Năm ngày ở Nhật-Bản

Ngồi nhà coi thiên hạ ... du lịch

Moderator: unclevinh

Post Reply
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Năm ngày ở Nhật-Bản

Post by unclevinh »

Năm ngày ở Nhật-Bản
(Thái-Vinh & Mộng-Lan mến tặng các bạn chưa đi Nhật)

Năm nào nàng cũng đi hè. Mỗi chuyến đi của nàng thường kéo dài từ hai tháng đến nửa năm. Năm nay tôi được cơ hội nghỉ 8 tuần đi theo. Để chuyến đi hè thêm phần hào hứng, nàng sắp xếp đi Tân Đảo (New Caledonia) trước 2 tháng và hẹn sẽ gặp nhau ở phi trường Narita nước Nhật.

Nàng dặn, "Em đã lo tất cả; anh không cần phải mang tiền bạc theo chi cho mất. Ngày Chủ Nhật, anh đến ga số 2 ở phi trường Narita, nhớ lấy xe buýt qua ga số 1 ngồi chờ em!"

Chao ôi, nghe thú vị như một cặp tình nhân son trẻ hẹn hò nhau thật lãng mạn làm suốt chuyến bay dài 11 tiếng đồng hồ từ San Francisco lòng tôi cứ bồi hồi rạo rực cho đến lúc máy bay đáp xuống phi trường Narita!

Hồ hởi bước ra máy bay, bất chợt giật mình, khi thấy một cô gái đẹp cầm tấm bảng viết tên của mình rất to đưa lên cao. Tôi nhủ thầm, "Chắc là em Kaori ra đón đây!" Bèn sung sướng kêu lớn, "Kaori? Kaori?"

Cô gái chỉ lễ phép trao một bức điện thư rồi rút lui.

"Anh ơi, máy bay bị trục trặc. Em đến trễ hai ngày! Anh an tâm cứ đi chơi khám phá Tokyo trước..."

Đọc chưa hết bức tin nhắn, tôi đã thấy trời đất xứ Phù Tang quay cuồng như vừa trải qua một cơn địa chấn! Trong túi chỉ vỏn vẹn có 200 đồng của cậu em út nhờ gửi mang về tặng mẹ già, lấy đâu để đi chơi hỡi em? Ngay cả tên và địa chỉ của khách sạn cũng không ghi mang theo vì từ hồi nào việc gì nàng cũng chu toàn chăm sóc cho tôi như một em bé mà!

Thôi đành mượn tạm 100 đô la của cậu em đổi được 10400 đồng Yen (đô la đang hồi xuống giá; 1 đô la chỉ đổi được 104 đồng Yen). Vào Internet (cứ mỗi 100 Yen dùng được 10 phút) lục tìm chồng meo cũ của nàng mới biết được khách sạn tên Shinjuku Washington; lấy xe buýt từ phi trường về khách sạn độ 2 giờ xe mất 3000 đồng Yen. Rất may trong bóp còn có thẻ cào American Express để trả tiền phòng 5 đêm 750 đô la.

Thành phố Shinjuku nằm sát nách Tokyo với nhiều cao ốc chọc trời làm bản doanh của các đại công ty kỹ nghệ, vì vậy tiền phòng 150 đô la một đêm là rẻ lắm. Phòng tuy nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, không phải mang khăn đi tắm chung với các phòng khác! Trời vào thu, không khí mát mẻ, đi dưới hàng cây xanh lá thấy đường phố sạch sẽ, có nhiều người đi bộ và cỡi xe đạp, đặc biệt là các máy bán nước giải khát và thức ăn tự động đặt trên lề đường không bị đập phá, làm du khách có cảm tình với Nhật-Bàn ngay.

Đi ngang qua tiệm ăn McDonald's của Mỹ, dòm thấy giá tiền Burger còn mắc hơn các món ăn Nhật; bèn sắp hàng vào một quán ăn bình dân chọn thức ăn trên máy, bấm nút trả tiền; rồi cầm phiếu ăn vào đưa chủ quán. Cảm giác vừa ăn vừa nhìn ra đường phố ngắm khách bộ hành vội vã đi qua lại vun vút rất thú vị. Nước Nhật rất trẻ trung, ít có người già đi ra đường. Đàn ông Nhật đi làm đều mặc áo vét, mang giày đen, thắt cà vạt và cầm xách tay rất lịch sự. Thanh niên nam nữ Nhật ngày nay đều rất cao ráo và xinh đẹp, không xấu xí bị ghét gọi là "Nhật Lùn" như hồi ông cha của họ đã gây ra Thế Chiến Thứ Hai làm cả thế giới giật mình sợ hãi.

