Chuyện nước Mỹ

Post Reply
User avatar
maixuanthanh
Moderator1
Posts: 55
Joined: 16 Jul 05, Sat, 7:41 pm
Location: CN10, Perth, Australia

Chuyện nước Mỹ

Post by maixuanthanh »

Xin gởi lên đây một bài báo mới của GS LÊ MẠNH HÙNG :

Hoa Kỳ: một xã hội đang bị mờ mắt vì những cuồng điên?

Lê Mạnh Hùng

Gần đây, trong bài bình luận thường xuyên của ông trên nhật báo New York Times, Thomas Friedman nói đến một vấn đề đang là một đề tài nóng hổi ám ảnh nhiều người Mỹ. Ông Friedman viết: “Tôi không thấy có vấn đề gì trong những lời chỉ trích tổng thống Obama từ phía hữu cũng như phía tả. Nhưng hiện có một cái gì rất nguy hiểm đang xảy ra. Những chỉ trích từ phía cực hữu đã chuyển thành một sự bác bỏ quyền chính đáng cai trị của ông Obama và tạo ra một bầu không khí tương tự như đã xảy ra tại Israel trong những ngày trước khi xảy ra vụ ám sát thủ tướng Rabin”.

Vừa qua, trong một tuần ở tại nước Mỹ, tôi cũng đã cảm thấy được cuồng bạo giận dữ đã trở thành cảm tính chi phối trong chính trị Hoa Kỳ. Cảm tính này không phải chỉ giới hạn trong những người cực hữu. Những kẻ cực đoan ở cả hai bên của quang phổ chính trị đều không chấp nhận bên kia có quyền có ý kiến. Quả thật có một sự cách biệt như trời với đất giữa việc chỉ trích đối thủ của mình là sai lầm với việc lên án đối thủ của mình là gian dối, lừa đảo, là phản bội. Người ta không tranh luận với một đối thủ như vậy hay tìm cách đạt được một sự dung nhượng nào đó. Người ta tìm cách bịt miệng kẻ kia lại, giết chết y hoặc là truy tố trước pháp luật.

Nhũng nhóm cực hữu gọi là “birthers” hoài nghi là ông Obama không sinh ra ở Mỹ và vì vậy không thể làm tổng thống Hoa Kỳ một cách hợp pháp. Những kẻ tương tự như họ nhưng ở phía cực tả thì cho rằng ông George W. Bush đã “ăn cắp” cuộc bầu cử tổng thống năm 2000 và cho phép cuộc tấn công khủng bố 9/11 xảy ra để biện minh cho tham vọng xâm lược Iraq của ông và muốn biến nước Mỹ thành một nuớc “công an” trị. Những người bảo thủ thì tố cáo kế hoạch chăm sóc sức khoẻ của ông Obama là một âm mưu biến nước Mỹ thành một nước xã hội chủ nghĩa. Những người khai phóng, cầm đầu bởi chính cựu tổng thống Jimmy Carter, thì lại khuyến dụ rằng những chống đối của cánh hữu với ông Obama chỉ là một hình thức kỳ thị chủng tộc trá hình.

Trong khi đó, người ta không hề bàn thảo đến nội dung của các chính sách mà bên kia đưa ra. Quan điểm của đối thủ không đáng được người ta nhắc đến. Nói một cách khác mỗi bên đều cho rằng bên kia không có một quyền chính đáng được tham dự.

Cố nhiên cần phải nói rằng đây chỉ là một thái độ của một số người cực đoan ở hai phía và họ không phải là đại biểu cho nước Mỹ nói chung. Quả thật, hầu hết người Mỹ đều cảm thấy khó chịu trước những trò tố cáo điên khùng mà hai bên đưa ra; và đây cũng là một yếu tố giải thích sự thất vọng và xa rời ngày một nhiều của quần chúng Mỹ đối với chính trị. Các cuộc thăm dò ý kiến cho thấy quần chúng đánh giá Quốc Hội thấp hơn bao giờ hết. Các cuộc khảo sát cũng cho thấy ông Obama được ủng hộ nhiều hơn là những chính sách ông đưa ra, một điều cho thấy rằng người ta vẫn còn muốn có một sự đồng thuận trong chính trị - điều mà ông Obama vẫn nói là ông muốn làm - tuy rằng những chính sách ông đưa ra đôi khi khiến người ta tự hỏi rằng liệu ông có thật sự muốn như vậy hay không. Điều đó cũng cho thấy rằng tinh thần kỳ thị chủng tộc không phải là một yếu tố quan trọng: nếu không thì ông Obama chắc chắn sẽ được ủng hộ ít hơn là những chính sách mà ông đưa ra.

