Ba mươi hai năm nhìn lại

Làm dáng Diễn Đàn Kỹ Thuật

Moderator: Nguyen Sau

Post Reply
User avatar
Thiem Vo
Posts: 17
Joined: 10 Jan 06, Tue, 4:52 pm
Location: San Diego

Ba mươi hai năm nhìn lại

Post by Thiem Vo »

THÁNG TƯ GỢI NHỚ
(Thân mến gởi các bạn Phú thọ)

Ba mươi năm một phần ba thế kỷ
Tuổi đôi mươi tôi từ giả mái trường
Đi lao động ở nông trường cuốc đất
Thương đời mình thương cả một quê hương

Đêm gối đất nghe tiếng loa giục giã
Hát bài ca xây dựng những công truờng
Nghe rất lạ nhưng tôi còn hy vọng
Hoà bình rồi ta nối lại tình thương

Ngày cặm cụi ở ven rừng nghiệt ngã
Chợt dừng tay bởi tiếng nổ kinh hồn
“Mìn đế quốc giết học trò vô tội”
Nghe tiếng loa lòng chợt thấy buồn nôn!

Và cứ thế tôi đếm ngày với tháng
Chữ nghĩa khô theo mỗi giọt mồ hôi
Hết lao động lại họp hành chính trị
Tuổi trẻ buồn như chiếc lá vàng trôi

Ngày xếp sách tôi đứng buồn lặng lẽ
Cổng trường xưa nay khép lại bên đời
Bao cơm áo, lòng mẹ già mong đợi
Và quay lưng, chặc lưỡi cái rồi thôi!

Thời gian bay-một phần ba thế kỷ
Tôi hôm nay tóc đã điểm màu sương
Đời đã bạc nên lê thân viễn xứ
Vẫn tiếc hoài thời tuổi trẻ thân thương

Nay nhớ lại một phần ba thế kỷ
Kỷ niệm xưa in dấu những con đường
Thân lưu lạc đếm ngày đùn như mối
Tôi ôm hoài niềm mộng mị cố hương

Caubay, SD 4-20-2007
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Post by uncle_vinh »

Niềm Đau Quốc Hận 30/4 Trong Thi Ca VN Hải Ngoại

TUYẾT MAI .
Việt Báo Thứ Bảy, 4/21/2007, 12:02:00 AM


30 tháng Tư, 1975 là ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử, đây là ngày Quốc hận của mấy mươi triệu đồng bào Miền Nam. Ngày hôm ấy, hằng triệu dân quân Miền Nam bị rơi vào cảnh kinh hoàng, hằng vạn người đổ ra biển đi tìm tự do, nhiều tướng lãnh và quân cán chính đã khẳng khái tuẫn tiết để bảo toàn danh dự. Sau đó trên đường đi tìm tự do, hằng vạn người bị chết trên đường vượt biên, băng rừng, hằng trăm ngàn người bị đày đọa trong ngục tù từ Nam ra Bắc hay bị thảm sát. Đây là một giai đoạn đen tối, đau thương nhất trong lịch sử VN.

Trên bước đường lưu vong, khi hạnh phúc không còn trong tầm tay, khi con tim đã chín muồi với đau thương thì những lời thơ trong lòng thi nhân tự nó trào tuôn. Bằng những xúc cảm chân thành thi sĩ đi vào thi ca bằng tấm lòng chứa chan tình yêu quê hương, Tổ Quốc, lời thơ nói lên tâm hồn cô đơn sâu thẳm và sầu muộn tràn đầy.

Mời độc giả lắng lòng, hồi tưởng lại những xót xa cho quê hương máu lửa ba mươi hai năm trước đây, với những giọt nước mắt cho người nằm xuống.

“Chiều ầy Lai Khê u uất lắm
Đất trời cây cỏ ngập màu tang
Khi người nằm xuống, Người nằm xuống
Ta đã mất rồi! Mất Việt Nam.
Sáng Ba-nươi giặc tràn Phú Lợi
Quân ta về trấn thủ Bình Dương
Ta vẫn nghe tiếng Người trong máy
Lòng trung Tổ Quốc vẫn vang vang


Đồi Bam-mốt Sư Đoàn bị bức tử
Đêm ba-mươi vang vọng những hồn oan
Bao nhiêu năm! cờ tang chưa xả
Sống lưu đày lòng đau nhục mang mang
Trời Tháng Tư vẫn nghẹn ngào trong nắng
Hởi hồn Người! Còn vang tiếng Việt Nam.

(Tưởng nhớ Tướng Lê NguyênVỹ) - Đăng Nguyên.

Nhà thơ Thương Việt Nhân ghi lại hình ảnh một người lính tử trận ở Cầu Rạch Chiếc.

“Ba mươi Tháng Tư, mây trời ôm khói lửa
Anh, người lính sau cùng đối diện kẻ thù
Ngả xuống bên cầu Rạch Chiếc
Anh chưa kịp nói lời từ biệt
Nhưng vinh-hạnh anh đền xong nợ nước


Mỗi Tháng Tư về ray rức trong tim
Ký ức hiện về đâu phải kiếm tìm
Anh, người lính sau cùng bên cầu Rạch Chiếc
Sống mãi trong tôi từng Tháng Tư qua”

(Bên cầu Rạch Chiếc) Thương Việt Nhân.

