Sự Thật Phơi Bày

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Đón xuân này nhớ xuân xưa
Trần Việt Trình (Danlambao)

"Thế giới có thể quên Mậu Thân 1968 nhưng không ai có thể xoá biến cố tàn độc này trong lịch sử Việt Nam. Những người Việt Nam trẻ tuổi chưa biết cần phải biết. Người Việt Nam những ai đã biết lại càng không thể quên khi thủ phạm tay vấy máu đồng bào vẫn còn chưa trả lời trước toà án lương tâm và toà án thế giới."
*

Lời mở đầu: Năm nay, báo Tuổi Trẻ Online phát động một cuộc thi tùy bút với chủ đề “Tết sum vầy” để “chia sẻ về những ký ức, những hoài niệm, những xúc cảm, những câu chuyện về không khí sum vầy của gia đình, của bè bạn, của tình yêu...”. Cuộc thi diễn ra từ nay cho đến hết ngày 24 tháng 2 với giá trị giải thưởng tổng cộng lên đến 28 triệu đồng. Sau đây là bài tùy bút của tôi với nhan đề “Đón xuân này nhớ xuân xưa”.

Tết là mùa của đoàn tụ, của yêu thương, của tình thân, của tình gia đình. Dù đang ở đâu, làm gì, Tết vẫn là ngày mà ai cũng mong được quây quần bên nhau, bên ấm trà hít hà mứt gừng cay, thắp nén hương lên bàn thờ tổ tiên, cầu nguyện cho gia đình được điều may mắn tốt lành. Tết, dù ở đâu ai cũng muốn tề tựu về nhà để hưởng một cái Tết sum vầy tràn đầy hạnh phúc trong không khí gia đình đầm ấm.

Trong những ngày Tết, các gia đình sum họp bên nhau, thờ cùng tổ tiên, hỏi han và mừng tuổi nhau. Ngày Tất niên là ngày gia đình sum họp lại để ăn với nhau bữa cơm cuối năm. Buổi tối ngày này, người mình có tập tục lập bàn thờ cúng tất niên. Giao thừa là thời khắc quan trọng nhất của dịp Tết, chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Trong thời khắc giao thừa linh thiêng ấy, mọi người trong gia đình thường dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất. Rồi tiếng pháo nổ râm ran mừng Tết đến.

Đó là truyền thống một cái Tết sum vầy của dân ta, một nét văn hóa rất đặc trưng đã ăn sâu vào máu thịt của người Việt Nam.

Ấy vậy mà cách đây đúng 45 năm, Tết Mậu Thân năm 1968, đã có hàng ngàn gia đình ở Huế tan nát vì một mưu đồ chính trị và quân sự bất minh của chính đồng bào mình.

Tối mùng Một, rạng sáng mùng Hai Tết, trong khi Huế bắt đầu nhộn nhịp mừng Tết đến thì không ai ngờ rằng đó cũng là ngưỡng cửa vào địa ngục trần gian.

Trong chiến dịch Đông Xuân 1967–1968, cuộc tấn công của quân đội miền Bắc, dưới danh nghĩa là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, đã diễn ra đúng vào thời điểm giao thừa trong bối cảnh hai phía Bắc – Nam đã thoả thuận hưu chiến 36 tiếng đồng hồ để người dân được yên hưởng một cái Tết truyền thống trong hoà bình.

Quân đội Bắc Việt chọn tấn công miền Nam đúng vào giờ giao thừa và lấy đó làm điều bí mật tiên quyết của trận Mậu Thân. Đại Tướng quân đội Bắc Việt Võ Nguyên Giáp nhấn mạnh, trận Mậu Thân có ba điểm bất ngờ, đó là mục tiêu, qui mô, và quan trọng trên hết là thời điểm, đúng giao thừa.

Cố tình vi phạm thoả ước, Bắc Việt đã tấn công đúng vào thời điểm giao thừa để tạo sự bất ngờ hầu chỉ mong nắm được lợi thế quân sự lúc ban đầu. Huế là một chiến trường chính yếu trong toàn cuộc chiến, đã diễn ra khốc liệt và kéo dài đến 25 ngày đêm. Khi quân đội Bắc Việt bị đánh bật ra khỏi thành phố, người dân Huế liền nhận ra rằng mấy ngàn thường dân đã bị thảm sát, và rồi từ đó về sau, mỗi năm, Tết Nguyên Đán đã trở thành ngày giỗ của hàng ngàn gia đình ở cố đô Huế.

Sau cuộc thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế, có nhiều bài viết khác nhau về sự việc này. Người Việt sống ở miền Nam và ở hải ngoại nhớ lại với những căm phẫn. Nhà cầm quyền CSVN thì lại ăn mừng và triển lãm chiến thắng vĩ đại.

Ngày ấy những người tự xưng là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Quân Đội Nhân Dân đã đồng loạt tấn công vào 41 tỉnh, thành phố, thị trấn và hàng trăm thị xã miền Nam Việt Nam. Bị tấn công sau, nhưng Huế đã trở thành chiến trường khốc liệt nhất và dai dẳng nhất.

Cuối cùng thì vào ngày 25 tháng 2 năm 1968 mặt trận Mậu Thân tại Huế cũng chấm dứt. Lực lượng của phía Bắc Việt bị đẩy lui ra khỏi thành phố. An bình lại được vãn hồi. Cờ VNCH được kéo lên trên tháp Kỳ Đài Phu Văn Lâu thay cho cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam chễm chệ giữa cố đô trong hơn 3 tuần.

Nhưng kinh hoàng không dừng lại ở đó.

Người dân Huế bắt đầu một cơn ác mộng khác. Họ bàng hoàng nhận ra hàng ngàn đồng bào của họ, trong đó có cả thân nhân của họ, bị bắt trong 3 tuần lễ phía Bắc Việt làm chủ thành phố Huế, sẽ không bao giờ trở về nữa. Họ đã bị thảm sát ra sao, và được vùi lấp trong các hầm chôn tập thể như thế nào?

Những nạn nhân đã bị giết bằng nhiều cách khác nhau, trong đó có cả việc cột người lại thành từng hàng, rồi đẩy xuống hố chôn sống. Đó là lời kể của những người chứng kiến tận mắt cảnh khai quật tử thi ở các hầm chôn người tập thế. Nhiều đợt khai quật tử thi cho thấy các nạn nhân tay bị trói cột ra sau lưng bằng dây thép gai, miệng bị nhét giẻ, thân xác không còn nguyên vẹn nhưng lại không có dấu vết bị thương. Điều đó cho thấy rõ ràng rằng họ đã bị chôn sống.

Khi đài truyền hình Quốc Gia phỏng vấn gia đình của các nạn nhân, hầu như mọi người đều kể một câu chuyện tương tự như nhau là trong 3 tuần lễ rưỡi mà lực lượng Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Quân Đội Nhân Dân chiếm đóng Huế thì thân nhân của họ bị những người cầm quyền tạm thời nầy kết án là “ác ôn”, “làm tay sai cho Mỹ”, “có tội với nhân dân” và phải “được xử lý thích đáng”. Những người bị kết án là ai? Họ là những giới chức trong chính quyền VNCH, và gia quyến của họ, những sĩ quan trong quân đội cũng như những người lính đang về nghỉ phép ở nhà, những nhân vật Công giáo được nhiều người biết. “Xử lý thích đáng” có nghĩa là bị xử tử tại chỗ hay bị bắt dẫn đi và không bao giờ trở lại.

Những người bị dẫn đi mất tích về sau được tìm thấy trong hơn 20 bãi chôn tập thể lớn nhỏ ở các vùng ngoại ô của Huế. Mỗi bãi là một hay nhiều hố cạn chứa từ 5, 7 người cho đến hàng chục hàng trăm xác. Tổng cộng khoảng chừng gần 7000 người đã bỏ mạng trong gần 4 tuần lễ đó.

Có hầm nạn nhân bị đập đầu bằng cuốc mà chết. Có một nhân chứng là một phóng viên miền Nam bị bắt đi theo Việt Cộng sau được VNCH giải cứu cho biết: “Họ được lệnh đập đầu bằng đầu cuốc, từ phía lưỡi vào”. Cũng theo nhân chứng này, người này phải đập người kia, cứ 10 người bị cột vào với nhau bằng giây điện thoại và đều bị đập vỡ đầu từ phía sau.

Ông Võ Văn Bằng, Trưởng Ban Truy Tìm và Cải Táng Nạn Nhân Cộng Sản Tết Mậu Thân, thuật lại: “Các hố cách khoảng nhau. Một hố vào khoảng 10 đến 20 người. Trong các hố, người thì đứng, nào là nằm, nào là ngồi, lộn xộn. Các thi hài khi đào lên, thịt xương đã rã ra. Trên thi hài còn thấy những dây lạt trói lại, cả dây điện thoại nữa, trói thành chùm với nhau. Có lẽ, họ bị xô vào hố thành từng chùm. Một số người đầu bị vỡ hoặc bị lủng. Lủng là do bắn, vỡ là do cuốc xẻng.”

Nhưng kinh hoàng vẫn không dừng lại ở đó. Mức độ kinh hoàng không ngừng dâng lên. 20 tháng sau, ngày 19 tháng 9 năm 1969, Huế vỡ oà về việc thảm sát tại Khe Đá Mài thuộc quận Nam Hoà. Khoảng 400 bộ hài cốt được khai quật ra từ đây. Những hài cốt chỉ còn xương và sọ. Thịt da đã rữa và trôi đi theo dòng nước.

Những địa danh của Huế như Gia Hội, Cồn Hến, Chợ Thông, Phú Thứ, Khe Đá Mài, Bãi Dâu, ... xưa nay vốn chỉ được biết trong cư dân Huế với nhau, nay bỗng chốc, trở thành đề tài bán tán của cả miền Nam, trên truyền hình và báo chí tong nước và cả quốc tế.

Trách nhiệm thuộc về ai? Ai đã giết, ai đã chết, ai chịu trách nhiệm những gì đã xảy ra trong 3 tuần rưỡi kinh hoàng của Huế?

Image
Thân nhân họ hàng đứng cạnh các bộ phận thân thể vừa được đào lên từ các mộ tập thể trong dịp Tết Mậu Thân 1968. Photo courtesy of Wikipedia

Học giả Douglas Pike, thuộc Phòng Thông Tin Hoa Kỳ, trong bản báo cáo hoàn tất vào ngày 1 tháng 2 năm 1970 tại Sài Gòn, cho biết chỉ trong một trận Mậu Thân tại Huế, gần 4,800 thường dân đã chết và mất tích. Ông kết thúc lời mở đầu của báo cáo thật khẳng định: “Nếu báo cáo của tôi là một bản án đối với thái độ của người Cộng Sản, thì thật sự nó là như vậy đấy. Đơn giản vì thái độ ấy đáng bị lên án.”

