Giờ nầy, 30 năm trước bạn làm gì, ở đâu?

Post Reply
User avatar
admindd
Site Admin
Posts: 470
Joined: 24 Feb 05, Thu, 7:19 am
Location: USA
Contact:

Giờ nầy, 30 năm trước bạn làm gì, ở đâu?

Post by admindd »

Giờ nầy, 30 năm trước bạn làm gì, ở đâu?

Anh VĐQuảng, đồng niên với tôi, đề nghị khai bút DĐ với chủ đề nầy.
Để đáp lời, xin mời anh Quảng khai bút ...
Admin.
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

30 Tháng 4 ngày ấy...

Post by unclevinh »

30 Tháng 4 Ngày ấy !

Minh-Bảy và các bạn KSCN17,

Gần đến ngày 30 tháng 4, tao có mấy câu hỏi cho mầy và các bạn KSCN17:

1- Ngày ấy, bạn ở đâu ?

2- Nghĩ gì ?

3- Muốn gì ?

3- và Làm gì ?

(Thái-Vinh, CN17)



From: Doan Minh Bay [mailto:mbay@vn.cannonfareast.com]

Thái-Vinh,

Mầy khá đấy! Biết bày ra trò "phỏng vấn" này để nhớ "ngày ấy", ngày rất quan trọng cho mỗi thằng KSCN17 chúng ta nên ôn lại và kể cho nhau nghe thì vô cùng thú vị!

Riêng tao, trả lời "phỏng vấn" của mầy đây:

1- Chiều ngày 29/4 tao phải theo gia đình chị Hai tao vào "núp đạn" ở bệnh viện Vì-Dân (nay là bệnh viện Thống-Nhất) cho đến chiều ngày 30/4 mới dám ra đường.

2- Lúc đó tao nghĩ mình sẽ không được học tiếp tục nữa. Mộng làm KSCN sẽ tiêu tan!

3- Tao muốn theo đoàn người xuống tàu ở bến Bạch-Đằng để đi đâu cũng đươc. Nhưng đi không được rồi, muốn về quê Đà-Nẵng để thăm lại cha mẹ, anh chị em, và sống ở đó luôn.

4- Làm gì bây giờ? Ghé thăm người yêu (bây giờ là vợ), và đi lang thang ngoài phố, xem các anh "bộ đội" và tàn tích của lính VNCH bỏ lại trên đường phố...

Dịp nào đó mầy và các đồng môn KSCN về lại "đường xưa lối cũ" để ôn lại "ngày ấy" nhé! Và nên nhớ là mầy cũng phải trả lời cuộc "phỏng vấn" do chính mầy bày đó!

(Đoàn Minh-Bảy, CN17: mbay@vn.cannonfareast.com)

From: Vinh Nguyen [mailto:lanvinh@sbcglobal.net]

Minh-Bảy thân mến,

Cám ơn mầy đã trả lời nhanh chóng và gọn ghẽ. Trước kia, tao đã mến mầy; 30 năm sau, đọc những lời mầy viết về "ngày ấy", tao lại kính trọng mầy hơn, vì mầy rất thành thật.

1- Sáng ngày ấy, tao đạp xe tính qua nhà thằng Hữu-Nghĩa rủ nó cùng đi giang hồ cho có bạn; nhưng từ trường Hiền-Vương qua đường Yên-Đỗ bị rào kẽm gai, tao bèn theo làn sóng người trên đường Lê Văn-Duyệt ào ạc tiến về hướng bến bến tàu. Thấy ỏ bên nầy sông Sài-Gòn người đeo lên thuyền như kiến, tao dọt qua bên kia Khánh-Hội, bỏ xe đạp, phóng lên thuyền Trường-Xuân...

