Tình Tuyệt Vọng

Làm dáng Diễn Đàn Kỹ Thuật

Moderator: Nguyen Sau

Post Reply
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Tình Tuyệt Vọng

Post by unclevinh »

Tình tuyệt vọng
(Thái-Vinh mến tặng chị Pauline)

Anh nheo mắt ngó chị, rồi nhìn chúng tôi cười bí mật:

- Các em coi, chừng tuổi nầy mà bả vẫn còn người yêu...

Hai đứa tôi bật cười, đồng quay lại nhìn chị đang ngơ ngác. Tôi bày đặt triết lý cùn:

- Ở tuổi nào cũng có tình yêu, anh ạ! Mà anh ghen phải không?

Anh nhún vai:

- Anh đâu thèm ghen, nhưng hơi tức!

Tôi tấn công:

- Chuyện tình yêu, thì ghen với tức đâu có khác gì? Mà chị có người yêu mới hay cũ vậy anh?

- Sức mấy mà dám có người yêu mới! Đó là bồ tèo của bả từ hồi học lớp ba lớp tư gì đó.

- Ồ...ở tuổi thơ ngây ấy, ai lại chẳng có bồ tèo...

Chưa kịp nói hết câu, chị cắt ngang:

- Nhưng chị đâu có nhớ ông ấy là ai!

Tôi xoay qua anh:

- Thế thì tức làm quái gì cho mệt?

- Anh tức là tức thằng chả gọi điện thoại nói toàn tiếng Pháp.

- Tiếng Pháp được ca tụng là ngôn ngữ của tình yêu. Người tài giỏi trong lúc phát biểu vẫn thường chêm vài câu tiếng Pháp nghe mới sang trọng. Thế anh trả lời bằng tiếng gì?

- Anh hỏi chả có phải là người Việt-Nam không? Chả vẫn trả lời bằng tiếng Tây chả là người Việt.

- Thế tiếng Tây của anh đâu không đem ra nổ?

- Anh quên nhiều rồi! Hồi đó vừa đậu bằng Brevet chương trình Pháp, thì chính phủ cải tổ chương trình giáo dục, ai học tiếp chương trình Pháp thì qua Chasseloup-Laubart tức là trường Lê Quý-Đôn sau nầy; anh sợ môn Học Thuộc Lòng bằng tiếng Pháp bèn đổi ra học chương trình Việt ở trường Pétrus Ký cho khoẻ. Các em không biết, chớ tới giờ nầy anh vẫn còn sợ ông thầy Tây dạy môn Học Thuộc Lòng. Ba thằng học trò đứng trước mặt, ổng nhịp cây thước, thằng thứ nhất đọc một đoạn; ổng nhịp cây thước, thằng thứ hai đọc tiếp; tới phiên mình, anh ấp úng:

"Hé! Bonjour, Monsieur du Corbeau.
Que vous êtes joli! que vous me semblez beau..."

rồi quên tuốt luốt!

- Vậy sao sau nầy anh không lấy vợ học trường Trưng-Vương hay trường Gia-Long cho khoẻ mà lại lấy vợ học trường Marie Curie làm chi?

- Thì cũng như em, sao không lấy vợ bên Mỹ mà lại lấy vợ bên Tây? Chung quy cũng tại tụi mình muốn lấy le! Anh nói thiệt, hồi ấy ở bên mình thi đậu vào trường kỹ sư Phú-Thọ còn khó hơn thi vào trường Y-Khoa.

- Anh nói giống ý em quá! Ông anh của em rất thông minh là bác sĩ mà cũng từng thi rớt Phú-Thọ. Phải là sinh viên trường kỹ sư Phú-Thọ thì con gái mới nể.

Hai chị em phá lên cười. Anh nói thêm:

- Nhưng qua bên nầy thấy học kỹ sư, bác sĩ lại quá tầm thường; chỉ cần chăm là được. Đứa nào học những ngành như Psychology hay Literature thì anh mới phục.

Nói xong, anh có vẻ trầm tư, rồi trở lại tiếng Tây:

- Sau cái vụ thằng bồ tèo của bả gọi điện thoại nói toàn tiếng Tây, anh cũng thấy tội nghiệp cho con người gần xuống lỗ mới biết mình yêu ai! Từ dạo ấy, đầu óc anh cứ mang máng nhớ lại mấy câu thơ cũ. Một hôm gặp ông bạn già nói tiếng Tây vẫn còn khá lắm. Hai đứa anh cùng nhắc lại bài thơ cũ, mà không đứa nào nhớ ra...

Thấy tôi có vẻ thích thú nghe, nàng cười khoe:

- Nói tới thơ là anh vặn đúng đài rồi. Anh thử nhắc một vài câu là ảnh biết liền hà!

Anh mơ màng, khẽ ngâm:

- Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu...

Tôi khen:

- Sonnet d'Avers là một bài thơ tình trác tuyệt!

Anh vỗ đùi, than:

- Đúng là bài Sonnet d'Avers! Em làm ơn đọc lại trọn bài?

Sonnet d'Avers
Félix Avers (Thi sĩ Pháp 1806 - 1850)

Mon âme a son secret, ma vie a son mystère:
Un amour éternel en un moment conçu.
Le mal est sans espoir, aussi j'ai dû le taire,
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.

