Sự Thật Phơi Bày

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Mẹ Việt Nam ơi
Cù Huy Hà Bảo (Danlambao) -
Viết nhân tháng Vu Lan qua lời kể của một người cộng sản

Tàn cuộc chiến tôi về quê cuốc ruộng
Hòa bình rồi chẳng muốn chuyện lửa binh
Vui với thiên nhiên, chăm sóc gia đình
Ngày hai bữa không màng làm chính trị

Tôi trở lại căn hầm thời chống Mỹ
Địa đạo Củ Chi thành lũy kiên cường
Chợt nhớ ra người mẹ đã nuôi cơm
Lòng se thắt theo lối mòn tìm mẹ

Căn nhà lá với hàng tre cành khế
Tôi bước vào vẫn bàn ghế ngày xưa
Bụi phủ đầy mạng nhện gió đong đưa
Bao kỷ niệm những chiều mưa ngày ấy

Tôi tìm hỏi dân sống quanh gần đấy
Mới hay tin mẹ đi kiện xa nhà
Bởi đất đai bao đời của ông cha
Bị cộng sản nó đem ra qui hoạch

Tôi chết lặng, đảng ơi sao độc ác
Mẹ có công với đất nước Việt này
Hòa bình rồi sao tráo trở đổi thay
Bộ mặt thật cộng sản kia đã rõ

Cả đời mẹ hy sinh cho chúng nó
Bọn quỉ vương đã hiện rõ nguyên hình
Mẹ và tôi đã bị Hồ Chí Minh
Đã lừa đảo cả một thời tuổi trẻ

Cùng trời cuối đất, con đi tìm mẹ
Để cùng nhau vặt mặt kẻ bất nhân
Mạng sống ngày xưa, con đã chẳng cần
Thù phải trả một lần đền ơn mẹ


Cù Huy Hà Bảo
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Suy nghĩ cô đọng sau một năm từ bỏ Cộng Sản
Nguyễn Chí Đức -

Sự thật đã rõ nhưng những người đảng viên ĐCSVN dám dứt ra khỏi chuyện cơm áo-gáo tiền, chuyện quá khứ nặng nghĩa-nặng tình, chấp nhận dấn thân còn rất rất ít hơn tôi kỳ vọng. Một nỗi buồn xâm chiếm trong tôi nhưng từ đây tôi rút ra được một điều đau đớn: ĐCSVN đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ còn rất trong sáng, động lực đầy nhiệt huyết. Ngay cả khi có đảng viên sớm nhận ra điều đó thì họ vẫn cứ chấp nhận thân phận trâu-ngựa (đập đi-hò đứng), an phận cho đời sống cá nhân, nhắm mắt làm ngơ chuyện tiêu cực trong xã hội và chỉ biết than vắn thở dài cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đau đớn thay đó là chính những người sống quanh tôi, quanh bạn và chung quanh chúng ta...

*

Một năm sau ngày tôi gửi đơn xin ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN). Là một năm trải nghiệm khá thú vị khi nhìn lại Tổ Chức mình từng là thành viên, với vị thế độc lập của một người ngoài hệ thống không bị những điều lệ, nghị quyết của Đảng (*) siết chặt não trạng.

Tôi cũng đã có ý định nhặt nhạnh những câu chuyện bên lề của tôi và của những người mà tôi biết đã từng nghỉ sinh hoạt Đảng để tạm “ngoại suy” khái quát cho các trường hợp bỏ Đảng khác trong gia đoạn hiện nay. Nhưng qua một seri bài của bác Nguyễn Minh Cần (**) về chuyện dài ra đảng và đa đảng, khiến tôi đã từ bỏ ý định này vì đánh giá đó là loạt bài quá sâu sắc và ở một tầm mức đại cuộc cho Dân Chủ.

Tuy tài hèn-sức mọn nhưng ngay từ khi bỏ Đảng, tôi đã mơ hồ nghĩ đến việc nếu để chính những người bỏ Đảng đứng ra là hạt nhân, hoa tiêu cho một cuộc cách mạng, phong trào Dân Chủ thì sẽ có khiếm khuyết. Vì mỗi người trong số bỏ Đảng dù ít, dù nhiều đều mang theo tàn dư của Cộng Sản trong não trạng khi đấu tranh cho dân chủ mà chưa chắc họ đã nhận ra. Đó cũng là lý do tôi nảy sinh “Ý tưởng về CLB Huynh Đệ Lầm Đường Lạc Lối” và không gọi những người như tôi là Cộng Sản phản tỉnh, cấp tiến, chân chính... mà là những người lầm đường-lạc lối. Mục tiêu khiêm tốn của tôi là những người có tư tưởng giống như mình gắn kết, nương tựa vào nhau, từ đó đi tìm và vận động những người có cùng hoàn cảnh thành một lực lượng nhằm ủng hộ, hỗ trợ cho phong trào Dân Chủ nói chung. Còn việc các thành viên có mục đích gì? đường hướng ra sao? có ý định tham gia vào một tổ chức chính trị nào trong tương lai là do họ tự quyết định. Mọi người thông tin đa chiều để chia sẻ và gắn kết với nhau ở một mức độ cơ sở và cũng là nơi bắt đầu: BỎ ĐẢNG.

Hãy tự đánh thức lương tâm mình đi các đảng viên ĐCSVN yêu quí của tôi.
Hãy tự phá xiềng cho chính mình rồi hẵng đi kêu gọi phá xiềng cứu giúp người khác!

Tôi có lời cảnh tỉnh chân thành với bạn đọc mà thực ra là của những tiến bối đi trước đã từng nhắc:

1) Đối với những người từng là nạn nhân của CS, bị CS dụ nhiều lần hãy khắc sâu trong tâm khảm câu nói bất hủ của cố tống thống VNCH - Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng Sản nói mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm”

2) Đối với các thành phần trí thức, những người chưa bị CS bức hại đã đang và sẽ đấu tranh cho dân chủ hãy đọc kỹ những bài viết của bác Nguyễn Minh Cần.

3) Tìm hiểu các bài viết, câu chuyện của những cựu đảng viên CS nổi tiếng ở các nước trên thế giới, còn ở trong nước là những người ly khai hay bị Đảng đàn áp trước năm 2000. Đó là những người đi từ trong lòng chế độ CS đi ra. Những câu chuyện cũ họ kể có độ chân thật cao hơn, không hề tính toán-bất mãn cho cá nhân và bị sự đàn áp/khủng bố tinh thần rất mạnh mẽ.

Sự thật đã rõ nhưng những người đảng viên ĐCSVN dám dứt ra khỏi chuyện cơm áo-gáo tiền, chuyện quá khứ nặng nghĩa-nặng tình, chấp nhận dấn thân còn rất rất ít hơn tôi kỳ vọng. Một nỗi buồn xâm chiếm trong tôi nhưng từ đây tôi rút ra được một điều đau đớn: ĐCSVN đã tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ còn rất trong sáng, động lực đầy nhiệt huyết. Ngay cả khi có đảng viên sớm nhận ra điều đó thì họ vẫn cứ chấp nhận thân phận trâu-ngựa (đập đi-hò đứng), an phận cho đời sống cá nhân, nhắm mắt làm ngơ chuyện tiêu cực trong xã hội và chỉ biết than vắn thở dài cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Đau đớn thay đó là chính những người sống quanh tôi, quanh bạn và chung quanh chúng ta.

Thật đáng thương cho những người Việt đương là đảng viên ĐCSVN và bất hạnh cho dân tộc của tôi!


Nguyễn Chí Đức

donghailongvuong.wordpress.com/2013/09/14/suy-nghi-co-dong-sau-mot-nam-tu-bo-cong-san/

____________________________________

Ghi chú:

(*): Đảng: ám chỉ Đảng Cộng Sản Việt Nam

(**): Nguyễn Minh Cần là một người nổi tiếng trong nhóm xét lại chống Đảng, dân gian thường gọi là “Nhóm Ngũ Minh”
Do Huynh Ho
Posts: 177
Joined: 17 Oct 05, Mon, 10:06 pm
Location: CN11, Illinois, USA

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by Do Huynh Ho »

Đồng Bào tôi ơi, xin mau tỉnh dậy!
Nguyễn Trung Tôn (Danlambao)

Chủ nghĩa Cộng sản, một chủ nghĩa mà vào những năm 1930 - 1975 đã làm nức lòng nhiều người dân lao động tại Miền bắc Việt Nam. Đảng cộng sản tự xưng họ chính là lực lượng đại diện cho giai cấp Công Nông Việt Nam. Họ mới chính là lực lượng chính nghĩa để bảo vệ quyền lợi của người lao động. Vì cả tin nên người dân Miền Bắc Việt Nam đã đi theo đảng cộng sản và giúp họ cướp chính quyền rồi sau đó hàng loạt người dân bị đưa ra đấu tố qua các chiến dịch "Cải cách ruộng đất", "Nhân văn giai phẩm"... Sau vài hành động diễn kịch "sửa sai" với đầy đủ nước mắt, lãnh đạo Đảng lại lừa dối nhân dân Miền Bắc đổ hết sức người, sức của vào "Đốt dãy Trường Sơn giải phóng Miền Nam ruột thịt"... Sau năm 1975, lại hàng loạt người Miền Nam "vừa được giải phóng" bị tống đi "cải tạo tư tưởng", hàng triệu người phải bỏ nước ra đi. Để rồi hôm nay dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản trên cả hai miền đất nước người dân nhận được những gì?