2- Lên thuyền được rồi và tìm chỗ ngồi cạnh một em rất đẹp, tao vui vẻ nghĩ thầm: Trời cho cơ hội xuất ngoại, dại gì không đi! Nhưng ngồi đợi hơn 3-4 tiếng đồng hồ, mà chưa thấy rục rịch gì cả, trong lúc đó Dương Văn-Minh đã kêu gọi đầu hàng! Tao tính chia tay em Hồng-Vân, để nhảy qua thuyền khác, nhưng em níu tay tao lại khóc oà....

3- Trước đó, tao muốn đi qua Mỹ tìm gặp Loan; nhưng lúc nầy, tao mặc kệ thuyền muốn đưa tao với em Hồng-Vân đi đến đâu cũng được, miễn là đừng chết chìm!

4- Nhưng lúc thuyền ra được ngoài hải phận quốc tế, thì hạm đội Mỹ đã rút đi hết từ đêm trước. Thuyền bị phá hoại ngầm và chết máy, 3-4 ngày trôi giạt quanh quẩn giữa biển khơi! Trong những ngày tuyệt vọng ấy, tao đã thì thầm nói hết những điều muốn làm với Hồng-Vân; nhưng em đang chết khát, nằm gối đầu trên đùi tao sùi bọt mép, không còn cảm giác gì...

Minh-Bảy, Cám ơn mầy đã rủ bọn tao về họp bạn. Bên nầy, tụi tao vẫn họp kín và họp liên miên. Tụi bay nên bắt chước họp nhau hàng tuần cho đỡ chóng già !
Chắc chắn sẽ có ngày tao về họp với tụi bay một lần. Lần ấy, phải có Ẩn Đẹt, Điền-Đô, Hùng-Bự, và Quân-Lác...tháp tùng phụ giúp nổ lai rai mới vui! Đừng đứa nào bỏ cuộc chết trước nghe!

(Thái-Vinh, CN17: uncleVinh@yahoo.com)
Last edited by unclevinh on 28 Apr 05, Thu, 9:16 pm, edited 1 time in total.
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Post by unclevinh »

30 Tháng 4 Ngày ấy (tiếp theo)

"Lam, Son Dien" <sondien.lam@auspost.com.au> wrote:

Thái-Vinh,
Hôm nay là ngày thứ Sáu, ngày mai đã 30/4 rồi. Tới giờ này, chỉ có mầy, và thằng Minh-Bảy là có tham gia trả lời câu hỏi của mầy nhân dịp 30 năm nhìn lại.
Thôi thì tao cũng cố mà tham gia, chứ không phải đợi tới 40 năm nhìn lại coi bộ lâu quá. Không biết lúc đó ai còn ai mất!

30 năm về trước, hơn một chút, lúc mà miền Trung hỗn loạn di tản bằng tàu vào Sài-Gòn, tao và thằng Bảy còn vui vẻ lên thăm mấy cô võ sĩ đạo nhu trên Gò-Vấp!
Nhưng ngày sau đó tao ghé xuống bến tàu để thăm mấy thằng bạn Hàng Hải (mầy cũng biết là tao gốc HH). Tàu bè sẵn đó, nhưng mà tao không bao giờ nghĩ tới chuyện đi ra nước ngoài.

Thấy tình hình coi bộ không êm. Nên ngày 28/4 tao và 2 thằng bạn cùng gốc Sóc-Trăng chạy về miền Tây theo ngã Gò-Công vì QL 4 bị cắt ở Tân-An.
Đêm 28 tao ngủ ở Cần-Thơ. Đêm 29 ngủ tại Sóc-Trăng. Ngày hôm sau 30/4/75 tao vui mừng chào đón hoà bình trở lại trên quê hương.
Từ đây không còn chiến tranh, không còn chết chóc vì bom đạn. Vì gia đình tao ở vùng nông thôn bị ảnh hưởng trực tiếp của chiến tranh nên rất vui để đón hoà bình.
Nhớ mãi một tối, cùng một thằng bạn học chung trường làng, trở về từ phía bên kia, tụi tao đi ra xóm ngoài, tới nhà một ông thầy đờn tên là Tư Mù để đờn ca vọng cổ. Khi về thì trời đã khuya, lần đầu tiên trong đời tao đi trong đêm khuya ánh trăng sáng vằng vặc trên con đường làng trong tâm trạng không còn lo lắng chuyện súng đạn hăm doạ trực tiếp. Ôi tuyệt vời!
Nhưng rồi ngày vui qua mau, tao đã hết lớn, nhưng còn biết nhận xét...(xin coi tiếp hồi hai sẽ rõ)