So với những nước thuộc văn hóa gọi là Anglo Saxon thì chính trị Mỹ luôn luôn có tính cách cực đoan và tàn bạo hơn. Cái gọi là “cuộc chiến văn hóa” (culture war) giữa tả và hữu không phải là một cái gì mới trong chính trị Hoa Kỳ. Nhưng cường độ của cuộc chiến lần này có vẻ đặc biệt cao hơn. Một chính phủ đồng thuận mà ông Obama hứa hẹn - và đại đa số dân Mỹ bỏ phiếu cho - càng ngày càng có vẻ trở thành một ảo ảnh. Câu hỏi đặt ra ở đây là liệu việc này có cần thiết hay không?
Về câu hỏi này, cả hai phe tả và hữu đều đồng ý. Đồng thuận là một cái gì không thể chấp nhận được. Chính trị là đè bẹp đối thủ chứ không phải tìm cho ra một giải pháp mà tất cả các bên đều chấp nhận được. Nhưng đa số những cử tri ở giữa vẫn còn tin ở sự đồng thuận cho rằng làm vậy sẽ tạo ra được những chính sách tốt hơn vì hai lý do.

Thứ nhất, chính sách tốt đòi hỏi phải có dung nhượng. Đối với những người cực đoan, cả tả lẫn hữu, đây là một điều không thể chấp nhận được. Đối với cánh tả chẳng hạn, không bao giờ có thể có một lý do để hạ thuế cho những nhà giàu. Để khuyến khích cho họ chăng? Không vì đánh thuế nhà giàu càng ít, họ càng giàu thêm và càng có lý do để lười biếng huởng thụ không làm gì. Trong khi đó đối với cánh hữu, không bao giờ có thể có một lý do tăng thuế đối với nhà giàu. Để cắt giảm thiếu hụt ngân sách chăng? Không, vì nếu tăng thuế họ sẽ không có lý do để cố gắng kiếm thêm và thuế thu được sẽ giảm xuống chứ không tăng. Thành ra những dung nhượng cần thiết trong vấn đề này chỉ có thể được thảo luận nếu người ta rời khỏi hai cực và đi vào trung tâm.

Thứ hai, chính sách tốt đòi hỏi một sự ổn định. Mặc dầu hiện nay đảng Dân Chủ đang kiểm soát cả Quốc Hội lẫn toà Bạch Ốc, nhưng không phải họ sẽ tiếp tục giữ được như vậy. Những chính sách mà làm cho bên kia giận dữ chống đối có thể bị lật ngược lại. Một thí dụ gần nhất là những biện pháp cắt giảm thuế của ông Bush. Và nếu chính sách đối với một vấn đề nào đó cứ thay đổi 180 độ hoài thì có hại nhiều cho xã hội. Một chính sách có được sự đồng thuận sẽ ít bị thay đổi hơn khi chiều hướng chính trị thay đổi.

Từ trước tới nay, một sự đồng thuận tương đối vẫn là một đặc điểm của chính trị Mỹ. Và đây chính là một ưu điểm của Hoa Kỳ đối với các nước khác trên thế giới. Nếu chính trị Mỹ bắt đầu trở thành phân cực thì đây sẽ là một điều đáng buồn cho nước Mỹ và thế giới. Nước Mỹ, theo giòng lịch sử, vẫn luôn luôn chấp nhận và thu được nhiều ích lợi qua việc chấp nhận một mức độ đa văn hóa nào đó với tinh thần bao dung, hỗ tương tôn trọng các khác biệt cộng với với một tinh thần ái quốc nồng nàn làm chất keo dán tất cả những thành phần khác biệt của xã hội vào làm một xã hội thống nhất theo đúng tôn chỉ “E Pluribus Unum” (The many becomes one: Từ nhiều người trở thành một) trong huy hiệu của nước Mỹ. Nhưng nay, có vẻ như ước muốn của các nhà chính trị và những ủng hộ viên của họ không còn muốn kết hợp mà lại muốn phân rẽ. Ông Obama khi tranh cử đã hứa hẹn là sẽ sửa đổi lại điều này, nhưng hy vọng một chuyện như vậy hiện đang càng ngày càng mờ dần. Và điều này đã được các phương tiện truyền thông cả mới lẫn cũ thúc đẩy. Họ hoặc đứng về bên này hay bên kia, nếu không thì đứng làm ông bầu kích thích hai bên. Trong khi đó mạng Internet đóng vai trò của một máy khuếch đại đẩy cho hai cực càng ngày càng xa nhau.