Guồng máy tuyên truyền của đảng thì khẳng định rằng nhờ sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của Đảng, ngày nay cuộc sống của người dân đã khá hơn nhiều. Việt Nam đã là một nước đứng đầu về xuất khẩu gạo. Như vậy có nghĩa là về lương thực người dân không còn đói khổ như trước đây. Cuộc sống của người nông dân cũng khấm khá hơn nhiều, nhà nhà có xe máy để đi, truyền hình để xem, thiện thoại để liên lạc... Người Công nhân lao động trong các xí nghiệp, các công ty có công đoàn do đảng thành lập để bảo đảm quyền lợi. Họ được trả lương tăng ca... Và lãnh đạo Đảng cũng lấy đó để tự hào về thành tích “Đổi mới“ mỗi khi đọc diễn văn đại hội.

Nhưng nếu chúng ta thử nhìn sâu vào tình trạng xã hội nói chung và đời sống của những người nông dân và công nhân Việt nói riêng, thì sẽ thấy gì? Có thật họ đang sinh sống khá hơn trước không? So sánh với thời gian nào, so với đời sống người dân Miền Nam trước 1975? Và đặc biệt những gì họ đang có liệu có xứng đáng với những hy sinh máu xương mà gia đình họ đã đổ ra vì đi theo Đảng chưa?

Không nói gì xa xôi, gần 80% số hộ nông dân quê tôi đang mắc nợ ngân hàng, hoặc vay lãi xuất cao của những “đại gia“ để duy trì cuộc sống. Ti vi, xe máy, nếu có, đã bán từ lâu mà vẫn đang nợ ngân hàng và các đại gia. Có người phải lấy sổ bìa đỏ làm thế chấp vay tiền. Và cứ vay chỗ này đắp chỗ kia, lấy vụ mùa này đắp cho các món nợ từ vụ trước. Nói chung là chỉ kịp trả lãi chứ cố sức trả gốc thì không biết khi nào! Ấy vậy là chưa kể mỗi khi gia đình có người ốm đau phải nằm viện hay có trục trặc thủ tục gì liên quan tới chính quyền, công an thì lại phải vay tiền để “làm luật”.

Vậy kinh tế Việt Nam hiện nay có khá hơn xưa không? Thưa rằng có khá hơn nhiều chứ, nhưng số tiền thặng dư đó hầu hết đi vào tay những người có chức có quyền, hoặc trong các ông trùm bà trùm xã hội đen, đàn anh đàn chị có quan hệ hữu cơ với các quan chức. Còn hai giai cấp công nông vẫn chỉ làm “cu li” cho những tên “đầy tớ“ của dân mà thôi! Chính vì thế mà ngày nay càng có nhiều người cố sức để có thể trở thành đảng viên đảng Cộng sản, không phải vì lý tưởng mà vì họ cũng muốn làm “đầy tớ nhân dân“ để thoát cảnh đời "ông chủ cu li” quá nghèo khổ như cha mẹ của họ. Còn con số rất ít vì lý tưởng mà phấn đấu vào đảng thì chỉ một thời gian ngắn sau khi vào đảng, họ thấy rõ ngay mình đã bị lừa. Cũng có người biết bị lừa nhưng vẫn phải ngậm miệng im lặng hoặc âm thầm bỏ sinh hoạt trong cay đắng. Chỉ vài người mạnh mẽ lắm mới dám tuyên bố bỏ đảng và kêu gọi các đảng viên khác rời bỏ con đường hại nước hại dân.

Còn một số ít người khác vừa không muốn vào đảng vừa không muốn sống tiếp kiếp “cu li“ nên chọn con đường khác để tạo nghiệp. Đó là tham gia băng đảng xã hội đen và trở thành những nhóm bảo kê, đòi nợ, đâm thuê chém mướn, buôn bán hàng lậu, và có lúc đánh thuê cho cả công an... Thế là đại khối giai cấp Công Nông ngày nay trở thành nạn nhân của cả hai thế lực côn đồ và công an, gọi tắt bởi nhiều người là "côn an".

Gần đây người dân còn nhận ra rất rõ sự liên kết chặt chẽ giữa "côn an" và các đường làm ăn của các đại gia. Đại gia cho côn an đi cưỡng chế đất của nông dân để bán cho các tập hợp kinh doanh với nước ngoài. Đại gia kéo côn an vào đập tan các cuộc đình công tại các doanh nghiệp của họ. Đại gia hợp tác với côn an tổ chức những đường giây thu tiền đưa người Việt ra nước ngoài làm lao công, làm người ở, làm cô dâu, và làm đĩ điếm, kể cả các em nhỏ bị bán vào các nhà chứa tại Campuchia.

Điều đáng buồn và đáng lo là rất đông đồng bào chúng ta chấp nhận như số phần của mình và bảo nhau “Con vua thì lại làm vua, con sãi giữ chùa lại quét lá đa”. Có thật như thế không? Phải chăng chúng ta đang để những kẻ bất xứng quyết định số phần của chúng ta? Các thế hệ cha ông của chúng ta có yếu đuối cúi đầu chấp nhận như thế không? Các dân tộc khác, từ Đông Âu đến Bắc Phi, có cam chịu như thế không?

Thưa quý đồng bào: Chẳng lẽ chúng ta cứ mãi chấp nhận làm nô lệ cho tội lỗi, chấp nhận nghèo hèn; khi mà tổ tiên chúng ta đã không tiếc máu xương đổ xuống chỉ vì một mong muốn cho cháu con sống xứng đáng với giá trị của những con người? Nay dưới sự cai trị của Cộng sản, chúng ta đã nhận ra sự thật, một sự thật nhục nhã, đó là dân tộc chúng ta đã bị đánh lừa, đổ biết bao xương máu để rồi phải sống cuộc đời còn bị kềm kẹp, tụt hậu, khổ cực và thiếu nhân phẩm còn hơn trước nữa!

Hỡi các anh bộ đội, các anh công an và các anh côn đồ: Dẫu sao chúng ta cũng cùng chung nòi giống. Phần lớn các anh cũng được sinh ra từ giai cấp công nông như tôi và đại khối đồng bào khác. Hãy thôi đừng hy sinh uổng phí đời mình cho một nhóm lãnh đạo bất xứng để đàn áp dân mình nữa. Hãy trở về với chính nghĩa của dân tộc. Đừng tiếp tục hiến thân làm công cụ cho những người đang bán dần lãnh thổ thân yêu cho kẻ thù Phương Bắc, những người lấy đất của nông dân bán cho các ông chủ ngoại bang để làm giàu bất chính. Một khi các bạn nhận ra điều này và mạnh dạn trở về với nhân dân, lịch sử sẽ không bao giờ quên những hành động anh dũng của các bạn. Người dân vẫn là cha là mẹ, là anh là chị, là con em của các vị. Đừng bắt tay với bạo quyền mà làm hại chính gia đình, và các thế hệ cháu con mình nữa! Trước sau gì những nhà nước độc tài cũng sẽ bị dẹp bỏ, chỉ có tình gia đình, nghĩa đồng bào là trường tồn.

Những tiếng súng của Đặng Ngọc Viết là lời cảnh báo cho những ai còn đang ngủ say trong chủ nghĩ vô thần cộng sản, hãy tỉnh dậy cùng với nhân dân bảo vệ tổ quốc và chấm dứt những thập kỷ đã quá dài và quá khổ đau của cả dân tộc.

Thanh Hóa 20/9/2013
Nguyễn Trung Tôn (Đt. 01628387716)
danlambaovn.blogspot.com
Do Huynh Ho
Posts: 177
Joined: 17 Oct 05, Mon, 10:06 pm
Location: CN11, Illinois, USA

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by Do Huynh Ho »

BÀI HỌC ĐẠI CÁCH MẠNG VĂN HÓA

Đây không phải là Đại Cách mạng Văn hóa Mao xếnh xáng, bước tiến nhảy vọt chệt 1967. Đây là nói về cuộc Cách mạng sáng chói của nước Nga 1989 làm sụp đổ cả Đế quốc Nga xô viết và khối cọng sản Đông Âu.

Trước nay, bàn về nguyên do sụp đổ của Liên xô, người ta thường viện dẫn lý do suy thoái kinh tế, về chi phí chiến tranh Afghanistan và về sau học giả Brzezinski còn lưu ý về yếu tố thanh niên Nga không biết sợ cọng sản như thế hệ cha anh nên đứng lên lật đổ chế độ Xô viết Nga.

Mới đây, bạn gởi cho bài viết cũ của Leon Aron, Foreign Policy ( Bản dịch Hồ Ngọc Cư ) đưa ra một quan điểm khác hẳn về nguyên do thực tế của cuộc cách mạng Nga 1989.

Về nguyên do kinh tế, tác giả luận giải: “Không có một thước đo thành tích kinh tế chủ yếu nào trước năm 1985 cho thấy một thảm họa đang lù lù xốc tới. Từ năm 1981 đến năm 1985 mức tăng trưởng GDP của Liên Xô, mặc dù có chậm lại so với thập niên 1960 và thập niên 1970, nhưng cũng đạt được 1,9% một năm. Chính cùng một mô hình dù suy yếu nhưng không đến nỗi thảm khốc này còn kéo dài cho đến hết năm 1989. Nạn thiếu hụt ngân sách, một yếu tố kể từ thời Cách mạng Pháp được coi là tín hiệu quan trọng cho một cuộc khủng hoảng có thể đưa đến cách mạng, chưa lên tới 2% GDP vào năm 1985. Mặc dù có gia tăng nhanh chóng, nạn thâm thủng ngân sách vẫn ở dưới mức 9% GDP cho đến hết năm 1989 —một con số mà hầu hết các nhà kinh tế cho là hoàn toàn có thể xoay trở được (manageable).”