(Sơn-Điền, CN17)


Minh-Bảy, Sơn-Điền, và các bạn KSCN17 thân mến,

Đã cám ơn Minh-Bảy rồi, bây giờ xin cám ơn Sơn-Điền đã trả lời mấy câu về ngày 30 tháng 4 năm ấy.

Vậy là chúng ta đã có được 3 ý kiến, không ý nào giống ý nào; đặc biệt, Minh-Bảy ở trong nước, dám nói lên những lời trung thực như thế, khiến tao rất khâm phục !

Hy vọng các bạn khác trả lời tiếp, để giúp tao làm luận án tiến sĩ tâm lý!

Trong khóa CN17 có mấy thằng nhanh chân chạy trước khi người anh em phương Bắc tràn vào Sài-Gòn là:

Nguyễn Gia-Đức
Nguyễn Mậu-Sơn
Nguyễn Minh-Hải
Nguyễn Phú-Hùng
Nguyễn Thái-Vinh

Không biết còn đứa nào nữa không ?
Đại khái, trong 5 thằng đó, trừ tao, thì 4 thằng kia đều do cha mẹ dắt đi, vì:

đã có kế hoạch theo Mỹ ?
hoặc, đã biết không thể ở lại với người anh em phương Bắc, dù là chỉ 1 ngày ?

Đúng như Minh-Bảy nói là mỗi người đều có số phần. Nếu hồi đó, Hồng-Vân khong níu tay tao khóc oà, thì tao nóng ruột, đã nhảy qua thuyền Tân-Việt rồi. Kết quả, thuyền đó chạy trước khi DVM đầu hàng, bi mấy anh giải phóng rót 1 quả đại bác rớt trên sàn tàu, giết chết vài chục mạng, trong số đó có nhà văn Chu-Tử, tác giả các cuốn tiểu thuyết lừng danh, như Yêu, Tiền, Sống...

Tao không có 1 khả năng tiên kiến nào như Minh-Bảy đã khen tặng, ngoại trừ cái chuyện dại gái, đi tìm Loan và cái mộng giang hồ như Đoàn-Dự trong Thiên Long Bát Bộ.

Không ngờ, sau đó, cả nước tức chịu không nổi, đều tìm cách bỏ đi, làm tao thấy rất hả hê!

Thời Trịnh-Nguyễn phân tranh, sau 100 năm, miền Bắc thắng miền Nam, nhưng không thấy nói có những vụ bậy bạ, như:

1- Học tập cải tạo mút mùa
2- Lý lịch Mỹ Ngụy
3- Hộ khẩu, bao cấp...

nên không có hàng triệu người vượt biên như sau này, trong số đó có Sơn-Điền, Ẩn-Đẹt, Quân-Lác, Lợi-Ròm...cho dù mỗi đứa bay ra đi với những dự tính khác nhau!

Mà không phải đợi đến ngày toàn thắng 30 tháng 4 năm 1975, trước đó 21 năm, lúc chỉ mới thắng được một nửa nước thôi, mà đã có gần 1 triệu người bỏ chạy vào Nam rồi !

Chuyện 30 tháng 4 ngày ấy, nói sao cho hết; nhưng thôi, nói chi chuyện cũ cho buồn ! Nếu tao không có số xuất ngoại sớm, thì sớm muộn gì tao cũng theo anh Phùng vượt biên năm 1979!

Chỉ còn 2 ngày nữa là tròn 30 năm chúng ta xa nhau, từ San Jose xa xôi, tao đang nghĩ thầm về những kỷ niệm dịu dàng với những thằng bạn KSCN17 hiếu thắng, nhưng rất hiền lành dễ thương...