Tôi có thể ngồi hàng giờ ngắm quang cảnh nhộn nhịp rất vui mắt khi hàng hàng lớp lớp người Nhật túa ra từ các trạm xe lửa và xe điện ngầm. Họ đi rất nhanh, nhưng không chen lấn dù du khách đi chậm, lại thường hay quên giữ bên tay mặt, họ cũng vẫn không quan tâm hay dòm ngó. Hình như trong đầu mọi người dân Nhật lúc nào cũng bận bịu như đang suy nghĩ về một điều gì đó rất cao quý!

Tôi cũng thích ngắm cảnh sát Nhật, không mang súng, vui vẻ và ân cần giúp đỡ mọi người, xứng đáng cảnh sát là bạn dân. Ngay hôm có điện thoại nặc danh doạ đặt bom, mấy ảnh túa ra kiểm soát. Thấy tôi mang ba lô đi nhẩn nha, một viên cảnh sát tiến lại chào và yêu cầu cho kiểm soát; nhưng vừa nghe tôi trả lời mình chỉ là du khách, anh bạn dân lịch sự khoác tay ra dấu không cần mở khám.

Tôi chưa thích thú đi khám phá Tokyo ngay, mà dành trọn ngày thứ Hai cô đơn một mình ở Nhật Bản để đi bộ thăm vườn bách thảo Gyoen, công viên Yoyogi, và đền thờ các anh hùng dân tộc, đặc biệt là đền thờ vị Hoàng đế vĩ đại Meiji (1868-1912) người có công canh tân đưa Nhật Bản lên hàng cường quốc trong khi các vị vua triều Nguyễn của chúng ta vẫn u mê theo chính sách bế quan toả cảng của Trung Hoa !
Bước qua cổng đền cao vút, bắt chước dân Nhật, tôi cũng ngừng lại giếng nước, dùng gáo tre múc nước uống và rửa tay, nhưng để tỏ lòng tôn kính, không được dùng lưỡi chạm vào gáo; rồi vào đền thờ, cúi đầu 2 lần, vỗ tay 2 lần, cầu nguyện Ngài cho tôi sớm được gặp nàng, rồi lại cúi đầu 1 lần nữa. Tục lệ nầy người Nhật dành kính trọng những bậc anh hùng có công với tổ quốc!

Ngày thứ Ba, tôi nghe lời nàng, mua 1 tấm vé xe 1000 Yen đi suốt ngày trên khắp các tuyến đường xe lửa hay xe điện ngầm khám phá Tokyo. Cầm bản đồ xe điện ngầm trong tay là tha hồ đi dạo khắp Tokyo rất an toàn và không bao giờ bị lạc. Phương tiện giao thông công cộng của Tokyo trứ danh cũng như Paris. Hai ngày lang thang một mình, xài hết 100 đô la đã cảm thấy buồn, bèn quay về khách sạn mừng rỡ nhận được tin vui, "Muốn gặp em, hãy ra cao ốc Sumitomo!"

Trên cao ốc Sumitomo tầng 51 là chỗ chúng tôi tái ngộ sau bao ngày xa cách cùng ngồi ngắm hoàng hôn rơi trên xứ Nhật với ánh đèn vàng sáng lấp lánh trên tháp Tokyo. Cũng ở trên cao ốc đó tình cờ chúng tôi gặp và làm bạn với chị Quách Thị Thanh-Loan, vợ anh Phạm Công-Tâm một cựu sinh viên Việt-Nam du học Nhật-Bản trước năm 1975, đứng bán hàng kỷ niệm đặc biệt với các kiểu mẫu áo dài Việt-Nam rất nghệ thuật.

Ngày thứ Tư, tôi hãnh diện làm hướng dẫn viên đưa nàng đi coi khắp thủ đô Tokyo, từ Khu vườn Hoàng Gia Nhật cho đến tháp Tokyo giống như Tháp Eiffel ở Paris mà chúng tôi đã nhìn thấy ánh đèn vàng lấp lánh từ cao ốc Sumitomo ở Shinjuku. Càng đi càng thấy vui vẻ vì thành phố ở Nhật càng về chiều càng trở nên náo nhiệt. Thanh niên nam nữ Nhật tan sở thường về nhà rất khuya. Họ thích ăn tiệm, vào quán sách đọc cọp truyện tranh vẽ, tâm sự ở công viên, hay la cà mua sắm ở các cửa hàng bán đồ điện tử. Đi ngang qua Quán Đứng (Standing Bar) thấy thực khách đứng ăn Sushi ngon lành quá, nàng cũng chen vào gọi các món cá sống thưởng thức y chang như dân bản địa!

