn cỏ, cạp đất? Mạnh Đức uể oải mở gói bánh, đưa lên mũi ngửi, khịt khịt vài cái. Vẫn mùi vị cũ của thứ bánh Mobay cung cấp mấy ngày qua, hôm nay hình như đã bốc mùi thum thủm. Mạnh Đức lấy hết sức bình sinh nhắm mắt nuốt, nhưng miếng bánh vừa qua khỏi cổ họng liền hộc lên một tiếng, tiếp theo là một đợt nôn ọe như heo bị chọc tiết. Nước mũi, nước dãi trộn với đồ ăn dính bê bết trên mặt Mạnh Đức. Mật non mật già hình như cũng muốn tháo ra luôn.

Cậu Bảy vốn là người nhân từ, chứng kiến tình cảnh của Mạnh Đức lấy làm tội nghiệp nhưng chắc lưỡi nhủ thầm: “Đấu tranh này là trận cuối cùng, đành phải thế mà thôi!”

Chờ cho Mạnh Đức hết cơn nôn, Câu Bảy làm bộ hỏi:

- Ông Bí làm sao thế?

- Xin Cậu tha lỗi. Tôi tởm quá rồi! Tôi nuốt không trôi nữa rồi.

- Cái gì nuốt không trôi.

- Bánh…Mobay!

- Quái nhỉ! Tôi thấy vẫn là thứ bánh mọi ngày ông Bí ưa thích mà.

Mạnh Đức thều thào:

- Dạ…vẫn ngon. Nhưng Mobay cho ăn mãi một thứ ngán quá.

- Sao lại một thứ? Tôi thấy mỗi ngày mỗi loại bánh khác nhau đó chứ.

- Dạ kính thưa Cậu. Mong Cậu tha cho tôi mới dám nói.

- Thì ông Bí cứ nói vô tư đi. Chỗ tôi với ông Bí khách sáo làm gì.

- Bẩm Cậu. Hình như cái giấy bọc thì khác mà bánh thì vẫn một thứ. Càng ngày lại càng có mùi thum thủm…

- Ghê thế kia à? Thế thì ông Bí có muốn tiếp tục ăn nữa không?

Mạnh Đức giọng nức nở:

-Xin Cậu mở rộng lòng từ bi, cho tôi ăn thứ khác. Tôi chịu hết nỗi rồi.

Nói xong Mạnh Đức lạy như tế sao, cầu khẩn ra vẻ thành tâm lắm. Cậu Bảy bèn nở một nụ cười rất bao dung, đưa tay đỡ Mạnh Đức dậy rồi nói:

- Thôi ông Bí đứng lên đi, rồi ta sẽ nói chuyện.

- Dạ. Nhưng xin Cậu cho tôi chút gì khác để đỡ đói.

- Đừng lo. Mọi thứ tôi đã tiên liệu sẵn!

Nói xong Cậu Bảy mở túi xách lấy gói cơm nguội với chai nước tương anh Sáu Phong biếu hồi trong năm cho Mạnh Đức ăn. Mạnh Đức thấy gói cơm mừng rỡ, vội vàng đưa tay đón và bốc ăn ngấu nghiến. Phần Cậu Bảy ra góc vườn móc cell phone gọi cho ai đó, miệng tủm tỉm cười.

Sau bữa ăn Mạnh Đức có vẻ hồi tỉnh, vui vẻ xách cào cỏ làm tiếp như để đền ơn nhưng Cậu Bảy ngăn lại, bảo rằng hôm nay nghỉ sớm để đi gặp sư tổ. Mạnh Đức bấy nay đã bái Cậu Bảy làm sư phụ, nhưng chưa hề biết đến sư tổ, nên nghe như vậy trong lòng rất xúc động, vừa mừng vừa lo, nhưng không dám hỏi, lủi thủi dọn dẹp đồ nghề lên xe.