Trong những năm tới, Hoa Kỳ sẽ phải đối phó với nhiều thách thức khổng lồ. Và trong tình trạng xã hội Mỹ hiện nay thì có nguy cơ rằng những thách thức đó khó mà có thể vượt qua được. Abraham Linconln chẳng đã viết: “Một căn nhà chia rẽ tự chống lẫn nhau không thể đứng vững được” (A house divided against itself cannot stand)!

Lê Mạnh Hùng
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Chuyện nước Mỹ

Post by uncle_vinh »

Tt Obama Và Nạn Kỳ Thị Màu Da
Việt Báo Thứ Ba, 5/4/2010, 12:00:00 AM
Vũ Linh

...hai trăm quốc gia trên thế giới đều có luật ngăn cấm nhập cảnh lậu...

Suốt hai năm vận động tranh cử tổng thống, ứng viên Barack Obama của đảng Dân Chủ đã tạo nên tranh luận thật xôn xao về vấn đề kỳ thị da màu tại Hoa Kỳ. Thiên hạ nhìn việc tranh cử của ông, suy nghĩ lại, và thật sự không hiểu chuyện gì đang xẩy ra, và chuyện gì sẽ xẩy ra.

Tạm bỏ qua một bên vấn đề quan điểm, lập trường, lý tưởng, và không bàn đến chuyện ứng viên Obama là cấp tiến cực đoan, hay ôn hòa trung dung, mà hãy chỉ xét lại vấn đề màu da của ông. “Hiện tượng Obama” đã hoàn toàn thay đổi tất cả những suy tư, khái niệm mà mọi người đang có về vấn đề kỳ thị màu da tại Mỹ.

Nước Mỹ từ trước đến nay vẫn mang tiếng là một nước cực kỳ lạc hậu, còn chìm ngập trong nạn kỳ thị da màu, trong khi gần hết cả thế giới đã hầu như quên chuyện khác biệt màu da từ lâu rồi. Đó là thói quen suy luận thông tục của nhiều người, nhất là từ Âu Châu, dù rằng ít ai kiểm tra xem tỷ lệ các sắc dân da màu trong thành phần nội các hay quốc hội của mấy nước Âu Châu khi so với Hoa Kỳ thì cao hơn hay thấp hơn. Sự thật thì thấp hơn rất nhiều.

Bây giờ, bất ngờ một người “da đen”, cho dù chỉ là 50% thôi, xuất hiện, chẳng những gây xôn xao dư luận mà đặc biệt hơn cả, ông này lại nổi lên như cồn. Từ vô danh chẳng ai biết đến, ông ta trở thành ngôi sao sáng giá trong chính trường Mỹ, rồi lại là người đánh tan guồng máy chính trị của gia đình Clinton trong đảng Dân Chủ, và hạ luôn guồng máy Cộng Hòa để chễm trệ bước vào Tòa Bạch Ốc.

Truyền thông Mỹ tung hô như đây là biến cố lịch sử, đã đưa nước Mỹ vào một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên hậu kỳ thị (post racial) trong đó nước Mỹ đã dứt khoát cho vấn đề kỳ thị màu da vào thùng rác của lịch sử, không khác nào hầu hết nhân loại đã cho chủ nghĩa cộng sản vào thùng rác đó cách đây hai thập niên.

