Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by uncle_vinh »

Thảm Sát Tết Mậu Thân Tại Huế

https://images.search.yahoo.com/yhs/sea ... -icedragon
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by uncle_vinh »

Bản Cáo trạng về Tội Ác Giết Người Tập Thể 1953-1956 của đảng CSVN
https://tudo4vn.wordpress.com/2014/09/1 ... dang-csvn/

Vũ Đông Hà (Danlambao)

I. Bản chất và tên gọi:

Bản chất hành động của đảng CSVN là một cuộc giết người tập thể quy mô, có chủ trương, chính sách dẫn đến thảm họa 172.000 người dân Việt Nam bị tàn sát. Lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam đã xảy ra một cuộc "người Việt giết người Việt" ở tầm mức như thế. Đây cũng là một hành vi phạm tội ác chống nhân loại.

Cuộc tàn sát này là một đại kế hoạch có mục tiêu nhất quán, xuyên suốt từ đầu đến cuối:

- Tiêu diệt tầng lớp trí thức, người giàu theo chủ trương đấu tranh giai cấp triệt để của cộng sản quốc tế.

- Thiết lập nền tảng cho chính sách độc tài đảng trị lâu dài - khủng bố người dân và áp đặt nỗi sợ hãi bao trùm lên toàn xã hội, làm tê liệt mọi ý chí phản kháng của quần chúng để duy trì vai trò thống trị tuyệt đối của đảng cộng sản.

Mục tiêu của chính sách này được chỉ đạo bởi khẩu hiệu "Trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ".

Mọi chương trình đúng đắn nhằm đem lại ruộng đất công bằng cho nông dân đều có thể thực hiện thành công không rơi một giọt máu. Điển hình là chính sách "Cải Cách Điền Địa" của Việt Nam Cộng Hòa. Ngược lại, "Cải Cách Ruộng Đất" chỉ là phương tiện cho cứu cánh thủ tiêu những người Việt Nam bị xếp vào thành phần trí, phú, địa, hào. "Cải Cách Ruộng Đất" là tên gọi mỹ miều được đảng CSVN sử dụng, kèm theo kết quả cướp được 810.000 hecta ruộng đất từ 172.000 nạn nhân đem chia cho nông dân (nhưng thật sự là lùa hết nông dân miền Bắc vào hợp tác xã theo mô hình Xô Viết) nhằm che giấu bản chất thực sự và đánh tráo tên gọi chính xác dành cho những gì xảy ra trong 3 năm 1953-1956.

Không ai gọi Tội ác Diệt chủng Holocaust là "Endlösung der Judenfrage", là "Final Solution to the Jewish Question", là "Giải Đáp Sau Cùng cho Câu Hỏi về người Do Thái" cho hành động tiêu diệt 5.750.000 người gốc Do Thái như đồ tể Hitler gọi nó. Chúng ta không thể nào gọi Giải Đáp Sau Cùng cho những người Việt Nam trí phú địa hào, cho cuộc tàn sát 172.000 người dân Việt là "Cải Cách Ruộng Đất" như đồ tể Hồ Chí Minh đã đặt tên.

Tên gọi chính xác nhất dành cho những gì đã xảy ra vào những năm 1953-1956 là Holocaust Việt Nam, là Tội Ác Diệt Chủng, là Cuộc Giết Người Tập Thể.

Với bản chất giết người hàng loạt, được thực hiện với một chính sách xuyên suốt từ ban đầu cho nên không có cái gọi là "sai lầm" và "sửa sai". Không thể nào có một cái gọi là "chính sách giết người đúng đắn" để từ đó có vài sai lầm. Và đương nhiên không thể nào có nhiều phần đúng một phần sai trong chính sách giết người tập thể này để có cái gọi là "sửa sai".

II. Tội Ác:

Tàn sát 172.000 người dân vô tội là tội ác diệt chủng. Nhưng tội ác không chỉ nằm ở 172.000 sinh mạng con người bị cướp đi. Bên cạnh hàng trăm ngàn nấm mộ sau bữa tiệc người kéo dài 3 năm của đảng Cộng Sản mang nhãn hiệu Lao Động là hàng triệu người con, người cháu của những nạn nhân đã bị sỉ nhục, đày đọa và đẩy ra ngoài lề cuộc sống.

Trong vòng 3 năm, toàn bộ lòng can đảm của người dân miền Bắc sau cuộc kháng chiến chống Pháp đã bị triệt tiêu. Thay vào đó là nỗi sợ hãi kinh hoàng. Bi kịch người dựng chuyện đấu tố người, người người phải tham gia vào cơn lên đồng tập thể, phải cùng nhau đóng vai quan tòa viết bản án tử hình người lương thiện đã biến cả miền Bắc thành một cộng đồng chỉ biết dối trá để sống còn. Tính tự trọng, lòng nhân ái, tình nghĩa xóm làng của người dân Miền Bắc gần như bị chôn theo 172.000 xác người vào mộ huyệt trong những năm cùng tháng tận 1956.

Kế hoạch giết người tập thể 1953-1956 cũng là phiên bản của cộng sản Việt sao chép từ mô hình "thổ địa cải cách 1946-1949" của Cộng sản Tàu - Mao Trạch Đông. Nó được tiến hành với sự tham gia cố vấn và quyết định trực tiếp của tổng cố vấn Lã Quý Ba, Vi Quốc Hân, Triệu Hiểu Quang. Trong suốt hơn 4000 năm lịch sử, chưa có những tên Việt gian nào đã giết chết chừng ấy đồng bào người Việt theo sự chỉ đạo của ngoại bang.