Về chiến phí Afghanistan, tác giả nhận xét: “ Thật vậy, mặc dù gánh nặng tài chính khổng lồ do việc duy trì một đế quốc về sau trở thành một vấn đề chính trong các cuộc tranh luận sau năm 1987, nhưng bản thân những chi phí cho cuộc chiến Afghanistan không làm cho quốc gia kiệt quệ: Được ước tính vào khoảng 4 đến 5 tỉ đôla vào năm 1985, đó là một phần không đáng kể trong tổng sản lượng nội địa (GDP) của Liên Xô.”

Câu hỏi đặt ra là, trong tình hình kinh tế, tài chánh tương đối ổn định như vậy, tại sao Liên xô bỗng nhiên sụp đổ mà cả giới học giả Nga lẫn các nhà nghiên cứu quốc tế đều bị bất ngờ, không tiên liệu được?

Theo tác giả có một lý do có thể nhận thấy là: “ Việc các chuyên gia phương Tây không tiên liệu được sự sụp đổ của Liên Xô một phần là do sử quan xét lại (historical revisionism) — tạm gọi là khuynh hướng bài chủ nghĩa chống cộng (anti-anti-communism) — một khuynh hướng phóng đại sự ổn định và tính chính danh của chế độ Xô viết.”

Vậy thì nguyên do đích thật của cuộc cách mạng Nga 1989 là gì?

Ngày nay, sau khi nghiên cứu lại các dữ kiện lịch sử, tác giả nhận thấy nhiều phát biểu của các nhân vật có tham dự vào tiến trình ấy, từ Gorbachev, Aleksandr Jakovlev, ngoại trưởng Eduard Shevardnadze...đều chú trọng vào tình cảnh phi đạo lý, dối trá và khủng bố của thời kỳ chế độ Xít ta lin nít đưa tới tình trạng xã hội tồi tệ không còn chịu đưng được như lời phát biểu của ngoại trưởng Shevardnadze: “ Bộ trưởng Ngoại giao Eduard Shevardnadze, cũng khổ tâm không kém vì tình trạng thiếu luật lệ và tham nhũng đều khắp. Ông nhớ lại đã nói với Gorbachev vào mùa đông 1984-1985: “Mọi thứ đã thối nát. Phải thay đổi thôi”.

Và chính Gorbachev đã kết luận: “ Mô hình Xô-viết không những bị đánh bại trên bình diện kinh tế và xã hội; nó bị đánh bại ngay trên bình diện văn hóa. Xã hội chúng ta, nhân dân chúng ta, những người có học vấn nhất, những người có trí thức nhất, đã bác bỏ mô hình ấy trên bình diện văn hóa vì nó không tôn trọng con người, nó đàn áp con người về mặt tinh thần lẫn chính trị.”

Về phía giới trí thức Nga, tác giả viết: “ Những người đã gieo vào xã hội “chuyển biến ngoạn mục về ý thức” không ai khác hơn là những kẻ đã từng châm ngòi cho các cuộc cách mạng tiêu biểu khác của thời hiện đại: đó là, các nhà văn, nhà báo, và giới nghệ sĩ.“

Cuối cùng, từ các tác động kể trên, tâm thức người dân Nga chuyển biến như tác giả Aron nhận xét: “ Đối với họ, việc phục sinh đạo lý là thiết yếu. Điều này có nghĩa là không những chỉ rà soát lại các hệ thống chính trị và kinh tế Xô-viết, không những chỉ lật ngược các qui phạm xã hội (social norms), mà còn là một cuộc cách mạng trên bình diện cá nhân: một sự thay đổi trong nhân cách của người dân Nga.

Và như vậy, cuộc cách mạng Nga 1989 lừng lẩy khởi phát, giống y như những cuộc cách mạng Mùa Xuân Ả Rập sau nầy.

TRÔNG NGƯỜI LẠI NGẨM ĐẾN TA

Trích dẫn đôi hồi về cuộc cách mạng Nga từ hai mươi mấy năm về trước để chiếu rọi vào tình cảnh nước nhà hiện nay.

Nhớ hồi năm 1994, khi Mỹ bãi bỏ cấm vận, thiết lập bang giao với csvn, chừng đôi ba chục đồng bào tị nạn cọng sản ở thành phố San Jose, dưới sự điều động của Ban Đại diện cộng đồng đầu tiên dược bầu lên, tụ tập trước trụ sở Liên Bang trên Đường 1 biểu tình phản dối bãi bỏ cấm vận, lập bang giao với vc.

Vì mục tiêu biểu tình thuộc về chánh sách của chánh phủ Liên bang nên đồng bào TNCS ít chú ý nên cuộc biểu tình mới có ít người tham dự như vậy!

Trước tình cảnh ấy, các người làm chánh trị cơ hội mới toan tính bắt tay với vc thỏa hiêp chia chác quyền lực, nói thác là chống cọng bằng cách khác để né đòn.

Chẳng ngờ rằng bị công luận phát hiện, lật tẩy, chống đối mạnh mẻ: Các cuộc mưu toan đối thoại, thỏa hiệp với vc đều bị đồng bào biểu tình phản đối dữ dội.

Vì vậy mà những người Hòa hợp, hòa giải, đối thoại với vc mới hô hoán là “ chống cọng cực đoan, quá khích “, thậm chí “ độc quyền chống cọng. “

Người chống cọng mới phản bác rằng: Đối thoại, thỏa hiệp với vc chẳng những không phải là chống cọng mà còn là Chống - chống cọng ( Anti – anti – communism ) như thuật ngữ kể trên: “ Việc các chuyên gia phương Tây không tiên liệu được sự sụp đổ của Liên Xô một phần là do sử quan xét lại (historical revisionism) — tạm gọi là khuynh hướng bài chủ nghĩa chống cộng (anti-anti-communism) — một khuynh hướng phóng đại sự ổn định và tính chính danh của chế độ Xô viết.”

Ngày nay sự thể vẫn còn y như vậy:

Các quý ông làm chánh trị cù cưa vẫn cứ kiến nghị, thỉnh nguyện xin “ đảng “ cho cải sửa, tức Xin - Cho! Rấn lên mức nữa là: “ Phản biện trong phạm vi cơ chế.” Gần đây là Khai dân trí – Chấn dân khí – Hậu dân sinh và xây dựng xã hội dân sự và vân vân...Họ hành xử như vậy vì họ nghĩ rằng chế độ toàn trị cọng sản vững vàng không thể lay chuyển được nên chỉ còn con đường cải lương, hợp tác với cs sửa đổi lần hồi, viện cớ là tránh làm cách mạng “ gây đổ máu, tàn phá!”

Nói về đổ máu thì như vầy: Theo blogger Hùynh Ngọc Chênh, hàng năm có 35,000 người chết vì tai nạn giao thông. Con số thương tật thì gấp đôi gấp ba. Dưới nền y tế xã nghĩa ta, khi bệnh nhân 4 gười nằm một giường, có khi nằm tràn ra cả hành lang thì bị thương tật, sống không bằng chết. Cho nên cứ tính đổ đồng hàng năm có 100 ngàn thương vong vì tai nạn giao thông.

Cuộc chiến chống độc tài Assad, Syria hơn hai năm nay có 100,000 người mất mạng. So với con số ấy thì người Việt Nam chết vì tai nạn giao thông dưới sự cai trị “ chết sống mặc bây, tiền thầy bỏ túi “ của bọn cs An nam nhiều hơn số người Syria chết vì chiến đấu chống độc tài Assad gấp hai lần!

Cựu vc nằm vùng Lê Hiếu Đằng nói rằng: Xin đảng cho nó ra Dân chủ – xã hội đối lập công khai thì “đảng” vẫn cứ “ khống chế “ chánh trường VN 30 năm nữa. Như vậy thì con số người chết vì giao thông đến lúc ấy lên tới 3 triệu là già nửa tổng số người chếttrong Chiến tranh Thế giới lần I là 5 triệu!

Bây giờ nói về tàn phá: Chắc chắn trong khi nổi dậy sẽ có việc đập phá cơ ngơi làm ăn của bọn tư bản đỏ, tức là đảng viên cs hoặc họ hàng cs. Đó là của ăn cướp trên mồ hôi nước mắt của người dân. Cho nên của đó đáng lẽ sau cách mạng sẽ phán xét trả về cho người dân thì nếu có tổn hại ít nhiều thì cũng do người dân chung chịu chớ chẳng phải của ông, của cha gì của cọng sản và đồng bọn.

Không ai dư nước mắt khóc thương của ăn cướp bị hư hại. Huống chi ngày nay, tình thế Việt Nam còn tồi tệ hơn xã hội Liên xô ngày trước hàng trăm lần. Trí thức dù chấp nhận cách mạng hay không, người dân lâm vào cảnh đường cùng sẽ tự thân hành động:

Tiếng súng hoa cải Nhà họ Đoàn, Tiên Lãng nả thương 6 ưng Khuyển côn an, bộ đội chống cưởng chế cào nhà, cướp đầm vườn.

Hào kiệt Đặng Ngọc Viết, Thái Bình vì dân trừ bạo, vì nghĩa vong thân!