Tháng Tư, 1975 là cái mốc thời gian đáng ghi nhớ của bao nhiêu người lính kiêu hùng:

“Tháng Tư chợt nhớ quê nhà
Quặn đau từng mãnh sơn hà nát tan
Thàng Tư bẻ kiếm không hàng
Rừng đau núi phủ màu tang ngất trời
Tháng Tư, kinh sử tơi bời
Xót ai tuẫn tiết với lời thề xưa
Ngồi buồn đếm từng cơn mưa
Nỗi đau bút mực như vừa gom chung
Tháng Tư thẹn mặt anh hùng
Ngước lên, nhìn xuống trùng trùng nghiệt oan
Tháng Tư lệnh xuống qui hàng
Ba mươi năm vẫn chưa tan nỗi hờn”

(Nỗi Đau Bút Mực Tháng Tư) Lê Khắc Anh Hào

Nhà thơ Vương Đức Lệ diễn tả tâm trạng cô độc trong nhà giam:

“Phòng giam hai bệ ngủ
Quanh quất một mình ta
Chợt thèm hơi thở nhỏ
Dẫu tiếng thở dài xa
Mờ mờ ô cửa gió
Chân ai bước lại qua?
Trừng trừng đôi mắt đỏ
Soi mói , rợn da gà…
Xủng xẻng xâu chìa khóa
Dừng lại riêng phòng ta
Ầm ầm khuôn cửa mở
Đêm đen bỗng vở oà…”

(Cô Độc)

Rồi hằng vạn người đổ ra biển cả đi tìm tự do, Nhà thơ Đào Văn Bình ghi lại cảnh trời mây non nước đêm vượt biên:

“Thuyền đã xa rồi Côn Sơn ơi!
Bóng em vụt tắt ở ngàn khơi
Thuyền đi như thể vào vô tận
Chỉ có sao trời đưa lối thôi”

(Giã từ Côn Sơn)

Bên cạnh những chết chốc chiến tranh, những bài thơ hoài hương luôn để lại trong lòng người những ấn tượng sâu sắc, những nỗi đau buồn xót xa, thương nhớ về một miền quê hương yêu dấu, đã ngàn trùng cách xa. Và chúng ta không biết đến bao giờ có thể trở về để sống lại với những kỷ niệm êm đềm của ngày xưa cũ. Dù lưu lạc ở chân trời nào, góc biển nào, chúng ta vẫn tương tư, vẫn ấp yêu, nhớ hoài nhớ mãi hình bóng quê nhà thân yêu.

“Mùa Xuân nào ta sẽ về thăm Quảng Trị
Mình sẽ về thăm Chợ Sải, Chợ Cầu
Nhớ ghé thăm làng Trí Bưu, Xuân Mỵ
Xem biển đời còn cuộn sóng nương dâu
Mùa Xuân nào mình về thăm Ái Tử
Ca dao xưa nơi mẹ vẫn bồng con
Bên đầu cầu gánh quá nhiều bom đạn
Tang thương ơi nước lở với non mòn!
Mùa Xuân nào về thăm cầu Bến Hải
Nước dưới sông sao tê tái vô tình
Chia một lần là chia lìa mãi mãi
U uất đời vết cắt: Mẹ Gio Linh”

(Mùa Xuân Nào Ta về Thăm Quảng Trị)
Phan Khâm.

Hoàng Trùng Dương mang tâm trạng của kẻ lưu vong biệt xứ, bơ vơ ở một miền đất lạ với bao nỗi đắng cay, khổ nhục, cả thể xác lẫn tinh thần. Nhất là những ngày Xuân, Xuân đất khách không có nắng ấm và hoa mai vàng rực rỡ, chỉ có hoa tuyết rơi não nuột, lạnh lùng:

“Xuân về hồn thấy chơi vơi
Rừng trơ trụi lá, tuyết rơi lạnh lùng
Cảnh buồn khêu gợi nhớ nhung,
Vời trông cố quốc ngàn trùng cách xa
Người đi cạn chén quan hà
Giọt buồn đọng lại nhạt nhòa lệ dâng
Lưu vong đã mấy mùa Xuân
Nhìn hoa tuyết rụng lâng lâng gợn sầu.”

(Kiếp Lưu Vong) Hoàng Trùng Dương.

Hoàng Song Liêm cũng cùng tâm trạng của Hoàng Trùng Dương, một nỗi buồn man mát như cánh chim lạc đàn trong ngày Tết tha hương:

“Pháo nổ nhà ai buồn gác trọ
Nửa đêm ngoài phố bước chân mau
Khói trầm ai thả mùi hương Tết
Trừ tịch đêm nay sầu lại sầu
Đã mấy mùa Xuân xứ lạ
Bồi hồi tưởng Tết cố hương xa
Chén cơm manh áo sao mà nặng
Thao thức năm canh mấy tiếng gà”

(Xứ Lạ Quê Người)

Mẹ vẫn là hình ảnh thương yêu nhất trong tâm tưởng của những đứa con xa xứ. Làm sao quên được hình ảnh Mẹ rưng rưng dòng lệ trong buổi tiễn đưa con. Nhà Thơ Phan thị Ngôn Ngữ diễn tả nỗi niềm thương nhớ mẹ cha da diết:

”Nỗi nhớ trong tôi là ước hẹn
Buổi trùng phùng tay nắm nghẹn ngào vui
Nước mắt trong tôi pha lẫn giọng cười
Mẹ chống gậy đón con đầu lộ vắng
Chén trà sen ngát hương chiều tĩnh lặng
Cha ngồi nghe con kể chuyện tha hương
Nắng đầu xuân nhảy múa ở quanh vườn”

(Nỗi Nhớ) Phan thị Ngôn Ngữ.