III. Thủ phạm:

Nếu Hitler là tên tội phạm đứng đầu sổ của cuộc tàn sát 5.750.000 người Do Thái thì Hồ Chí Minh là tên đầu sỏ gây ra cái chết của 172.000 dân Việt. Nếu Heinrich Himmler là một tên SS người Đức, thủ lãnh bấm nút mở tất cả lò hơi ngạt của cái gọi là Giải Pháp Sau Cùng cho người Do Thái thì Trường Chinh là một tên CS người Việt, chỉ huy đội ngũ cuốc xẻng và dao búa để thực hiện Giải Pháp Sau Cùng đối với những người Việt Nam bị liệt vào thành phần trí, phú, địa, hào.

Bên cạnh Hồ Chí Minh - Chủ tịch đảng, Trường Chinh - Tổng Bí Thư đảng, là thành phần lãnh đạo cao cấp của Ban Thường vụ Trung ương: Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng, Hoàng Quốc Việt... Đây là bộ đầu não chuẩn bị, sắp xếp, tổ chức và một lòng một dạ nghe lời cố vấn Tàu cộng quyết định mọi mặt. Đây là những thủ phạm gây nên cuộc tàn sát và những tội ác đã nêu trên.

Xếp hàng theo sau tập đoàn sát nhân là tập thể của những kẻ gọi là trí thức, nhà thơ, nhà văn, phóng viên báo chí cộng sản. Đây là đội ngũ ra sức tuyên truyền, xách động, là những cái loa xung trận, biến cả miền Bắc trở thành một một nồi súp-de hừng hực thù hận, điên cuồng cho cuộc lên đồng đấu tố vĩ đại. Đứng đầu đạo quân cổ võ và hoan hô máu đổ đầu rơi, giết, giết nữa đi là Tố Hữu.

IV. Tòng phạm

Tội ác 1953-1956 không dừng lại với những thủ phạm đã "cải cách" ruộng đồng bằng xác người. Kéo dài hơn nửa thế kỷ, đảng cộng sản Việt Nam với nhiều thế hệ đảng viên tiếp nối đã là đồng phạm của tội ác ngày xưa.

69 năm sau khi Adolf Hitler tự kết liễu cuộc đời đầy tội ác của hắn vào ngày 30 tháng 4, 1945 tại Bá Linh, chưa một ai, tổ chức nào, quốc gia nào trên thế giới tổ chức triển lãm "thành tích" của Endlösung. Nhưng có một nơi, có một tập đoàn tự xưng là đỉnh cao trí tuệ, mang trên môi đạo đức của một kẻ tự xưng là cha già dân tộc đã tổ chức triển lãm "thành tích" Endlösung Việt Nam. "Thành tích" nổi trội hơn những tên Đức Quốc Xã tàn sát người Do Thái khác chủng tộc. Ở đó, là nơi triển lãm thành quả vĩ đại của những tên cộng sản tàn sát đồng bào cùng màu da, cùng dòng máu.

Và cũng ở xứ sở đó, đồng hành với tội ác là sự im lặng mang tính đồng lõa của những người mà bề dày cách mạng được tính từ thời khắc búa liềm được nhất lên, viên đạn hận thù giai cấp được bắn vào gáy những người phụ nữ như bà Cát Hanh Long, từ những người mà đến bây giờ vẫn đặt để tên sát nhân Hồ Chí Minh vào bệ thờ cao nhất trong ngôi nhà cộng sản xiêu vẹo mà họ đang muốn chỉnh đốn lại cho giống ngôi nhà ngày xưa của "bác".


Vũ Đông Hà
danlambaovn.blogspot.com
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by uncle_vinh »

ViệtCộng ! ViệtCộng !

Nhạc sĩ Lê Dinh


Hai tiếng này, tôi không hiểu sao, cho đến ngày nay, nó trở thành hai tiếng xấu xa, kinh tởm nhất trong số những danh từ để ám chỉ những hạng người mà ai ai cũng oán ghét, hận thù và muốn xa lánh.

Nhưng hai tiếng Việt Cộng nguyên thủy đâu có gì là xấu xa, nó chỉ là một danh từ ghép thường thôi, như rừng núi, biển khơi, đồng áng… nhưng theo thời gian biến đổi, nó trở thành một danh từ ghê tởm và rùng rợn lúc nào chúng ta không hay.

Nếu ai chỉ một tên nào đó mà nói “Mầy là thằng Việt Cộng” thì có nghĩa người đó là một người xấu xa nhất trong xã hội hiện nay. Chẳng thà chửi cha người ta, người ta không giận bằng chủi “Mầy là thằng Việt Cộng”. Như vậy đủ biết hai chữ Việt Cộng bị người đời thù ghét như thế nào rồi. Mà nghĩ cũng đúng thôi.

Nhớ lúc tôi còn nhỏ, năm tôi 11 tuổi, còn học ở trường Tiểu học Vĩnh Lợi, cách làng Vĩnh Hựu của tôi chừng ba cây số. Mỗi sáng thứ hai đầu tuần, mẹ tôi phải đưa tôi đến trường và tôi lưu trú tại nhà dì tôi cho đến cuối tuần mới trở về Vĩnh Hựu.