Tiếng bom chai Molotov, plastic cảnh cáo cường quyền tiếp tục nỗ vang.

Đó là chỉ dấu tiền cách mạng Dân tộc: Khi người dân thức tỉnh, nhận thức truyền thống nhân nghĩa của tổ tiên bị sói lang cọng sản mà hũy hoại, sẽ vùng lên đòi lại đạo lý và nhân phẩm cũng giống như dân tộc Nga và Ả Rập thực hiện: Đại Cách mạng VĂN HÓA – DÂN TỘC.

Sấm trạng

”Hùm gầm khắp nẽo gần xa
Mèo kêu rợn tiếng quỉ ma tơi bời
Rồng bay năm vẻ sáng ngời
Rắn qua sửa soạn hết đời sa-tăng
Ngựa lồng quỉ mới nhăn răng
Cha con dòng họ thầy tăng hết thời
Chín con rồng lộn khắp nơi ”

Giáp ngọ là năm 2014

Hẹn nhau Saigon 2015.

Nguyễn (Dân Làm Báo)
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Những lời phát biểu của Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Trần Quốc Việt (Danlambao)

Nhân dịp năm mươi năm ngày Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng bào đệ Ngô Đình Nhu bị sát hại trong cuộc đảo chính đẫm máu vào ngày 2 tháng 11, 1963, chúng tôi sưu tầm và trích dịch một số lời phát biểu sau của Tổng Thống Ngô Đình Diệm.


Phát biểu tại National Press Club ở Washington, Hoa Kỳ với các nhà lãnh đạo Đông Nam Á thích chủ nghĩa trung lập, tức phong trào không liên kết, Tổng Thống Ngô Đình Diệm nói:

“ Vì cộng sản không trung lập, chúng ta không thể trung lập.”

New York Times, ngày 11 tháng Năm, 1957


Tổng Thống Ngô Đình Diệm phát biểu nhân dịp kỷ niệm bảy năm ngày cầm quyền tại Sài Gòn:

“Liệu ta có thể vẫn còn trung lập khi đối diện với sự quyết tâm hủy diệt có hệ thống này? Ta phải cương quyết bác bỏ và chiến đấu chống lại chủ nghĩa cộng sản cuồng tín hiếu chiến, kẻ thù của nhân loại, thay vì để cho mình bị tê liệt bởi sự tuyên truyền dối trá của cộng sản.”

New York Times, ngày 8 tháng Bảy, 1961


Tổng Thống Ngô Đình Diệm:

“Mục đích duy nhất của tôi là nước Việt Nam độc lập thật sự.”

New York Times, ngày 12 tháng Năm, 1957


Tổng Thống Ngô Đình Diệm phát biểu tại Hội đồng Thương mại và Công nghiệp Viễn Đông-Hoa Kỳ ở Detroit về chương trình cải cách ruộng đất qua đó ruộng đất được cấp cho những nông dân không có ruộng:

“Qua chương trình này, chúng tôi đáp lại những lời tuyên bố dối trá của cộng sản về cải cách ruộng đất. Chúng tôi cấp ruộng đất cho nông dân và chúng tôi thực hiện được điều này mà không cần đến những cách thức cưỡng chế và tịch thu vô nhân đạo.”

Harrison E. Salisbury, New York Times, ngày 15 tháng Năm, 1957


Tổng Thống Ngô Đình Diệm phát biểu tại Sài Gòn vào ngày 29 tháng Ba 1957 nhân dịp đón tiếp các đoàn đại biểu tham dự Đại hội lần thứ ba của Liên Minh Các Nhân Dân Chống Cộng Châu Á:

“Đối diện với nỗ lực phá hoại của cộng sản, chúng ta phải tuyên bố rằng những quy luật chi phối sự tiến bộ của nhân loại không chỉ mang tính chất kinh tế, rằng sự tiến bộ như thế cũng và trên hết được chi phối bởi những quy luật về đạo đức.

Chúng ta hãy dùng tình thương để chống lại sự căm thù mà cộng sản rao giảng. Lịch sử dạy chúng ta rằng sớm hay muộn cuối cùng chính sẽ thắng tà, sự thật sẽ thắng dối trá, tình thương sẽ thắng hận thù.”


Nguồn: Wilson Center Digital Archive
http://digitalarchive.wilsoncenter.org/document/118361


Tổng Thống Ngô Đình Diệm phát biểu nhân dịp khánh thành Đập Đồng Cam ở Tuy Hòa vào ngày 17 tháng Chín, 1955:

“Chúng ta hiện nay đang tiếp tục cuộc chiến đấu lớn lao để hoàn thiện nền độc lập của quốc gia chúng ta và để đảm bảo tự do của nhân dân chúng ta. Cuộc đời của chúng ta, tự do của chúng ta, hạnh phúc của chúng ta và cuộc đời, tự do, và hạnh phúc của con cháu chúng ta đều phụ thuộc vào cuộc chiến đấu này. Nếu Việt Minh thắng trong cuộc đấu tranh này, quốc gia thân yêu của chúng ta sẽ biến mất và nước chúng ta sẽ chỉ được đề cập đến như là một tỉnh phía nam của Trung Cộng. Hơn nữa nhân dân Việt Nam sẽ mãi mãi sống dưới ách độc tài do Mạc Tư Khoa tạo ra và sẽ bị tước mất tôn giáo, tổ quốc và gia đình.”

Nguồn: Major Policy Speeches by President Ngo Dinh Diem
Vietnam Center and Archive.

Trần Quốc Việt
danlambaovn.blogspot.com

__________________________________

Phụ lục:

1. Cộng Sản vui mừng trước cái chết của Tổng Thống Ngô Đình Diệm

“Nhà báo Úc Wilfred Burchett kể rằng những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam chào đón cuộc đảo chánh như “món quà”. “Người Mỹ đã làm chuyện mà chúng tôi đã không thể nào làm được trong chín năm trời, đó là loại bỏ Diệm.”

Nguồn: Mark Moyar, JFK and the Seeds of Disaster in Vietnam, The Wall Street Journal 11/1/ 2013

2. Lời cảm ơn của Đức Đạt Lai Lạt Ma về sự giúp đỡ của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa sau khi Đức Đạt Lai Lạt Ma cùng với sáu chục ngàn người Tây Tạng vượt núi Hymalayas sang tị nạn ở Ấn Độ vào năm 1959 sau khi Trung Cộng xâm chiếm Tây Tạng

“Các tổ chức cứu trợ thiện nguyện ở nhiều nước đã giúp đỡ tiền bạc, hay thực phẩm, áo quần, hay thuốc men. Chính phủ các nước Anh, Mỹ, Úc, và Tân Tây Lan đã gởi quà để giúp chúng tôi giáo dục trẻ em, và chính phủ Nam Việt Nam đã gởi cho chúng tôi gạo. Chúng tôi rất cảm ơn tất cả những tấm lòng nhân ái này.”

Nguồn: My Land and My People, Memoirs of the Dalai Lama of Tibet, Potala Corporation, New York 1962, trang 225.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Lưỡi vẹm!
Nguyên Thạch (Danlambao) -

Gởi Tiến sĩ Vũ Minh Giang và những trí trá bưng bô, nhân vụ dân ở Ukraina dập nát tượng Lê-Nin vào ngày 8-12-2013.

Nói xuôi cũng được
Nói ngược cũng xong!
Ngày xưa, Phạm Văn Đồng dâng công hàm bán non sông
Hồ Chí Minh bảo: Khi nào cách mạng thành công, các đồng chí trả lại.

Bịp bợm điêu ngoa
Lừa dối mãi
Nay biển ải
Lấy lại được chưa?

Con ngựa Trung Quốc
Rập con la Việt Nam
Đẻ ra một đám lừa

Nói bừa cứ nói
Nói ngược ai tin?
Đảng nói rằng dân Việt rất biết ơn ông Lê-Nin
Cần gì xin, ông cho tất cả
Đảng cho rằng, dân Đông Âu dẹp tượng Lê-Nin là thứ dân xỏ lá
Những người đập bể mặt Lê-Nin là phường vô văn hóa, là bọn láu cá

Sau 30 tháng Tư, người đạo đức, đào mồ cốt mả,
đuổi cả người chết đi để lấy đất xây nhà, cơ quan, đảng ủy
Tượng chiến sĩ VNCH ở Biên Hòa cũng bị lôi đầu ngã quị

Nam Kỳ khởi Nghĩa, tiêu Công lý.
Đồng Khởi vùng lên, mất Tự Do (*)

Hỡi những cái mặt mo
Những cái tâm trí trá
Đập phá những di tích của miền Nam,
há phải chăng là vô văn hóa, là láu cá?

Trả lời thế nào?
Hỡi lũ VẸM xỏ lá!.


Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Ai là Ngụy quyền, tay sai bán nước cầu vinh?
Le Nguyen (Danlambao)

- Trận hải chiến Hoàng Sa oanh liệt vào năm 1974 của Hải quân Việt Nam Cộng Hòa với quân xâm lược Trung Cộng, tính đến nay đã có 40 năm. Thế nhưng gương hy sinh Vị Quốc Vong Thân của người lính, người chỉ trực chiến với quân thù xâm lược Trung Cộng, những người vĩnh viễn nằm lại biển trời quê hương không về như mới xảy ra hôm qua hôm kia, vẫn sống mãi trong lòng người dân Việt Nam và những diễn biến xoay quanh trận hải chiến do các cấp trách nhiệm liên quan kể lại, đã chạm đến trái tim của những người Việt Nam yêu nước ngày hôm nay.