Trong những ngày lưu lạc tha hương, nhà thơ Phan Thị Ngôn Ngữ chẳng những chỉ nhớ mẹ nhớ cha mà nhớ luôn cả Bà Ngoại, êm ru đưa cháu đi vào giấc ngủ thần tiên:

“Chiếc võng gai mấy mùa mưa nắng
Mỗi trưa ngồi - con nhổ tóc sâu
Trong tiếng gù gù của lũ chim câu
Ngoại dắt con qua từng trang Kiều lẩy
Câu Lục vân Tiên như mái dầm mái đẩy
Giọng Ngoại chèo lúc nhặt lúc khoan
Để hồn con là cánh vụ xoay tròn
Rồi ngủ rụng trên vai còm của Ngoại”

(Tuổi Thơ Con Là Chỗ Ngoại Nằm).

Đứng bên này bờ đại duơng, nhìn về chân trời xa, chẳng thấy quê hương chổ nào, nhưng trong tâm trí chúng ta vẫn còn nguyên hình ảnh của Saigon xưa cũ với những nhịp xe lăn đâu đó nửa khuya và những đêm hò hẹn trong quán cóc bên đường.

“Khi trở lại – Sai Gòn lạ thế
Đường thay tên vội vã những góc đời
Sài Gòn ngày xưa còn đó trong tôi
Quen thuộc cả từng hàng hiên góc phố


Khi trở lại Sài Gòn – tôi xưa cũ
Nghe chênh vênh ngơ ngác một chốn về
Vẫn ánh đèn màu-quán cóc café
Vẫn những hàng me đang mùa lá đổ
Trên áo ai phất phơ bay chiều cuối phố…”

(Sài Gòn Khi Trở Lại) Phan thị Ngôn Ngữ.

Vâng! 30 Tháng Tư là ngày Quốc hận! Bao nhiêu năm lưu lạc xứ lạ quê người chúng ta vẫn luôn quay đầu hướng về cố quốc với muôn ngàn niềm thương nỗi nhớ, với đầy ấp kỷ niệm nồng nàn. Những thảm mạ xanh tươi, những giòng sông của tuổi thơ, rồi chiến tranh với hận thù chất ngất, rồi nỗi đau chia lìa ngày bỏ xứ ra đi. Tất cả những mãnh vụn tâm tình của đời người tỵ nạn được gom góp lại thành dòng thơ Quốc hận.

Nhưng, chúng ta không thể dừng lại đây để chỉ khóc than, thương tiếc, hoài niệm về cố hương xa xôi… tám mươi triệu đồng bào ở quê nhà đang trông chờ sự dấn thân đấu tranh của chúng ta ở hải ngoại. Chúng ta tạm biệt chứ không phải vĩnh biệt quê hương.

Tự do , dân chủ, hạnh phúc, ấm no, không thể đến với những vần thơ tuyệt vời, với ước mơ sưông. Hãy dũng mãnh đứng lên đấu tranh cho một ngày về vinh quang trên quê hương, Việt Nam yêu dấu ngàn đời của chúng ta.

“Tôi cũng như anh vẫn một lòng
Bên trời canh cánh nợ non sông
Trong tim dòng máu còn luân chuyển
Còn khắc ghi hoài nỗi nhục vong
Mẹ Việt Nam ơi! Con còn đây
Ba mươi hai năm là mấy vạn ngày
Khắc khoải chờ mong ngày trở lại
Diệt lũ bạo quyền, góp bàn tay.

(Ba Mươi Hai Năm Biệt Xứ) Yên Sơn
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Post by uncle_vinh »

Tân Đoạn Trường Tân Thanh!

Ðào Vãn Bình
(Do anh NĐXuân chuyển đến)