Ông Philip W. Manhard, cố vấn Mỹ tại Huế bị bắt làm tù binh và bị giam giữ ở một trại tù binh ngoài Bắc mãi cho đến năm 1973, đã xác nhận rằng khi phải rút khỏi thành phố Huế, bộ đội miền Bắc đã hạ sát tất cả những ai không chịu đi theo, cũng như những người quá già hoặc nhỏ tuổi gây trở ngại cho cuộc rút quân của họ.

Nói về phía bên kia, tất cả các kế hoạch đột kích miền Nam được chuẩn bị rất chu đáo và bí mật.

Sau tháng 5 năm 1975, nhà cầm quyền CSVN hàng năm vẫn khoe thành tích và ăn mừng chiến thắng Mậu Thân nhưng vào năm 1969 Võ nguyên Giáp khi bị các ký giả ngoại quốc phỏng vấn đã đểu giả trả lời là Bắc Việt không hề biết về cuộc chiến Tết Mậu Thân xảy ra ở Miền Nam vì đó là chuyện của MTGPMN và VNCH.

Một bản tin của đài Giải Phóng nghe được ngày ấy đổ tội cho cảnh sát và quân đội VNCH khi thua rút đi đã gây thảm sát. Chuyện che dấu và đổ tội vạ là điều bình thường của CS từ trước đến giờ mà ai cũng biết. Nhân chứng vẫn còn đó, cả trong nước lẫn ngoài nước. Họ không thể che dấu được tội ác tày trời này.

Về câu hỏi tại sao VC tàn sát thường dân vô tội, đến nay nhà cầm quyền CSVN vẫn tránh né. Theo các nhà nghiên cứu trong và ngoài nước, thì động cơ miền Bắc tàn sát dân chúng Huế, ngoài một lý do thứ yếu là trả thù do hờn oán trước đây giữa cá nhân với nhau thì lý do chính yếu là tàn sát theo kế hoạch phá huỷ và làm rối loạn bộ máy cầm quyền của VNCH. Tàn sát để khủng bố và cảnh cáo đe dọa dân chúng đừng tòng quân chống cộng. Tàn sát tín đồ Thiên Chúa Giáo để chia rẽ sự đoàn kết tại miền nam, tạo sự nghi kỵ giữa các tôn giáo với nhau. Đây đúng là chủ trương dùng bạo lực cách mạng mà cấp trên chỉ thị.

Nói tóm lại, dù Hà Nội đã chuẩn bị kế hoạch cưỡng chiếm VNCH thật chu đáo, cũng như đã tuyệt đối tin tưởng vào đám Việt gian miền Nam nhưng cuộc tổng tấn công đã hoàn toàn thất bại về quân sự. Hà Nội cũng thua luôn về phương diện đạo đức và chính nghĩa khi đã tàn nhẩn xô đẩy hàng ngàn người vào chỗ chết.

45 năm qua là 45 năm người dân Huế đón Tết cùng lễ giỗ. 45 năm tuy dài nhưng vết thương vẫn chưa lành. Nỗi kinh hoàng đối với dân Huế đã qua đi nhưng trong lòng họ, nỗi đau vẫn còn đó. Người còn sống vẫn đau với vết thương chưa lành và người đã khuất vẫn chưa được giải oan.

Ông Phan Văn Tuấn là một nạn nhân tiêu biểu của Mậu Thân Huế 68. Khi CS chiếm đóng Huế ông chỉ mới hơn 16 tuổi, đang theo học tại trường tư thục Nguyễn Du. Ông chứng kiến tận mắt một vụ ám sát 5 người ngay ngày đầu tiên. Sau đó, ông và hơn một chục thiếu niên khác bị cộng quân bắt sử dụng vào việc đào hố chôn sống đồng bào ở Gia Hội. Nhờ một phép lạ, ông và 2 thiếu niên khác thoát thân được dưới làn mưa đạn, còn những thiếu niên kia bị cộng quân giết chết. Ông đau khổ nghẹn ngào bộc lộ như sau khi được Nam Dao phỏng vấn nhân dịp tưởng niệm Mậu Thân 40 năm:

“Phiêu bạt giang hồ, tôi bỏ Huế tôi đi từ hồi đó tới giờ, không bao giờ về… Tôi sợ Huế chị ạ! Không phải tôi sợ quê hương tôi, nhưng tôi sợ cái quá khứ khốn nạn mà CSVN gieo rắc vào quê hương tôi. Mỗi lần nhắc tới Huế, tôi tắt radio. Nhạc mà hát về Huế, tôi tắt. Nói tiếng Sàigòn đi, chị mà nói tiếng Huế, tôi sợ tôi đi. Ở Huế mà sợ Huế, không có chị ơi! Huế không phải sợ Huế, mà Huế sợ cái con ma Mậu Thân Huế. Cái bóng ma Mậu Thân Huế 40 năm nó vẫn theo tôi. Ai nói tiếng Huế tôi giật mình. Chị nói anh người Huế, ai nói tiếng Huế anh thích, không có đâu! Ai nói thì giật mình, giật mình giống như cái lưỡi dao nằm trong thịt, nó lành rồi nhưng mà ai đụng thì tự nhiên thốn! Thốn trong tim!”

Thật là oái ăm! Ông là người Huế chính gốc. Người Huế tha hương mà ra đường gặp người Huế lại sợ, nghe ai nói tiếng Huế cũng sợ, thấy Tết đến cũng sợ luôn. 45 năm trôi qua rồi, ông đã đón 45 cái Tết với những tâm trạng khác nhau. Ông tưởng rằng đã lấy được thăng bằng, đã chấp nhận sự thật và quên đi những nỗi buồn để sống, nhưng sự thật không phải như vậy. Nỗi buồn đó vẫn khắc sâu trong tim ông. Vì những biến cố và sóng gió xảy ra đó đã làm cho ông sợ Tết. Dẫu cho trong sâu thẳm tâm hồn ông vẫn yêu Tết lắm, để ông nhớ lại những gì tốt đẹp của một gia đình sum vầy mà ông từng có. Nhiều lúc trong những giấc mơ ông vẫn khóc thầm, bao giờ cho đến bao giờ.

Có lẽ không ai có đủ tư cách và thẩm quyền để trả lời câu hỏi: Ai đã giết người dân Huế? Chỉ có thành phố Huế và người dân Huế, những nạn nhân trực tiếp của cuộc thảm sát, cũng như những người trực tiếp tham gia công tác truy tìm, khai quật và mai táng xác nạn nhân mới có quyền trả lời, và có quyền lên án.

45 năm đã trôi qua, không biết có bao nhiêu người nay còn muốn nhắc lại câu chuyện Tổng công kích của cộng sản tại Huế, có bao nhiêu người còn đoái hoài tới những kẻ xấu số đã bị cướp mất đi mạng sống của mình một cách thảm thương.

45 năm rồi, chúng ta, những người không cộng sản còn nhớ được những gì và suy nghĩ gì về cuộc giết người hàng loạt này?

Đã 45 năm trôi qua, vụ thảm sát vẫn là một vết thương chưa lành, vẫn còn là nỗi đau trong lòng người dân Huế. Những gì xảy ra cho người đã chết, sẽ còn mãi trong lòng người đang sống. Biến cố ấy sẽ không trôi qua trong quên lãng.

Thế hệ Mậu Thân của Huế vẫn còn đó. Năm nay, người dân Huế ở trong nước thì ở những nơi riêng tư, còn ở nước ngoài thì công khai, vẫn tiếp tục tưởng niệm những nạn nhân xấu số của vụ thảm sát 45 năm về trước.

Thế giới có thể quên Mậu Thân 1968 nhưng không ai có thể xoá biến cố tàn độc này trong lịch sử Việt Nam. Những người Việt Nam trẻ tuổi chưa biết cần phải biết. Người Việt Nam những ai đã biết lại càng không thể quên khi thủ phạm tay vấy máu đồng bào vẫn còn chưa trả lời trước toà án lương tâm và toà án thế giới.

Lời kết: Nếu như tuỳ bút của tôi được may mắn chấm trúng một giải nào đó, xin báo Tuổi Trẻ Online hãy lấy số tiền trúng thưởng đó để tặng hết cho một gia đình nạn nhân của năm 68 còn sót lại đã không hưởng được một cái Tết Mậu Thân sum vầy.

6 tháng 2 năm 2013
(26 tháng Chạp năm Nhâm Thìn)

Đón Tết Quý Tỵ mà nhớ Tết mậu Thân

Trần Việt Trình
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Sử Gia và Sử Gian
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao)

"Cháu ơi chớ lộn gia, gian
Sử gia thì học, sử gian thì đừng"


Các cháu yêu quí ,

Nhân dịp đầu năm, bác thân ái gửi đến các cháu những lời cầu chúc tốt đẹp nhất mà các cháu từng được chúc hoặc nghe người ta chúc nhau, và thêm vào đó là lời chúc đặc biệt: chúc các cháu trong năm mới này phân biệt được sử Gia với sử Gian.

Nhưng trước khi đi vào nội dung cụ thể, bác cần “làm rõ một số vấn đề”. Đó là danh xưng “bác” và “cháu” trong thư đầu năm khi không xuất hiện “giữa trời” này; “bác” là ai và “cháu” là ai .

Bác này không phải là “bác” của mọi thế hệ kể cả ông Bành Tổ nay có sống lại cũng phải gọi chàng Cu Công xứ Nghệ. Và “Cháu” đây cũng chỉ là những ai có độ tuổi cao lắm là bằng tuổi con của con bác đây tức ông già đang ngồi mổ cò “meo” này. Nếu bạn đọc nào không rơi vào trường hợp “cháu” như định nghĩa này thì xin đừng gọi tác giả bằng “bác” như người ta gọi vị thần hoàng làng gốc Kim Liên Nam Đàn .

Vấn đề cũng giản đơn thôi (đúng ra là bác viết “đơn giản”, nhưng viết ngược ngạo như thế cho đúng “con người mới văn hóa mới xã hội chủ nghĩa” sau khi bác bị phỏng... teo tua). Nó là như vầy, như vầy:

Sử gia là người viết lịch sử. Lịch sử, theo giải thích đơn giản, là những gì thuộc về quá khứ và gắn liền với xã hội loài người (http://bttvhqn.blogspot.com/2012/05/lich-su-la-gi.html). Và “lịch sử là khách quan; sự kiện lịch sử là những sự thật tồn tại độc lập...” (Gs. Hà Văn Tấn).

Còn Sử gian là lịch sử tức sự thật bị bóp méo, bị đổi trắng thay đen, hay bị “sử gia” lờ đi sự thật “gây hậu quả nghiêm trọng” như “mất Sổ hưu xhcn”. Sau đây là một vài thí dụ cụ thể về sử Gian:

Vụ Mậu Thân Huế. Sự thật là hàng ngàn người dân Huế vô tội bị “Cách Mạng” chôn sống nay làm phim... tài liệu đổi thành bị “giết bởi vì Ngụy quân”

Vụ Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký công hàm công nhận Hoàng Sa và Trường Sa là của Tàu Cộng thành ra ta mất Hoàng Sa là do “Mỹ đồng lõa với TQ”.