Một buổi sáng thứ hai đầu tuần, cũng như mọi khi, mẹ tôi xếp đâu 2 chục trứng gà vào một cái giỏ để khi đưa tôi đến trường xong là mẹ tôi ra chơ bán 2 chục trứng gà đó, lấy tiền mua các thức ăn khô khác.

Hai mẹ con đang đi, độ còn nửa đường là tới làng Vĩnh Lợi, thình lình trong một bụi cây rậm rạp, có một người mặc đồ đen, tay cầm khẩu súng ngắn sáng loáng, nhảy ra chận mẹ con tôi lại, quát to: Đứng lại! Anh ta đưa họng súng ngay truớc trán mẹ tôi, rồi đưa sang qua tôi, quơ qua quơ lại trên đầu tôi, hỏi mẹ con tôi có phải đem trứng ra chợ để bán cho Tây không? (Lúc đó, ở tại chợ Vĩnh Lợi, ngay phía bên kia đầu cầu sắt, có một cái đồn của người Pháp đóng tại đó). Mẹ tôi run run nói:

- Dạ thưa ông, đâu phải, tôi đem trứng này ra chợ bán để lấy tiền mua thức ăn.
- Chứ không phải mẹ con bà đem lương thực cung cấp cho Tây sao?
- Dạ thưa ông, đâu có phải như vậy.

- Thôi lần này tôi tha cho mẹ con bà đó, nhưng giỏ trứng thì bị Ủy ban tịch thu. Nhớ lần sau, còn gặp mẹ con bà đem trứng ra chợ như vậy nữa là tôi sẽ bắn bỏ.
- Dạ mẹ con tôi đội ơn ông.

Thật hú hồn hú vía. Lần đầu tiên trong đời, tôi mới nhìn thấy khẩu súng lục. Sao nó uy dũng, hiên ngang, trông rất dễ sợ. Và cũng lần đầu tiên trong đời tôi mới biết đó là những kẻ gọi là Việt Minh, những người mặc đồ đen, đầu quấn khăn rằn, rồi sau này trở thành Việt Cộng và hai chữ Việt Cộng đã ám ảnh tôi từ suốt thời bé thơ cho đến khi khôn lớn.

Nếu không có lần bị đón đường, bị đe dọa bắn bỏ hôm đó, tôi đã trở thành một tên Việt Minh từ thời trẻ dại này rồi. Tôi còn nhớ rất rõ, ở tuổi 11, 12, tôi say mê những bài hát êm đềm, như:

“Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều
Bên đèo lắng suối reo, ngàn thông reo
Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều
Bên đèo đoàn quân réo, đạn bay vèo…”

Hay hùng dũng, như:
“ Mùa thu rồi ngày hăm ba, ta ra đi theo tiếng gọi sơn hà nguy biến…”

Hoặc:
“Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi
Nào có sá chi đâu ngày trở về…”

Và còn nữa:
“Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng
Kiếm nguồn tươi sáng…”

Hay là những bài thơ mà giờ đây hơn 60 năm qua, tôi vẫn còn nguyên trong trí nhớ:

“Tôi muốn tôi là một cứu thương
Cạnh theo chiến sĩ đến sa trường
Nằm lăn trên lá hay rơm ủ
Băng trắng đầu mình những vết thương”

Thật là lãng mạn, thật là dễ thương. Làm sao mà tôi không bị quyến rũ bởi nét nhạc, lời thơ như vậy được. Cho nên tôi có ý nghĩ là mình sẽ phải theo mấy anh lớn để được vào bưng, được nghe tiếng suối reo, ngàn thông reo, được nằm lăn trên lá hay rơm ủ, được nữ y tá săn sóc vết thương… Rồi một ngày nọ, tôi được theo đoàn biểu tình đi bộ từ làng Vĩnh Hựu của tôi lên tới tỉnh Gò Công, cách xa làng tôi 14 cây số, để gọi là… ủng hộ Việt Minh.

Thức dậy từ 3 giờ khuya, chuẩn bị cơm vắt muối mè, tập hợp lại rồi tháp tùng đoàn người, đi theo nhịp trống quân hành “rập rập thùng, rập rập thùng”… lội bộ suốt 14 cây số, nhờ vừa đi vừa hát “Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng”, cho nên thằng con nít 11 tuổi như tôi, khi đến nơi, nào có thấy chút mệt mỏi gì đâu? Nhưng sau lần gặp gã Việt Minh với khẩu súng giết người đó, tôi đã bừng tỉnh giấc mơ bỏ học, trốn cha mẹ để ra bưng biền.

Việt Cộng! Chỉ hai tiếng thôi, nhưng sao thiên hạ hoảng hốt, kinh hoàng khi nghe đến nó.

Năm 1954, gần một triệu đồng bào miền Bắc, cũng vì hai tiếng này mà phải bỏ hết của cải, quê hương, làng xóm, mồ mả ông bà để chạy vô miền Nam xa lắc xa lơ, trốn khỏi bè lũ Việt Cộng.

Năm 1975 cũng vậy, vì hai tiếng này mà hơn hai triệu người dân miền Nam phải liều chết, bằng đủ mọi cách để lánh xa loài quỷ dữ. Ở thôn quê miền Nam, khi nghe mấy tiếng “Việt Cộng về” hay “Mấy ổng về” là bà con gồng gánh, già trẻ, bé lớn chạy trối chết về phía thành phố để trốn khỏi bọn Việt Cộng.