Rằng năm cộng sản hai lăm (1)
Bốn phương khốn khổ dân tình lầm than.
Có người quê ở Long An.
Ruộng nhà hợp tác lấy làm ruộng chung.
Ngày ngày cấy khoán đổi công,
Cuộc đời hai bữa no lòng được đâu?
Công an, cán bộ càng giàu.
Người dân lớp dưới càng đau nỗi nghèo.
Tuổi đời chồng chất lại cao.
Mai sau già yếu đường nào sống đây ?
Một hôm cùng vợ giãi bày:
Nhà ta khổ quá bà mày tính sao ?
Vợ yêu nước mắt dạt dào:
Trăm đường bế tắc đường nào hỡi ông?
Nói ra thì cũng đau lòng.
Ðời nay con gái mới hòng cậy trông.
May đâu nó được tấm chồng.
Giàu sang nó hưởng mình cùng dựa theo.
Nhà ta giai cấp khốn nghèo.
Giàu sang nào tới phận bèo bọt đâu?
Con công an gả nhà giàu.
Con cán bộ dễ làm dâu Việt kiều.
Con mình số kiếp hẩm hiu.
Nói ra lại thấy trăm chiều xót xa !
Thế rồi hôm sớm vào ra.
Ðôi lời than vãn cũng là phải thôi
Có người hàng xóm sang chơi.
Hỏi dăm ba tiếng đã khơi mạch sầu.
Chẳng cần rào đón trước sau.
Khách kia phán thẳng một câu xanh rờn !
Ðời này phải biết đường khôn,
Tàu mà bạc bó còn hơn Việt nghèo!
Nghe lời đau đớn làm sao!
Nhưng đường thực tế đường nào nữa đây?
Ðêm về bàn tính cùng nhau.
Sáng ra mới gọi gái đầu Thúy Lan.
Tuổi vừa mười chín xuân xanh.
Giúp nhà cày cấy cũng đành phận quê.
May mà trời cũng phú cho.
Nước da trắng trẻo mọi bề dễ thương.
Chốn này hoang dã tầm thường.
Yến oanh chẳng bõ tìm đường tới đây.
Ví dù sắc nước hương mây.
Ðẹp nơi ngõ hẹp, đẹp này bỏ đi.
Nhà ta khốn khổ trăm bề.
Ngoài con cha mẹ còn gì nữa đâu?
Rằng con chịu lấy chồng Tàu.
Thì cha mẹ cũng được câu cậy nhờ.
Nghe xong nước mắt chan hòa.
Thưa rằng áo mặc sao qua khỏi đầu.
Nhưng lòng con trẻ quặn đau.
Ðài Loan xa thẳm biết đâu ngày về?
Nơi đây lạ lẫm trãm bề.
Tiếng người không biết như què như đui.
Sống đời tôi mọi mà thôi.
Xót xa ngày tháng chôn vùi kiếp hoa.
Nói xong ôm mẹ khóc òa.
Nỗi đau như thể muối pha trong lòng!
Hồi lâu gạt lệ thưa rằng:
Lời cha mẹ cũng một lòng vì con.
Ví dù lấy được người thương,
Chồng nghèo vợ khó trăm đường khổ đau.
Ngày nay có Ðảng mới giàu,
Có thêm chữ Ủy tiền thâu ào ào!
Ðời con dù có gian lao,
Cứu giúp cha mẹ con nào dám không?
Ðuợc lời như cởi tấm lòng.
Ðợi ngày hợp tác được công nghỉ bù.
Ông bà lên huyện dò la.
May đâu gặp được một bà quen quen.
Mụ này trước ở bưng biền.
Sau ngày giải phóng giữ liền chức cao.
Dép râu với mũ tai bèo,
Mặt mày kênh kiệu như diều mới lên.
Bề ngoài cách mạng như điên,
Bên trong tham nhũng bạc tiền biết bao.
Lời ca tiếng oán xôn xao.
Hạ tầng công tác lúc nào chẳng hay.
Nhờ quen biết lớn xưa nay.
Môi giới lấy vợ nghề này mụ theo.
Giờ ðây bỏ mũ tai bèo.
Tóc đen uốn chải tay đeo xuyến vàng.
Quần Jean dây nịt thắt ngang.
Thân hình phốp pháp mỡ màng nước da.
Nghe lời ông mới thưa ra.
Mụ cười khanh khách nói là dễ thôi.
Sau khi hỏi tuổi hỏi người.
Nghe xong gục gặc hứa lời giúp cho.
Ông về khấp khởi mừng lo.
Chỉ đâu ít bữa mụ mò tới nơi.
Bảo Lan ra mặt để coi.
Từ trên xuống dưới mụ soi mói nhìn.
Ông bà ngồi đó đứng tim.
May đâu mụ nói gái nhìn cũng duyên.
Nhưng rồi câu chuyện có nên,
Người ta phải tận mắt nhìn mới xong.
Giờ ðây sẵn có xe không,
Theo tôi lên tận Hồ Thành nghỉ ngõi.
Một lời đã cậy đến tôi,
Từ đây ãn uống đứng ngồi khỏi lo.
Ðôi lời từ giã mẹ cha.
Tiền ðem chút ít gọi là hộ thân.
Ngồi bên khép nép phân vân.
Một xe trong cõi hồng trần như bay.
Ðuờng quê khuất nẻo chân mây.
Phố phường chật ních mới hay Thành Hồ.
Lan từ chôn chặt đời quê.
Giờ như chim chích lạc về rừng xanh.
Ðang còn dáo dác nhìn quanh.
Xe con mụ đã phóng nhanh vô lề.
Trông lên Khách Sạn Ðại Huê.
Quận Nãm nổi tiếng ngón nghề ãn chơi.
Lấy phòng mụ dẫn tới nơi.
Một đêm tạm trú tơi bời mối lo.
Sáng ra mặt mũi phạc phờ.
Ân cần mụ lái đã chờ tới thăm.
Dẫn đi sắm áo sắm quần.
Tóc tai uốn chải thêm phần thời trang.
Phấn nhồi lại sức thêm hương,
Trai tơ giờ thấy trăm đường cũng mê.
Mụ rằng sẫn có gương kia,
Thử xem Lan mới bây giờ thế nao ?
Khen rồi mụ mới tán vào:
Lấy chồng ngoại quốc gái nào chẳng mê.
Nhưng còn dáng đứng điệu đi.
Sao cho hấp dẫn vậy thì mới ăn.
Tuyển người gái dự cả trăm.
May đâu số phận tới phần của em?
Chiều về mụ lái dẫn lên,
Lầu trên là chỗ diễn tuồng dự thi.
Bao bà mối đứng xum xoe.
Xe ôm đưa gái tứ bề xôn xao!
Mỗi cô được mối ra chào.
Mỗi cô một số đeo vào giữa lưng.