Vụ Cáo giả Tiên. Khi đề cập đến cuốn “Những mẫu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch”, kẻ mệnh danh mình là “sử gia” chỉ đề cập đến nội dung đã làm nên “cú hích vào nghề” cho mình mà lờ đi con Cáo già to tổ bố giả Tiên ông đang thổi ống đu đủ thọc đít mình tự sướng...

Các cháu của bác ơi, có phân biệt được sử Gia với sử Gian, các cháu mới thành người được .

"Cháu ơi chớ lộn gia, gian
Sử gia thì học, sử gian thì đừng"

Thân ái các cháu,

Nguyễn Bá Chổi
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Chuyên đề Mậu Thân - Bài 3
Trần Quốc Việt / Dân Làm Báo -


Ngày người cộng sản vào Huế là ngày họ đã bỏ lại sau lưng hai mươi thế kỷ văn minh tinh thần của con người. Và ngày họ rút ra khỏi Huế là ngày những người văn minh cảm thấy kinh hoàng và không thể tưởng tượng nổi trước sự tàn ác không thể nào diễn tả nỗi...

45 năm sau, máu vẫn chưa thể khô, có muốn khô cũng không thể khô trên thành phố Huế. Ngày hôm nay, tội ác Mậu Thân Huế lại được tuyên giáo của đảng cộng sản khơi lại, tội ác quá khứ của họ cũng như đau thương của đồng bào lại bị lôi ra để đánh tráo lịch sử và đánh bóng sự nghiệp của họ như là một kỳ tích. 18 tập phim Mậu Thân 1968 bóp méo và chà đạp sự thật của đạo diễn Lê Phong Lan được trình chiếu cho thế hệ trẻ ngày hôm nay là một trong những thủ đoạn bất nhân này. Vì những lý do đó, Chuyên đề về thảm sát Huế tiếp tục trên Danlambao với những tang thương ngỡ rằng đã được yên ngủ.


*

Image
CHÍNH LUẬN 12-4-69
Những hình ảnh thê thảm khi khai quật các hầm chôn tập thể ở Huế
TẤT CẢ ĐỀU BỊ ĐẬP BỂ ĐẦU bằng cán cuốc rồi lấp vội dưới cát
MỘT PHẾ BINH CỤT HAI CHÂN CŨNG BỊ HẠ SÁT

Saigon 11-4. -Các vụ khám phá liên tiếp những hầm chôn xác tập thể nạn nhân biến cố Tết Mậu Thân ở Huế đã làm xôn xao dư luận, làm mủi lòng đồng bào toàn quốc. Phái viên Việt Tấn Xã đã tường thuật chi tiết những vụ khai quật các hầm trên như sau:

Ủy ban truy tầm nạn nhân của biến cố Tết Mậu Thân, trong hai ngày 7 và 8 tháng 4 năm 1969 đã tìm được thêm 98 xác chôn tập thể tại vùng liên ranh giữa hai thôn Đông Di và Đông Sơn thuộc quận Phú Thứ, Thừa Thiên, nâng tổng số nạn nhân tìm được xác lên tới 233 người.

Trước đây, ngày 27-3, Ủy ban này đã tìm được 135 xác chôn tập thể ở cách địa điểm mới lối năm cây số.

Hầu hết bị đập bể đầu bằng cán cuốc

Khác với những nạn nhân được tìm thấy vào hồi cuối tháng ba, theo đó tất cả những bộ xương khô lần này hầu hết nạn nhân thịt còn đỏ hỏn và có những dấu vết chứng tỏ họ đã bị đập bể đầu bằng cán cuốc trước khi được chôn một cách cẩu thả tại vùng nói trên.

Anh Hồ Đắc Thuận, người được coi là nhân vật số 1 trong vấn đề hốt xác các nạn nhân, thuật lại rằng: xác các nạn nhân chỉ được phủ một lớp cát mỏng dưới đường rãnh dài hàng 100 thước chạy từ Đông Lộc sang Quảng Xuyên, Quận Phú Thứ.

Có những nạn nhân chỉ được cát phủ kín từ cổ trở xuống trong khi chiếc "sọ dừa" nằm chình ình trên mặt cát. Trong ngày 7-4, Ủy ban tìm được cả thảy 43 xác, và ngày 8-4 Ủy ban tìm thêm được 55 xác. Điều đáng ghi nhận, có ba người trong Ủy ban tìm được xác của thân nhân.

Người thứ nhất nhận được ra xác của chồng là ông Phan Quýnh. Ông Quýnh nguyên là Trưởng phòng Kế Toán, tòa Sơ Thẩm Huế.

Người thứ hai tìm được xác con tên Trần Thị Hường. Con trai bà Hường tên Nguyễn Văn Đang, 24 tuổi, nguyên là quân nhân. Hiện người đàn bà này còn một người trong gia đình mất tích. Đó là ông Nguyễn Văn Mại, chồng bà.

Người thứ ba tìm được xác thân nhân là ông Hứa Thoại, Trưởng phòng Tài Chánh tỉnh đoàn Xây Dựng Nông Thôn Thừa Thiên, ông Thoại đảm nhiệm chức trưởng ban Nhiếp ảnh của Ủy ban truy tầm nạn nhân, và người ông đã nhận xác chính là thân phụ của ông tên Hứa Thuận năm nay đã 70 tuổi.

Ông Thoại cho biết, bọn VC đã bắt cha ông đem đi hạ sát cùng với hàng ngàn đồng bào Thừa Thiên vì chúng lùng bắt ông nhưng không được.

Một phế binh cụt hai chân cũng bị hạ sát

Trong số những xác nạn nhân, người ta ghi nhận có một phế binh đã bị cụt cả hai chân. Người vợ nhận được ra xác của chồng nhờ cặp nạng có khắc tên nằm chồng lên xác của anh ta.

Ngoài ra người ta còn thấy 1 cô gái xác còn tươi, trong "xú chiêng" có để một sợi dây chuyền vàng tây và một giấy ghi tên Sen, nữ Cảnh sát viên phụ trách điện thoại tại Ty Cảnh Sát Thừa Thiên.

Một số nhân vật tên tuổi ở Thừa Thiên cũng đã được tìm thấy trong số 98 xác được phát giác hôm 7 và 8/4, trong số đó có ông Châu Khắc Túy, Giáo sư Toán Trường Quốc Học, Huế, và ông Tôn Thất Tân, 62 tuổi, nguyên Quận Trưởng Nam Hòa, hồi hưu. Ông bị bắt cùng với ba người con đều là Sinh Viên Đại Học Saigon, hiện chưa biết là đã bị hạ sát hay còn bị giam tại trại giam nào.

Xác các nạn nhân được đánh dấu rất cẩn thận

Theo thông cáo của Ủy ban truy tầm và an táng nạn nhân bị VC thảm sát trong biến cố Tết Mậu Thân, hiện nay mới chỉ có 99 xác được thân nhân nhìn nhận đem về mai táng. Số còn lại, kể cả những xác đã được an táng hôm 30-3 và những xác mới được tìm thấy để tại Trường Trung Học La San, Quận Phú Vang đều được ủy ban ghi nhận lại những dấu tích rất cẩn thận để thân nhân có thể căn cứ vào các dấu tích đó mà nhận diện.

Hôm Ủy ban khởi sự cuộc tìm kiếm "đợt hai" ngày 7-4, người ta ghi nhận có hàng ngàn đồng bào đi theo. Những người này đều có thân nhân mất tích trong biến cố Tết Mậu Thân nên họ đi theo với hy vọng tìm được xác thân nhân, nhưng thật sự trong thâm tâm chính họ lại không muốn tìm thấy... xác, và hy vọng rằng thân nhân của họ còn được giam giữ ở một nơi nào đó.

Mỗi lần một chiếc xác được tìm thấy là mỗi lần họ giành giựt nhau đến gần để nhận diện, và khi biết chắc đó không phải là thân nhân của mình họ lại cùng thở phào ra một cách nhẹ nhõm.

Thiếu Tá Quận Trưởng quận Phú Vang cùng trung úy Chi khu phó của quận này đã phải đích thân yêu cầu đồng bào duy trì trật tự để công cuộc khai quật nấm mồ tập thể khỏi gặp phải trở ngại.

Riêng những đồng bào nhận diện được xác của thân nhân, họ đã nằm phục bên cạnh những xác đó khóc lóc thảm thiết, bất chấp cả mùi hôi thúi.

Tiếng khóc của những người này khiến một số người chưa tìm được thân nhân khóc theo, tạo nên một không khí vô cùng nặng nề bi thảm.


Nguồn: The Vietnam Center and Archive


Image
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Gần 50 Năm Sau

Thay vì "nhận lổi, sữa sai" như đã làm sau vụ giết hằng trăm ngàn người trong cuộc "Cải cách ruộng đất", đồng chí gái đạo diễn Lê Phong Lan vừa ra mắt bộ phim "Mậu Thân 1968" (làm theo đơn đặt hàng của Đảng Việt cộng) nhằm mục đích chạy tội cho Việt cộng đã giết hàng ngàn người dân Huế.

Phim "Mậu Thân 1968" đổ thừa rằng: Huế và mấy ngàn người dân bị thảm sát là do đại pháo bắn vào từ Hạm Đội 7 của Hoa Kỳ!

Sau đây là vài bài nên coi cho biết sự xảo trá muôn đời của Việt cộng:

*****************************

Lê Phong Lan và bộ phim: “Chạy tội cho CSVN”
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Đầu xuân gửi nhà đạo diễn Lê Phong Lan

Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev: “I have devoted half of my life for communism. Today, I am sad to say that The Communist Party only spreads propaganda and deceives...”. Tổng Bí Thư Xô Viết: - “…Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”.

Nhận định ngắn gọn nhưng chính xác của Mikhail Gorbachev, “VIP” số 1 cộng sản Nga nói trên rất phù hợp để thay mọi lời bình luận cho bộ phim tài liệu nhiều tập “Mậu Thân 1968” và “Đại thắng Mùa Xuân 1975” của đạo diễn theo “đơn đặt hàng” Lê Phong Lan được “nhà nước, đảng ta” mua lại đang quảng cáo ầm ỉ, phát sóng trên đài truyền hình CHXH/VN.

Hơn ai hết, hàng chục triệu đồng bào miền Nam Việt Nam, những người trong cuộc “muôn năm cũ”, đã từng là thân nhân, nạn nhân và nhân chứng, chứng kiến trực tiếp nhiều sự việc mà đạo diễn “theo đóm ăn tàng” Lê Phong Lan đang “nổ, chém gió và xuyên tạc” trong sản phẩm giàu chất hư cấu “tưởng tượng” của mình để phục vụ cho “đảng ta” trong mưu toan dối trá bịp bợm “đánh bóng” lật ngược, những sai lầm, tội ác và thất bại của CSVN trong quá khứ với lứa tuổi trẻ Việt Nam sinh sau 1975. Nhưng suy cho cùng, khi internet nối mạng toàn cầu những âm mưu dối trá ấy chỉ là “ảo vọng”.

