Đi tìm mùa thu Arizona

Ngồi nhà coi thiên hạ ... du lịch

Moderator: unclevinh

Post Reply
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Đi tìm mùa thu Arizona

Post by unclevinh »

Đi tìm mùa thu Arizona
(Thái-Vinh)



"Mùa thu ơi! Nghe nói rằng em đã chết?
Mùa thu ơi! Em còn đó hay chết rồi?"
(Mùa Thu Còn Đó
Nhạc: Châu Kỳ
Tiếng hát: Quang Linh)


Từ khi xa Pennsylvania và Virginia là hai tiểu bang định cư đầu tiên ở Hoa Kỳ, hình ảnh những mùa thu đẹp lãng mạn với rừng phong phủ kín lá vàng đối với chúng tôi không còn nữa. Sau gần mười năm lưu lạc ở New Caledonia và sáu năm tái định cư ở California, mỗi năm mùa thu đến chỉ thấy đồi cỏ úa vàng, chúng tôi không còn bận tâm đi tìm mùa thu nữa làm gì! Bây giờ là mùa thu thứ ba của chúng tôi ở sa mạc. Nhìn mấy rặng núi xa xa, nàng bỗng nói:

- Cuối tuần nầy, anh đưa em đi coi lá vàng nghen?

Nghe nói cuối tuần phải đi xa, tôi giật mình cự nự:

- Sa mạc làm gì có mùa thu? Cuối tuần nầy có trận football quan trọng lắm; anh phải coi ủng hộ đội banh trường anh!

Nàng quyết liệt:

- Nhất định chiều Thứ Bảy, em sẽ cho anh xuống núi kịp coi trận banh đó!

Tôi miễn cưỡng vui lòng:

- Nhưng coi lá vàng ở đâu bây giờ?

Đúng là mọi việc trên đời nầy, cái gì nàng cũng biết:

- Trên đỉnh Arizona Snowbowl cao nhất tiểu bang. Ngày 18 và 19 tháng Mười nầy là hai ngày cuối cùng trong năm còn có xe cáp treo kéo lên núi. Sau đó họ sẽ đóng cửa sửa soạn cho mùa trượt tuyết. Em không muốn chờ thêm một năm nữa!

Bạn bè phái nam làm chung hãng với tôi phần lớn đều là dân bên California kéo qua lo chăm chỉ làm ăn, không thiết tha gì mùa thu nên nghe rủ đi coi lá vàng đều làm lơ. Nhưng Debra, người em gái Trung Hoa, gốc từ tiểu bang miền đông New York vừa nghe đã vội vàng gọi cho phu quân Alan bắt chàng đồng ý ngay. Suốt ngày hôm đó, cô không quan tâm làm việc nữa, chỉ sục sọi trên mạng tìm khách sạn, quán ăn, và những thắng cảnh khác ở gần Arizona Snowbowl. Nhà cô em ở vùng Goodyear, còn chúng tôi ở Gilbert, xa nhau chẳng khác nào Los Angeles và New York, nên chúng tôi hẹn mười giờ sáng Thứ Bảy sẽ gặp nhau ở bãi đậu xe cáp treo.

Arizona Snowbowl ẩn mình trong rặng núi San Francisco thuộc lâm viên quốc gia Coconino, nằm ngó lên hai đỉnh núi ngất trời; Humphreys cao 12647 feet (3855 mét) và Agassiz cao 12356 feet (3766 mét), cả hai đỉnh đều cao hơn mái vòm Đông Dương Fan Sipan 3143 mét trên dãy Hoàng Liên Sơn. Arizona Snowbowl cách Flagstaff 14 dặm. Flagstaff đối với Phoenix cũng như Đà Lạt đối với Sài Gòn luôn luôn hấp dẫn du khách thủ đô một cách kỳ lạ. Flagstaff nằm về hướng bắc, cách Phoenix 146 dặm, trên cao nguyên 7000 feet (2134 mét) với những cánh rừng thông Ponderosa trùng điệp, mùa hè mát mẻ, mùa đông lại có tuyết rơi đẹp não nùng biến Flagstaff thành địa điểm nghỉ mát tuyệt dịu trong sa mạc. Flagstaff lại còn là thành phố may mắn duy nhất ở nước Mỹ vì được nằm kề ba toà lâu đài quốc gia: Walnut Canyon National Monument, Wupatki National Monument, và Sunset Crater Volcano National Monument.

Dọc đường 17 thấy mùa thu không về trên rừng cây xương rồng Saguaro quanh năm không đổi sắc, chúng tôi rẽ vào đường 179 chạy nhẩn nha xuyên Sedona tìm xem lá vàng. Đây là mùa thu đầu tiên chúng tôi đi đoạn đường 89A nối liền Sedona với Flagstaff dài 28 dặm được coi là một trong những đoạn đường đẹp nhất Arizona. Mùa thu ở đây nhẹ nhàng quá vì thiếu nhiều cây có lá đổi màu. Ngừng xe chụp được một chút cảnh thu vàng nhạt trôi dưới nhịp cầu vồng bắt ngang qua Midgley Canyon.