Gái quê lố nhố một rừng.
Ồn ào, náo nhiệt tưng bừng hội thi.
Quần Jean, váy ngắn, sơ-mi,
Môi son lòe loẹt tóc thì uốn quăn.
Bàn trên năm gã Ðài Loan,
Năm ông hoàng đế chọn hàng cung phi.
Khoát tay ra lệnh tức thì.
Mỗi cô theo số lượn đi một vòng.
Cô thì lúng túng thẹn thùng.
Cô giày cao gót ngã bung xuống sàn.
Thảm thương cho gái quê hèn.
Lấy chồng như thể đi làm tiện nô !
Lan trong đám gái xô bồ.
Bước đi sợ sệt cơ hồ phách xiêu!
Nhớ đâu mụ lái dặn điều.
Miệng Lan bỗng nở nụ cười vẩn vơ.
Nhìn quan giám khảo thẫn thờ.
Tưởng chừng như đã dại khờ vì yêu!
Cuộc thi kéo tận tới chiều.
Gái về chờ đợi xem ai lọt vòng?
Lan về phòng ngủ chờ trông.
Chỉ đâu ít phút mụ xông tới buồng.
Toe toe mụ báo tin mừng:
Số sao tốt số có chồng thật nhanh!
Rằng người ta đã chấm Lan.
Một trăm chỉ lựa có năm cô nàng.
Có cô thi đã nhiều lần.
Mà sao vỏ chuối cứ nhằm đạp lên !
Em về dưới đó báo tin.
Gia đình mừng rỡ, xóm giềng thơm lây.
Xe đò một chuyến như bay.
Long An trực chỉ trong ngày tới nơi.
Mẹ cha vui vẻ nói cười.
Xem ra Trời cũng thương người lầm than.
Tin vui theo đó lan nhanh.
Nhà này có gái lấy chồng thật sang.
Gái đâu ở tận làng bên,
Thập thò tìm tới ngắm nhìn khát khao.
Thúy Lan thẹn đỏ má đào,
Mà trong lòng cũng dạt dào nỗi vui.
Ngày sau mụ lái tới nơi.
Thỉnh ông bà cụ ra ngồi ghế trên.
Ngọt ngon mụ đã thưa liền:
Ông bà chịu gả thì tiền tính ngay.
Ngàn đô để tặng nhà đây.
Ngàn đô đám cưới tiệc này hẳn to !
Cưới xong lên thẳng Thành Hồ,
Thủ tục xuất cảnh chẳng lo lắng nhiều.
Khâu khám sức khỏe hơi phiêu.
Nhưng mà Chợ Rẫy chị nhiều khách quen.(2)
Cho nên mọi chuyện rồi êm.
Nói xong mở cặp xách liền giấy ra.
Tờ cam kết lấy người ta.
Tờ biên lai nhận đô-la hai ngàn.
Ông bà xem lại kỹ càng.
Ký xong cháo múc rõ ràng tiền trao.
Cầm tiền mà ngỡ chiêm bao.
Từ cha mẹ ðẻ khi nào dám mơ?
Lựa ngày thầy bói bàn vô,
Chọn giờ hoàng ðạo là giờ thành hôn.
Cổng vu qui dựng thật xôm.
Mái tranh nghèo cũng treo đèn kết hoa.
Xóm làng, lân lý rồi qua.
Bàn thuê, ghế mướn cũng là tốt thôi.
Rạp căng chật ních những người.
Bàn trên cán bộ thôi thời ngổn ngang.
Khi nghèo đói chẳng ai thăm,
Có chút ruợu thịt khen rầm trời mây.
Bí thư, chủ nhiệm mặt dầy,
Khoe nhờ có Ðảng xã này tiến lên.
Gái Việt thì lấy Ðài Loan,
Trai Việt đất khách tranh làm cu-li !
Lại khen có cả rao-kê. (3)
Cả nước xúm lại học nghề xướng ca !
Thúy Lan từ áo bà ba,
Giờ cô dâu kiểu như là Ca-li (4)
Áo dài quét bước chân đi.
Cúi chào quan khách khác gì đóa tiên.
Ông bà trang trọng đứng bên.
Ngỏ lời xin lỗi rể hiền ở xa.
Mong bà con cũng thứ tha.
Phải cần ra mắt ấy là lễ nghi.
Nghe qua ai nấy xòa xuề.
Rằng ba chuyện ấy cần gì phải lo?
Trong tim chắc cũng cười bò.
Chuyện mua gái Việt là trò đổi trao.
Cóc cần phải có tình yêu.
Cho nên nghi lễ là điều rởm thôi.
Tiệc vui rưng rức tiếng cười.
Thịt vơi, ruợu cạn thì người đã thưa.
Trăng về dừa lá đong đưa.
Vườn cau vắng vẻ đêm vừa chớm khuya.
Một mình đối ngọn đèn hoa.
Ðời sao bỗng thấy như là giấc mơ.
Lan từ cô bé ngây thơ.
Lớn lên từ nước từ bờ ruộng xanh.
Lòng nào mơ ước giàu sang.
Chỉ mong có được một chàng thiếu niên.
Yêu rồi kết tóc xe duyên.
Nhà tranh, vách đất phỉ nguyền lứa ðôi.
Nào đâu gặp cảnh đổi đời !
Xã hội chủ nghĩa chôn vùi kiếp hoa.
Bán mình cứu giúp mẹ cha.
Mộng bay theo gió như là tuyết tan.
Thở dài nàng mới đứng lên.
Cứ theo đường nhỏ tới liền mé sông.
Ðêm nay trăng sáng một vùng.
Dòng Sông Vàm Cỏ chập chùng nước xuôi.
Sông buồn chở khúc bi ai.
Bèo trôi tan tác mệt nhoài ánh trăng!
Mắt trông sao xót phận mình?
Ngày mai thôi đã dặm nghìn cách chia.
Thảm thương như cánh bèo kia.
Một trôi ra biển mong gì lối xưa?
Nghĩ rồi nước mắt như mưa.
Lệ rõi xuống áo, áo vừa trắng tinh!
Mắt nhìn theo nước đăm đăm.
Ðã toan gieo xuống trầm mình đáy sâu.
Người đâu bỗng níu lấy tay.
Nói rằng sao nỡ đọa đày tấm thân?
Rằng em còn nhớ cố nhân,
Thì xin gặp gỡ một lần rồi xa.
Nghe lời nàng đã nhận ra,
Thế Anh giọng ấy chính là người yêu.
Vốn người ở tận làng bên.
Nổi danh cầu thủ bóng tròn đời nay.
Tuổi xuân vừa mới hăm hai.
Nói nãng lễ độ, con người dễ thương.
Gặp Lan ở chốn cầu trường.
Lời yêu đã rót, mật đường đã trao.
Ngờ đâu số kiếp gieo neo !
Nhà thời nghèo khó, mẹ thời bệnh lao.
Nghĩ mình thân phận lao đao,
Thân lo chẳng được dám nào cưới xin.