Dù vậy, kẻ viết này đã dè dặt nhận định sự thật chưa rõ rệt hay giản dị như vậy, và có lẽ truyền thông đã hồ hởi quá sớm. Dưới đây là trích dẫn một đoạn trong bài “Mỹ Và Vấn Đề Kỳ Thị” đã được viết trung tuần tháng Ba, năm 2008:

“… Trên thực tế, vấn đề kỳ thị màu da của Mỹ vẫn còn đó. Chỉ khác là phần lớn mấy anh da trắng, đặc biệt là trong giới trí thức và truyền thông, đều cảm thấy ‘tội lỗi’ và bị rơi vào tình trạng ‘chối bỏ tập thể’ (mass denial)…” Thật thế, chuyện kỳ thị vẫn còn.

Sau thời gian đầu hồ hởi quá đáng và chôn vùi chuyện kỳ thị quá sớm, giới truyền thông cấp tiến đã bới vấn đề kỳ thị ra lại, dùng nó để biện minh cho những chống đối của một số dân Mỹ đối với một số chính sách của TT Obama, đặc biệt là để biện minh sự chống đối mạnh bạo trong vấn đề cải tổ y tế.

Nhà báo Frank Rich, cấp tiến cực đoan (nói cho dễ hiểu là cực tả) của New York Times, nhận định trong một bài viết hồi tháng Ba vừa qua, là sau khi phân tích kỹ lưỡng dưới đủ khía cạnh, kết luận duy nhất mà ông có thể có được là những người chống TT Obama và chống cải tổ y tế chỉ có thể là người kỳ thị dân da màu.

Lập luận của ông Frank Rich này không có gì mới lạ. Ta đã thấy từ ngay lúc TT Obama còn là ứng viên đang tranh cử. Cũng trong bài viết năm 2008 vừa nêu, kẻ này đã viết:

“… Hiển nhiên yếu tố màu da là yếu tố hết sức quan trọng trong đời sống chính trị Mỹ hiện nay. Nhưng chỉ vì cái mặc cảm kỳ thị mà không ai dám công khai đụng đến nó hết. Obama đang mặc một thứ áo giáp chắc hơn thép…. Sự thành công của ông Obama cho đến ngày hôm nay, một phần cũng nhờ cái áo giáp ‘thép đen’ đó… Trong tương lai, nếu Obama đắc cử làm ứng viên Dân Chủ, chắc chắc bên Cộng Hòa và McCain sẽ phải uốn lưỡi bẩy lần mỗi khi muốn lên tiếng đả kích ông Obama…”

Quả nhiên như vậy. Mấy ông bà bảo thủ hay Cộng Hòa da trắng chống đối TT Obama đang bị phe cấp tiến chụp cho cái mũ kỳ thị to tướng lên đầu.

Chẳng những TT Obama vẫn đang mặc áo giáp đó, mà ngay cả các chính khách da đen cũng dựa hơi cái áo giáp đó. Cách đây hơn một tuần đã xẩy ra câu chuyện trong nghị trường tiểu bang Nữu Ước tại Syracuse, một dân biểu da trắng lên tiếng chỉ trích một dự luật, liền bị ngay dân biểu da đen tên Parker la lớn “tất cả mấy ông Cộng Hòa đều là dân da trắng kỳ thị hết”!

Giới cấp tiến đã vẽ lên một bức tranh, trong đó TT Obama là một người có quyết tâm bênh vực người nghèo, trong đó hầu hết là dân da màu, đen có, nâu có và vàng như dân tỵ nạn chúng ta cũng có, chống lại khối cường hào ác bá da trắng, được hậu thuẫn của khối bảo thủ Cộng Hòa. Do đó, chống Obama chỉ có nghĩa là kỳ thị chống dân da màu, bênh dân da trắng. Không có lý do nào khác.

Ngay cả trong cộng đồng tỵ nạn chúng ta cũng đã có người lây căn bệnh nhìn vấn đề hoàn toàn dưới khiá cạnh màu da. Một độc giả đã gửi email cho kẻ viết này. Sau khi đả kích kẻ viết, ông ta chỉ trích là đã không ủng hộ Obama mà lại có vẻ ủng hộ “đám Cộng Hòa da trắng”, khi mà “tụi này cũng chỉ coi người Việt chúng ta như cùng đám với dân da đen, dân Mễ…”

Vấn đề quan trọng không được chú ý tới là hậu quả thực tế của những chính sách của TT Obama. Lấy ví dụ cụ thể là cuộc cải tổ y tế.