Với hành động kiêu hùng từ chối rời chiến hạm, cùng chết với chiến hạm của người lính, người chỉ huy xem cái chết nhẹ tựa lông hồng đã đi vào lịch sử hào hùng của dân tộc Việt Nam, hoà lẫn vào lời nói của các cấp chỉ huy Không Quân, Quân lực Việt Nam Cộng Hoà trong kế hoạch tái chiếm Hoàng Sa bất thành, cũng hào hùng đầy khí phách không kém do phi công nằm vùng Nguyễn Thành Trung, người bỏ bom dinh độc lập năm 75 kể lại: “Mấy ông cấp tá... phát biểu trong cuộc họp rằng, đánh với Việt Cộng là chỉ đánh chơi thôi... Đánh với Trung Cộng mới là đánh... cho nên trận này... cấp đại tá, trung tá, thiếu tá đánh trước, đánh cho họ biết người Việt Nam là như thế nào...”(1)

Hải chiến Hoàng Sa khơi dây một cái gì đó tận đáy sâu tâm hồn về người lính hải quân Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà... bàng bạc đâu đó, rất bất khuất, kiêu hùng là niềm kiêu hảnh làm hảnh diện hai tiếng Viêt Nam nhưng cũng chính nó khơi lại nỗi xót xa, ngậm ngùi đến đắng lòng cho một cuộc hải chiến 14 năm sau. Đó là trận hải chiến Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao thuộc quần đảo Trường Sa năm 1988 do binh chủng hải quân thuộc quân đội nhân dân Việt Nam “anh hùng” tham chiến.

Nhân 40 năm tưởng niệm hải chiến Hoàng sa, xin tóm tắt câu chuyện về trận hải chiến Trường Sa nằm ngoài tư liệu, tài liệu hoặc có liên quan thì chỉ là tài liệu tuyệt mật thuộc bí mật quốc gia, cấm “phát tán” trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam. Nội dung câu chuyện này đã được phổ biến trong một bài viết trước đây và chuyện hải chiến là bài học không bao giờ cũ của lòng yêu nước, của gương hy sinh qua mọi thời đại, mọi dấu mốc dựng nước, giữ nước, cứu nước, mở nước của lịch sử dân tộc Việt Nam, ngay từ thuở tổ tiên nòi Việt mang gươm đi mở cõi:

“Câu chuyện kể là một câu chuyện có thật, với sự thật dần dần hé lộ do chính những người trực tiếp tham chiến, sống sót bị bắt làm tù binh kể lại. Câu chuyện thật đó là sự thật về trận hải chiến Trường Sa năm 1988 của thế kỷ trước. Một trận chiến không cân sức, quái đản kỳ lạ nhất trong lịch sử chiến tranh bởi những chiến sĩ tham gia chiến trận không được trang bị vũ khí, chỉ được học tập quán triệt chủ trương đường lối của đảng trước khi xung trận.

Lập luận này nghe “quen quen” là phải “hết sức kềm chế, giải quyết tranh chấp bằng con đường ngoại giao hòa bình, tránh không để vụ việc diễn biến phức tạp...” và các chiến sĩ quân chủng hải quân của quân đội nhân dân “anh hùng” đã nghiêm chỉnh chấp hành, quyết tâm dùng sinh mạng với tay không, rất can trường dựng cờ tổ quốc bám, giữ biển đảo cho dù kẻ thù hung hãn được trang bị vũ khí tận răng, bắn giết chiến sĩ hải quân ta như bắn bia không nương tay. Điều đáng buồn là những anh hùng quân chủng hải quân Việt Nam trước khi chết vẫn cố hô vang: “Thà hy sinh chứ không để mất đảo. Hãy để máu chúng ta nhuộm đỏ Biển Đông... chứ cương quyết không để mất đảo!”(2)

Có lẽ, các chiến sĩ hải quân bảo vệ Trường Sa ngã xuống, vĩnh viễn ở lại biển không về, trong họ ấp ủ lý tưởng trong sáng, lòng yêu nước vô bờ nhưng các anh không thể ngờ rằng, các anh đã bị lãnh đạo bán đứng cho các toan tính đen tối của họ và sự hy sinh của các anh đã bị người ta phản bội, không hề được nhắc tới. Ngay cả nhân dân ngưỡng mộ sự hy sinh cao cả của các anh, các thân nhân ruột thịt thương khóc các anh, các đồng đội may mắn sống sót thương nhớ làm lễ tưởng niệm vinh danh, tri ân các anh cũng bị ngăn cấm. Họ phải gạt nước mắt, nuốt ngược nước mắt vào trong, tưởng niệm trong lòng suốt mấy mươi năm qua, ngay cả bây giờ ở tại thời điểm này vẫn còn bị ngăn cấm. Tại sao đảng “bạc tình”không ghi công, lại sợ nhân dân vinh danh, tri ân các anh, còn là bí ẩn khó giải thích?

Thú thật, theo những thông tin do những người trong cuộc cung cấp thì biến cố Trường Sa năm 1988 không phải là trận hải chiến đúng nghĩa của hải chiến, bởi một bên tay không dựng cờ giữ đảo theo chỉ đạo của đảng “hết sức kềm chế, không để vụ việc diễn biến phức tạp...”. Với bên kia kẻ địch thù được trang bị hỏa lực súng lớn, súng nhỏ lại manh động, hung hăng bắn giết như cướp biển thời trung cổ và các chiến sĩ quân chủng hải quân Việt Nam anh hùng trở thành những tấm bia thịt cho “hải tặc” Trung Cộng bắn giết chứ không đúng là một trận hải chiến đúng nghĩa như loa đài rêu rao theo kịch bản do đảng dàn dựng.

Phải nói theo thói thường dù thua trận, nếu được trang bị vũ khí và không bị lãnh đạo, chỉ đạo quái đản, kỳ lạ bám giữ đảo bằng tay không, bằng nước bọt nài nỉ van xin lòng thương sót của kẻ thù. Chắc chắc các chiến sĩ hải quân nhân dân Việt nam anh hùng không chết thảm, chết nhục nhả, chết tức tưởi, chết như các tử tội bị xử tử tập thể trừng mắt chờ những phát súng lạnh lùng cướp đi mạng sống giữa biển nước mênh mông. Thành thật mà nói, các chiến sĩ hải quân nhân dân cũng không đến đổi hèn nhát nếu có cơ hội đánh trả hoặc tiên hạ thủ vi cường như các chiến sĩ hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã khai hỏa vào tàu địch, đã liệt oanh ngã xuống cho trận chiến đúng thật hải chiến ở quần đảo Hoàng Sa năm 1974.

Có thể, sự thật về biến cố Trường sa dần phơi bày ra khác với tuyên truyền lừa mị của đảng, nhà nước cộng sản nên họ cố tình ngăn chận, cấm cản không cho người dân quan tâm đến biển đảo, muốn biết sự thật về trận hải chiến Trường sa, muốn tiếp cận những nhân chứng sống. Những cá nhân trực tiếp tham dự trận hải chiến, những cá nhân đủ điều kiện phát ngôn đúng với sự thật lịch sử trận hải chiến Trường sa. Bên cạnh những nhân chứng sống, sống sót trong biến cố Trường sa, là trên thế giới mạng tin học còn có đoạn phim ngắn ghi lại bối cảnh“chiến công” của hải quân Trung Cộng tàn sát, bắn vào các bia thịt tội nghiệp của chiến sĩ hải quân Việt Nam được kẻ thù tung lên trình chiếu trên YouTube đã lột trần sự thật của trận hải chiến Trường sa như đấm vào mồm đảng cộng sản nên đảng chỉ ú ớ không thành tiếng, phải tắt loa đài thông tin sai sự thật, phục vụ công tác tuyên truyền như đảng thường làm.

Dù thế nào đi nữa, dù các chiến sĩ Trường Sa bị phản bội, bị bán đứng, bị đảng cộng sản trói tay đưa đi làm bia thịt để cho Trung Cộng bắn giết nhưng nhân dân Việt Nam vẫn không phủ nhận sự hy sinh bởi tình yêu quê hương của các anh là trong sáng, hào hùng. Sự hy sinh của các anh đáng được trân trọng, tri ân, ghi nhớ cho đến muôn đời sau. Nhưng đảng, nhà nước lưu manh cộng sản Việt Nam sợ sự thật, sợ một cách khó hiểu, không dám nhắc đến các anh, thậm chí ngăn cấm thân nhân, đồng đội, những người ngưỡng phục làm lễ tưởng niệm, vinh danh các anh?”(3)

Trên đây chỉ là một phần sự thật của trận hải chiến Trường Sa, đàng sau trận hải chiến Trường Sa chắc còn nhiều bí ẩn “gay cấn” của các hiệp ước, mật ước đã được nhiều thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam ký kết với cộng sản Trung Quốc chưa được bạch hóa. Có thể các bí mật đó là lý do chính khiến cho lãnh đạo cộng sản ngăn cản thân nhân “liệt sĩ Trường Sa” và người dân ngưỡng mộ làm lễ tưởng niệm cho những chiến sĩ hải quân của quân đội nhân dân Việt Nam, rất anh dũng với tay không hô vang: “Thà hy sinh chứ không để mất đảo...Hãy để máu chúng ta nhuộm đỏ Biển Đông chứ nhất quyết không để mất đảo...”