(Thai-Vinh, CN17)
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Post by uncle_vinh »

unclevinh wrote:30 Tháng 4 Ngày ấy (tiếp theo)

"Lam, Son Dien" <sondien.lam@auspost.com.au> wrote:

Thái-Vinh,
Hôm nay là ngày thứ Sáu, ngày mai đã 30/4 rồi. Tới giờ này, chỉ có mầy, và thằng Minh-Bảy là có tham gia trả lời câu hỏi của mầy nhân dịp 30 năm nhìn lại.
Thôi thì tao cũng cố mà tham gia, chứ không phải đợi tới 40 năm nhìn lại coi bộ lâu quá. Không biết lúc đó ai còn ai mất!

...

Chỉ còn 2 ngày nữa là tròn 30 năm chúng ta xa nhau, từ San Jose xa xôi, tao đang nghĩ thầm về những kỷ niệm dịu dàng với những thằng bạn KSCN17 hiếu thắng, nhưng rất hiền lành dễ thương...

(Thai-Vinh, CN17)[/i]
Chờ anh Quãng khai bút không thấy, quay lại đã thấy TVinh và các bạn đã đấu lia lịa với nhau cho nên đành nhảy vô ké vậy!

Chiều hôm ấy không nhớ bầu trời ra sao, trong hay đục nhưng chắc là phải sầu, bởi vì người buồn thì trời có vui đâu bao giờ!

Lái chiếc Bridgestone đỏ từ cư xá Thanh Đa về chợ Bà Chiểu mà lòng dạ ngổn ngang, rối loạn như dòng người đang hối hả thoi đưa qua lại tại ngả ba Hàng Xanh đang tẩu tán thực phẩm cùng hàng hóa từ mấy cái kho tiếp liệu cuả Mỷ bỏ lại ở gần cầu Xa Lộ.

Thỉnh thoảng có súng nổ, không phải từ lính Cộng Hòa hay Cộng Sản mà từ các thanh thiếu niên trước đó chưa được sờ đến súng nay thích thú lượm lấy và chất nhau lên xe Jeep nhà binh chạy cùng đường, bắn cùng trời gây tử thương cho chính họ cũng như thêm một số người vô tội kém may mắn chưa được hưởng hòa bình vừa mới ló dạng. May rủi lúc nào cũng như "tái ông thất mã". Không chừng những người đó vậy mà lại may vì đã thoát trước cảnh ngang ngược đầy đọa kéo dài hàng chục năm sau! Con của chú Ba Mân đã là một trong những thanh niên đó.

Mặc dù Hòa Bình đã không đến trong ý muốn của dân miền Nam và lính Cộng Hòa, nhưng nó đã đến. Lính Cộng Sản tiếp thu miền Nam một cách vội vã không ngờ, và sau đó dân tập kết miền Bắc trở về thăm bà con sống trong cảnh "phồn vinh giả tạo" mà "vui sao nước mắt lại trào". Ông nào đặt bản nhạc nầy chắc nội công phải thâm hậu lắm cho nên bản nhạc vẩn được phổ biến dài dài mà đảng không phát hiện được ẩn ức của ông ta; chứ không như Lưu Trọng Lư đã thăng trầm vì "lá Thu xào xạc, con nai vàng ngơ ngác"

Đêm hôm ấy nằm nhà nghe radio rang rảng nhạc "cách mạng" (sau nầy tôi mới biết được đó là "nhạc đỏ") mà tóc gáy dựng lên và sống lưng lạnh ngắt như đang nằm trên băng thạch trong cổ mộ. Có một lần, ông anh tôi giảng tôi nghe về sự khác biệt giửa ngu và dốt. Nay tôi hiểu Đảng Cộng Sản VN dốt là cái chắc, nhưng chắc là không ngu; và không ngu chưa chắc đã là khôn! Từ lâu - hơn 30 năm về trước, đảng ta đã phân biệt được màu sắc của nhạc: đỏ, xanh, vàng. Nhạc của miền Nam - trừ nhạc TCSơn - tựu trung là nhạc vàng đã bị cấm phổ biến vì đó là nhạc đồi trụy của Mỷ Ngụy dùng để ru ngủ dân ta để dể bề cai trị.