Đã có nhiều người chống cải tổ y tế của TT Obama, cho rằng đó chỉ là cách lấy thuế của dân da trắng để cung cấp bảo hiểm y tế cho dân da màu (đen, nâu, vàng). Lập luận này thật ra không đúng sự thật.
Luật cải tổ y tế của TT Obama nhắm vào hai mục đích chính:

- Cung cấp bảo hiểm cho hơn ba chục triệu người không có bảo hiểm. Phần lớn số người này là thanh niên ỷ y vào sức khỏe của mình, không thấy có nhu cầu mua bảo hiểm. Trong đó có thanh niên da trắng, da vàng, da đen, da nâu, không thiếu sắc dân nào. Một phần khác là những người làm nghề độc lập, không có bảo hiểm tập thể của hãng, nên phải trả bảo phí rất cao, và họ không mua nổi bảo hiểm. Thành phần này đa số là tiểu thương da trắng, nhưng cũng có đủ loại sắc dân, chẳng phải chỉ có dân da màu. Phần còn lại là những người làm công cho các hãng nhỏ không có bảo hiểm tập thể. Phần này thì có thể có nhiều thành phần da màu hơn là da trắng. Dù sao, nói chung thành phần da màu có lẽ không phải là đa số lớn trong số những người không có bảo hiểm hiện nay.

- Mục đích thứ hai của cải tổ y tế là không cho phép các hãng bảo hiểm từ khước những trường hợp bệnh đã có từ trước. Phần lớn “nạn nhân” này là những người tương đối lớn tuổi bị những bệnh như tiểu đường nặng, cao máu, máu có mỡ, ung thư… Mà đa số thành phần này là những ông bà da trắng, chứ không phải là dân da màu.

Nhìn vào hai vấn đề trên, khó có thể nói luật cải tổ y tế chỉ có lợi cho dân da màu. Nói cách khác, chỉ trích TT Obama là đưa cải tổ y tế ra để giúp dân da màu là oan cho ông. Ngược lại, nói chống cải tổ là kỳ thị màu da cũng hoàn toàn sai.

Thật ra, phần lớn những người chống cải tổ y tế chỉ vì hậu quả đáng lo ngại của cải tổ như tăng chi phí y tế, tăng bảo phí, tăng thuế, không đủ bác sĩ và nhà thương, chờ đợi dài người mới lấy được hẹn. Chẳng lẽ những lý lẽ vừa nêu không phải là những lý do chính đáng để không đồng ý với cải tổ y tế? Hay là có người nghĩ rằng những hậu quả tai hại này chỉ có tác dụng trên những dân da trắng, trong khi chúng ta, dân da màu hay dân tỵ nạn, đều không bị ảnh hưởng?

Chẳng lẽ bảo phí và chi phí bác sĩ thuốc men tăng đồng loạt cho dân da trắng, nhưng dân ty nạn chúng ta sẽ được đặc miễn? Hay là chỉ có dân da trắng mới phải xếp hàng lấy hẹn nhà thương và bác sĩ, còn dân da màu thì miễn, cứ việc tự tiện đi thẳng vào? Hay là TT Obama sẽ tăng thuế dân da trắng trong khi dân da đen, da nâu, da vàng thì được không bị gì?

Những câu hỏi vô lý này chỉ phản ánh cái vô lý của lập luận kỳ thị khi chống cải tổ y tế.

Ông Frank Rich lý luận dài dòng, tránh không nói thẳng thừng nhưng ai cũng hiểu lý luận của ông: cải tổ y tế là quyết định của một tổng thống da đen có lợi cho dân da đen, do đó chống cải tổ là kỳ thị chống dân da đen. Ông Rich quên mất bảo hiểm y tế toàn dân đã không thực hiện được từ hơn nửa thế kỷ nay, trước khi Obama ra đời, chứ không phải chờ đến lúc một người da đen lên làm tổng thống rồi mới gặp khó khăn. Chẳng qua chỉ là ngụy biện vô lối. Hay cố tình chụp mũ để bào chữa cho Obama.