Bởi hiện nay quốc tế cộng sản /XHCN như bóng hoàng hôn đang thoi thóp trên khắp thế giới thì những động thái “tuyên truyền và dối trá” với nhân dân và công luận thế giới như thế này cũng chỉ như là ánh tà dương hấp hối le lói cuối ngày của cộng sản Việt Nam mà thôi.

Nhất thiết, một lần nữa phải nhắc lại những điều này với “đạo diễn” Lê Phong Lan:

Khác với cỏ cây là loài vô thức, hơn động vật bởi tư duy, con người hoàn thiện về nhân cách và đạo đức có thừa lý trí để phân biệt phải trái tốt xấu hay đúng sai, các sử gia chính thống khuyên rằng: mọi động thái chạm vào lịch sử, ngoài cái “tầm”, người trong cuộc lật lên để sưu tra cần phải có thêm cái “Tâm” trong sáng và trái tim “lạnh lùng”, bởi sự việc liên quan đến “núi xương sông máu” cả một thế hệ thanh niên và đồng bào vô tội đau thương oan uổng đã nằm xuống hơn 2/3 thế kỷ vì cốt nhục tương tàn do ông HCM và đảng CSVN chủ trương. Nếu vì cơm áo hay bã vinh hoa, không trong sáng hay thiếu trung thực thì vô tình sẽ làm cho nhân cách phẩm giá hay tên tuổi mình thấp xuống như động vật hay cỏ cây lại còn mang tội với hồn thiêng sông núi và bia miệng ngàn đời, bởi:

Lịch sử như ánh mặt trời (triết gia Henri Bergson) Dù có khi một bóng mây đen che lấp, nhưng không thể là mãi mãi,

Đây! Góp thêm, một “sự thật” mà đạo diễn Lê Phong Lan rất “vô tư” cho biết đã phải bỏ ra đến mười năm để sưu tra hoàn tất 18 tập phim Mậu Thân 1968. nhưng không thấy nhắc đến cho rõ ràng trong “tác phẩm” gọi là phỏng vấn trên 200 nhân vật rất “Trung Thực” ấy của mình...

Xem tiếp"
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/02 ... R7-lauwWSo

************************************

Lê Phong Lan: láo xác chết, lừa người sống
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) -

Image

Nếu năm 1968 nhạc sĩ Trịnh Công Sơn sáng tác bài “Hát trên những xác người” sau khi ông chứng kiến cảnh người dân xứ Huế của ông bị thảm sát trong Tết Mậu Thân, thì nay 45 năm sau, đạo diễn gái Lê Phong Lan không biết từ đâu chui ra làm phim láo trên những xác người dân Huế.

“Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam cộng hòa đổ lên đầu Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam. Để khỏa lấp cho sự thất bại nặng nề, phía Mỹ và Việt Nam cộng hòa đã phát động những tin đồn nhảm gây nhiễu loạn như một cuộc chiến tranh tâm lý, và nó đã kéo dài trong một thời gian. Nhưng sự thật là sự thật. Chiến dịch Mậu Thân trải qua thời gian càng khẳng định là bản anh hùng ca vĩ đại của quân dân Việt Nam”.

Trên đây là lời Lê Phong Lan. Chẳng hay nhà đạo diễn gái - nói theo kiểu “chiến sĩ gái”, vì nhà đạo diễn lề đảng này cũng là chiến sĩ trên mặt trận văn hóa tư tưởng mà bọn làm báo lề dân gọi là “chiến sĩ bưng bô”- “đã gặp nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến” là ai?.

Trong khi đó người trốn lính VNCH Trịnh Công Sơn, người Huế, về Huế đón Tết Mậu Thân, thấy tận mắt dân Huế chết thảm thương do “Cách Mạng” và chạy trốn “Giải Phóng” như thế này:

Hát trên những xác người *

Chiều đi lên Bãi Dâu
Hát trên những xác người
Tôi đã thấy, tôi đã thấy
Trên con đường
Người ta bồng bế nhau chạy trốn
Chiều đi lên Bãi Dâu
Hát trên những xác người
Tôi đã thấy, tôi đã thấy
Những hố hầm
Đã chôn vùi thân xác anh em...

Vẫn lời chiến sĩ bưng bô gái, “Một nhân chứng đạo diễn Phong Lan đã gặp và phỏng vấn là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cho biết, quân đội Bắc Việt Nam vô cùng nghiêm túc, kỷ luật, không hề có chuyện thảm sát.”

Trong khi đó tay đao phủ “có công lớn” trong vụ thảm sát Mậu Thân là Hoàng Phủ Ngọc Phan lại phát biểu trước đây rằng “những người bị thủ tiêu chôn sống là thành phần ác ôn có nợ máu nhân dân” (Theo Thiện Giao - Kỷ vật Mậu Thân).

Cũng theo chiến sĩ gái bưng bô:. “Đó là những thường dân bị chết do những trận bom pháo Mỹ san bằng TP Huế. Rồi sau đó khi Mỹ và VNCH phản kích trả thù lại thời kỳ hậu Mậu Thân cũng giết chóc rất nhiều.”

Nhờ Lê Phong Lan tiết lộ “sự thật lịch sử nói lên sự vĩ đại của cha ông” trên đây mới thấy bọn Mỹ Ngụy cực kỳ ác ôn vì trước khi “phản kích trả thù”, chúng còn đào hầm, trói tay, đẩy nạn nhân xuống hố, đập đầu, chôn sống mấy ngàn người.

Láo trên những xác người nổi bật nhất là “Cách Mạng” vào giải phóng Huế trong dịp Tết Mậu Thân năm 1968, nhưng đến năm 1972 rồi 1975, chỉ thấy dân Huế chạy vào chứ không chịu chạy ra.

Thì vẫn như 1968 Trịnh Công Sơn...

Tôi đã thấy, tôi đã thấy
Trên con đường
Người ta bồng bế nhau chạy trốn
Chiều đi lên Bãi Dâu
Hát trên những xác người
Tôi đã thấy, tôi đã thấy
Những hố hầm
Đã chôn vùi thân xác anh em...

Này Lê Phong Lan, khóc, hát, hay thậm chí bước qua trên những xác người thì sao cũng được, nhưng láo trên những xác người, đặc biệt là trên dưới 6000 dân Huế vô tội bị quân “Giải Phóng” thảm sát hồi Tết Mậu Thân cách đây 45 năm chắc chắn là chuyện trời không dung đất không tha.

Chẳng những láo trên những xác người, Lê Phong Lan còn lừa những người còn sống sờ sờ: “Gần nửa thế kỷ đã trôi qua, giờ đây Sài Gòn - TP Hồ Chí Minh, Đà Nẵng, Huế, Cần Thơ... và cả miền Nam đã thay da đổi thịt rất nhiều. Những chiến trường xưa của cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968, nay đã là những đô thị sầm uất hiện đại... góp phần to lớn vào sự nghiệp công nghiệp hóa - hiện đại hóa đất nước và hội nhập quốc tế.”

Năm Mậu Thân, Huế cũng như toàn cõi miền Nam đang theo nền kinh tế Tư Bản, thì “Cách mạng” vào “Giải phóng” để đi theo nền Kinh tế tập trung, nay nhờ “đổi mới tư duy”, tức chạy theo Kinh tế thị trường mới khấm khá được. Nếu miền Nam không bị “giải phóng” thì cả nước Việt Nam ngày nay đâu có “thần tượng” mấy anh chàng cô nương mắt hí Nam Hàn mà trước 1975 công dân nước VNCH xem thường.

Lê Phong Lan, đúng là kẻ láo người chết, lừa người sống.


Nguyễn Bá Chổi
danlambaovn.blogspot.com

**************************************

Đồng bào Huế gửi “quà Xuân” cho nữ đạo diễn Lê Phong Lan
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) -

“Đồng bào Huế có thể hỏi y thị Phong Lan rằng: Ngay từ bây giờ y thị có đủ can đảm đối chất công khai với nhân dân Huế không?
và hãy vào Huế trưng ra mọi hình ảnh, hoặc chỉ cho nhân dân Huế thấy những nơi nào là: Bom đạn, pháo Mỹ từ Hạm đội 7 ngoài khơi Thái Bình Dương bắn vào, 80% thành Huế đổ nát và bị san phẳng như một bãi chiến trường? -
(Trong khi toàn bộ các đình, chùa, nhà thờ và hoàng cung, Thành Nội bao la, sau 1975 còn nguyên vẹn tới 90%)”

Image
ImageImage
“Và đây là 'gương mặt' mà đồng bào thân nhân, nạn nhân của tội ác cộng sản VN rất cần thiết phải ghi nhớ truyền lại cho con cháu: Lê Phong Lan”
Image

Xin xem tiếp:
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/02 ... R8E7auwWSr

**********************************

Gửi bà Lê Phong Lan và đồng bọn!
Đặng Chí Hùng (Danlambao) -

Tôi là một người sinh sau đẻ muộn và cũng là dân Bắc, hay còn gọi là sinh trong cái nôi xã hội chủ nghĩa “đỉnh cao trí tuệ loài người”. Nói như vậy cho bà rõ tôi không có thân nhân nào trong vụ thảm sát Mậu Thân năm 1968. Tuy nhiên tôi nói cho bà và đồng bọn rõ rằng: “Dù một giọt máu của DÂN TỘC tôi, ĐỒNG BÀO tôi đổ xuống do tội ác của đồng bọn của bà cũng không thể tha thứ. Huống chi bà và đồng bọn còn cho quay một bộ phim tài liệu lịch sử đổi trắng thay đen 100% để vu cáo tội ác của Hồ Chí Minh và đồng bọn cho người khác - đó là tội ác không thể dung tha.”

Thưa bà Lan, tôi biết bà cũng là người Việt Nam như tôi. Như vậy chúng ta không thể nào có thể làm ngơ trước những tội ác của những kẻ giết người man rợ. Ấy vậy mà bà lại cho làm một bộ phim hoàn toàn bịa đặt lịch sử. Bà đổ lỗi cho những hố hầm đầy xác người tết Mậu Thân là do “Mỹ Ngụy”. Chính vì bà và những người đang làm tay sai cho chế độ cộng sản khát máu đã cố tình quên đi sự thật để đổi trắng thay đen đã làm tôi không thể ngồi yên để nói với bà rằng những người như bà và đồng bọn là một lũ cơ hội và vô đạo đức.

