Họa Phúc Bất Ngờ

Làm đẹp Diễn Đàn Kỹ Thuật

Moderator: HungNguyen

Post Reply
User avatar
phuonghoang
Posts: 248
Joined: 16 Sep 06, Sat, 12:25 pm
Location: Dallas, TX

Họa Phúc Bất Ngờ

Post by phuonghoang »

Image

HỌA PHÚC BẤT NGỜ
Phượng Hoàng

Năm ấy nhân dịp lễ tôi được đến nhà chú Thiện ở chơi mấy ngày, các chị em họ ở gần đó biết tin cũng ghé chơi, tụ họp đùa giỡn với nhau rất vui vẻ. Chị Minh, là em họ xa của cô Thiện, ở nhà cô chú để giúp việc vặt và chăm sóc bé Hằng, lúc đó khoảng hai tuổi mà đã có tiếng là dữ. Chị Minh kể khi hờn giận Hằng nằm lăn ra bất kể chỗ nào rồi la hét thật to như còi xe lửa.

Hôm đó là ngày cuối tôi ở lại nhà chú Thiện, các chị em họ khác đã về. Tôi và chị Minh ngồi chơi với bé Hằng trước hiên nhà, một khoảng rộng lát gạch hoa mát rượi, nối liền với phòng khách được ngăn cách bằng cửa chính. Chung quanh nhà có tường xây kín bao bọc từ mặt tiền dọc theo bên hông tới phía sau. Chú Thiện trồng các cây hoa giấy đủ màu và ít hoa thơm như hoa ngâu, hoa sói, v..v.. ở sát ven tường bên trong. Tôi còn nhớ gốc mai tứ quý khá lớn, được bà tôi chăm sóc nên quanh năm đều nở hoa vàng và đỏ.

Sau nhà có cây cổ thụ, mỗi buổi sáng chị Minh gọi tôi ra xem, đã thấy vô số hoa vàng bé xíu ngập đầy lối đi. Chúng tôi mỗi người cầm một cây kim có xỏ chỉ, ngồi xuống tìm những nụ hoa còn tươi, luồn kim vào lỗ giữa của hoa để có các dây dài ngắn khác nhau, sau đó kết lại thành những chuỗi hoa lớn, nhỏ, đeo ở tay và cổ như nữ trang. Buổi trưa chị Minh rủ tôi ra ngồi dưới bóng mát của cây trứng cá trò chuyện, rồi chị lấy cây dài lay các cành có trái chín, tôi cầm rổ hứng những trái đỏ mọng ngọt lịm.

Quanh quẩn chơi trong sân nhà lâu chắc chị Minh cũng chán, chị lại rủ:

- Chiều nay đi hái hoa nhà hàng xóm nha!

Làm gì chứ đi hái hoa thì tôi thích vô cùng. Buổi chiều cô chú Thiện có việc đã đi vắng, chị Minh sửa soạn chải tóc và mang giầy cho bé Hằng, tôi hỏi chị đã vào thưa với Bà chưa? Chị lắc đầu:

- Đi gần đây không sao đâu. Bà đang bận tụng kinh đừng làm rộn.

Chúng tôi mở cửa đi ra ngoài, bế theo bé Hằng. Ngõ nhà chú Thiện ngắn và khá rộng, nhà nào cũng đóng cửa im lìm. Có nhiều tàn cây cao lớn xum xuê, các cành cây vươn rộng trên nền trời xanh rợp bóng mát, khung cảnh thật bình yên. Có bụi hoa xương rồng cánh nhỏ xinh xắn trước nhà, tôi chỉ hái được một ít vì bị gai nhọn đâm vào tay. Có giàn hoa hoàng anh rực rỡ ở hàng rào trên cao, tôi và chị Minh chỉ nhặt những hoa mới rụng trên bậc thềm.

Khi nắng chiều đã tắt, chị Minh chỉ cho tôi xem mặt trời màu đỏ cam xuống thấp ở cuối chân trời trước mặt, và nhiều đám mây xẫm màu kết hợp thành những hình thù kỳ dị, rồi chị nói trời sắp tối, đã tới lúc phải đi về. Tuy vậy, như vẫn còn tiếc một ngày vui sắp tàn nên chúng tôi tiếp tục lững thững đi đến nhà ở cuối ngõ, đứng ngoài nhìn vào trong. Vừa thấy những chùm hoa trang đỏ ở giữa sân trước, sẵn cửa cổng nhà ấy đang mở, tôi chạy lại gần, cố với tay hái. Bỗng dưng tôi bị hụt chân ở phía sau, và có cảm giác cả thân hình đang rơi trong khoảng không...