Khác biệt là các chiến sĩ hải quân của quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng, rất “đặc biệt” trước khi chết vẫn hô to những lời lẽ rất “ấn tượng” thể hiện ý chí “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh” của họ và các chiến sĩ hải quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không được như thế. Các anh chỉ thể hiện tình động đội, lòng yêu nước tự nhiên rất đời thường nhưng không làm mờ nhạt hình ảnh kiêu hùng của người lính Việt Nam Cộng Hòa, nằm lòng phương châm Tổ Quốc – Danh Dự - Trách Nhiệm.

Đặc biệt, sự khác biệt lớn nhất giữa hai trận hải chiến năm 1974 và năm 1988 của thế kỷ trước, là sự phủ nhận với sự ghi nhận gương hy sinh của những chiến sĩ hải quân đối với tổ quốc của người dân nhớ ơn và của các lãnh đạo quốc gia đại diện nhân dân tri ân họ:

Đối với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, một chính phủ bị hệ thống tuyên truyền của đảng cộng sản ra rả chửi bới là “...ngụy quyền, tay sai bán nước, cầu vinh...”. Qua vị nguyên thủ quốc gia, nguyên tổng thống Việt Nam Nam Cộng Hoà Nguyễn Văn Thiệu đã có nghĩa cử tri ân gởi đến các chiến sĩ hải quân tham gia trận hải chiến Hoàng Sa, với những lời tuy giản dị nhưng nói lên được lòng biết ơn đối với những chiến sĩ xả thân vì tổ quốc: “tôi gởi lời khen ngợi nồng nhiệt đến tất cả các chiến sĩ hải quân Việt Nam, đặc biệt đến những chiến sĩ hải quân đã tham gia chiến đấu chống lại bọn xâm lăng cộng sản ở khu vực quần đảo Hoàng Sa. Tôi cũng xin chia buồn và bày tỏ niềm kính trọng vô cùng đối với những gia đình của các chiến sĩ đã hy sinh để bảo vệ quần đảo Hoàng Sa.

Tôi tin tưởng rằng lực lượng hải quân Việt Nam sẽ luôn luôn duy trì truyền thống dũng cảm và xả thân này.”(4)

Đối với nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, lãnh đạo đảng nhà nước đã không có hành động tri ân sự hy sinh cao cả của các chiến sĩ hải quân, quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng tham gia hải chiến Trường Sa. Những người thừa hành đã chấp hành nghiệm chỉnh mệnh lệnh “hết sức kiềm chế”, không manh động làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai đảng, hai nhà nước, là đứng yên cho giặc thù nhắm bắn trong nhiệm vụ tay không giữ đảo. Không những thế lãnh đạo đảng, nhà nước còn ngăn cản, bắt bớ những ai tự phát làm lễ tưởng niệm các anh hùng của cuộc hải chiến Trường Sa. Thậm chí họ còn vu cho bất cứ ai tổ chức lễ tưởng niệm các chiến sĩ hải quân Trường Sa mà không có sự cho phép của họ, với những bịa đặt mơ hồ là nhận tiền của các thế lực thù địch - kích động, xúi dục phá hoại chính sách ngoại giao mềm dẻo đối thoại hòa bình trong tranh chấp Biển Đông của đảng và nhà nước “ta”?

Qua những gì lãnh đạo đảng, nhà nước cộng sản đối xử với những người lính hải quân, quân đội nhân dân làm theo lệnh trên giao trong trận hải chiến Trường Sa và những gì lãnh đạo chính quyền Việt Nam Cộng Hoà đối xử với chiến sĩ hải quân tham gia trận hải chiến Hoàng Sa, không khó để cho chúng ta nhận ra sự khác biệt nhất định giữa vô luân và nhân văn của hai chế độ. Từ đó nhìn rộng ra hơn, nhìn sâu vào mối quan hệ ngoại giao của Việt Nam Cộng Hòa với Hoa Kỳ và mối quan hệ ngoại giao của cộng sản Việt Nam với cộng sản Trung Quốc. Qua quan sát thực tiễn trong quá khứ ngay cả cho đến thời hiện tại và tiếp cận các văn kiện, chứng cứ trong các kho tài liệu thuộc loại bí mật lịch sử được bạch hóa của các bên liên quan, tham gia “trò chơi” chiến tranh Việt Nam, đã phơi ra trần trụi sự thật, đủ cơ sở để cho ra kết luận: Ai mới đích thực là ngụy quyền, tay sai bán nước cầu vinh?


Le Nguyen
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Lời thú tội gây ra cuộc chiến nồi da xáo thịt cho dân tộc, đưa giống nòi, tổ quốc vào con đường nô lệ.
Thì bây giờ ai là ngụy, ai là việt gian bán nước?


Hoàng Thanh Trúc (Chinhluan) - Những ngày tháng cuối năm, theo phong tục tập quán Việt Nam, trong mọi người chúng ta, vì đạo lý tri ân (nhớ ơn) hay dành một phần tâm linh hướng về người thân đã khuất và cho những người vị quốc vong thân.

Mới đây, chắc củng trong chiều hướng ấy, hướng về người vị quốc vong thân nên ngày 18 tháng 1 năm 1974 ông CT/Nước Trương Tấn Sang đã đến xã Cẩm Mỹ, huyện Cẩm Xuyên, tỉnh Hà Tĩnh cắt băng khánh thành một cái đền thờ xây dựng trị giá tới 5 tỷ đồng cho một nhân vật quá cố có tên Lê Duẩn cựu TBT/đảng CSVN (*) mà nói theo người xưa “trâu chết để da, người ta chết để tiếng” ông ta đã để lại cho dân tộc Việt Nam một tiếng nói bất hủ của ông là: “Ta vào Nam nổ súng là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô”

Image

Từ câu nói như quân lệnh chỉ đường ấy mà hàng triệu thanh niên hai miền Nam Bắc Việt Nam đã nằm xuống, một nửa chết vì chống lại và một nữa chết vì muốn nhuộm đỏ miền Nam theo lệnh của đảng CSVN và quốc tế CS, Liên xô và Trung Quốc.

Hình như nhờ xương máu Việt Nam như trải đường đó mà Liên Xô từ CS/XHCN mới tiến lên được dân chủ đa nguyên, đa đảng, như phương Tây hiện nay. Còn Trung Quốc củng nhờ đó mà nới rộng lãnh thổ về phương Nam, đưa Ải Nam Quan vào viện bảo tàng và nhất là nhờ xương máu Việt Nam quét Mỹ đi nên Trung Quốc có điều kiện rảnh tay một mình một cõi “giải phóng” luôn Hoàng Sa và Biển Đông của Việt Nam!

Và chính ông ta (Lê Duẩn) củng có một sáng kiến rất thực dụng, ngoài phân xanh, phân chuồng, phân bắc, thì ông vận dụng sáng tạo thêm một thứ phân nửa là phân “người chết” để sau 30 tháng 4/1975 kết thúc chiến tranh đích thân ông ký giấy chỉ đạo lùa gần nữa triệu sĩ quan công chức chính phủ miền Nam vào rừng sâu núi thẳm “cải tạo”1/3 số tù nhân đó thành “phân người” vùi xuống đất bón trực tiếp cho xanh cây lá.

Người dân Việt Nam muốn hỏi ngài CT/Nước Trương Tấn Sang rằng: Đó có phải là công lao to lớn “vì tổ quốc Việt Nam” hay không? Mà cái đền thờ của ông Lê Duẩn toàn là gỗ quí hảo hạng, tượng của ông ta đúc bằng đồng nặng tới hàng tấn?

Ngược lại – cũng trong ngày này (18 và 19 tháng 1) tại thủ đô Hà Nội, nhân dân thương tiếc tưởng nhớ 74 đồng bào anh em chiến sĩ miền Nam, đã anh dũng hy sinh vì chống lại quân TQ xâm lược trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974. Nhưng suốt 40 năm “nhà nước, đảng ta” không có lấy một bát hương tưởng niệm thì lại bị CA/AN chìm nổi đàn áp, phá đám, hành hung và khủng bố mà họ không giải thích là tại sao?.

Chắc chắn trong 180 quốc gia thuộc LHQ không có quốc gia nào (trừ duy nhất CSVN) cấm đoán công dân mình tôn vinh liệt sĩ hy sinh vì chống xâm lược.

Thưa ông CT/Nước Trương Tấn Sang! Chẳng lẽ bắn giết đày đọa đồng bào anh em mình theo lệnh CS Nga và CS Tàu, tạo điều kiện cho Tàu xâm lược là có công với Tổ Quốc. Còn nằm xuống xả thân hy sinh vì biển đảo cương thổ của cha ông lại là những tội đồ?

Chỉ vô tri vô giác như loài tôm, loài sò, thì cứt mới lộn ngược lên đầu như vậy! Thưa ngài CT/Nước.

Hoàng Thanh Trúc
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Chuyện kể năm 2000: Cuốn tiểu thuyết về thân phận con người trong cái ác cộng sản
Phạm Đình Trọng (Danlambao) -

Say sưa phô trương sức mạnh bạo lực nhà nước, công an – tòa án – nhà tù, hơn nửa thế kỉ cầm quyền, nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam đã vô cùng cần mẫn và tùy tiện tống hàng ngàn người dân Việt Nam lương thiện của nhiều thế hệ nối tiếp nhau vào ngục tù.