Rồi nào Việt Cộng pháo kích vào thành phố, vào quận lỵ giết hại dân lành, giết hại trẻ thơ nơi trường học. Việt Cộng đào lộ, đấp mô, đặt mìn, phá cầu…Còn Việt Cộng ngày nay thì ngoài tham nhũng còn tội bán nước, buôn dân, bàn tay chúng phạm trăm ngàn thứ tội ác.

Việt Cộng ngày nay bán rừng, bán biển, bán giang sơn cha ông cho Tàu, Việt Cộng ngày nay độc ác, tàn nhẫn với dân chúng, nhưng co ro, cúm rúm trước thằng Tàu như sợ ông nội, ông cố của chúng, bắt dân bỏ tù nếu dân đứng lên yêu nước chống lại lũ Hán xâm lăng.

Rồi tôi miên man suy gẫm, không biết những tên như Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng nghĩ sao - nhưng không biết những tên này có biết suy nghĩ không –
Chúng có thấy rằng sao mình đi đến đâu, thiên hạ bỏ chạy hết vậy? Mình giành được phân nửa xứ sở miền Bắc, đáng lẽ dân chúng phải ở lại với mình để kiến thiết xứ sở chứ, sao gần cả triệu người lại bỏ chạy vào Nam. Rồi mình cướp được luôn phân nửa miền Nam còn lại, thiên hạ lại ùn ùn bỏ chạy nữa, cả hơn hai triệu người xa lánh mình. Tại sao và tại sao?

Chúng không tự đặt câu hỏi đó với chính chúng sao? Mình đi đến đâu thì người ta chạy trối chết khỏi nơi đó. Mình là thứ gì vậy? Nhìn hình ảnh cuộc di cư năm 1954, trên những chiếc tàu há mồm, nhìn những gương mặt hớt hơ hớt hãi, mất hồn, chạy đôn chạy đáo để rời khỏi Saigon tháng tư năm 1975, rồi nhìn những cảnh liều chết vượt biển lên đến cao điểm, từ năm 1975- 1980, nếu chúng là người, chúng phải suy nghĩ chứ? Mình cũng là người như họ, đầu, mắt tay chân cũng đầy đủ như họ, tại sao họ sợ mình mà chạy hết như thế? Mình có phải là quỷ dữ hay ác thú gì đâu?

Nhưng tôi nghĩ, Việt Cộng còn đáng sợ hơn là quỷ dữ nữa. Nhìn lại, từ cái thời bé thơ, thuở mà mẹ con tôi đem hai chục trứng gà ra chợ bán để có tiền mua thức ăn cho gia đình, đến ngày nay, đã hơn 60 năm trôi qua, tôi cảm thấy rùng mình, ghê sợ. Từ những việc bắt người cho mò tôm, thả xác trôi sông thuở đó, cho đến những vụ lường gạt, gian dối cướp giật của Việt Cộng ngày nay, nhìn sự dã man tàn ác của Việt Cộng đối với người dân cùng chung máu mủ … thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Quỷ chỉ nhát, chỉ hù người ta thôi, chứ không hại người ta, mà nếu quỷ có hại thì chỉ hại một người thôi. Còn Việt Cộng hại cả một dân tộc, tiệu diệt tất cả, đất đai, sông biển, núi rừng không còn, nhưng đó là nói về mặt những gì còn nhìn thấy được. Còn về mặt không nhìn thấy được thì là Việt Cộng tàn phá cả đạo đức, dung dưỡng tội ác, giết chết sự trong trắng trong lòng trẻ thơ, đưa nhiều thế hệ con em chúng ta vào vòng tối ám, dạy chúng dối trá, dạy chúng tội ác…

Nhưng như vậy cũng chưa đủ. Những nguời đã quá sợ chúng mà bỏ xứ ra đi, để xứ cho chúng ở cũng chưa được yên thân. Chúng còn cho tay chân bộ hạ, núp bóng dưới danh nghĩa này, danh nghĩa nọ, chạy theo ra ngọai quốc để quyết hành hạ những người tỵ nạn Cộng sản này cho đủ… 36 kiểu của chúng. Thật trời không dung, đất không tha.

Ngày xưa, chúng đã chiếm được phân nửa nước Việt Nam, tưởng đâu rằng chúng cùng miền Nam thi đua làm cho dân giàu nước mạnh, nhưng như chúng ta đã biết, Việt Cộng cho đến 1975, còn chưa thấy cái thang máy “biết tàng hình” là gì, chưa được nhìn chiếc đồng hồ “12 trụ, 2 cửa sổ, không người lái” là gì, không hiểu cái bồn cầu “để rửa rau” hay để làm gì, trong khi miến Nam lúc đó đã là một trong những quốc gia tân tiến ở Đông Nam Á châu.

Rồi lòng tham vô đáy, thực hành chủ nghĩa Cộng sản toàn cầu của chúng, chúng cướp luôn miền Nam. Thiên hạ lại bỏ chạy, chúng rượt theo ra đến ngọai quốc để áp dụng… 36 kiểu lên đầu lên cổ người đã sợ chúng mà bỏ chạy 36 năm trước.