Tôi rơi mãi cho đến lúc ngã xuống nhưng không cảm thấy đau đớn, khi ngồi dậy chống tay ngước mặt lên thì chỉ thấy một khoảng trời nhỏ và tròn như cái ống ở xa tít, tôi nhận ra mình đang ở dưới đáy tận cùng của một cái giếng không có nước. Tôi đứng lên, nghe tiếng lá khô xào xạc dưới chân, rồi cố mở to mắt để nhìn chung quanh, nhưng bóng tối đã bao trùm khắp nơi. Nỗi lo sợ phải ở dưới giếng một mình bắt đầu tràn ngập, tôi bật khóc. Tiếng khóc của tôi dội lại thành giếng nghe thật lạ lùng càng làm tôi sợ hãi hơn. Tôi cứ đứng ngửa mặt nhìn lên mà khóc mãi không thôi, vừa khóc tôi vừa gọi chị Minh. Tiếng gọi lẫn với tiếng khóc lại vang vọng thành những âm thanh ngân dài trong vùng không gian tối tăm, rồi lắng chìm trong yên lặng.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, bỗng có ánh sáng lóe lên ở trên cao, tôi thấy dường như có vài bóng người đứng gần miệng giếng. Trong ánh đèn lờ mờ, một bóng đang nắm dây leo xuống giếng, có lúc bị trượt xuống rồi dây lại kéo lên. Mải theo dõi và chờ đợi, sự hồi hộp làm tôi quên bóng tối, quên cả nỗi lo sợ. Khi tiếng khóc chỉ còn là những tiếng nấc nhẹ thì cái bóng đã leo xuống gần chỗ tôi đứng, tôi nghe tiếng động mạnh đập trên lá, bóng ấy đã nhảy xuống sát bên cạnh. Mặc dầu có ánh sáng yếu ớt từ trên tỏa xuống, nhưng tôi vẫn không kịp nhìn rõ mặt, chỉ nghe hơi thở dồn dập và giọng trầm của một người đàn ông:

- Bây giờ trèo lên lưng ngồi nghe, rồi tui sẽ đưa trở lên.

Tôi chùi nước mắt, vội vàng làm theo. Sau đó, tay nắm dây thừng, ông bắt đầu leo lên. Leo được một quãng ngắn, ông chợt hỏi:

- Tay cầm chi vậy?

Lúc đó tôi mới biết là trong tay vẫn nắm chặt chùm hoa, vội trả lời:

- Bông mới hái.

Ông thốt lên:

- Thôi dục bông đi chớ che mắt tui hết trơn làm sao thấy đường mà leo. Ngồi cho vững coi chừng té xuống nữa đó.

Tôi im lặng vứt hoa ngay. Có thêm sức nặng của tôi trên lưng, người ấy leo chậm hơn, các người ở trên có lẽ đã phụ giúp giữ hay kéo dây thừng. Cuộc hành trình cam go đầu tiên trong đời mà tôi đang trải qua, cuối cùng cũng tới đích. Tôi nghe tiếng người xôn xao càng lúc càng rõ ở trên đầu và khi cả hai chúng tôi lên tới mặt đất thì ân nhân chắc đã mệt nhoài, còn tôi thì vui mừng nhìn thấy được khoảng trời rộng mênh mông lấm tấm các vì sao.

Sau đó tôi chỉ nhớ đã theo chị Minh về nhà thay quần áo đã bị lấm đất. Chị lấy thuốc đỏ bôi vào những chỗ trầy xước, mà lúc ở dưới giếng tôi đã không cảm thấy đau vì lo sợ. Chị Minh còn nói nếu tôi kể lại với gia đình, chị sẽ bị la mắng và không biết chuyện gì khác nữa sẽ xảy đến với chị, phần tôi có thể sẽ không được đến nhà chú Thiện chơi trong một thời gian dài.
Mấy năm sau chị Minh đi lấy chồng xa rồi bặt tin tức. Tôi vẫn vui đùa hồn nhiên với các chị em họ mỗi lần đến chơi nhà chú Thiện, và cái kỷ niệm đi hái hoa năm nào cũng chìm sâu trong quá khứ tuổi thơ, không ai hay biết hay nhắc tới. Có lần tôi nghe chú Thiện nói chuyện về cái giếng khô bên nhà hàng xóm rất sâu, đã lâu không được dùng.

Năm ấy tôi là một cô bé bảy tuổi. Tai họa đã xảy đến khi tôi bị ngã xuống đáy giếng sâu thẳm, một mình cầu cứu trong tuyệt vọng. Hiển nhiên có một điều mầu nhiệm đã che chở cho tôi không bị thương nặng, và vị ân nhân vô danh ấy đã đem tới niềm hy vọng, cứu tôi thoát khỏi chốn hiểm nguy. Cuộc đời quả có những họa phúc đến bất ngờ không loại trừ riêng ai.
phuonghoang
Post Reply