Image

Đầu tiên nhà nước độc tài man rợ đó tống vào tù những đại công thần đã mang cả cuộc đời chiến đấu hi sinh dựng lên nhà nước cộng sản: Tướng Đặng Kim Giang. Nhà cách mạng lứa tiền bối dựng lên đảng Cộng sản Việt Nam, dựng lên nhà nước cộng sản Việt Nam Vũ Đình Huỳnh. Nhà triết học cộng sản Hoàng Minh Chính... Rồi lần lượt đến những trí thức, nhà văn, nhà báo con đẻ của chế độ cộng sản. Nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà báo Hoàng Thế Dũng, nhà báo Trần Thư, đạo diễn điện ảnh Huy Vân, nhà báo, nhà văn Bùi Ngọc Tấn... bỗng trở thành người tù không án ròng rã gần chục năm trời trong nhà tù cộng sản mà từ lúc bước chân vào ngục tối đến khi ra khỏi cổng nhà tù vẫn không biết bị tù về tội gì.

Qua đi thời hồng hoang không pháp luật, tù không án, tù theo lệnh tùy hứng của kẻ độc tài như từ trên trời rơi xuống, đến thời luật cộng sản, luật chỉ để bảo vệ sự thống trị của đảng cộng sản và chỉ để khoe mẽ, vênh váo làm sang với thế giới văn minh, còn bộ máy công quyền thì vẫn hành xử mông muội, ngồi xổm lên pháp luật, tùy tiện bắt người, đánh người, giết người và tùy tiện làm án.

Làm án theo lệnh của quyền lực độc tài từ bóng tối ban ra, làm án theo kịch bản của công an, theo lớp lang dàn dựng của cơ quan cảnh sát điều tra và quan tòa. Với cách làm án mờ ám, bất lương đó, bất kì người dân lương thiện, trung thực, khảng khái nào sống đúng Hiến pháp và pháp luật cũng đều có thể bị tù vì những tội danh vu vơ, mơ hồ “tuyên truyền chống nhà nước”, “lợi dụng các quyền tư do, dân chủ” hoặc đi tù mút mùa vì tội danh cụ thể: trốn thuế, nhưng mang rõ dấu ấn dàn dựng, áp đặt của cơ quan cảnh sát điều tra và tòa án tạo dựng lên tội.

Những tội danh vu vơ, những bản án được dàn đựng sống sượng đã tống vào tù ngục nhiều trí thức chân chính như bác sĩ Phạm Hồng Sơn, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, luật sư Lê Thị Công Nhân, nhà giáo Vũ Hùng, giáo sư Phạm Minh Hoàng, tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, luật sư Lê Công Định, luật sư Lê Quốc Quân, luật sư Phan Thanh Hải,... Biến nhiều công dân ưu tú có ý thức về quyền làm người, có lương tâm với cuộc đời, có trách nhiệm với vận mệnh đất nước thành những người tù lương tâm, người tù thời đại như trái tim yêu nước Vi Đức Hồi, nhà doanh nghiệp Trần Huỳnh Duy Thức, kĩ sư Nguyễn Tiến Trung, nhà báo tự do Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, những phụ nữ trung hậu Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần, Bùi Thị Minh Hằng,...

Muốn bắt ai cũng được, muốn bỏ tù ai cũng được. Cần có án thì tạo dựng ra án. Không có tội thì tạo dựng ra tội. Mọi tiếng nói khác biệt, mọi đòi hỏi tự do dân chủ, mọi đòi hỏi quyền làm người đều trở thành án hình sự, đều bị tống vào tù ngục. Với bộ máy công cụ bạo lực nhà nước khổng lồ không cần hành xử theo pháp luật, thẳng tay tiêu diệt mọi tiếng nói trung thực nhưng khác biệt chính kiến, đảng cộng sản và nhà nước độc tài của đảng tưởng rằng sẽ ngạo nghễ tồn tại đến vô cùng và những người lãnh đạo cộng sản “ghế trên ngồi tót sỗ sàng” thì hả hê bắt dân tụng niệm: Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm.


Nhà tù cộng sản là nơi giam cầm khát vọng làm người của người dân Việt Nam, nơi giam cầm trí tuệ và khí phách Việt Nam cũng là nơi thể hiện đầy đủ bộ mặt man rợ, mất tính người nhất của nhà nước độc tài cộng sản. Nhà nước độc tài cộng sản càng tùy tiện tống nhiều trí tuệ và khí phách Việt Nam vào tù thì sự man rợ cộng sản càng được trí tuệ và khí phách Việt Nam khắc ghi vào lịch sử, khắc ghi vào thời gian.

Chín năm trong nhà tù cộng sản cho nhà văn Vũ Thư Hiên viết tự truyện Đêm Giữa Ban Ngày ghi lại sự tàn bạo, man rợ của thể chế cộng sản. Thể chế cộng sản là đêm đen lạc lõng giữa ánh sáng rực rỡ của văn minh loài người thời công nghiệp hóa, toàn cầu hóa.

Miệt mài chăm chỉ viết báo tô hồng thể chế cộng sản, tô hồng xã hội cộng sản, nhà báo Bùi Ngọc Tấn bỗng bị bắt rồi trở thành người tù không án trong nhà tù cộng sản. Năm năm trong nhà tù cộng sản cho nhà báo Bùi Ngọc Tấn thấy sự man rợ cộng sản đã khinh rẻ, đã đầy đọa, đã xỉ nhục con người như thế nào. Con mắt quan sát sắc xảo của nhà báo Bùi Ngọc Tấn và cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ của nhà văn Bùi Ngọc Tấn đã biến hiện thực năm năm ngục tù cộng sản thành tiểu thuyết tư liệu lịch sử Chuyện Kể Năm 2000.

Năm 2000 chấm dứt một thế kỉ chủ nghĩa cộng sản đưa loài người vào chém giết, hận thù, máu và nước mắt. Chủ nghĩa cộng sản rồi sẽ qua đi như một cơn ác mộng của loài người. Nhưng sự khinh bỉ con người của cộng sản, máu và nước mắt cộng sản gây ra cho con người thì phải khắc vào thời gian, ghi lại cho mai sau sau để cảnh tỉnh loài người. Vì thế Chuyện Kể Năm 2000 cũng là Chuyện Kể Năm 3000, Chuyện Kể Năm 4000...


Nhà văn Vũ Thư Hiên, nhà văn Bùi Ngọc Tấn đã phải để lại những năm tháng quí giá của cuộc đời trong ngục tù man rợ cộng sản để có Đêm Giữa Ban Ngày, Chuyện Kể Năm 2000. Những Vi Đức Hồi, Nguyễn Xuân Nghĩa, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân... những trí tuệ và tâm hồn đó đang sống, đang quan sát, đang ghi nhận, đang nhận mặt thể chế cộng sản và nhà tù cộng sản để rồi sẽ có thêm những Đêm Giữa Ban Ngày, Chuyện Kể Năm 2000 chân thực, sinh động về số phận bi thảm của con người trong thể chế cộng sản, trong ngục tù cộng sản.

Nhà nước độc tài cộng sản ỷ vào sức mạnh bạo lực nhà nước, vận hành tối đa công suất bộ máy công cụ bạo lực khổng lồ công an – tòa án – nhà tù càng hung hãn tù đày nhiều tâm hồn, trí tuệ Việt Nam thì sự tàn bạo, mất tính người của độc tài cộng sản càng được những tâm hồn trí tuệ Việt Nam trong lao tù cộng sản khắc ghi vào lịch sử, khắc ghi vào thời gian.

Nhà văn Vũ Thư Hiên và nhà văn Bùi Ngọc Tấn trước tôi một thế hệ và hơn tôi một cuộc chiến tranh. Khi người lính Vệ quốc đoàn Vũ Thư Hiên và anh đội viên Thanh niên xung phong Bùi Ngọc Tấn đi vào cuộc chiến tranh chống Pháp thì tôi còn là đứa bé ê a đọc sách Tân Quốc Văn. Nhưng cuộc đời các anh và trang sách về cuộc đời ngục tù của các anh đã thức tỉnh tôi và thức tỉnh hàng triệu người Việt Nam về thể chế cộng sản. Không biết tự lúc nào anh Vũ Thư Hiên và anh Bùi Ngọc Tấn đã trở thành người anh thân thiết của tôi.

Dù cách xa hàng chục ngàn kilomet nhưng hằng ngày tôi vẫn gặp anh Vũ Thư Hiên trong thế giới phẳng tin học. Mới mấy tháng trước anh Bùi Ngọc Tấn và chị Nguyễn Thị Ngọc Bích, vợ anh Tấn vào Sài Gòn, tôi cùng anh chị đến nhà con gái anh Vũ Thư Hiên để được nói chuyện và nhìn thấy anh Hiên trên màn hình laptop. Mới mấy ngày trước, tôi lại được gặp anh Tấn, chị Bích ở Sài Gòn và anh Tấn đã tặng tôi bản in mới nhất tập tiểu thuyết của đời anh, tập tiểu thuyết về hiện thực cái ác cộng sản, về thân phận con người, về sự khinh bỉ, xỉ nhục, đày đọa, vật hóa con người của nhà nước cộng sản.