Ngày thứ Năm, chúng tôi lấy tua xe buýt đi Fuji-Hakone-Izu National Park cách Tokyo khoảng 2 giờ xe. Bấy giờ là cuối tháng Chín, giấc mộng ấp ủ từ lâu chinh phục đỉnh núi Fuji cao nhất Nhật-Bản 3776 mét của tôi đã không thực hiện được vì mùa trèo núi Fuji mỗi năm chỉ mở trong 2 tháng Bảy và tháng Tám. Từ chân núi lên đỉnh có 10 trạm. Chúng tôi được xe buýt đưa lên trạm thứ 5 Gotemba. Từ đây muốn lên đỉnh còn xa 2400 mét. Tuy chưa có tuyết, nhưng ngước mắt ngó lên không thấy đỉnh hay cây cối chi cả, chỉ thấy đất nâu trần trụi và mây bay vần vũ như cõi tiên. Chỉ mới ở trạm thứ 5 thôi mà đã bị gió thổi ào ạc lạnh buốt thì trên đỉnh Fuji còn ghê gớm biết chừng nào!

Sau khi ngừng xe ăn trưa ở Hakone Lake Hotel trên một triền đồi rất trữ tình chúng tôi đi tiếp vào Thung Lũng Địa Ngục (Owakudani The Valley of Hell) bằng xe cáp treo. Từ trên xe cáp nhìn xuống thung lũng thấy khói bay mù mịt. Mặc cho hơi nước nóng và mùi lưu hoàng (Sulfur) từ lòng đất toả lên hôi nồng nặc, du khách viếng thăm địa ngục đông như xem hội chợ. Ai nấy đều sung sướng chạy nhảy trên những tảng đá dòm xuống từng giếng nước nóng bốc hơi sôi sùng sục, rồi không quên mua trứng gà luộc bằng nước nóng thiên nhiên, bóc vỏ đen thui, ăn tại chỗ rất ngon miệng.

Ra khỏi địa ngục mọi người đều luyến tiếc cứ quay đầu ngó lại. Nhưng ô kìa, xe đã ngừng trước một biển nước bao la lúc nào không hay! Đó là hồ Ashi do núi lửa Hakone bùng vỡ biến thành hồ từ 3 ngàn năm trước. Bên kia hồ tận chân trời xa tít là ngọn núi Fuji mờ nhạt .Chúng tôi leo lên thuyền "Cướp biển" nhẹ nhàng băng xuyên hồ Ashi dưới bóng chiều tà tĩnh mịch vô cùng thơ mộng.

Xe buýt chờ sẵn ở bên kia hồ đưa chúng tôi ra nhà ga. Nhìn các bạn trong đoàn chia tay lên xe xuôi nam đi thăm tiếp đế đô Kyoto mà lòng chúng tôi thèm muốn, nhưng ngày mai chúng tôi phải xa Nhật bèn lấy xe lửa tốc hành (Bullet Train) chạy vùn vụt trong bóng đêm chỉ mất 30 phút (300km/giờ) đã trở về Tokyo.

Thật là một chuyến đi chơi xa Tokyo rất thú vị chỉ tốn 15000 Yen mỗi người, được ngắm cảnh rừng núi, làng quê thôn dã, và đời sống êm đềm nhưng biết ý thức và kỷ luật rất cao của người Nhật càng làm chúng tôi yêu mến nước Nhật hơn và cùng hẹn lần sau sẽ trở lại thăm nước Nhật qua ngã Kyoto và Osaka.

Đã đi du lịch thì phải tiêu xài cho đã thích, nếu cứ so với Mỹ thì không nên đi Nhật, vì cái gì ở Nhật cũng đều mắc hơn Mỹ. Không hẳn người Nhật làm tiền hơn người Mỹ, nhưng người Nhật sản xuất hàng hoá bán ra khắp thế giới, và người Nhật ưa dùng hàng Nhật; còn người Mỹ mang tiếng giàu có, nhưng ham rẻ cứ mãi mê dùng hàng nhập từ Trung-Hoa! Chúng tôi nghĩ Nhật-Bản là một mô hình xây dựng đất nước rất tốt đẹp cho Việt-Nam bây giờ nên bắt chước theo.

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image[/img]

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

[img]http://www.unclenguyen.com/pictures/Jap ... -train.jpg[/
uncleVinh
Post Reply