Ông Rich cũng tố giác Phong Trào Tea Party đang nổi lên chống đối TT Obama và cải tổ y tế rất mạnh, cũng chỉ là một tổ chức được sinh ra và lớn lên trong không khí kỳ thị da màu. Thành viên phong trào này, theo ông Rich, đều là dân da trắng kỳ thị cực đoan. Sự thật mục đích và chủ trương của phong trào này đã tiềm ẩn trong giá trị nhân bản và quan niệm sống của dân Mỹ từ ngày khai quốc: đó là tinh thần tự trị, không thích sự can thiệp quá nhiều của một Nhà Nước “vú em”, cũng như không chấp nhận đóng thuế đến nghẹt thở để Nhà Nước phân phối lợi tức cho đồng đều theo quan điểm xã hội. Trong những chủ trương và mục đích này không có gì là kỳ thị chống da đen hay ủng hộ da trắng gì hết.

Ông Rich dẫn chứng chuyện thiếu bóng dân da màu trong phong trào này. Đưa đến chuyện một người lãnh đạo khối bảo thủ giải thích là phong trào chống lại sự can thiệp quá nhiều của Nhà Nước trong khi đa số dân thiểu số là những người ủng hộ và cần sự can thiệp và giúp đỡ của Nhà Nước. Đó là lý do tại sao dân thiểu số không tích cực tham gia phong trào. Không tham gia vì vấn đề quyền lợi cá nhân, và điều này hoàn toàn chẳng liên hệ xa gần gì đến vấn đề kỳ thị màu da hết.

Câu chuyện kỳ thị mới đây lại lan qua chuyện tiểu bang Arizona ra luật mới chống di dân lậu. Đây là một bộ luật khá gắt do Thống Đốc Cộng Hòa của tiểu bang ký nhằm kềm chế nạn xâm nhập lậu từ Mễ qua. Phe cấp tiến mau mắn tố đây là một bộ luật kỳ thị. Nhưng điều khó hiểu là vì sao luật bảo vệ biên cương lại là “kỳ thị” khi tất cả hơn hai trăm quốc gia trên thế giới đều có luật ngăn cấm việc nhập cảnh lậu? Vì cho phép cảnh sát có quyền hỏi giấy bất cứ ai họ tình nghi là di dân lậu, mà đa số là những người da màu nâu từ miền Nam lên? Tình hình các nước phía Nam Liên hiệp Âu Châu thì sao? Và nếu chịu khó tìm hiểu thì xứ Mexico ở miền Nam lãnh thổ Hoa Kỳ có luật lệ về di dân còn hà khắc gấp trăm lần Hoa Kỳ đối với di dân đến từ... miền Nam, từ các nước nghèo hơn có di dân muốn nhập lậu vào Mễ. Có ai nói xứ Mễ kỳ thị không?

Chẳng lẽ bây giờ Arizona nói riêng và nước Mỹ nói chung phải mở toang cửa biên giới cho ai muốn ra muốn vào đều tùy tiện thì mới tránh được tiếng kỳ thị sao?

Người ta có thể đồng ý hay không đồng ý với các chính sách của TT Obama, cũng như đã từng đồng ý hay không đồng ý với các chính sách của các TT Bush, Clinton… Nhưng nói rằng chống lại các chính sách của TT Obama là kỳ thị chỉ là một lập luận nếu không phải là hồ đồ thì cũng là thiếu lương thiện. Trái với lập luận TT Obama là tổng thống của thời hậu kỳ thị, người ta có cảm tưởng việc Obama đắc cử đã tạo căng thẳng thêm cho vấn đề kỳ thị tại Mỹ. Lý luận của nhà báo Frank Rich cũng như câu chuyện của Arizona hiển nhiên đã xác nhận tình trạng này.

(2-5-10)
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Chuyện nước Mỹ

Post by uncle_vinh »

Dành cho bạn nào muốn
tìm hiểu thêm về Đạo Luật mới của Arizona Chống Cư Dân Nhập Lậu (illegal),
Một đạo luật đang bị một số dân Mỹ cho là kỳ thị, đặc biệt đối với dân từ Nam Mỹ lên:


Arizona State Senator Sylvia Allen, I want to explain SB 1070:

I'm Arizona State Senator Sylvia Allen. I want to explain SB 1070 which I voted for and was just signed by Governor Jan Brewer.