Nếu tôi có làm anh muôn vàn bực tức, xin anh cứ chửi tôi là thằng mất dạy, thằng láu cá, thằng bỉ ổi, thằng đê tiện, thằng vô học, thằng… thằng gì cũng được, hay bảo tôi là thằng không cha không mẹ, hay là thằng do… con gì sanh ra cũng được nốt, nhưng xin đừng bảo tôi là Việt Cộng. Mầy là thằng “Việt Cộng”, hai tiếng này nặng lắm, anh biết không? Nói như thế là anh chửi tôi đấy, mà chửi tôi thât nặng, đó là tiếng chửi ghê gớm nhất, đáng sợ nhất trong những tiêng chửi đương thời.

Vì hai tiếng này (Việt cộng) đồng nghĩa với ác ôn, hung đảng, ác quỷ, ác tinh, man di, mọi rợ, lưu manh, gian xảo, côn đồ, thảo khấu… , lọai quỷ quái tinh ma, nghĩa là bọn trời đánh thánh đâm, trời tru đất diệt...


Lê Dinh
Do Huynh Ho
Posts: 177
Joined: 17 Oct 05, Mon, 10:06 pm
Location: CN11, Illinois, USA

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by Do Huynh Ho »

Toàn bộ cuốn DVD -THẢM HỌA ĐỎ - BỘ MẶT THẬT ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM.

User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by uncle_vinh »

Tuổi trẻ với ngày 30 tháng 4
Nhóm phóng viên tường trình từ VN

Ngày 30 tháng 4, đó là mốc lịch sử đáng nhớ của cả một dân tộc mà có người, có thể là ngày reo hò chiến thắng, với người khác, đó là ngày ngậm ngùi bưng mặt giấu nỗi đau. Và thời gian đã trôi qua bốn mươi năm kể từ 30 tháng Tư năm 1975 đến nay, vừa đủ để một đứa bé chào đời, trưởng thành và trở thành một trung niên với đầy đủ nhận thức xã hội, nhận thức thế giới cũng như sự chiêm nghiệm về quãng đời mà mình đã đi qua. Với những người tuổi bốn mươi, có ăn học và thành đạt nhờ học vấn, họ nghĩ gì về ngày này?

Một ngày bắt đầu của mất mát, đau khổ

Một người tên Việt, sinh đúng ngày 30 tháng Tư năm 1975 tại bệnh viên nhân dân Gia Định, chia sẻ những trải nghiệm tuổi thơ: “Vấn đề là lúc đó hàng hóa thiếu thốn, thực phẩm ôi thiu, giòi rất nhiều. Luôn phải xếp hàng, xếp hàng từ hai giờ sáng, đến sáu giờ họ mới đến để xếp sổ (theo thứ tự), thiếu thốn và rất bẩn. Đến 1988 thì mới bắt đầu mở cửa, cao điểm nhất là từ năm 1979 đến 1983, giai đoạn này cực kỳ khó khăn, có phiếu cũng không mua được, hàng hóa cực kỳ khan hiếm.”

Theo ông Việt, ông không chứng kiến được đời sống trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 bởi khi ông ra đời, thành phố Sài Gòn đã tràn ngập cờ đỏ sao vàng. Và theo như mẹ ông kể, khi ông ra đời, hoàn cảnh đất nước nói chung và thành phố Sài Gòn nói riêng rất khó khăn, không có gạo để ăn, miếng thịt heo trở thành thứ hàng hóa quá xa xỉ bởi ngay cả mạng sống cũng chưa chắc đã đảm bảo, tài sản cũng chỉ là của tạm trước lúc người ta đến tịch thu, như vậy, chuyện miếng thịt heo là chuyện rất phù phiếm đối với Sài Gòn lúc bấy giờ.

Mẹ của ông Việt là người có quan hệ với chế độ Cộng sản, nhờ vậy mà gia đình ông được ưu tiên nhiều thứ sau khi Sài Gòn thất thủ. Nhưng điều đó không những làm cho mẹ ông thấy hạnh phúc mà còn khiến cho bà khủng hoảng tâm lý và hệ lụy của nó kéo dài mãi cho đến bây giờ. Bởi được ưu tiên nên mẹ ông Việt được chính quyền mới phân công đi theo đội quân kê biên và trưng thu tài sản.

Mới sinh con chưa đầy một năm, phải đi theo đội quân này để đến đột kích bất cứ nhà nào cảm thấy họ khá giả, giàu có, để rồi kêu cả nhà người ta ngồi lại nghe biên bản, sau đó lục lọi từng góc tủ, góc giường, bất kì nơi nào thấy hoài khi giấu tài sản, cuối cùng là dùng gậy thọc vào những góc nền nhà để phân biệt tiếng kêu, nơi nào tiếng kêu hơi rỗng thì ngay lập tức có người dùng xà ben, búa chim để đục nó lên mà tìm của kín. Hầu như nơi nào bà đi qua cũng để lại tiếng khóc thút thít hoặc kêu gào, chỉ có nước mắt và nước mắt.

Nhưng khủng hoảng nhất đối với mẹ ông Việt vẫn là một lần cả nhà người ta đang ăn cơm trưa, đội tịch biên xông vào đọc biên bản và lục lọi. Cuối cùng chỉ được vỏn vẹn mấy chỉ vàng bỏ trong tủ áo quần, cả nhà vẫn điềm nhiên ăn cơm. Ông chỉ huy của đội tịch biên tài sản bảo rằng vô lý, nhà này trước 30 tháng 4 năm 1975 là một nhà tư bản, lẽ nào tài sản chỉ còn có mấy chỉ vàng? Nói đến đây, ông ta đi lục một vòng, phát hiện ra chậu cây thiên tuế trên sân thượng có dấu đất mới đào, ông ta cho nhổ cây thiên tuế ra khỏi chậu và tìm ra hơn 300 lượng vàng thẻ Kim Thành, viết biên bản tịch biên và phạt chủ nhà đi tù cải tạo bởi tôi không khai báo thành thật, giấu diếm tài sản. Ông chủ nhà té ngửa ra và bất tỉnh.