Nhưng chỉ sau 2 lần kế hoạch 5 năm theo kinh tế chỉ huy đưa cả nước xuống hố, đảng ta đã để cho nhạc vàng được phổ biến trở lại - càng rộng rải càng tốt - chắc ru ngủ dể hơn là chôn sống như từng làm hồi Tết Mậu Thân ở Huế! Thật là tội nghiệp cho tài sản tinh thần của dân ta. Đang tội bổng thành vô tội, cũng từ cùng một miệng lưỡi điêu ngoa!

An ninh và trật tự vẫn vậy hoặc tốt hơn. Quân dân miền Nam chờ đợi đời sống hòa bình mà dân tộc vẩn hằng ước mơ. Có người không biết cách mạng là gì, đã cám ơn: Nhờ "cách mạng" mà bọn Việt Cộng ác ôn không còn khủng bố pháo kích, đặt bom, bắn phá bừa bãi. Trường học chợ búa không còn bị lảnh hỏa tiển B40 của Nga Tàu. Đường về quê không còn bị ổ gà mìn bẩy. Không còn tiếng súng tiếng bom! (Do đó tôi rất ngạc nhiên không hiểu nhiều người trẻ ở VN được ai dạy mà khẳng định là hồi đó tập trung cải tạo là cần thiết vì sau 30 tháng Tư thỉnh thoảng súng vẩn còn nổ!)

Hôm đó tôi không nghĩ được gì hết, trí óc bị đóng băng. Hôm nay - 30 năm sau - khôn cũng chết, dại cũng chết. Chỉ có biết thì sống! "Đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào!" Nay Liên Sô đã thành ma từ lâu, bạn chí thiết từ phương Bắc thì lúc nào cũng một lòng nuốt sống đàn em. Chắc đã đến lúc đảng ta phải lo thay đổi là vừa?

Vạn vật luôn luôn thay đổi; chỉ có đảng cộng sản VN là ngàn đời không đổi ? Oan nghiệt, oan nghiệt!
dacung
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Post by unclevinh »

30 Tháng 4 Ngày ấy (tiếp theo)

THE HQ SYSTEM ENGINEERING SERVICES
Thái-Vinh,
Hồi còn đi học, thì em học cũng không được giỏi lắm; chỉ có số may mắn lạc loài qua Mỹ. Sống ở xứ này 30 năm mà em cũng chẳng khôn lên tí nào.
Thì ra những thằng dzọt sớm quá là những thằng biết ít.

Anh ghẻ của em thì cho đến lúc này vẫn còn nằm chiêm bao thấy ở tù, khi có ai hỏi đến câu NGÀY ẤY BẠN LÀM GÌ?

Thực sự thì anh đã quên mẹ nó là làm cái gì, chỉ biết vái trời cho mấy thằng bạn thân...đi không được để mình còn gặp nó. May quá, một chút sau thì em LIP lò dò ra kiếm, rồi đi qua 1 vòng, thì thằng Ẩn, Cường, Loro, Hùng Bự vẫn còn. Vậy là dzui rồi. Khờ khờ như Thái-Vinh thì ai nghĩ là nó dzọt sớm bao giờ !

Vinh à, đây là câu trả lời của tao đến câu hỏi của mầy, chứ hồi đó thì tao trả lời khác. Tụi tao bị thằng Điền, thằng Đoàn, với thằng bé Thanh cứ một thằng là hỏi một lần. Tao sợ khai khác, cho nên cuối cùng tao phải viết một bài luận văn vo lại nuốt vô bụng để nhớ khai cho trúng.
Sorry nha Điền ! Hồi đó tao học thuộc lòng để trả bài cho tụi bay, chứ thật sự tao cũng không biết tao nói cái quái gì !