Khi về đến nhà thấy Mobay đang đứng rửa chén, Cậu Bảy ghé tai Mạnh Đức nói nhỏ:

-Sư tổ đó, lựa lời mà ăn nói…

Mạnh Đức tuy ở đây cũng khá lâu nhưng rất ít khi gặp Mobay. Lại thấy Cậu Bảy hằng ngày một mực kính nế nên cũng sợ lây, chẳng dám thất thố, bèn cung kính giở mũ chào.

Mobay vui vẻ nói:

- Hôm nay mấy người về sớm hén. Thôi vô tắm rửa cho khỏe, rồi ra đây dùng trà đàm đạo cho vui.

Khi cả hai rửa ráy sạch sẽ, vừa ngồi vào bàn thì Mobay nói trước:

- Hôm nay ông Bí ăn trưa có ngon không?

- Kính thưa mợ, cơm nguội ngon lắm ạ. Còn bánh của mợ thì…

- Tôi biết rồi. Hôm nay tôi cũng muốn nhân cơ hội thưa với ông Bí vài lời. Số là trước đây tôi nghe ông Bí đến vấn kế nhà tôi về việc đổi tên đảng Cộng sản, nên tôi làm bánh cho ông Bí ăn.

Mạnh Đức nghe nói ngạc nhiên lắm. Xưa nay đảng Cộng sản đâu có dính dấp gì đến thứ bánh nào ngoài bánh vẽ, thế mà hôm nay lại có thêm loại bánh khác nữa? Cuối cùng không nhịn được, Mạnh Đức lễ độ hỏi:

- Dạ! Vậy chớ bánh của sư tổ và đảng Cộng sản liên hệ với nhau ra sao ạ?

- Liên hệ chứ. Trước hết để tôi nói sơ qua về thứ bánh tôi cho ông ăn hổm rày. Đó là cái bánh nhân thịt chuột. Hôm trước tình cờ thấy con chuột cống bị xe cán chết ngoài đường tôi hốt về làm nhân bánh và dùng giấy gói của mấy tiệm fast food của Mỹ cho ông Bí ăn. Tuy ông Bí thấy mỗi ngày đều được ăn cái bánh khác nhau, có vỏ bọc rất đẹp, nhưng bên trong thì chỉ một thứ như nhau. Đó là thịt chuột chết. Ngày đầu ông Bí còn ăn được vì tương đối thịt còn tươi. Qua ngày thứ hai thì thịt đã hơi ươn rồi, nhưng vì gói giấy mới, ông Bí không biết nên cũng còn nuốt được, dù chẳng thấy ngon. Qua đến ngày thứ ba thì ông Bí đã sinh nghi, không còn tin tưởng ở gói giấy nữa, và bắt đầu ngán cái bánh. Thịt cũng đã bốc mùi và việc ông Bí nuốt vào là điều cực kỳ bất đắc dĩ. Cho đến hôm nay, dù nể nhà tôi cách mấy, dù đói cách mấy ông Bí cũng phải nôn ra. Đã đến lúc không tài nào nuốt nỗi rồi, dù nhà tôi có kề cào cỏ, búa liềm vào cổ hăm dọa, ông cũng phải nôn ra. Theo cách nói của mấy ông thì đó là thời điểm đã chín mùi, không có thế lực nào ngăn cản nỗi vậy.

Mạnh Đức ngồi nghe một hồi mà chẳng hiểu vì cớ gì một người có tiếng nhân đức như Mobay lại chơi ác như vậy, nên đánh bạo ngắt lời:

- Xin sư tổ nói rõ rõ một chút, trí óc tôi bây giờ như mớ bòng bong…

- Thì đây. Việc chủ nghĩa và đảng Cộng sản của ông cũng thế. Nó vốn là thứ lý thuyết bầy nhầy, kết quả của một tai nạn của nhân loại, đó là chế độ thực dân. Ngày đầu chủ nghĩa Cộng sản xuất hiện vì nó cũng còn mới, ít ai biết nên cũng có người theo, cũng như ông Bí ngày đầu ăn bánh thịt chuột chết mà còn thấy ngon. Nhưng rồi thời gian cái chủ nghĩa ấy, cái đảng ấy bắt đầu bốc mùi. Việc lần đầu lịnh nghiêm đổi tên đảng để lừa thiên hạ cũng như tôi cho ông ăn cái bánh thứ hai, vẫn bánh cũ mà dùng thứ giấy gói khác. Ông Bí không biết mà ăn thôi, chứ cũng chẳng thấy ngon lành gì. Bất đắc dĩ phải nuốt mà không dám nói vì sợ nhà tôi giận. Cũng y như thái độ của dân mình với cái đảng mới đổi tên của lịnh nghiêm vậy. Và cứ như thế cho đến lần thứ ba, thứ tư, cái bánh mỗi ngày mỗi thiêu, dù tôi có bọc cái vỏ mỹ miều nào đi nữa, dù dán cái tên tốt đẹp nào đi nữa thì sự thực vẫn là sự thực, đến lúc ông Bí phải nôn ra, nôn hết ra. Đó là sự thoái hóa, mà sự thoái hóa nào cũng phải tuân theo qui luật đào thải. Đảng Cộng sản hay cái bánh thịt chuột chết thì phỏng có khác gì nhau?

Mạnh Đức biết là mình lâu nay lỡ ăn bánh nhân thịt chuột, cơn buồn ói lại nổi lên, may kịp thời lấy tay ngăn lại đuợc. Mobay hỏi tiếp:

- Thế bây giờ ông Bí có còn muốn ăn “bánh đổi mới” của tôi không?

Mạnh Đức đang ngồi bỗng nhảy dựng lên, quên cả lễ phép, la oi oái:

- Tôi xin sư tổ. Thứ gì tôi cũng ăn được trừ món bánh đó!

Cậu Bảy nảy giờ ngồi nghe vợ giảng cái quỷ kế lấy làm khâm phục lắm, gật gù tự cho mình có phước, lại muốn tỏ ra là người thông thái nên nói leo vào:

- Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân! Ông Bí đã không không muốn ăn thì đừng bắt kẻ khác ăn.

Mạnh Đức hình như đã được khai trí, đứng dậy bái tạ:

- Kính thưa thầy mợ, tôi đã hiểu rồi ạ.

- Hiểu ra sao? Mobay hỏi.

- Chôn! Đoạn tuỵệt không luyến tiếc, không thay tên đổi họ gì nữa!

- Phải đó. Chôn tất! Mấy con chuột chết cũng chôn luôn nhé.

- Con gì chết tôi cũng chôn, không cứ gì con chuột!

Vợ chồng Cậu Bảy rất vui mừng khi thấy Mạnh Đức đã giác ngộ, bèn dọn cơm cá cho ăn và cầm Mạnh Đức ở chơi thêm vài ngày, giảng thêm về đạo đức làm người. Cậu Bảy còn đưa Mạnh Đức đi thăm Sea World và sở thú San Diego rất nổi tiếng để Mạnh Đức hiểu được người Mỹ họ đối xử với súc vật ra sao. Mạnh Đức vừa xem vừa lẩm bẩm: “Té ra con vật bên Mỹ còn được đối xử tốt hơn con người Việt Nam Xã hội Chủ Nghĩa của ta!”

Hôm chia tay Cậu Bảy chở Mạnh Đức ra biên giới Mễ thì thấy phía bên kia Fidel và Chavez đang đứng chờ. Cậu Bảy ghé tai Mạnh Đức dặn dò:

-Ông bà mình có nói “chọn bạn mà chơi”, mấy thằng cô hồn mất dạy thì mình cũng nên tránh cho thiên hạ khỏi khinh.

Mạnh Đức cúi đầu vâng dạ rồi ngậm ngùi bước qua biên giới. Một cơn mưa bất chợt đổ xuống làm Cậu Bảy chạnh lòng rên nho nhỏ một câu hát quen thuộc:“Chiều mưa biên giới anh đi về đâu…”

San Diego, tháng 12 năm 2007

Caubay
© DCVOnline
Post Reply