Rancher Rob Krantz was murdered by the drug cartel on his ranch a month ago. I participated in a senate hearing two weeks ago on the border violence, here is just some of the highlights from those who testified.

The people who live within 60 to 80 miles of the Arizona/Mexico Border have for years been terrorized and have pleaded for help to stop the daily invasion of humans who cross their property . One Rancher testified that 300 to 1200 people a DAY come across his ranch vandalizing his property, stealing his vehicles and property, cutting down his fences, and leaving trash. In the last two years he has found 17 dead bodies and two Koran bibles.

Another rancher testified that daily drugs are brought across his ranch in a military operation. A point man with a machine gun goes in front, 1/2 mile behind are the guards fully armed, 1/2 mile behind them are the drugs, behind the drugs 1/2 mile are more guards. These people are violent and they will kill anyone who gets in the way. This was not the only rancher we heard that day that talked about the drug trains.

One man told of two illegal's who came upon his property one shot in the back and the other in the arm by the drug runners who had forced them to carry the drugs and then shot them. Daily they listen to gun fire during the night it is not safe to leave his family alone on the ranch and they can't leave the ranch for fear of nothing being left when they come back.

The border patrol is not on the border. They have set up 60 miles away with check points that do nothing to stop the invasion. They are not allowed to use force in stopping anyone who is entering. They run around chasing them, if they get their hands on them then they can take them back across the border.

Federal prisons have over 35% illegal's and 20% of Arizona prisons are filled with illegals. In the last few years 80% of our law enforcement that have been killed or wounded have been by an illegal.

The majority of people coming now are people we need to be worried about. The ranchers told us that they have seen a change in the people coming they are not just those who are looking for work and a better life.

The Federal Government has refused for years to do anything to help the border states. We have been over run and once they are here we have the burden of funding state services that they use. Education cost have been over a billion dollars. The healthcare cost billions of dollars. Our State is broke, $3.5 billion deficit and we have many serious decisions to make. One is that we do not have the money to care for any who are not here legally. It has to stop.

The border can be secured. We have the technology we have the ability to stop this invasion. We must know who is coming and they must come in an organized manner legally so that we can assimilate them into our population and protect the sovereignty of our country. We are a nation of laws. We have a responsibility to protect our citizens and to protect the integrity of our country and the government which we live under.

I would give amnesty today to many, but here is the problem, we dare not do this until the Border is secure. It will do no good to forgive them because thousands will come behind them and we will be over run to the point that there will no longer be the United States of America but a North American Union of open borders.

I ask you what form of government will we live under? How long will it be before we will be just like Mexico, Canada or any of the other Central American or South American countries? We have already lost our language, everything must be printed in Spanish also. We have already lost our history--it is no longer taught in our schools. And we have lost our borders.

The leftist media has distorted what SB 1070 will do. It is not going to set up a Nazi Germany. Are you kidding. The ACLU and the leftist courts will do everything to protect those who are here illegally, but it was an effort to try and stop illegal's from setting up businesses, and employment, and receiving state services and give the ability to local law enforcement when there is probable cause like a traffic stop to determine if they are here legally. Federal law is very clear if you are here on a visa you must have your papers on you at all times. That is the law. In Arizona all you need to show you are a legal citizen is a driver license, MVD identification card, Native American Card, or a Military ID. This is what you need to vote, get a hunting license, etc.. So nothing new has been added to this law. No one is going to be stopped walking down the street etc...

The Socialist who are in power in DC are angry because we dare try and do something and that something the Socialist wants us to do is just let them come. They want the "Transformation" to continue.

Maybe it is too late to save America. Maybe we are not worthy of freedom anymore. But as an elected official I must try to do what I can to protect our Constitutional Republic. Living in America is not a right just because you can walk across the border. Being an American is a responsibility and it comes by respecting and upholding the Constitution the law of our land which says what you must do to be a citizen of this country.

Freedom is not free.
Post Reply