1- Ngày ấy thì em...chả dám đi đâu hết, nên bèn ở nhà nghe ngóng. Trước đó thì em cũng chạy vào chạy ra ở phi trường để kiếm chác, nhưng còn nhát quá, nên chỉ đi vòng ngoài.

2- Ngày ấy thì em...nghĩ là VÔ SẢN mà đến, thì cách tốt nhất là em cũng thành VÔ SẢN để sống theo thôi. Sau nầy có bà Dì đi tập kết về dạy dỗ một bài thì lúc nầy em mới biết là em vẫn phải CÓ SẢN.

3- Ngày ấy thì em...chả muốn gì, ngoài gặp lại mấy thằng bạn ngu đi không được. Em đã toại nguyện, vì gặp lại tụi nó hết.

4- Và cuối cùng thì vì mấy em buồn quá, nên anh LIP dẫn đi đâu thì chúng em cũng theo. Khỏi cần nói tụi bay cũng biêt thằng LIP cho tao đi đâu rồi !

Còn đây là lời khai của tao hồi đó tới thằng Đoàn, Điền, và Thanh:

Thưa các anh giai cấp ĐOÀN,
Em sinh ra trong gia đình nông dân. Ông cố Nội em là nông dân, ông Nội em cũng là nông dân, rồi đến đời Ba em vì bị địa chủ bóc lột nên phải di tản lên Sài-Gòn làm nghề thợ may. Từ nhỏ, tuy sống ở chốn phồn hoa đô hội, nhưng em đã nhận thức được rằng Sài-Gòn đang phồn vinh mà phồn vinh giả tạo. Lòng em rất vui mừng khi được tin Giải Phóng Quân đang tiến vào Sài-Gòn. Em cứ tự hỏi: Tại sao lại có bọn liếm gót Đế Quốc Mỹ như thằng Thái-Vinh lại lìa bỏ quê hương khi quê hương mình không còn chiến tranh? Em đã được mấy anh dạy đất nước mình là rừng vàng bạc biển. Sau khi thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng lại mười lần hơn. Đất nước ta là một. Dân tộc ta là một. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý đó không bao giờ thay đổi. Tuy em biết là cách mạng cũng sẽ khoan hồng, cải tạo nếu thằng Vinh mà nó bị bắt hay nó trở về. Em nguyện sẽ sống một đời sống chiến đấu lao động học tập noi gương Bác Hồ vĩ đại.

Còn nãy giờ mấy thằng nào mà đập tao, thì bây giờ tao đập lại. Thằng nào cũng có đi lên nhà Bà Giao với tao hết. Đừng có giả bộ đạo đức...

Vinh à, tao học lóm được của Vi Tiểu Bảo cái vụ...khai tùm lum, nên tao thường thường xin được nói chót. Ít có thằng nào dám giũa tao lắm, vì sau đó tao sẽ khai dính nó vô là nó bị băm luôn.

Sau khi học chính trị thì tao ra trường với 2 bằng cấp. Tụi nó chỉ ra có 1. Tao có luôn giấy tốt nghịêp của Trưởng Đoàn Lý Tự Trọng khóa 1 ở thành phố HCM, nhưng xem không được tốt nghiệp vì...quá bận bịu nên không kịp gia nhập HỘI (bốn thằng gia nhập hội chót là Loro, tao, Ẩn, và Curo)

Chuyện còn dài lắm em Vinh ơi, dài hơn TIẾU NGẠO GIANG HỒ nữa. Khi nào anh có dịp qua San Jose sẽ dạy cho em một bài học tiếp.

Anh ghẻ của em,
Nguyễn Hùng-Quân, tự là Quân Lác, CN17


Thu Nguyen <t.nguyen@unimelb.edu.au>
Eh Quân Lác !