Chuyện Kể Năm 2000 được nhà xuất bản Thanh Niên ở Hà Nội phát hành đầu tiên tháng hai, năm 2000 liền bị cơ quan văn hóa của nhà nước độc tài cộng sản ra lệnh thu hồi và tiêu hủy. Một việc làm của quyền lực độc ác mà tối tăm. Độc ác và tối tăm như nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam giam cầm những tâm hồn, trí tuệ và khí phách Việt Nam. Làm sao có thể giam cầm được sự thật, giam cầm được lẽ phải. Làm sao có thể giam cầm được tâm hồn, trí tuệ và khí phách.

Thời tin học, không quyền lực nào thu hồi, tiêu hủy được thông tin đã được tin học hóa, sản phẩm của thế giới thật, thế giới vật thể đã trở thành sản phẩm của thế giới ảo, thế giới phi vật thể. Lệnh thu hồi tiêu hủy của nhà nước độc tài cộng sản với Chuyện Kể Năm 2000 là sự giới thiệu, sự quảng cáo, tôn vinh lớn nhất cho Chuyện Kể Năm 2000. Vì có lệnh thu hồi và tiêu hủy của nhà nước độc tài cộng sản mà Chuyện Kể Năm 2000 lại được xuất bản với số lượng lớn, phát hành rộng chưa từng có dưới nhiều hình thức. Chuyện Kể Năm 2000 tràn ngập trên các trang web. Chuyện Kể Năm 2000 được in đi in lại với số lượng lớn ở trong nước, ngoài nước.

Cuối năm 2013 lại có người ở phía Nam đứng ra tổ chức in Chuyện Kể Năm 2000. “Tập sách này được thực hiện bởi những người yêu quí Chuyện Kể Năm 2000 / Tháng 12 – 2013 / 100 bản. Không bán”. Anh chị Bùi Ngọc Tấn - Nguyễn Thị Ngọc Bích vào Sài Gòn nhận sách do người in ấn tặng để tặng lại những người đang đấu tranh giành lại những giá trị làm người đã bị nhà nước độc tài cộng sản tước đoạt.

Phạm Đình Trọng
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Đảng nên xé sách lịch sử và viết lại Sự thật
Uyển Thi (Danlambao)

"Dân ta phải biết sử ta
Đảng viết xạo quá ta tra Google"


Lần đầu tiên sở giao dục Việt Nam cho phép kỳ thi tốt nghiệp THPT năm nay, tiến hành từ ngày 2 đến ngày 4 tháng 06 /2014 với bốn môn thi 2 môn bắt buộc là toán và văn, 2 môn do thí sinh tự chọn trong số các môn Ngoại Ngữ, Vật Lý, Hóa, Sinh, Địa, Lịch Sử Nhưng lạ thay các em học sinh lớp 12 năm nay đến 97% không chọn môn Lịch sử, và địa lý để thi tốt nghiệp. Có trường thì chẳng có em nào đăng ký thi môn Lịch Sử, địa lý cả (1) chúng ta hãy tìm hiểu đâu là nguyên nhân tại sao cái lợi ích trăm năm trồng người lại bị phá sản.

Không ai có thể ra lệnh bắt trái tim yêu điều này hay ghét điều kia được, lý trí của con người cũng chỉ khó mà ngượng ép nổi con tim, chứ đừng nói người khác bắt trái tim của người khác nghe theo họ được, ông Hồ thích màu đỏ máu và đảng yêu sao vàng thì kệ đảng và ông Hồ, đâu thể bắt các em học sinh phải cùng sở thích và càng không thể bắt các em phải học những trận đánh Mỹ đánh, ngụy đánh pháp.... mà không đánh Tàu khựa năm 1979. Trong khi chính thằng Tàu lại đang bắn giết cha mẹ ông bà các em trên biển, thằng Tàu đang đầu độc (2) các em bằng những thực phẩm gây bệnh ung thư, đang lập rào chắn đường đi lại của nhân dân bằng những lô cốt bau xít... Vì thế các em chán môn sử không muốn học là chuyện bình thường.

Dậy quá nhiều sự kiện chiến tranh mà trận chiến nào quân ta cũng thắng mới lạ vậy 3000 cái nghĩa trang liệt sỹ trên khắp đất nước thì sao quá xa rời thực tế, không lẽ đảng muốn dậy các em luôn chiến đấu, thay vì phải dậy cho các em biết nguyên nhân của cuộc chiến, để nhằm tránh né các cuộc chiến trong tương lai, đưa những nhân vật không có thực vào để dậy như Lê Văn Tám, lấy thân làm đuốc đốt kho xăng Thị Nghè, Tô Vĩnh Diện lấy thân chèn pháo, Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai, mà hồi bộn tôi đi học cứ kể với nhau rằng trước khi chết hai vị đó nói câu cuối cùng (đm Mẹ thằng chó nào đẩy tao vô)

Tuổi mới lớn nhất là từ mười lăm cho đến mười tám (lớp 9 đến 12) đầy hoài bão, luôn muốn học hỏi tìm tòi những cái hay cái đẹp, nắm bắt được nhu cầu đó của tuổi mới lớn, đảng đưa lịch sự cận đại vào giảng dậy ca ngợi đảng và ông Hồ lên mây xanh nào là bậc thánh nhân, nhà văn hóa lỗi lạc, vì muốn cứu dân tộc thoát khổi ách đô hộ, nên đã ra đi tìm đường cứu nước không vợ không con, cả đời tận tụy với dân tộc? Nhưng khi tìm hiểu qua google thì sự thật quá phũ phàng ông Hồ có vợ có con, là một kẻ giết chết mấy triệu người! (do cải cách ruộng đất) là người đưa đất nước đến đói nghèo lạc hậu, làm nhiều em vô cùng phản cảm nên ghét sử là cách duy nhất để trả thù sự điêu ngoa của kẻ viết sách giáo khoa.

Dậy quá nhiều những con số bắt các em thuộc lòng kiểu học vẹt, thay vì chỉ cần dậy các em về nguyên nhân chính như tại sao một triều đó thành công, do những chính sách nào giúp triều đại ai là công thần tại sao triều đại đó sụp đổ, đâu là nguyên nhân. có thế kèm theo những câu vè, thơ giúp học sinh dễ nhớ như (thù trả chưa xong đã bạc đầu, gươm mài bóng nguyệt biết bao rày là Đặng Dung, bóp nát trái cam là Trần Quốc Toản, Tuyên ngôn độc lập là Lý Thường Kiệt... Hoặc có thể kết hợp như xem một bộ phim nói về lịch sử hào hùng của ông cha như: phim Lý Công Uẩn chẳng hạn, nhưng đảng đâu có cho chiếu do sợ anh ba Tàu kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long Hà Nội còn cấm nữa là chiếu cho các em xem, nên các học sinh cảm thấy đảng dậy là anh hùng nhưng thật ra lại quá nhu nhược nên tẩy chay môn lịch sử cũng là điều dễ hiểu

Dậy các em thì nói đảng đỉnh cao trí tuệ cần kiệm liêm chính nào là vì nước quên thân vì dân phục vụ, nhưng cha mẹ các em chở các em đến trường thì những thằng có đảng là các chú CSGT luôn rình mò thổi phạt bắt lỗi đòi tiền, khi mà các em đến trường không học thêm thì bị các giáo viên bộ môn đì ra mặt bắt đi học thêm để lấy tiền, khi đến bệnh viện mà không quen biết hối lộ thì xếp hàng cả cây số, khi phải lên phường ký đơn để được đi học cũng phải tiền nhét tay nhét túi.... đảng nói một đàng làm một nẻo làm sao các em nghe để học được.

Sách giáo dục chính là thủ phạm khiến các em ghét môn sử(3) cứ 2 năm lại thay đổi sách một lần, sách cũ lại được xé bỏ sách mới bên trong toàn giật trên vá dưới càng cải cách càng rối bùi nhùi. Bình mới rượu cũ những đã tiêu tốn rất nhiều ngân khố quốc gia, và làm giàu cho sở giáo dục in bán sách kiếm tiền. Thầy cô giáo dạy học không theo kịp chương trình và sự phát triển của công nghệ thông tin hiện đại không chịu trao dồi kiến thức mới, nên cứ việc đọc cho các em học sinh viết rồi bắt các em học thuộc lòng để khảo bài dẫn đến các em không còn hứng thú với môn sử.

Phải chăng đã đến lúc nên xé sách lịch sử để viết lại nếu không thì ngày càng có nhiều học sinh sẽ bỏ môn học này, mà bằng chứng là những kỳ thi tốt nghiệp gần đây những điểm O môn lịch sử của nhiều kỳ thi tốt nghiệp, và như năm nay học sinh cả nước chưa đến 2 đến 5% chọn môn sử, địa(4) để thi chắc trong 2% ấy là con cháu của đảng nên mới thấy rằng những gì viết về đảng CSVN là đúng nên chúng mới học đó là bằng chứng minh họa sống động nhất. buồn cho đất nước Việt Nam một ngày mai khi ra đường được hỏi Hoàng Sa Trường Sa thuộc nước nào các em sẽ trả lời của Trung Quốc, Bởi nước họ có ngày thành lập huyện đảo mà nước ta có đâu. Đây chắc chắn là ý của đảng CSVN muốn Hán hóa Việt Nam chăng?

Uyển Thi
danlambaovn.blogspot.com

_______________________________

Chú thích:

(1). http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/t ... 57546.html

(2). http://hcm.24h.com.vn/tin-tuc-trong-nga ... 50643.html

(3). http://tuoitre.vn/Giao-duc/547638/sach% ... ad-image-0

(4). http://vnexpress.net/tin-tuc/giao-duc/t ... 67002.html
Post Reply