Thưa bà Lan, nhân dân Việt Nam có câu: “Nghĩa tử là nghĩa tận”. Bà có biết câu đó không? Tôi hi vọng rằng bà không mất gốc đến nỗi quên mất câu đó. Nếu có biết thì bà có hiểu câu đó không? Đó là đối với người đã khuất thì cái nghĩa của chúng ta phải là cái nghĩa tận tụy nhất, cao cả nhất. Thế nhưng, bà và đồng bọn lại đi làm một bộ phim hoàn toàn bịa đặt lịch sử để đổ vấy sang cho người khác. Tôi thì không lạ gì trò này của cộng sản vì đây là nghề của bà và đồng bọn: “ném đá giấu tay, ngậm máu phun người”. Bà đã bịa đặt hoàn toàn lịch sử, như vậy bà đã làm cho vong hồn những người chết oan uổng bởi đồng bọn của Hồ Chí Minh không được an nghỉ. Bà có lúc nào đó nghĩ rằng làm điều đó thì sẽ gặp quả báo không? Tôi không mê tín nhưng tôi là đệ tử Phật Gia nên tôi tin có quả báo. Bà và đồng bọn cứ chờ đấy!

Thưa bà Lan, nếu nói xuông với bà và đồng bọn thì bà sẽ cho rằng tôi đang nói lấy được mà thôi. Nhưng xin bà nhớ cho rằng còn rất, rất nhiều bằng chứng lịch sử đang còn sống thậm chí ngay cả những người trực tiếp tham gia tàn sát dân lành đã gặp tôi và họ đã kể cho tôi nghe những gì thật nhất về sự kiện Mậu Thân. Họ sẵn sàng ra đối chất để nói lên sự thật kinh hoàng mà bè lũ khát máu cộng sản gây ra cho nhân dân Huế năm 1968. Hôm nay tôi chỉ có đôi dòng gửi đến bà như sau:

Thứ nhất, bà trả lời cho tôi những chứng cứ mà tôi công khai viết tại bài 14 “Những sự thật không thể chối bỏ” là sai hay đúng. Nhất là bà cho tôi ý kiến về những cuốn sách của các tác giả trung lập, thiên tả... viết về sự kiện mậu thân 1968 tại Huế.

Thứ hai, có một người lính cộng sản thuộc trung đoàn Thừa Thiên (cho đến giờ phút này tôi xin được giấu tên vì lý do an ninh) sẵn sàng cùng tôi ra đối chất tại phiên tòa nếu có của LHQ về tội ác cộng sản đã nói với tôi thế này: “Chú là trung đội phó của trung đội tự vệ nhân dân. Chú đã thực hiện lệnh cấp trên tham gia xử chôn sống 14 người ở khe Đá Mài - Huế. Chú xin nhận trách nhiệm nếu phải ra tòa án làm chứng. Chú muốn chú sống quãng đời còn lại thanh thản và con cháu chú không bị quả báo...” Bà cho tôi biết bà có sẵn sàng đối chất không?.

Thứ ba, sau đây 5 ngày tôi xin gửi bà và đồng bọn cũng như đông đảo bạn đọc BẢN CÁO TRẠNG tội ác Hồ Chí Minh và cộng sản (bài 2) có thêm rất nhiều tài liệu cụ thể về sự kiện Mậu thân - Huế. Lúc đó tôi mong bà nếu có thể lên tiếng phản biện cho tôi và bạn đọc xem sự thật là thế nào?

Thưa bà Lan, tôi không có ý thách thức cá nhân bà và đồng bọn, nhưng tôi sẵn sàng thách thức kẻ nào dám viết láo lịch sử bênh vực cho những kẻ sát hại ĐỒNG BÀO tôi. Thưa bà, tôi đã khóc rất nhiều lần khi viết về sự kiện Mậu Thân cũng như khi nghe bài hát “Hát trên những xác người”. Tôi không hiểu sao bà lại có thể đổi trắng thay đen để bịa đặt lịch sử, bà không có trái tim một con người hay sao bà? Con thú còn biết yêu thương nhau, sao bà là người Việt lại đi bịa đặt lịch sử để cho những oan hồn vô tội kia phải buồn tủi?

Đáng buồn cho những kẻ vì tiền, vì quyền lợi mà phải sống hèn hạ!

15/02/2012

Đặng Chí Hùng
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Image

Image
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Bác cháu ta thua cuộc
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao)


Chào Bác,

Thằng cu (Huy) Đức nhà mình - quê choa cả - nó viết cuốn “Bên Thắng Cuộc” nhưng nội dung chứng minh điều ngược lại. Té ra, Bác cháu “ta” chính là bên thua cuộc.

Vì không muốn vơ luôn ba triệu thằng cu cái hĩm đoảng viên khác dù đã bị 85 triệu người Việt vặn cổ, lật nhào nằm phơi trắng bụng, vẫn ngoan cố vùng vẫy bươn bươn bám víu vào cái gọi là “Điều 4 HP” đang bị quần chúng nhân dân tự... phát kinh, phát khinh, phát tởn, phát lợm giật quăng vào sọt rác, nhưng chưa chịu nhận mình thua, nên meo này Tèo chỉ dám đề cập đến bác cháu ta, tức chuyện ba thằng cu xứ Nghệ. Đó là ba cu: Côn, Tèo, Đức, viết theo thứ tự thời điểm từng cu “ra đi tìm đường...”

Trước tiên, hẳn nhiên là cu Côn. Cu Côn ra đi từ làng Kim Liên, huyện Nam Đàn, tìm đường cứu đói vì cha cu đánh chết người bị đuổi việc, sau biến thành tìm đường cứu nước theo “nghiên kíu“ của “nhà báo” thiên tài nhưng dấu mặt vì “khiêm tốn nhường ấy” Trần Dân Tiên, và theo lịch (giả) sử đảng CSVN quang vinh muôn năm. Nhờ gặp sao Mút Cu chiếu, cu Côn từ chân bồi bếp tàu Tây, đứng rửa chén nhà hàng Mỹ, nhảy cái phóc lên ngự ghế cha già dân tộc, láu cá huênh hoang độc diễn “bác tôi, tôi bác” với Đức Thánh Trần, và ùm bà là hóa ra “bác” của cả nước, bác của mọi lớp tuổi. Đương nhiên trong đó có thằng cu Tèo.

Cu Tèo người làng Yên Phú, huyện Đức Thọ. Tèo biết khi đọc đến đây thế nào ông bác cũng tặc lưỡi, “thằng cu ni thấy sang bắt quàng làm họ; Đức Thọ thuộc Hà Tịnh chớ mô phải Nghệ An mà dám xưng là một trong “ba thằng cu xứ Nghệ”. Bác nghĩ vậy là lây bệnh chú Tổng Bí Lú mất rồi. Khi nói đến hai chữ “xứ Nghệ” là người ta đã hàm ý chỉ Nghệ An và Hà Tịnh. Bác thử vào “Gầm Gừ Chó Cắm (chữ “m”) Tiên Lãng” mà xem: người ta gọi à “ông đồ xứ Nghệ” nhưng mà phần lớn là dân Hà Tịnh cả đấy.

Tèo xin lỗi Bác đã mất công “biện chứng... pháp” hai chữ “xứ Nghệ”, chẳng những làm phiền bác đã đành, lại còn mất thì giờ của bọn phản động chống phá tổ cò, bất chấp lệnh cấm hỏa tốc của chú Ba Ếch vào Danlambao đọc lén tâm sự bác cháu ta; nhưng mà chính bản thân bác cũng phải coi chừng bị bắt quả tang, dạo này các chú CAM “chỉ biết còn đảng còn mình” đang “quyết bị chửi cho đảng quyết sinh”; giờ chúng xem bác cũng như cục đách thôi.

Cu Tèo ngày ấy mê tơi “bác” lẫn “cha già dân tộc” đã từ bỏ vinh hoa phú quý để đi tìm đường cứu nước. Gì chứ nghe đến cứu nước là Tèo ham, vì thời đó hầu như ngày nào Tèo cũng phải đi trốn tàu bay Pháp; phải đào hầm dưới gốc cây Các trước nhà để tránh bom. Nhưng sau ngày thằng Tây thua, Tèo thấy dân trong làng còn thua bác đậm hơn. Đang vui vẻ thân ái bỗng dưng chằm vằm rình rập nhau từng bữa ăn, rồi đấu tố... Thôi nhắc chi cho khổ, ai cũng biết rồi nói mãi. Thế là cu Tèo tìm đường ra đi; không phải đi cứu nước mà cứu lấy tấm thân.

Cu Tèo làm gì ở Miền Nam thì bác đã biết sơ qua: đang hưởng cuộc sống thanh bình thì bị người anh em ngoài ấy vào quậy, bèn phải lên đường cầm súng tự vệ; cái này mới đúng là tìm đuờng cứu nước Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng rồi một phần vì “ồng minh tháo chạy” mà phe Tèo thua dạo Tháng Tư 1975.

Nhờ quân bác phỏng gi... ật được Miền Nam mà thằng cu Đức, đồng hương Hà Tinh nói riêng, “dân xứ Nghệ” nói chung lúc đó mới tuổi con chim chưa mọc lông măng, cháu ngoan của bác hân hoàn hí hửng hồ hởi theo tiếng loà kèn “đại thắng mùa xuân”. Nhưng trên đường vô Nam hắn nhìn thấy con búp bê chiến lợi phẩm có hai con mắt biết nhắm mở, cu Đức tức thì mở mắt ra ngay và bỗng dưng muốn.. đặt câu hỏi “ai giải phóng ai”. Cũng nhờ con búp bê “được” Cách mạng giải phóng khỏi tay trẻ em “Ngụy”, mà cu Đức với tư cách nhà báo cố tìm cho ra sự thực.

Cu Đức viết cuốn sách “Bên Thắng Cuộc”. Nhưng bác chịu khó đọc đi thì sẽ nhận ra hắn đã tìm ra chân lý. Ai mới đích thị là kẻ thua cuộc nằm.

Chào bác,

Cu Tèo

PS. Nếu bác không có tiền mua sách, cứ tự nhiên cho Tèo biết. Tèo sẽ gọi ngay thằng cu Đức nó biếu cho. Nó chơi được lắm, nhất là cu đồng hương với nhau cả.


Nguyễn Bá Chổi
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Xin đừng gọi “em” bằng… chiến tranh chống Mỹ
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao)

Thưa các anh,

Em là cuộc chiến tranh kéo dài trên 20 năm trên nước Việt Nam mà anh chàng nhạc sĩ phản chiến dựa hơi lính để trốn lính của “bên thua cuộc” gọi là “20 năm nội chiến từng ngày”; còn các anh thì gọi là “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, về sau này gọi vắn tắt “chiến tranh chống Mỹ”. Em đau khổ dường nào khi bị các anh gọi không đúng tên em.