Hélas j'aurai passé près d'elle inaperçu,
Toujours à ses cotés et pourtant solitaire;
Et j'aurai jusqu'au bout fait mon temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.

Pour elle, quoique dieu l'ait faite douce et tendre,
Elle suit son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.

A l'austère devoir pieusement fidèle,
Elle dira, lisant ces vers tout remplis d'elle:
« Quelle est donc cette femme ? » et ne comprendra pas.

- Thời tiền chiến có hai khuôn mặt văn nghệ mà em rất kính phục. Đó là Nhất-Linh và Khái-Hưng trong Tự Lực Văn Đoàn. Cả hai viết văn rất tài tình và thơ mộng, nhưng không làm thơ. Không ngờ Khái-Hưng cảm hứng dịch bài Sonnet d'Avers ra tiếng Việt vô cùng diễm tuyệt:

TÌNH TUYỆT VỌNG
(Khái-Hưng)

Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu
Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay
Hỡi ơi người đó, ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?
Dẫu ta đi trọn đường trần
Chuyện riêng đâu dám một lần hé môị
Người dù ngọc thốt, hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen,
Ðường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình!
Một niềm tiết liệt, đoan trinh
Xem thơ nào biết là mình ở trong.
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng
Người đâu tả ở mấy giòng thơ đây.

Ngâm bài thơ xong, tôi nói tiếp:

- Em không biết sau đó có còn ai dịch bài thơ nầy hay như Khái-Hưng nữa không? Nhưng mới đây, bạn bè chuyền nhau bài nầy, rất sầu thảm:

Lỗi Nhịp
(ViVi phỏng dịch Sonnet d'Avers theo thể thất ngôn)

Khép kín đời tôi liệm nỗi sầu
Tình trong phút chốc bám mầm sâu
Xót xa lặng giấu niềm hy vọng
Thảm họa nàng gieo, nàng biết đâu
Sống cạnh bên nàng cứ lặng thinh
Xác thân vất vưởng tựa âm binh
Vui hờ sống trọn đời nhân thế
Ðể được gì đây, há dám xin.
Trời phú cho nàng dạ thẳng ngay
Vâng theo bổn phận đã an bày
Gót tiên rảo bước như lơ đãng
Giẫm đạp trên tình thổn thức vây.
“Tiết Hạnh Khả Phong” sống thuộc làu
Nàng ơi... thơ viết ngập từng câu,
Sao nàng cứ hỏi:“Cô nào thế?”
Ðọc hết rồi thôi có hiểu đâu.

Nghe đến đây, anh khẽ thờ dài:

- Sang năm nếu thằng chả gọi sang, anh sẽ nói vài câu tiếng Pháp cho chả vui...

- Sao lại chờ sang năm?

- Đúng sinh nhật của chị, chả mới gọi!

Tôi khen:

- Thật là con người si tình, đáng cho anh em mình kính trọng!

Hai năm sau, chúng tôi rủ nhau đi ăn chung tình cờ nhằm ngày sinh nhật của anh, nghe nàng chúc câu tiếng Pháp "Yoyeux Anniversaire", tôi đùa:

- Chị đã được bồ tèo bên Pháp gọi chúc mừng sinh nhật chưa?

Nụ cười trên môi chị lập tức biến mất. Chúng tôi còn đang ngơ ngác, thì nghe giọng anh nói rất buồn:

- Anh nghĩ mình cũng hơi ác với chả! Năm ngoái đúng sinh nhật của chị, chả gọi sang chúc mừng. Anh cũng ráng nói được vài câu tiếng Pháp, rồi chuyển điện thoại cho chị. Anh làm bộ cao thượng tôn trọng tình bạn cũ, bèn bỏ ra sau vườn trèo lên cây quýt hái ăn một hồi; rồi chị chạy ra hỏi:

- Anh Rô Be muốn sang thăm, anh thấy thế nào?

Anh nén giận, nói:

- Còn thấy thế nào nữa? Xứ nầy có ai cấm đi du lịch đâu!

Tưởng anh đồng ý, chị chạy vào trong nhà nói chuyện tiếp; còn anh ngồi miết trên cành cây quýt suy nghĩ cách an trí bồ tèo của bả...

- Sao lại an trí?

- Chứ lỡ anh đi đánh tennis, đâu dám để chả ở nhà với bả!

Thấy chúng tôi ngó nhau cười, anh nói tiếp:

- Anh đã tìm ra giải pháp tốt nhất là an trí chả ở khách sạn Radisson bên cạnh Fort McDowell...

- Xa dữ vậy, ổng buồn chết?

- Chết thế nào được? Anh sẽ nhờ chị Phúc, cao thủ kéo máy thường trực ở đó tập cho chả nhiều tuyệt chiêu giải sầu ngay!

- Hay! Vậy là anh đâu có ác tí nào! Thế rồi?

- Thế rồi...nghe người em họ của bả nói lại hôm ấy trong lúc chờ người thân đưa ra phi trường bay qua thăm bồ tèo cũ, chả ngồi rung đùi đọc lại bài thơ Sonnet d'Avers, bỗng nhiên xúc động té ngửa chết đột ngột!
uncleVinh
Post Reply