Mầy nói mầy phải trả bài cho thằng Đoàn thì đúng rồi; chớ thằng Điền, là tao nghĩ mầy nói trật lất rồi đó ! Mầy nhớ lộn một thằng thuộc loại "thiếu thước tấc". Cho nói lại đi ! Thằng nầy không những lùn mà còn lé nữa kia !

Phần trả lời của tao:

1- Ngày ấy tao ở nhà đi ra đi vô. Sau khi súng đạn êm rồi, thì ra đứng lan can coi thiên hạ chạy tới chạy lui, và xe tăng bộ đội đi từ hướng Bảy Hiền xuống (lúc đó tao đang ở Ngã Ba Ông Tạ). Chiều ra tiệm hớt tóc cắt mái tóc dài xỏa ngang vai của mình; rồi hôm sau lội xuống nhà thằng Đăng-Hòa ở Huỳnh Thúc-Kháng. Hai thằng hẹn nhau vô trường trình diện.

2- Nghỉ gì? Nhiều cảm giác lẫn lộn, mừng vì hết chiến tranh và gia đình đoàn tụ đầy đủ sau một cuộc trường chinh gian khổ từ miền Trung vô, lo lắng hoang mang không biết chuyện gì sẽ xảy ra, có rùng rợn như những điều mô tả trong sách vở đã đọc không? Biết rằng cuộc đời mình cũng như của tất cả bao triệu người khác từ nay sẽ đổi thay hoàn toàn.

3- Muốn gì? Cũng như thằng Điền, lúc đó hoàn toàn không có ý định đi đâu hết, dù có bạn bè của ông anh đưa xe đến đón. Lúc đó chỉ mong được tiếp tục học cho xong mà không biết có được không?

4- Làm gì? Không bao lâu sau đó thì tao theo thằng Đăng-Hòa về nhà nó phụ buôn bán ở chợ Hàm-Nghi để sống qua ngày, cho tới lúc trường kêu vô cho đi học Chính Trị và Lao Động....

Duy-Thu, CN17


Thái-Vinh <lanvinh@sbcglobal.net>
Hùng-Quân, Duy-Thư, và các bạn KSCN17,

Tao sắp tắt máy đi ngủ, nhưng chợt thấy email của Hùng-Quân và Duy-Thư, tao mừng quá. Càng đọc càng thấy đẹp lòng. Nhất là lời khai học thuộc lòng của thằng Hùng-Quân trình lên giai cấp ĐOÀN.

Phải có những tiếng nói mạnh mẽ như thằng em nầy, thì nghe mới sướng tai. Quả thật Hùng-Quân chưa bị cải tạo tư tưởng, nên tiếng nói vẫn còn rất cứng cựa !

Duy-Thư cũng rất đáng khen ngợi là thằng đàng hoàng và thành thật. Mẫu người như mầy, ở đâu cũng thành công. Mầy bênh thằng Điền cũng có lý , vì tụi bay ở cùng xứ Úc; vậy thì tao cũng phải bênh thằng Đoàn, vì nó và tao thân nhau lắm, lại ở gần nhau, muốn gặp lúc nào cũng được. Thằng Đoàn không có gì ghê gớm như thằng Hùng-Quân mô tả ! Nó hiền khô. Hồi đó, nó không làm trưởng tràng tụi bay, thì cũng có thằng khác bị bắt buộc phải đứng ra làm; sợ thằng đó còn ác ôn hơn !

Năm ngoái, Tự-Đoàn và Kim-Quy đã gặp nhau ở nhà tao. Thấy hai đứa mừng gặp nhau xóa tan bất đồng từ 29 năm trước, tao vô cùng cảm động. Sau đó, Điền Đô và Lợi-Ròm đã noi gương làm theo như vậy, rất đáng hoan nghênh !