Anh con trai cả và bà vợ lo xức dầu, cạo gió chô ông chủ nhà, những người còn lại vẫn ngồi ăn cơm và trên mâm cơm chỉ có một chén nước mắm loãng với một nồi canh rau dền nhưng mọi người chỉ ăn cơm với mắm, không ai múc canh. Ông đội trưởng tiến lại mâm cơm, lấy chiếc vá thọc vào nồi canh và khuấy mấy cái, tiếng loảng xoảng của kim loại phát ra từ nồi canh, ông đội trưởng cho đổ nồi canh và thu thêm ba chục lượng vàng nữ trang gồm nhẫn, dây chuyền, hoa tai. Lúc này, cả nhà lăn đùng ra té xỉu. Ông đội trưởng tức giận quát: “Bọn này không thành thật, chết đi là vừa!”. Sau đó cả đoàn về nghỉ trưa.

Kể từ đó, mẹ ông Việt bị ám ảnh bởi hình ảnh nhiều người ngất xỉu, đôi khi nằm ngủ, bà mơ thấy người ta đến níu áo kêu khóc. Dần dần, cơn ám ảnh trở thành một vết thương tâm lý và chuyển sang một loại tâm thần hoang tưởng, đi đâu bà cũng nghe người ta kêu khóc, làm gì bà cũng có cảm giác người ta đang níu áo van xin, đòi trả lại tài sản… Và mười năm sau, bà phải vào viện tâm thần điều trị.

Ngày để tang của tự do

Một người khác tên Thuận, quê gốc Quảng Ngãi, cha mẹ ông tản cư vào Sài Gòn vào ngày 29 tháng 3 trong lúc mẹ ông mang bầu ông, ông sinh vào một ngày cuối tháng 5 năm 1975 tại Sài Gòn, chia sẻ: “Đậu, sữa, đường, gạo… họ phát cho mình một cái phiếu, tem phiếu theo tiêu chuẩn, nhà hai người khác ba người, bốn người. Thời bao cấp mà, thay đổi lắm, vì thay đổi giữa hai chế độ mà, rất khổ, khổ lắm. Cán bộ, viên chức còn dễ thở chứ dân thường thì… Tâm lý hồi đó chẳng ai nghĩ tới chính trị, họ lo làm ăn, lo cuộc sống thôi, chứ có ai dám bộc lộ…”

Theo ông Thuận, với tư cách là một người thành đạt trong cuộc đời nhờ vào học vấn, cũng có chút vốn liếng ngoại ngữ và từng đi công tác nước ngoài nhiều lần, ông thấy rằng Sài Gòn đã hoàn toàn mất đi sức mạnh của một “hòn ngọc viễn đông” kể từ sau 30 tháng 4 năm 1975.

Ông cho rằng một Sài Gòn khác đã hiện hồn giữa thành phố này mà theo lời kể của cha ông là mùng mền, áo lót, quần lót, võng dù, than củi… tất tần tật các thứ xấu xí đều được mang ra phơi đầy các ban công. Một thành phố mà đi đến đâu cũng thấy chăn mền, áo quần, than củi, các loại đồ tạp nhạp trưng bày, chỉ cần ngước mắt lên là không thể nhìn lâu quá 5 giây. Có nhiều người không chịu nổi cảnh này đã bỏ nhà trốn lên núi để sống.

Nhưng đó vẫn chưa phải là vấn đề chính, một Sài Gòn tự do đã hoàn toàn mất, thay vào đó là một thành phố với cái tên mới lạ và đời sống cũng mới lạ, người ta phải xếp hàng rồng rắn để nhận từng lạng thịt heo, từng lít nước mắm hay từng ký gạo. Người Sài Gòn cũ tự bỏ đi tính cách hào sảng, ăn to nói lớn vả thẳng như ruột ngựa, thay vào đó là tính dè chừng, sợ chết, sợ tai vách mạch rừng.

Chính vì nguyên nhân này mà có rất nhiều cư dân Sài Gòn đã ngậm ngùi bán tháo tài sản, bỏ tài sản để lên thuyền vượt biển và cuối cùng gửi thân giữa biển cả, không ngày trở lại. Một Sài Gòn hoa lệ, thơ mộng và lộng lẫy mãi mãi chôn theo những linh hồn hào sảng nơi biển sâu. Sài Gòn sau 30 tháng Tư là một Sài Gòn tan tác chia đàn sẻ nghé, một Sài Gòn nhuộm nước mắt của tự do và dòng nước mắt ấy chảy mãi cho đến bây giờ, chưa bao giờ nguôi.

Một Sài Gòn mà ở đó, những giọng nói phân biệt quyền lợi và vị thế xã hội, giấy hộ khẩu trở thành thứ bùa hộ mệnh và nó nghiễm nhiên trở thành chân lý khi phân định thứ hạng của công dân. Những người Sài Gòn xưa như những đứa trẻ mồ côi để tang cho Sài Gòn như để tang một người mẹ hiền đang dần xanh cỏ trên mộ bia!