Image

Trước hết, em muốn gợi nhắc nhở để may ra các anh sống lại chút tình đồng cảm mà thấu hiểu cho nỗi lòng em ròng rã từ 50 năm qua. Các anh thử tưởng tượng khi tên mình bị người ta gọi sai đi, hoặc do vô tình, hoặc cố ý vì nguyên nhân hay mục địch nào đó. Chẳng hạn như anh Nguyễn Thanh Tú bị gọi là Nguyễn Thành Thúi, anh Trần Đăng Thanh ra Trần Bất Hạnh, anh Nguyễn Phú Trọng thành Lú Nặng, anh Nguyễn Tấn Dũng ra Dũng Xà Mâu hay Ba Ếch, anh Trương Tấn Sang thành Trương Tấn Xạo... mặc dù trên thực tế người ta gọi tên các anh này trại ra như thế rất là “hợp tình hợp lý”- em mượn chữ của “nhà báo” kiêm “tiến sĩ” kiêm luôn “giáo sư” Nguyễn Thanh Tú nói về “phải giữ lấy điều 4 HP”.

Thưa các anh, tên cúng cơm đầy đủ của em là “Chiến tranh do CS Miền Bắc (tức nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà) xâm lăng Miền Nam (tức Việt Nam Cộng hòa)”, ban đầu bị các anh gọi là “Giải phóng Miền Nam”, về sau đổi thành “Chiến tranh Chống Mỹ”.

Người ta gọi trại tên các anh Thanh Tú ra “thằng thúi”; Đăng Thanh “bất hạnh”; Phú Trọng “lú nặng”; Tấn Dũng “Dũng xà mâu, Ba Ếch”; Tấn Sang “tấn xạo”... là gọi đúng bản chất “sự việc”; thế mà các anh đã chẳng những buồn phiền, rầu rĩ mà còn giận hờn tím gan. Còn như em đây, bị các anh gán cho cái tên với ý nghĩa hoàn toàn trái ngược lại. Nay thiết nghĩ đã đến lúc em phải đòi lại cho đúng tên thực của mình. Em đau khổ cũng quen rồi nhưng vì, như lời bác cuỗm được của ông Quản Trọng bên Tàu dạy các cháu, “vì lợi ích trăm năm trồng người”, em thiết nghĩ sự gọi đúng tên đúng việc này nếu không thức tỉnh được các anh đầu óc có chưa chai lì thì cũng vì “sổ hưu” thì ít ra cũng giải độc được cho con cháu các anh để chúng hiểu đúng sự thật lịch sử nước non nhà.

Em ra đời năm 1954 tức là ngay khi các anh phải rút về Bắc vĩ tuyến 17 theo Hiệp định Genève chia đôi đất nước, các anh đã cài cắm người ở lại và chôn dấu vũ khí để chuẩn bị đánh chiếm Miền Nam khi đó chưa có sự hiện diện của quân đội Mỹ. Hiệp định do các anh ký chưa ráo mực thì chính các anh chờ đêm tối đến mò về làng mạc thôn ấp nơi đồng bào Miền Nam đang sống yên lành, tìm bắt cóc sát hại viên chức chính quyền, rồi từ từ “thừa thắng xông lên”, các anh cho ra mắt “Mặt trận giải phóng Miền Nam”, vào ngày 20/12/1960.

Từ đó, thân em càng phình ra theo những “thành công” phá làng đốt xóm, bắt cóc giết người, đắp mô, gài mìn đường sá, tung lựu đạn rạp hát phòng trà... Cho mãi đến 1964, khi Miền Nam chịu không thấu sự hoành hành từ phía các anh mà Miền Nam có câu hát “giặc Miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu anh em...”, quân đồng minh của họ do Mỹ dẫn đầu với Thái Lan, Tân Tây Lan, Úc, Nam Triều Tiên, Phi Luật Tân mời mới nhảy vào cứu nguy.

Như vậy thì rõ ràng: “các anh chống đồng bào Miền Nam trước khi “chống Mỹ”. Rõ ràng Mỹ chỉ là kẻ đến sau bộ đội cụ Hồ trong cuộc đời em”.

Mà quả thực rõ ràng là như vậy. Khi Hiệp định Paris chưa ngã ngũ, “anh” Lê Đức Thọ đã đi đêm với Kissinger Mỹ để lừa gạt Miền Nam ký vào bản hiệp định cho Mỹ rút quân và các anh muốn làm gì thì làm sau đó.

Quân Mỹ đã rút năm 1973, đúng như tinh thần Hiệp định Hoà bình mà các anh đã ký kết.

Quân Mỹ đã rút khỏi, nhưng thân em nào có được yên. Các anh vẫn giày vò thân em vì sự thực, như thuở ban đầu, mục đích chủ trương của các anh là chống người Việt Mền Nam chứ đâu phải chống Mỹ. Chỉ cần xem những tấm hình chụp “anh” Thọ đi đêm với Kít Mỹ với khuôn mặt hồ hởi phấn khởi của hai anh thì biết thân phận em còn phải nằm ngửa ra cho đến hai năm sau.

Nói chi đâu xa: vụ Mậu Thân mà mới đây nhân dịp kỷ niệm 45 năm các anh vẫn còn bày trò gian lận bằng cuốn phim gọi là “tài liệu” về Mậu Thân Huế của cô ả Lê Phong Lan.

Năm đó em tưởng mình được yên thân trong ba ngày Tết, vì chính các anh đề nghị và được bên Miền Nam đồng ý hưu chiến cho bà con Mừng Xuân sang, nhưng chính các anh đã tráo trở. Xuân vừa sang, tiếng súng AK đã nổ vang phố Huế. Em (tức chiến tranh) lại phải tức giấc. Chính các anh đi ruồng bắt rồi đem chôn sống hàng ngàn người Việt chứ đâu phải người Mỹ! Chống Mỹ thì chôn sống Mỹ chớ hà cớ gì lại đi chôn sống người Việt!

Em nhớ không sai, tinh thần của Hiệp Định Paris 1973 là chấm dứt chiến tranh, vãn hồi hoà bình mà các anh đã ký; và quả nhiên rõ ràng là quân Mỹ đã rút khỏi Miền Nam. Vậy mà các anh vẫn đánh quân Miền Nam và đánh lớn bằng chiến dịch Hồ Chí Minh để phe các anh có được “đại thắng mùa xuân”, và tù binh không ai khác hơn là người Việt Nam. Trắng đen thế ấy nhưng các anh cho đến nay vẫn không chịu “sáng mắt sáng lòng” gọi em bằng tên “Chiến tranh chống Mỹ” thì oan cho em quá.

Các anh ơi, nếu em nhớ không lầm thì trong một cuốn tiểu thuyết nói về yêu đương nào đó có chuyện anh chàng kia tuổi tác đáng bậc chú cô bé nọ, nhưng vì yêu đã xin “đừng gọi anh bằng chú”

Nay em cũng xin các anh, không phải vì yêu mà vì công lý, xin đừng gọi em là “Chiến tranh chống Mỹ”, nhưng hãy gọi cho đúng tên.

Đó là cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam Tự Do do Cộng sản Miền Bắc phát động.

Em cám ơn các anh,


Nguyễn Bá Chổi
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Xin giới thiệu 1 cuốn sách bởi:

Tác giả là người Đức, hiện cư ngụ tại USA. Ông là phóng viên và đã có mặt tại VN khoảng 5 năm, là chứng nhân việc thảm sát Mậu thân trong đó có 4 vị giáo sư Đức cũa Đại học Y Khoa Huế bị việt cộng giết, v.v..

Đây là một cái tát tai trả lại cho CS về bộ phim xuyên tạc sự thật Mậu Thân của Lê Phong Lan.


Dr. Uwe Siemon-Netto – Executive Director of the Center for Lutheran Theology and Public Life in Capistrano Beach, CA, International Journalist, Lutheran Lay Theologian, Author of ‘Duc – A Reporter’s Love for a Wounded People’
http://www.lienlacso3.info/index.php?/a ... eople.html


Tuesday, March 12. 2013
A reporter's love for a wounded people

Cuốn sách Đức: "A reporter's love for a wounded people" của tác giả Uwe Siemon-Netto đã được viết xong và đang chờ một số người viết "foreword" và endorsements.

Bản dịch cũng đã xong, được phép của tác giả chúng tôi xin giới thiệu đoạn kết rất xúc động mà tác giả đã nói lên ước muốn cùng với người Việt Nam nuôi dưỡng niềm hy vọng một ngày không xa Tự Do Dân Chủ sẽ trở lại với quê hương khốn khổ của chúng ta.

Đoạn kết


Hậu quả của khủng bố và đức hạnh của hy vọng

Hơn 40 năm đã trôi qua kể từ khi tôi giã biệt Việt Nam. Vào năm 2015, thế giới sẽ chứng kiến kỷ niệm lần thứ 40 chiến thắng của Cộng sản và nhiều người sẽ gọi đó là ngày "giải phóng." Ga xe lửa Huế, nơi một đầu máy và một toa hành lý khởi hành chuyến tầu tượng trưng 500 thước mỗi buổi sáng vào lúc 8 giờ sẽ không còn đáng đi vào kịch trường của sự phi lý nữa. Nó đã được phục hồi đẹp đẽ và sơn phết lại mầu hồng. Một lần nữa, tương tự như những ngày dưới sự thống trị của người Pháp, nó là nhà ga xe lửa đẹp nhất vùng Đông Dương và tài xế tắc-xi không phải chờ đợi vô ích bên ngoài. Mười chuyến tầu thong dong chạy qua mỗi ngày, năm chuyến xuôi Nam và năm chuyến ra Bắc. Gộp chung lại chúng được mệnh danh một cách không chính thức là Tàu Tốc Hành Thống Nhất. Chẳng lẽ nào tôi lại không mừng vui? Chuyện này có khác nào bên Đức khi bức tường Bá Linh đổ xuống và những bãi mìn biến mất, và nay những chuyến tầu cao tốc phóng ngược xuôi giữa hai xứ nguyên là Cộng sản bên Đông và Dân chủ bên Tây với tốc độ lên tới 200 dặm một giờ?

Hiển nhiên là tôi rất vui khi chiến tranh kết thúc và Việt Nam được thống nhất và phát triển, những chuyến xe lửa đã hoạt động trở lại và các bãi mìn đã được tháo gỡ. Nhưng đến đây thì sự tương đồng với nước Đức chấm dứt. Nước Đức hoàn thành sự thống nhất, một phần nhờ người dân tại Đông Đức đã lật đổ chế độ độc tài toàn trị bằng những cuộc biểu tình và phản kháng ôn hòa, một phần nhờ vào sự khôn ngoan của các nguyên thủ quốc tế như các vị Tổng thống Ronald Reagan và George G.W. Bush, của Thủ tướng Helmut Kohl, của lãnh tụ Sô Viết Mikhail Gorbachev, và cũng phần khác vì sự sụp đổ có thể đoán trước được của hệ thống xã hội chủ nghĩa sai lầm trong khối Sô Viết. Không có ai bị thiệt mạng trong tiến trình này, không một ai bị tra tấn, chẳng có ai phải vào trại tù và cũng không có ai bị buộc phải trốn chạy.