Từ đường 180 đi Grand Canyon, cách Flagstaff 7 dặm, vừa rẽ vào Snowbowl thấy ngay mùa thu Arizona đã về và đang tập trung tất cả trên đoạn đường ngoằn ngoèo dài 7 dặm nầy. Cây Dương Lá Rung (Aspen) trông giống như Cây Phong (Maple) nhưng lá nhỏ hình trái tim vàng nhạt. Có lá chưa kịp vàng đã héo khô vì mấy tuần nay trời lạnh sớm; nhưng lá Dương khô rung trong gió réo rắt nghe rất vui tai. Thấy một cây Dương còn đầy lá vàng, tôi mừng rỡ, kêu:

- Một cây Dương kia cũng đủ làm nên mùa thu!

Rồi nhảy ra xe chụp hình lia lịa, mặc cho nàng cằn nhằn:

- Sao lại đậu xe ở giữa đường?

Debra và Alan đang tươi cười chờ chúng tôi ở bãi đậu xe cáp treo bên cạnh quán Peak Side Café nằm trên cao độ 9500 feet (2896 mét) là quán ăn cao nhất Arizona. Thấy có lối đi bộ lên đỉnh Humpheys bên kia, tôi rất nao nức muốn đi ngay, nhưng phái đoàn vừa nghe nhân viên bán vé xe cáp treo nói Hiking lên xuống mất ít nhất 6 tiếng đồng hồ đã hết hồn! Từ quán ăn nhìn lên đỉnh Agassiz bên nầy thấy người đi xe cáp treo còn thưa thớt. Ai cũng thích nhẩn nha nhâm nhi cà phê, nghe nhạc, hay tản bộ quanh bìa rừng chụp hình. Agassiz Tripple Chairlift đưa cặp Debra và Alan đi trước, chúng tôi theo sau một ghế bỏ trống. Đoạn xe cáp treo nầy dài 6450 feet (1966 mét), lên xuống mỗi chuyến mất 30 phút. Mặt trời còn e ấp sau bức màn thông, tuy không có gió, nhưng dốc núi vẫn còn vương dấu tuyết làm mọi người cảm thấy se lạnh. Ngồi xe cáp treo nhìn lên thấy đôi bạn Debra và Alan nhỏ xíu húng hắng ho; ngoái nhìn lại phía sau thấy mùa thu tháng Mười ở Arizona đang trôi bồng bềnh xa tít tận chân trời. Mùa thu Arizona chưa có nhiều lá vàng vương hình ảnh chia ly buồn não nuột như trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du:

"Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong, thu đã nhuốm màu quan san"


Mùa thu Arizona đẹp nhẹ nhàng tràn đầy sức sống!

Đến gần cuối trạm, nghe nhân viên kiểm soát kêu:

- Các bạn làm ơn nhảy ra cho nhanh!

Alan nhảy ra loạng choạng muốn té. Chúng tôi đã lên đến cao điểm 11500 feet (3505 mét). Tôi mừng rỡ hối hả chạy ngay lên đỉnh Agassiz 12356 feet; nhưng nhát thấy dây treo bảng cấm, bèn cùng nhều bạn trẻ lại gần đọc "Leo đỉnh Agassiz bị phạt 500 đô la" ai nấy đều thất vọng! Đỉnh Agassiz chỉ được phép leo vào mùa tuyết vì địa chất trên đỉnh rất mỏng manh dễ sụt lở. Nhìn qua bên kia đỉnh Humpheys có bóng người đang đi chậm chạp trên lưng chừng núi và nghe một cặp bạn trẻ ngồi bên cạnh nói đã từng leo tuyết chinh phục đỉnh Humphreys cao nhất Arizona mà lòng tôi vô cùng thèm muốn. Một lúc sau được kết bạn với Tanner Flaherty, chúng tôi hẹn nhất định sang năm sẽ cùng leo lên đỉnh Humphreys. Cao hơn trạm xe cáp treo có một vùng đất đá bằng phẳng, từ đó du khách có thể ngồi trên phiến đá thả hồn chìm xuống thành phố Flagstaff ẩn hiện mờ mờ, hay phóng tầm mắt nhìn lên phương bắc xa 70 dặm thấy North Rim của kỳ quan Grand Canyon trải một vệt đen cắt ngang chân trời, hoặc ngó về phương tây có thể thấy tận San Diego...Một bạn trẻ hỏi tôi:

- Sao biết San Diego ở hướng đó, giỏi vậy?

- Bộ không thấy đám cháy kia à?

Đứng trước cảnh đẹp vô cùng thơ mộng mà dáng chừng Alan và Debra không được vui vẻ. Chạy lại hỏi thăm mới biết cả hai đang bị chóng mặt và nhịp tim đang đập rối loạn vì không quen với độ cao loãng không khí. Cả hai buồn rầu nói:

- Giấc mộng hẹn đi thăm Tây Tạng với các bạn không bao giờ thành rồi!