Bốn câu hỏi tao bày ra đó, chỉ xoay quanh cái ngày 30 tháng 4 năm ấy, nhưng Hùng-Quân lại nới rộng ra hàng mấy năm sau, thành ra tao thấy khá gay cấn ! Nhưng đợi đến sau 30 năm mới nói ra, thì cũng thấy hả dạ nguôi ngoai phần nào? Tao cho tụi bay là những thằng hiếu thắng, nhưng dễ thương. Tao rất hảnh diện được làm bạn học của tụi bay dưới mái trường Kỷ Sư Công Nghệ.

Thôi, tao đi ngủ đây. Cám ơn Hùng-Quân và Duy-Thư.

Thái-Vinh, CN17
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Post by unclevinh »

30 Tháng 4 Ngày ấy (tiep theo)

Date: Thu, 28 Apr 2005 20:51:23 -0700 (PDT)
From: "nguyen nghia" <dalatnghia@yahoo.com>
Subject: RE: 30 thang 4 ngay ay !
To: unclevinh@yahoo.com

Anh em KSCN17,

Ngày đó tao cũng như Bảy và những người khác lo tìm chỗ trốn chết mẹ, vì ra đường thấy người ta chạy ngược chạy xuôi, tao chạy ra Dakao đến nhà thằng Hiệp vì hai đứa cùng cảnh ngộ nên dễ thông cảm và đi cho có đôi có bạn. Nhưng ra đến bến Bạch-Đằng thì thấy cảnh tượng hỗn loạn và hơi nhụt chí vì còn nghĩ đến gia đình nên hai thằng lại bỏ quay về.
Thời khắc 11:30 cũng đến, tao quay về Yên Đỗ và làm một chuyến hôi đồ Mỹ tại các cao ốc cho Mỹ thuê quanh khu Yên Đỗ. Sau đó ít ngày quay về Đà-Lạt thăm gia đình cho đến ngày tập trung lại ở trường và cùng đi lao động, học tập chính trị như anh em.

Tao còn nhớ trước đó lúc còn gặp ở trường, thằng Vinh có nói, nếu VC tràn về, cứ tìm đường chạy ra bến Bạch-Đằng tìm đường thót thân; nhưng mỗi thằng cũng có số, và thằng nào cương quyết hơn, thằng đó sẽ đạt được mục đích.

Nhắc lại chuyện cũ cách đây 30 năm để hồi tưởng lại những ký ức mà anh
em chúng ta thời còn chung trường. Bây giờ mỗi đứa một nơi, công việc bộn bề, nhưng còn nhớ tới nhau là tuyệt vời rồi.

Thân chào,
Nghĩa Đà-Lạt, CN17



Hữu-Nghĩa,

Trước đó tao đã chi dẫn cho mầy con đường thoát ly ra bến Bạch-Đằng; nhưng sợ mầy vẫn còn ấm ớ tin theo mấy ảnh, nên sáng hôm ấy, tao đã nghĩ phải đi tìm và dẫn mầy đi, vì lúc nào tao cũng thương và coi mầy như em rể. Tiếc thay, lúc đó mầy lại đi tìm thằng Hữu-Hiệp. Hai đứa bay là những thằng nhát gan. Tụi bay cần một người hướng dẫn cứng rắn như tao mới được !

Cũng may, sau đó thì hai đứa bay cũng tìm được chỗ nương tựa và trưởng thành từ từ trong quần chúng.

Năm 1998 Mộng-Lan tiểu muội theo tao đến tận địa chỉ 132/23B đường liệt sĩ Đoàn Văn Bơ ghi trong lá thơ mầy gửi thăm 2 đứa tao năm 1985. Nhưng nghe chủ nhà nói hình như mầy dẫn vợ con vượt biên đã chết ! Tao thấy trời đất choáng váng và không còn thiết tha đi tìm đứa nào nữa, cho đến một ngày kia, tình cờ tao tìm lại được tụi bay trên mạng KSCN17, quá hay !

Hữu-Nghia, cám ơn mầy là thằng bạn KSCN17 thân nhất hồi ấy của tao.

Thai-Vinh, CN17
Post Reply