Có một khuynh hướng khó hiểu, ngay cả trong số các vị học giả đáng kính của phương Tây đã diễn tả sự kiện Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam như là một cuộc "giải phóng." Điều này đặt ra một câu hỏi: giải phóng cái gì và cho ai? Có phải miền Nam đã được "giải phóng" khỏi sự áp đặt một nhà nước độc đảng toàn trị được xếp hạng chung với những chế độ vi phạm tồi tệ nhất thế giới về các nguyên tắc tự do tôn giáo, tự do phát biểu, tự do ngôn luận, tự do hội họp và tự do báo chí? Một cái thứ giải phóng gì đã làm chết 3,8 triệu người dân Việt từ 1954 đến 1975 và đã buộc hơn một triệu người khác phải trốn ra khỏi đất nước, không những từ miền Nam bại cuộc mà cả từ những bến cảng miền Bắc và làm từ 200.000 đến 400.000 người gọi là thuyền nhân bị chết đuối?

Có phải là hành động giải phóng không khi xử tử 100.000 người lính miền Nam và viên chức chính phủ sau ngày Sài Gòn thất thủ? Phải chăng chỉ là một màn trình diễn nhân đạo của bên thắng cuộc bằng cách lùa từ một triệu đến 2 triệu rưỡi người miền Nam vào các trại tù cải tạo, trong đó có khoảng 165.000 người mất mạng và hàng ngàn người khác đã bị tổn thương sọ não lâu dài và bị các vấn đề tâm thần do hậu quả của tra tấn, theo một cuộc nghiên cứu của một nhóm học giả quốc tế do Bác sĩ tâm thần Richard F. Molina của đại học Harvard dẫn đầu?

Từ giữa những năm 1960, những tay bịa đặt chuyện huyền thoại về chính trị và lịch sử của phương Tây, hoặc ngây thơ hoặc bất lương, đã chấp nhận lời giải thích của Hà Nội rằng cuộc xung đột là một cuộc "chiến tranh nhân dân." Cũng đúng thôi nếu chấp nhận định nghĩa của Mao Trạch Đông và Võ Nguyên Giáp về cụm chữ đó. Nhưng theo luật văn phạm về sở hữu tự theo cách Saxon Genitive qui định thì "chiến tranh nhân dân" phải được hiểu là cuộc "chiến tranh của nhân dân." Thực tế không phải như vậy. Ðã có khoảng 3,8 triệu người Việt Nam đã bị giết giữa các năm 1954 và 1975. Khoảng 164.000 thường dân miền Nam đã bị thủ tiêu trong cuộc tru diệt bởi Cộng sản trong cùng thời kỳ, theo nhà học giả chính trị Rudolf Joseph Rummel của trường Đại học Hawaii. Ngũ Giác Ðài ước tính khoảng 950.000 lính Bắc Việt và hơn 200.000 lính VNCH đã ngã xuống ngoài trận mạc, cộng thêm 58.000 quân Hoa Kỳ nữa. Đây không thể là một cuộc chiến tranh của nhân dân mà chính là chiến tranh chống nhân dân.

Trong tất cả những lập luận đạo đức giả về cuộc chiến Việt Nam ta gặp quá thường trong vòng 40 năm qua, cái câu hỏi quan trọng nhất đã bị mất dấu hay AWOL, nếu dùng một từ ngữ viết tắt quân sự có nghĩa là "vắng mặt không phép," câu hỏi đó là: Dân Việt Nam có mong muốn một chế độ Cộng sản hay không? Nếu có, tại sao gần một triệu người miền Bắc đã di cư vào Nam sau khi đất nước bị chia cắt năm 1954, trong khi chỉ có vào khoảng 130.000 cảm tình viên Việt Minh đi hướng ngược lại?

Ai đã khởi đầu cuộc chiến tranh? Có bất kỳ đơn vị miền Nam nào đã hoạt động ở miền Bắc hay không? Không. Có du kích quân miền Nam nào vượt vĩ tuyến 17 để mổ bụng và treo cổ những người trưởng làng thân cộng, cùng vợ và con cái họ ở đồng quê miền Bắc hay không? Không. Chế độ miền Nam có tàn sát cả một giai cấp hàng chục ngàn người trên lãnh thổ của họ sau năm 1954 bằng cách tiêu diệt địa chủ và các đối thủ tiềm năng khác theo cách thống trị theo lối Sô Viết của họ hay không? Không. Miền Nam có thiết lập chế độ độc đảng toàn trị hay không? Không.

Với cương vị một người công dân Đức, tôi không can dự gì đến cuộc chiến này, hay nói theo lối người Mỹ là "I have no dog in this fight" (tôi chẳng có con chó nào trong vụ cắn lộn này cả). Nhưng, nhằm chú giải cho cuốn sách "Lời nguyện của nhà báo", tương tự như các phóng viên kỳ cựu có lương tâm, lòng tôi đã từng và vẫn còn đứng về phía dân tộc Việt Nam nhiều đau thương. Lòng tôi hướng về những người phụ nữ tuyệt vời với tính tình rất thẳng thắn và vui vẻ; hướng về những người đàn ông Việt Nam khôn ngoan và vô cùng phức tạp đang theo đuổi giấc mơ tuyệt hảo theo phong cách Khổng giáo; hướng về các chiến binh giống như trẻ con đi ra ngoài mặt trận mang theo cái tài sản duy nhất là một lồng chim hoàng yến; hướng về các góa phụ chiến tranh trẻ với cơ thể bị nhào nặn méo mó chỉ vì muốn bắt một tấm chồng lính Mỹ nhằm tạo một ngôi nhà mới cho con cái và có thể cho chính họ, còn hơn là đối mặt với độc tài Cộng sản; hướng về nhóm trẻ em bụi đời trong thành thị cũng như ngoài nông thôn săn sóc lẫn nhau và những con trâu đồng. Với trái tim chai cứng còn lại, lòng tôi thuộc về những người trốn chạy khỏi lò sát sinh và vùng chiến sự, luôn luôn đi về hướng Nam mà không bao giờ về hướng Bắc cho đến tận cùng, khi không còn một tấc đất nào vắng bóng Cộng sản nữa để mà trốn. Tôi đã chứng kiến họ bị thảm sát hay bị chôn sống trong những ngôi mồ tập thể và mũi tôi vẫn còn phảng phất mùi hôi thối của những thi thể đang thối rữa.

Tôi không có mặt vào lúc Sài Gòn thất thủ sau khi toàn bộ các đơn vị Quân Lực VNCH, thường xuyên bị bôi bẩn một cách ác độc bởi truyền thông Hoa Kỳ, giờ đây bị những đồng minh người Mỹ của họ bỏ rơi, đã chiến đấu một cách cao thượng, biết rằng họ không thể thắng hay sống sót khỏi trận đánh cuối cùng này. Tôi đang ở Paris, lòng sầu thảm khi tất cả những chuyện này xẩy ra và tôi ước gì có dịp tỏ lòng kính trọng năm vị tướng lãnh VNCH trước khi họ quyên sinh lúc mọi chuyện chấm dứt, một cuộc chiến mà họ đã có thể thắng: Lê Văn Hưng (sinh năm 1933), Lê Nguyên Vỹ (sinh năm 1933), Nguyễn Khoa Nam (sinh năm 1927), Trần Văn Hai (sinh năm 1927) và Phạm Văn Phú (sinh năm 1927)
.
Khi tôi viết đoạn kết này, một ký giả đồng nghiệp và một loại học giả sinh năm 1975 khi Sài Gòn bị thất thủ, đã tự tạo cho bản thân một thứ tên tuổi bằng cách bêu xấu tội ác chiến tranh của Mỹ tại Việt Nam. Vâng, họ thật đáng bị bêu xấu. Đúng, đó là sự thật. Mỹ Lai có thật. Tôi biết, tôi đã có mặt trong phiên tòa mặt trận khi Trung úy William Calley bị kết án là có tội. Tôi biết cái tiêu chuẩn đếm xác chết được tôn sùng bởi đầu óc méo mó của các cấp chỉ huy quân sự cũng như dân sự thời đại Mc Namara tại Washington và bản doanh Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã làm tổn hại hàng ngàn mạng sống của người dân vô tội.

Nhưng không có hành vi tàn ác nào của các đơn vị rối loạn Hoa Kỳ và VNCH có thể sánh bằng cuộc tàn sát do lệnh nhà nước giáng xuống đầu người miền Nam nhân danh Hồ Chí Minh. Những tội ác mà cho đến ngày nay những kẻ kế thừa thậm chí vẫn không thừa nhận vì không ai có cái dũng cảm hỏi họ:

Tại sao các anh thảm sát tất cả những người vô tội mà các anh rêu rao là đi chiến đấu để giải phóng họ? Với tư cách một người Đức, tôi xin được thêm một đoạn chú thích như sau: tại sao các anh giết người bạn của tôi là Hasso Rüdt von Collenberg, tại sao lại giết các bác sĩ người Đức ở Huế, và anh Otto Söllner tội nghiệp mà "tội ác" duy nhất là dạy trẻ em Việt Nam cách điều khiển một ban nhạc hòa tấu? Tại sao các anh bắt cóc những thanh niên thiện nguyện Knights of Malta, làm cho một số bị chết trong rừng rậm và số khác thì bị giam cầm tại Hà Nội? Tại sao các anh không bao giờ tự xét lương tâm về những hành động đó, theo cách những người Mỹ chính trực trong khi họ đã được xác định một cách đúng đắn là họ thuộc về phía lẽ phải trong cuộc Đại Chiến Thứ Hai.



Đọc thêm về tác giả tại:
http://en.wikipedia.org/wiki/Uwe_Siemon-Netto

Nơi đặt mua sách ( sách viết bằng tiếng anh và bản dịch tiếng Việt sẽ xuất bản tháng 5. 2013)
http://www.siemon-netto.org/
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

(Cờ VNCH xuất hiện tại hiện trường vụ Khủng Bố đánh bom ở Boston /USA như một lời nhắn gửi đồng bào Việt Nam đừng quên tội ác khủng bố của Việt Cộng tại miền Nam Việt Nam trước năm 1975.)

Xin bấm vào hình dưới đây để xem tin của AP qua Video trên Youtube:


Khủng bố: Xưa và nay

Image
Phú Yên (2/1964) - Cảnh một chiếc xe đò bị lật do mìn của CS gài.