Nói đến đây, người đàn ông này hơi nghẹn giọng và không nói được gì thêm. Chúng tôi buồn cho thế sự nhưng cũng thấy vui bởi ngoài những loại người tung hô, vẫn có những góc khuất của một Sài Gòn trẻ đầy sâu lắng và tư lự giữa cuộc đời.

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by uncle_vinh »

Không phải là ngu thì gọi là gì ?
Lê Dủ Chân


1- Chủ nghĩa cộng sản bị nhân loại vất vào sọt rác đã mấy chục năm rồi. Bây giờ còn lấy nó làm kim chỉ nam để lãnh đạo đất nước. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

2- Chủ nghĩa cộng sản đã bị nhân dân thế giới kết án là chủ nghĩa của những tên diệt chủng, chống lại loài người. Bây giờ còn vỗ ngực xưng là đảng viên đảng Cộng sản. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

3- Xã Hội Chủ Nghĩa như thế nào không ai biết? 100 năm nữa chưa chắc xây dựng đã xong nhưng vẫn kiên trì xây dựng. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

4- Nếu hôm nay cộng sản Bắc Hàn dùng vũ lực cưỡng chiếm Nam Hàn (giống như trong quá khứ Bắc Việt cưỡng chiếm Nam Việt) mà gọi là giải phóng. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

5- "Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc", đánh cho Trung Quốc, Liên Xô mà phải đánh đến người Việt cuối cùng, đánh đến còn cái lai quần cũng đánh. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

6- Bán đất, rừng, cứ điểm quân sự chiến lược cho kẻ thù truyền kiếp đang có âm mưu xâm chiếm nước nhà. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

7- Tàu đô hộ nước ta 1000 năm, nó tấn công, giết người, cướp của, phá tan hoang 6 tỉnh biên giới phía bắc, chiếm đồi Lão Sơn, chiếm 1/2 thác Bản Giốc, chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa, lấn chiếm Biển Đông, đánh, bắt, giết ngư dân ta, đưa thức ăn độc hại vào giết dân ta thế mà vẫn gọi nó là đồng chí lại còn đời đời nhớ ơn Trung quốc. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

8- Người dân thấy Tàu xâm lấn tổ quốc của mình, xót lòng đứng lên biểu tình phản đối, thì đàn áp, đánh đập, đạp vào mặt, bắt bỏ tù, cô lập triệt đường sinh sống và xem họ như kẻ thù. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

9- Gọi kẻ ký công hàm bán biển bán đảo cho Tàu là thủ tướng. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

10- Tôn một kẻ có lý lịch bất minh, Tàu Việt chưa rỏ ràng lên làm cha già dân tộc. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

11- Trung thành với một đảng, một nhà nước hèn với giặc (Tàu) ác với dân. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

12- Thương cha, thương mẹ, thương chồng, thương mình thương một thương ông thương mười. Bỏ cha mẹ mang nặng đẻ đau nuôi dưỡng mình khôn lớn, bỏ vợ chồng đầu ấp tay gối hoạn nạn có nhau đi thương kẻ ngoại nhân mắt xanh mủi lỏ, độc tài Stalin ở tận bên Liên Xô, chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ thấy, chẳng biết ất giáp mô tê gì về nó. Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?

13- Đã quá rõ đảng CSVN là tội đồ bán nước, lá cờ đỏ là lá cờ bán nước vậy mà vẫn có những "người" (?) cầm cờ đỏ đi biểu tình phản đối Trung cộng xâm lược biển Đông ( http://www.danchimviet.info/archives/96 ... ng/2015/06 ). Như thế không phải là ngu thì gọi là gì?
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Re: Tội Ác của Việt Cộng

Post by uncle_vinh »

Nghệ thuật chôn sống
Tuấn Khanh
2018-02-13
(Trích từ: https://www.rfa.org/vietnamese/news/blo ... 03518.html)

Image
Những người phụ nữ khóc trên những quan tài trong lễ tang tập thể ở Huế hôm 14/10/1969.
AP


Vài ngày sau khi có lá thư được cho là của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường phát đi, khẳng định rằng ông không có mặt ở Huế vào xuân Mậu Thân 1968, sự kiện này đã làm bùng phát nhiều lời bàn trên các trang mạng, báo chí…

Cũng có không ít người đứng ra, nói rằng nếu như vậy thì cần giải oan cho ông Tường khỏi vũng máu nhầy nhụa của cuộc thảm sát thường dân ở Huế. Cuộc thảm sát mà không có sự che đậy nào có thể làm mất hết mùi tanh của máu, của nỗi đau và sự kinh hoàng về cái gọi là “quân cách mạng” vào thời điểm đó, ở Huế.

Ghê sợ nhất, từ các bài tường trình lưu trữ của hãng AP, của ABC News… và từ cả các quyển sách ghi lại từ các phóng viên và người trong cuộc lúc đó, là chuyện kể về các màn chôn sống đồng loại. Vì lý do gì đó, những người bị chôn sống có dây kẽm đâm xuyên qua chuỗi các lòng bàn tay để tránh chuyện ai đó có thể chạy thoát. Thống kê không đầy đủ từ báo chí nước ngoài nói rằng có khoảng 5000 thường dân đã chết im lặng, chết tức tưởi như vậy, khi tay không có vũ khí và cũng không có ý định kháng cự với “quân cách mạng”.