Ðâu rồi cái thuở hoàng kim,
Túp lều tranh bọc trái tim đá vàng?
Yêu mà nghèo đói cưu mang,
Nghiến rãng cắt sợi tơ vàng lại hơn !
Thế rồi tìm cách xa Lan,
Mà trong lòng buốt lên ngàn nỗi đau.
Nghe tin Lan lấy chồng Tàu,
Âm thầm tìm tới từ đầu sớm mai.
Ở bên hàng xóm ngóng hoài.
May ðâu Lan bước ra ngoài mé sông.
Thấy Anh, Lan ngã vô lòng.
Cho vơi thương nhớ, cho chùng nỗi ðau.
Làn môi khao khát trao nhau.
Vòng tay xiết chặt tìm đâu nữa giờ ?
Sau rồi cũng tỉnh cơn mơ.
Bao nhiêu khốn khó đang chờ trước đây.
Lan rằng tình có mê say,
Tình bằng nước lã tình này cũng tan!
Thà rằng gọi chữ cố nhân,
Mà tình còn giữ muôn phần đẹp hơn.
Nói rồi cất bước đi luôn.
Ðể Anh ở lại chia buồn với trăng !
Ngày sau mụ mối tới thăm.
Nhẹ nhàng mụ mới thưa rằng rước dâu.
Giã nhà bịn rịn hồi lâu.
Khóc than chi nữa thêm sầu lắm thôi !
Xe con một chiếc tuyệt vời.
Ðường bon bon chạy như ngồi kiệu hoa.
Xe vào Khách Sạn Ðại Huê.
Lên phòng mụ mới vỗ về mấy câu:
Từ khi mai mối khởi đầu.
Tới đây chuyện đã nên câu hoàn thành.
Nhưng mà hạnh phúc có chăng?
Là chuyện thầm kín vợ chồng với nhau.
Lầu trên chú rể xuống ngay,
Cùng em gặp mặt, cùng bày tiệc vui.
Nói rồi ra dấu good-bye.
Chúc Lan hạnh phúc,chúc đời thật tươi.
Từ khi mụ lái đi rồi.
Phòng sao lạnh ngắt như trời cuối Thu.
Lan ngồi bó gối co ro.
Mà trong lòng tựa tơ vò rối tung.
Gái trinh chửa biết hơi nồng,
Mà nay sắp phải vào vòng hiến dâng.
Sợ sao lạnh khắp châu thân.
Ðã nghe nước mắt mặn dần tới môi !
Bỗng đâu cửa gõ từng hồi,
Lan ngồi nhỏm dậy, một người bước vô.
Người đâu mặt mũi khờ khờ.
Tuổi chừng bốn tám, lưng gù cúi khom.
Nhác trông Lan đã hết hồn.
Mặt mày choáng váng, ngã luôn xuống sàn!
Hồi lâu tỉnh giấc mơ màng.
Một bàn tay lạnh ôm choàng lấy Lan.
Học đòi vài tiếng Ðài Loan,
Nàng nghe mang máng “Cú niềng hảo ma?”(5)
“Hầy à” người ấy nói ra:
Nị đừng có sợ ngộ là chồng đây !
Kinh hoàng nàng giật phắt tay.
Lăn qua ôm gối mặt mày tái xanh.
Nghe sao lành lạnh chung quanh.
Nhìn thân mình chẳng một manh áo quần!
Ðẹp sao thân thể trắng ngần.
Mà chàng gù cứ xăm xăm tới gần.
Vùng vằng giẫy, đá, đạp chân.
Nhưng giờ người đã ôm chầm lấy Lan.
Cho dù vùng vẫy khóc than,
Nàng như con cá mắc màng lưới câu!
Thế là cỏ mướt sông sâu,
Từ trên xuống dưới ngâu vầy thích tay.
Ðêm dài hổn hển, loay hoay !
Lan nằm thiêm thiếp, thân này gù đeo.
Lên đèo lại rớt xuống đèo.
Ngựa chàng không đủ sức leo dốc rồi !
Gù ngồi than thở một hồi.
Lấy tay mở lọ thuốc bồi Vai-ga! (6)
Một viên chàng mới lấy ra.
Uống rồi chờ đợi xông pha trận tiền.
Nhưng sao cò súng vẫn im.
Sìu sìu, ển ển như chim yếu rồi !
Sáng ra gù mệt đứt hơi.
Lõa lồ nằm đó như người chết trôi.
Còn Lan nhè nhẹ gót hài.
Thu vén quần áo ra ngoài thật mau.
Xe ôm chỉ nói vài câu.
Chẳng cần trả giá chỉ cầu thoát thân.
Xe đò trực chỉ Long An,
Về nơi chốn cũ mới hoàn phách thôi.
Rập ðầu than khóc khôn nguôi.
Song thân đứng đó ngậm ngùi xót xa.
Lan rằng số kiếp không tha !
Lấy chồng bất lực lại già xọm lưng.
Người ta đẹp vợ đẹp chồng.
Mà con số kiếp đeo vòng khổ đau.
Ông bà suy nghĩ hồi lâu.
Hồi hôn là kế phải cầu đến thôi.
Nghe rồi Lan cũng nguôi ngoai.
May đâu cách ấy cứu người thoát nguy.
Hôm sau mối đến tức thì.
Hầm hầm mụ nói chuyện gì nữa đây?
Nếu mà giờ thói bài bây.
Công an tìm tới, nhà này nát tan!
Ðô-la trả lại hai ngàn.
Ðời nay hồ dễ gạt lường lắm sao?
Nghe lời chợt tỉnh chiêm bao.
Tiền theo tiệc cưới tiền nào trả đây?
Càng thương nước mắt càng đầy !
Hồi lâu mới thử giãi bày với Lan:
Nhà ta gặp buổi gian nan.
Chỉ mình con gỡ ách nàn đó thôi.
Thì thôi đã lỡ thì thôi,
Hy sinh bước nữa là lời cúi xin !
Lòng Lan đau buốt như kim.
Nhói từng khúc ruốt cúi nhìn mẹ cha.
Thưa rằng ơn đã tạo ra.
Thì bao nhiêu khổ cũng là báo ân.
Nói xong thu xếp áo quần,
Lạy từ cha mẹ một lần cuối thôi.
Xe con mụ lái đứng mời,
Mà trong lòng tưởng như ngồi xe tang !
Vườn cau ủ rũ hai hàng,
Lặng yên tưởng niệm cô nàng dâu xinh.
Ðời sao khốn khổ lên đênh?
Thân như chiếc lá vô tình gió bay
Rồi trong tuần lễ nữa đây.
Phi Trường Sơn-Nhất chốn này biệt ly.(7)
Người yêu cha mẹ xót chi.
Chẳng bằng một chuyến người đi xuống mồ !
Ðài Loan chốn ấy ở mô?
Cho ta gửi một truyện thơ rất buồn.
Rằng người con gái đáng thương,
Bao giờ mới hết đoạn trường hỡi em ?