Hôm 1/05 vừa qua, sau gần 10 năm lẩn trốn để tránh sự truy lùng của Hoa Kỳ và các nước đồng minh, tên trùm khủng bố Osama Bin Laden bị biệt hải Hoa Kỳ truy sát và giết chết tại tư gia của hắn, tại một thành phố nhỏ phía đông bắc Hồi Quốc.
Từ hôm đó đến nay hơn tuần lễ, câu chuyện Osama Bin Laden bị biệt hải Hoa Kỳ hạ bị sát là câu chuyện được bàn tán sôi nổi, đề cập nhiều nhất trên các trang tạp chí, websites, diễn đàn. Người người đều cho rằng thế giới từ nay được bớt đi một tên trùm khủng bố gian ác.
Theo Wiki và nhiều websites khác thì “Khủng bố” được định nghĩa là hành động phá hoại tài sản, gây thương vong hoặc dưới bất cứ hình thức nào, bất chấp thiệt hại nhân mạng, miễn là có thể gây bất ổn, hoang mang, sợ hãi cho cá nhân, cộng đồng, tổ chức, chính phủ, nhằm đạt mục tiêu chính trị, tôn giáo.
Từ xưa nay, nạn khủng bố chưa bao giờ chấm dứt. Trong những năm gần đây, nạn khủng bố của những nhóm hồi giáo cực đoan phát triển đã lôi kéo cả thế giới vào cuộc chiến chống lại chúng. Khủng bố không chỉ xảy ra tại những nước như Irag, Afghanistan, Hồi Quốc,… mà còn có thể xảy ra tại các nước Tây Phương hay bất cứ nơi nào trên thế giới.
Trở lại với không khí cả thế giới vui mừng sau khi được biết Bin Laden bị hạ sát, thì chính phủ nhà nước CHXHCNVN, cũng có ý kiến thông qua lời phát biểu của nữ phát ngôn nhân Nguyễn Phương Nga. Tại buổi họp báo hôm 3/05 khi được hỏi về phản ứng của Việt Nam trước cái chết của Bin Laden, bà Nga đã trả lời một cách chung chung: “Việt Nam phản đối chủ nghĩa khủng bố và lên án các hoạt động khủng bố dưới mọi hình thức. Những kẻ khủng bố phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình và cần phải bị nghiêm trị”.
Nói vậy chứ không phải vậy, bởi vì chỉ vài ngày trước đó, trong loạt bài “mừng chiến thắng 30/04”, nhiều báo chí trong nước hí hửng đăng tự truyện của một số “Khủng bố Việt Cộng”, trong đó có cả câu chuyện khủng bố ám sát Giáo sư Nguyễn Văn Bông.

Vũ Quang Hùng, kẻ đánh bom giết chết vị giáo sư khả kính Nguyễn Văn Bông 11/1971

Thật ra cái chết thảm thương của vị đại giáo sư tài ba Nguyễn Văn Bông cũng nằm trong số phận muôn ngàn nạn nhân của khủng bố Việt Cộng.
Nạn khủng bố của Việt Cộng đã có từ lâu, có từ thời ông Hồ Chí Minh mới đem chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam. Các vụ ám sát khủng bố do các đảng viên, cán bộ cộng sản thực hiện đã xảy ra từ những năm tháng trước thời điểm 1945. Từ sau thời điểm 8/1945 thì các vụ ám sát, khủng bố lại diễn ra với hình thức quy mô, rộng lớn hơn.
Những đối thủ chính trị của các đảng phái khác khi bị ám sát thì được chụp cho cái mũ “Việt gian, phản động” hay “tay sai”. Đây là những thủ thuật được dùng để che mắt quần chúng và giúp kẻ nhận nhiệm vụ ám sát có thể ra tay dễ dàng, dã man và dứt khoát hơn.
Những năm tháng trong cuộc chiến kháng Pháp, các cuộc thanh trừng, khủng bố vẫn diễn ra từ Nam chí Bắc, không những chỉ đối với các phe phái đối lập, mà còn xảy ra đối với chính các đồng chí trong cùng nội bộ.
Ngay khi cuộc chiến này chưa chấm dứt, Đảng CSVN đã vâng lời quan thầy Trung Quốc tiến hành cuộc Cải Cách Ruộng Đất “long trời lở đất”. Hàng trăm ngàn người bị chết oan. Nạn nhân, ngoài các tầng lớp nông dân, tư thương, trí thức, còn có cả các đảng viên CS trung kiên. Tại các cuộc đấu tố, có nhiều người nông dân vì bị đe dọa, khủng bố tinh thần, bị buộc phải điểm mặt chỉ tên, tố giác những tội trạng không hề xảy ra. Sự khủng bố và cách đối xử tàn ác của chính quyền cộng sản non trẻ ở miền Bắc đã khiến cho người dân miền Bắc khiếp sợ. Điều đó lý giải tại sao hàng triệu người miền Bắc sẵn sàng bỏ tất cả để chạy trốn vào Nam năm 1954.
Nạn khủng bố có chấm dứt sau năm 1954 ở miền Nam không?
-Thưa không.

Huỳnh Phi Long, kẻ đánh bom nhà hàng nổi Mỹ Cảnh 6/1965

Sau 1954 thì cộng sản tiếp tục “cuộc cách mạng giải phóng miền Nam” bằng mọi giá, cho dù phải “đốt cháy cả dãy Trường Sơn”, hoặc phải nướng hàng triệu thanh niên vào cuộc chiến.
Trong những năm của cuộc chiến này, người dân miền Nam đã quá quen thuộc với cảnh đắp mô, gài mìn, liệng lựu đạn vào chỗ đông người của các tên “Đặc công Việt Cộng” mà người miền Nam vẫn quen gọi chúng là “Khủng bố Việt Cộng”. Cái tên này quả là không sai, bởi vì các tên khủng bố Việt Cộng thường tiến hành các các vụ đánh lẻ tẻ mà chúng gọi là đánh du kích bằng cách chôn mìn, gài lựu đạn vào chợ búa, nơi hội họp, đường xá, bệnh viện, trường học,… bất kể nơi nào miễn là có thể gây sát thương nhiều nhất, khiến dân chúng sợ hãi phải tránh xa những nơi đó. Nạn nhân của những vụ khủng bố còn là những tư thương, gia đình không chịu đóng thuế hay không đóng thuế đầy đủ cho ban kinh tài Việt Cộng. Những ai dám đi khai báo với chính quyền thì bản thân và gia đình đều bị khủng bố VC truy sát đến cùng để làm gương cho những người khác.
Những khủng bố do VC gây ra trong thời chiến, kể ra thì có hàng ngàn, không thể gom hết vào một vài trang giấy, nhưng danh sách một số vụ điển hình thì cũng có thể tìm thấy trên một số trang mạng. Ngoài những vụ ám sát đặt mìn lẻ tẻ để giết những chính khách, trí thức, nhà báo, thương gia, thì phải kể đến một số vụ nổi bật về tính chất tàn ác một thời được báo chí trong và ngoài nước nhắc đến như Vụ đánh bom nhà hàng nổi Mỹ Cảnh (6/1965); Vụ thảm sát đồng bào Thượng tại Dak Sơn, Đắc Lắc (12/1967); Vụ thảm sát Tết Mậu Thân tại Huế (2/1968); Vụ thảm sát tại sân vận động Quy Nhơn (1/1972); Vụ pháo kích trường tiểu học Cai Lậy Định Tường (3/1974). Ghê tởm hơn cả là nhờ “sự sáng tạo cao độ” trong công tác “giết địch” nên những khủng bố VC đã nghĩ ra cách đánh bom kép để giết thêm đợt 2 khi nhân viên cứu thương, cảnh sát đến hiện trường để cứu người, như trường hợp đánh bom kép một số rạp hát (rạp hát Trưng Vương, Quy Nhơn), nhà hàng nổi Mỹ Cảnh,…

Vũ Hoàng Hà, kẻ liệng lựu đạn vào lửa trại tại sân vận động Quy Nhơn 1/1972

Thế cho nên một cựu quân nhân Mỹ từng tham chiến tại Việt Nam, ông Bill Laurie khi đem so sánh thời gian và tính chất giết người của khủng bố VC với bọn khủng bố Al-Qaeda, đã thốt lên rằng “Việt Cộng chính là sư tổ của bọn khủng bố” (“mother of all terrorism!”).
Đó là nói đến khủng bố VC “thời xưa”.
Vậy thời nay Việt Cộng có còn khủng bố dân lành nữa không?
Xin thưa: vẫn còn!

Sau 1975, đặc công VC tuy hết còn pháo kích, đặt mìn, liệng lựu đạn vào dân lành nữa nhưng CSVN vẫn sử dụng nhà tù và lực lượng chỉ biết “còn Đảng còn mình” để làm phương tiện khủng bố người dân. Nghe nói đến “học tập cải tạo” thì ai cũng sợ. Bị kêu lên gặp chính quyền địa phương hoặc đồn công an để “làm việc” thì ai cũng lo âu. Ngoài ra, ngày nay công an còn biết sử dụng côn đồ để trấn áp dân oan, đánh đập những nhà bất đồng chính kiến.

Khủng bố vẫn tồn tại sau cái chết của trùm Osama Bin Laden. Nhưng thế giới vẫn tiếp tục truy lùng những tên khủng bố để đem ra xét xử. Trong khi đó nạn khủng bố tại Việt Nam vẫn tiếp diễn.
Những tên khủng bố VC thời nay thì ngày càng hung tợn hơn, trong khi những tên khủng bố VC “năm xưa” vẫn huênh hoang, khoe khoang những tội ác của mình mà không hề tởm lợm chút nào.

Xét cho cùng, bọn khủng bố thời xưa và nay đều có chung sở thích bệnh hoạn là thích khoe khoang, khoác lác thành tích giết người của chúng.

Úc Châu ngày 12/05/2011
© Lê Minh
© Đàn Chim Việt
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Sự Thật Phơi Bày

Post by uncle_vinh »

Image

Bản án dành cho Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha nếu nhìn cho kỹ, suy cho sâu, chính là bản án dành cho chế độ. Nó bày ra hết những ti tiện, nhỏ nhen, yếu hèn, gian ác của chế độ và những con người cộng sản Việt Nam - từ cấp lãnh đạo cho đến những người đang xếp hàng chờ sổ hưu.

Bản chất ti tiện của đảng csvn lại càng thấp lùn hơn khi đối diện với dáng đứng của 2 sinh viên trẻ tuổi Việt Nam trước phiên tòa đốn mạt:

Image

Nguyễn Phương Uyên: "Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm".

Đinh Nguyên Kha: "Tôi trước sau vẫn là một người yêu nước, yêu dân tộc tôi. Tôi không hề chống dân tộc tôi, tôi chỉ chống đảng cộng sản. Mà chống đảng thì không phải là tội".

Dáng đứng này sẽ là tiếng gọi im lặng nhưng dũng mãnh nhất, sẽ thức tỉnh lương tâm hàng hàng lớp lớp con người đứng lên xóa bỏ bộ máy ti tiện đang thống trị đất nước và đày đọa dân tộc này.


Vũ Đông Hà
danlambaovn.blogspot.com
Post Reply