Chúng tôi phải khuyến khích:

- Cứ tập leo núi mãi rồi sẽ quen mà!

Từ trên xe cáp treo chạy dần xuống, du khách ngồi im lặng say sưa ngắm cảnh sắc mùa thu Arizona bàng bạc về trên rừng thông xanh chen lẫn sắc vàng của hàng Dương Lá Rung mà lòng không khỏi bồi hồi. Trên đồi thông mặt trời đã xuống dần, rừng cây dường như vàng hơn làm tăng vẻ đẹp mùa thu thêm mấy độ. Bây giờ muốn đi một chuyến xe cáp treo nữa phải sắp hàng khá lâu. Chúng tôi nếm thử món ăn của Peak Side Café cũng phải ngồi chờ gần một tiếng đồng hồ. Ăn xong cảm thấy mạnh mẽ cả bọn đồng ý thử sức đường mòn Humphreys tiến vào rừng săn thêm vài bô hình mùa thu; nhưng vừa leo một đoạn dốc ngắn đôi bạn Debra và Alan đã tái mặt nghẹt thở! Hướng dẫn viên phái đoàn vội vàng tuyên bố:

- Hành trình đi tìm mùa thu Arizona hôm nay đã tạm đủ. Ngày mai chúng ta còn một ngày nữa. Bây giờ phải về khách sạn gấp để coi football!

Ramada Inn nằm chờ kia rồi! Phải năn nỉ lắm mới được một căn phòng thơ mộng nhìn ra rặng núi. Đêm hôm đó, ai nấy đều mệt mỏi ngủ say không nghe tiếng còi xe lửa ngừng chở gỗ rú liên hồi dội vào núi điếc tai, riêng mình tôi lặng lẽ thao thức chập chờn nhớ lại khung cảnh mùa thu êm đềm trên đỉnh Agassiz.

Chương trình ngày hôm sau đi tiếp tìm mùa thu ở Sunset Crater và Walnut Canyon; nhưng hướng dẫn viên tài giỏi của phái đoàn không thèm coi bản đồ lại nhầm Sunset Crater ra Meteor Crater. Vùng đất đỏ ở Meteor Crater từ 50 ngàn năm trước bị một vì sao lạc đường lao xuống trần đốt trụi cây cỏ đất đá, phá tan tành một bình nguyên rộng mênh mông chỉ còn sót lại một cây thông mọc trên tảng đá và khung nhà đổ nát của một bộ lạc da đỏ anh hùng bỏ hoang phế. Nơi đây chúng tôi sung sướng tha hồ chạy nhảy chụp hình cảnh sắc mùa thu trên Sao Hoả mỏi tay!

Trên đường về, còn cách Flagstaff 7 dặm, phái đoàn đi tìm mùa thu Arizona ghé thăm ngôi làng đẹp nhất ở Flagstaff tức Walnut Canyon National Monument. Trèo xuống 240 bậc tam cấp dẫm trên lối mòn Island Trail đi ngược dòng lịch sử trở lại thời hoang dã từ 700 năm trở về trước. Đứng trước những hang đá đục khoét vào núi làm nhà ở của bộ lạc Sinagua, mà cảm khái người xưa từng qua đây dừng chân phiêu bạc, tạm xây tổ ấm sống cuộc đời hạnh phúc đơn sơ nhưng thật thơ mộng. Từ trong một ngôi nhà đá nhìn ra khung cửa trống trải ai nấy đều cảm giác mùa thu Arizona đang dịu dàng trở về đổi mầu Walnut Canyon đẹp mơ màng...

"Thu, em hãy nói, em hãy nói, nói đôi lời
Rằng mùa thu vẫn sống dài trên sông núi
Hồ thu xưa, trăng nhìn nước vẫn sáng ngời
Xin đừng nói, xin đừng nói thu chết rồi
Không, thu vẫn sống, em vẫn sống, sống đời đời..."
(Mùa Thu Còn Đó - Châu Kỳ)


Image
Image
Image
Image
Image
Image
Image
Image
Image
uncleVinh
User avatar
phuonghoang
Posts: 248
Joined: 16 Sep 06, Sat, 12:25 pm
Location: Dallas, TX

Re: Đi tìm mùa thu Arizona

Post by phuonghoang »

Đọc Nhậm huynh tả Flagstaff thì rất thú vị nhưng đi tìm mùa Thu mà phải nhảy nhanh nhảy lẹ, :roll: lỡ bị té ngã chắc ở luôn AZ ăn vạ đó nha! PH nghĩ đi cruise chắc là thoải mái hơn. Hihi!!!

Cám ơn Nhậm huynh đã cho xem... người và phong cảnh đẹp kèm theo bài viết thật hay. :encourage:
phuonghoang
Post Reply