Ðào Vãn Bình
(Hải Ngoại nãm 2002)

(1) cộng sản thôn tính Miền Nam được 25 năm
(2) Bệnh Viện Chợ Rẫy
(3) Rao-kê: Karaoke
(4) Ca-li: California
(5) Em có khỏe không ?
(6) thuốc you're dying
(7) Tân Sơn Nhất
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Post by uncle_vinh »

Điếu văn cho người chưa chết: Nguyễn Cao Kỳ!

Than ôi!
Lẽ Tạo Hóa xoay vầng nhật nguyệt,
Chốn nhân gian con tạo lắm điều,
Sách để lại từ thuở Thuấn Nghiêu!
Anh Hùng Tử khí hùng nào tử!(?)

Thề rằng!
Đã một thuở rút gươm cùng chống giặc,
Máu hùng anh tưởng soi sáng toàn Quân!
Lệnh truyền ra thề “sống chết danh lừng”!
Ai biết được ngày 30 mất nước?

Cửa Thuận An, Tư Hiền xuôi ngược,
Xác người trôi, sóng vùi dập Quảng Đà!
Tỉnh Lộ 7 dòng người chết xót xa,
Thế mà, “Tướng” nở ôm “gà” bay ra biển(?)

Ô hô!
Đồng đội Anh tin vào lời xui xiểm,
Quyết không lui, ôm súng chống quân thù,
“Lệnh”của Anh kêu gọi giống “mộng du”!
Rồi “dông” tuốt, bỏ đàn em tù tội!