Một người bạn trên facebook hỏi rằng tôi có ý kiến ra sao về lá thư của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, tôi đã trả lời rằng mình không cần phải nói thêm gì nữa, vì đã có quá nhiều lời bình luận về chuyện này trên trang của tôi, từ những người rất hiểu biết. Mục đích chính của tôi, cũng không phải là tranh cãi với ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, mà chỉ là muốn làm đậm thêm sự thật.

Trong những ngày rầm rĩ cái gọi là “chiến thắng Mậu Thân” của báo đài nhà nước, có những ngôn luận rất chủ đích, được tung ra trên mạng xã hội rằng những cái chết của đồng bào ở Huế là bịa đặt của bọn phản động. Tôi được nhìn thấy những đường dẫn, những bài viết không được tỏa rộng lắm – cũng như không được hưởng ứng nhiều, nói rằng “bọn ba que lại dựng lên những chuyện này”. Những đường dẫn ấy, có kèm cả những bức hình người dân Huế sau đại nạn ấy đang đào bới tìm xác người thân bị chôn sống. Chắc chắn, lớp trẻ dại tham gia làm tuyên truyền viên không thể tự mình nghĩ ra những cách nói ngu xuẩn và điên cuồng như vậy, nếu không được hướng dẫn như vậy từ những chính trị viên của chúng.

Vì thế, không có gì xác minh câu chuyện thảm sát Huế 1968 từ “quân cách mạng” là có thật – thật đến từng chữ, như cách nhà văn Nguyễn Quang Lập đã mô tả về hồi ký của ông Nguyễn Đắc Xuân – bằng cách đặt lên mọi sự tuyên truyền khốn nạn, bằng chính bức thư xin lỗi của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường.

Tôi buộc phải làm vậy, vì không muốn đồng bào tôi – dù họ chưa hề là người tôi quen biết – lại bị âm mưu đen tối nào đó muốn chôn sống một lần nữa, sau nửa thế kỷ bị che đậy, bị nói ngược, bị điêu ngoa xảo trá.

Nhưng chung quanh câu chuyện của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, người mà đã nửa thế kỷ, khốn khổ vì luôn bị người đời gọi tên và mỉa mai không thôi, vẫn còn chuyện để bàn.

Có lẽ ông Tường đã có nhiều mùa xuân chồng chất những lời nguyền rủa, khiến năm nay đã 81 tuổi, ông buộc phải lên tiếng vì muốn thôi phải chịu đựng những hạn kỳ của dư luận như vậy.

50 năm không là ít. 50 năm là một đời người, thậm chí 50 năm có thể là thời gian chung cuộc của một chế độ.

Ấy vậy mà 50 năm qua, những đồng chí của ông Tường chưa bao giờ lên tiếng chính thức cho ông, để ông thoát khỏi câu chuyện là người có mặt trong những đêm dã thú ở Huế 1968. Thậm chí những người đã vỗ vai, bắt tay khen ngợi ông Tường, đặt ông vào chức Tổng thư ký Liên minh các Lực lượng Dân tộc Dân chủ và Hòa bình Thành phố Huế, tức lực lượng chịu trách nhiệm lấy danh sách để bắt và xử những người ở Huế vào năm 1968, cũng không ai lên tiếng, nói giúp rằng ông Tường không có mặt trong cuộc thảm sát, như thư ông Tường phân minh.

Hãy tạm gác lại trách nhiệm của ông Tường. Vấn đề trách nhiệm của những người trong “quân cách mạng” mới thật đáng nói. Họ đã để lửng lơ câu chuyện của ông Tường với nghi án ấy như một kiểu đẩy mọi tội ác cho ông Tường gánh giùm. Đã vậy, năm 1981, “quân cách mạng” đẩy ông Tường ra phát ngôn trước ống kính quốc tế, lợi dụng tinh thần đắc lực lẫn tính hám danh của ông. Và như vậy, “họ” đã âm mưu chôn sống ông Tường lần đầu một cách rất hào nhoáng.

Em của ông Tường, ông Hoàng Phủ Ngọc Phan, người được dư luận nói rằng là một thủ ác không cần bàn cãi vào năm 1968, cũng im lặng. Thật khó mà tìm thấy một bài viết chính danh nào của ông Phan bênh vực về trường hợp người anh của mình. Nói một cách nào đó, nhát xẻng góp phần chôn sống ông Tường, chắc có cả của ông Phan.

Năm 2018, nửa thế kỷ tội ác Mậu Thân 1968, khi truyền thông nhà nước nói rằng “ăn mừng”, thì dường như ông Tường không thể cùng vui với niềm vui chiến thắng như vậy. Ông phải tự đưa ra bức thư minh oan cho mình. Chỉ có một số ít bạn văn và những người quen biết lên tiếng yểm trợ cho ông. Nhưng mọi thứ lại bị chìm sâu trong tiếng nhạc mừng 50 năm “cuộc tổng tiến công mùa xuân Mậu Thân”. Một lần nữa không có ai trong hệ thống cất lời giúp cho ông Tường.

Thế kỷ của nhân loại hôm nay quả tinh xảo. Chôn sống có thể chỉ một lần để giết chết. Nhưng vẫn có những loại nghệ thuật chôn sống, mà khi nhìn lại đời, mới biết mình lịm dần vì đã tin vào những kẻ đã vỗ vai, bắt tay khen ngợi.

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do

Mời đọc thêm:
Mậu Thân 1968 và những sự thú nhận nửa vời
Song Chi
2018-02-14
Post Reply