Thế nhưng!
Hơn ba mươi năm, cho Anh nhiều cơ hội!
Nhìn lại mình và nhìn lại “đàn em”,
Tánh ba hoa vẫn chẳng bớt... lại còn thêm,
Viết “hồi ký” cho người sau dị nghị!



“Con Cầu Tự” giọng khinh đời lập dị,
Kể vu vơ những chuyện phiếm phù hoa!
Lấy vợ đàn em, ruồng bỏ vợ nhà,
Ra tuyên cáo đầu hàng quân “Biển lận”!

Về trong nước ôm quân thù làm bạn,
Quì lụy van xin “hợp tác” với “Đảng mình”!
Một mình Anh đã nhục nhã toàn Quân,
Còn bày kế rêu rao “cùng hàng phục(?)”

Là “Chủ Tướng”, mà Anh không biết nhục!
Làm “Phó Vương” mà quì lụy ươn hèn!
Lại xúi đàn em “tùng phục, bon chen”
Về ôm “váy”, theo đuôi “phường chiến thắng”!

Hỡi ôi!
Anh kêu gào giống như thằng khờ giữa biển,
Chẳng còn ai bầu bạn lúc cô đơn,
Chẳng còn ai, vâng! chẳng còn ai khi Anh đã nổi cơn:
Đã bán đứng “lòng trung thành và danh dự”!

Than ôi!
Anh đã chết! Anh thuộc về quá khứ!
Chưa chui vào quan tài, nhưng Anh chẳng còn “linh”!
Xác của Anh hơi thở chưa thối sình!
Nhưng Xã Hội đã quay lưng bịt mũi!

Thôi thì! Cuộc đời nầy tuy là ngắn ngủi,
Để cho Anh tự hủy chẳng ai “ care”!
Toàn dân tị nạn đang hăng hái từng ngày,
Quyết cầm đuốc soi “Chính tà” nguyên ủy!
Bởi lẽ!
“ Quân bất kiến Hoàng Hà chi Thủy,
“ Thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi...!

Thôi thôi!
Chúng tôi đã mất Anh rồi,
Nhân nhân quả quả cuộc đời xét ghi...!
Ai tai!

lad
User avatar
nuoclanh
Posts: 181
Joined: 02 Jun 05, Thu, 11:40 pm
Location: Melbourne, Úc

Re: Ba mươi hai năm nhìn lại

Post by nuoclanh »

Một ngày phải khác mọi ngày
Bùi Chí Vinh


Chào một ngày giống hệt mọi ngày
Sóng truyền hình phủ toàn phim Trung Quốc
Từ HTV, VTV, BTV, Đồng Nai, Long An, Bà Rịa Vũng Tàu, Cà Mau… cho đến “cáp”
Hết “Triều Đại Mãn Thanh” đến “Đại Tống Truyền Kỳ”

Chào một ngày giống hệt mọi ngày
Đọc báo thấy cha ông mất hút
Thấy thiên hạ quỳ mọp dưới tượng đài Binh Pháp Mặc Công, Ngọa Hổ Tàng Long, Họa Bì, Xích Bích…
Con nít thuộc lòng Hoắc Nguyên Giáp, Hoàng Phi Hồng, Diệp Vấn, Diệp tùm lum hơn thuộc sử Tiên Rồng

Chào một ngày đất nước tự lưu vong
Cội rễ văn hiến 4000 năm trốc gốc
Tuổi teen gối đầu giường Lý An, Ngô Vũ Sâm, Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca lạ hoắc
Pano giăng khắp nơi hình ảnh Củng Lợi, Chương Tử Di, Thành Long phơi phới toét miệng cười

Chào một ngày phát triển giống đười ươi
Đi trên xã tắc thấy người thua xa khỉ
Thấy lô cốt ngáng đường, thấy nước ngập tận mông, thấy thánh hiền sợ quỷ
Thấy truyền thống chống ngoại xâm co rúm lại vì… tiền

Chào một ngày vong bản vì… hèn
Sống chết mặc bây, túi thầy vô cảm
Ai Nam Quan nằm ngoài ranh giới Việt Nam, xưa rồi Diễm…
Nước mắt Nguyễn Trãi khóc Nguyễn Phi Khanh rơi ở tận… nước Tàu

Chào một ngày bãi biển hóa nương dâu
Thác Bản Giốc rời Cao Bằng như có cánh
Thắng cảnh để lại của tiền nhân bị cháu con ghẻ lạnh
Các di tích, kỳ quan cứ mất tích đều đều

Chào một ngày hình chữ S tong teo
Tài nguyên bôxit bị bới đào như… bọ xít
Nhôm và đô la chẳng thấy đâu, chỉ thấy đất Tây Nguyên rên xiết
Ô nhiễm mạch ngầm, nước sông làm nghẹt thở Chín Con Rồng

Chào một ngày long mạch bị xới tung
Máu bầm đất đỏ bazan, máu tràn ra hải đảo
Ai cho phép Hoàng Sa Trường Sa thành Tam Sa lếu láo
Tội nghiệp rừng cọc nhọn của Hưng Đạo Đại Vương trên sóng Bạch Đằng

Chào một ngày giống hệt cõi âm
Những xác chết anh hùng bật dậy
Máu trả máu, đầu trả đầu. Nhớ đấy
Mãi quốc cầu vinh tất quả báo nhãn tiền

Chào một ngày soi rõ mặt anh em !
4 – 2009
Post Reply