Arches Canyon National Park

Ngồi nhà coi thiên hạ ... du lịch

Moderator: unclevinh

Post Reply
Tu Minh Tam
Posts: 8
Joined: 05 Jan 06, Thu, 9:52 pm
Location: CA, USA

Arches Canyon National Park

Post by Tu Minh Tam »

Arches Canyon National Park

Minh Tâm:

Ra đi khi trời chưa sáng:

Để tránh cái nóng khi đi bộ trong sa mạc, sáng nay chúng tôi phải dậy thật sớm lúc 5 giờ sáng để 5 giờ rưỡi thì ăn điểm tâm và đúng 6 giờ thì lên đường. Lúc nầy trời còn tối, thành phố Moab - tiểu bang Utah còn đang say ngủ nên đường sá vắng tanh. Từ đây, lên tới cổng vào công viên quốc gia Arches cũng gần nên khi tới cổng thì không có ai làm việc và xe chúng tôi tự nhiên đi vào mà khỏi phải mua vé. Qua khỏi cổng, xe bắt đầu chạy vòng vèo theo một đoạn đường đèo để lên cao dần. Hết đoạn đèo nầy thì phía đông trời đã hơi ửng hồng nhưng mặt trời vẫn chưa mọc. Từ đây vào trong còn khoảng 30 phút nữa. Đường sá vắng tanh, chỉ có một mình chiếc xe buýt của chúng tôi di chuyển. Tôi có cảm giác cô đơn và hơi sợ sợ một cách bâng quơ vì bây giờ chúng tôi đã bắt đầu vào vùng sa mạc hoang vắng. Bên tay trái con đường, vách đá lặng lẽ im lìm, bên tay phải là những đồng cát mênh mông. Tony căn dặn chúng tôi một số điều quan trọng trước khi thật sự đi bộ trong sa mạc như:
- Cần cố gắng đi theo đoàn để tránh bị lạc. Đi lạc trong sa mạc thì kể như đời tàn.
- Lộ trình đi và về khoảng 3 dặm, tức 4,8 km, và sẽ lên cao khoảng 150 mét. Nếu ai cảm thấy không đi nổi thì ở lại xe.
- Mang giày cho dễ đi, và đi theo lối mòn, đừng đi bậy có khi bị rắn cắn.
- Vào trong sa mạc không được lấy ra bất cứ thứ gì kể cả những thứ nhỏ nhứt như một viên đá chẳng hạn.
- Đem theo nước uống đầy đủ (Anh ta quên khuyên mọi người nên đi vệ sinh trước khi vô trong đó, khiến cho một số người hơi vất vả vì chuyện nầy).

Đường lên dốc đá:

Từ chỗ đậu xe, 54 người trong đoàn đều lên đường để vào xem biểu tượng của tiểu bang Utah là Dedicate Arch (Vòm Đá Dâng Hiến) mà không ai chịu ở lại xe hết. Chúng tôi khởi hành lúc 7 giờ khi mặt trời vừa mọc. Tony nói: “Chúng ta cố gắng trở ra vào lúc 8:30 để còn tiếp tục thăm viếng một chỗ khác nữa”.
Đi được khoảng 100 mét, chúng tôi thấy có một căn nhà nhỏ bỏ hoang, sau nầy đọc bản đồ thì biết đó là nhà của ông Walter , một thương binh đã đến ở đây ở sau cuộc Nội Chiến. Từ đó đến nay đã vài trăm năm mà căn nhà vẫn còn đó, vì tuy kiến trúc chỉ nho nhỏ như một căn chòi nhưng vững chắc. Như vậy kể ra cũng là một kỳ tích rồi.
Trời sáng dần, chúng tôi cũng đi được nửa đường và bắt đầu thấy mệt vì mặt trời đã lên, nhiệt độ đã tăng dần. Đoàn du lịch bây giờ đã bị dãn dài ra, người đi đầu và người đi cuối đã hết thấy nhau. Lúc đầu tôi ở tốp đầu, dần dần bị những bạn đồng hành qua mặt và khi đi hơn 30 phút thì tôi và bà xã thuộc vào nhóm … gần chót. Mấy đứa trẻ là vui nhứt, chúng đi như chơi, còn chúng tôi thì thở dốc.
Nhưng đi hơn nửa đoạn đường thì mới hỡi ôi. Vì phía trước là một đồi đá cao chừng 100 mét. Chúng tôi phải leo lên đỉnh đồi nầy để đi tiếp. Đã thấy những người đi đầu tiên leo lên khối đá rồi. Mệt quá mà còn leo lên khối đá nầy nữa. Chắc tiêu rồi. Tôi đã nản chí lắm rồi và muốn ngồi lại dưới đây để chờ bà con trở lại và đi về. Nghỉ chân một chút, thấy cũng dễ đi nên tôi bắt đầu leo lên khối đá nầy. Đường dốc chừng 30 độ. Dọc đường người ta để những cục đá nhỏ chồng lên nhau làm dấu đường đi để khách lạ biết lối mà đi. Lên cao vừa cực mà cũng khá nguy hiểm. Lơ mơ là trợt chân té nhào như chơi. Tôi nói với bà xã là từ từ đi, ai đi trước mặc kệ, mình cứ đi theo sức mình, đừng cố gắng quá và cũng đừng hấp tấp, vì như vậy dễ bị té. Mà té ở đây thì … tàn một kiếp hoa. Muốn kêu cứu cũng khó và đưa được tới bịnh viện chắc mình cũng trút hơi thở cuối cùng. Thế rồi, từ từ chậm chậm, chúng tôi cũng lên được tới đỉnh của cục đá cao cả trăm thước nầy. Tony đã đứng ở đó chờ và khuyến khích: “Đã được 2/3 đoạn đường rồi, chỉ có 1/3 nữa mà thôi. Rán lên”.
Từ đây, đoạn đường bớt dốc hơn, chúng tôi đã ở giữa sa mạc. Ở đó có những bụi rậm nho nhỏ và có những cây rất cằn cỗi. Một anh bạn theo đoàn cứ khen hoài là nếu những cây nầy mà ở Cali thì ảnh sẽ đào về nhà để làm bonsai thì rất tuyệt. Anh ta khoái mấy cái cây nầy nên đi từ từ. Nhờ vậy mà tôi có bạn đồng hành cũng vui, và bớt mệt. Đi đường xa nếu đi một mình thì rất cô đơn. Đi theo đoàn nhiều người như ở tua nầy thì đi bao xa cũng tới. Đúng thế, chỉ 10 phút sau chúng tôi đã tới gần một khối đá thứ hai. Lên tới đỉnh khối đá nầy là tới đích.
Đường lên đỉnh khối đá nầy cũng không dễ và có vẻ nguy hiểm. Một bên là vách đá, một bên là vực sâu. Đường chỉ rộng khoảng 1,5 -2 mét. Được một điều là đường nghiêng vô phía trong nên cũng an toàn. Trên đường đi lên, chúng tôi đã gặp những bạn đồng hành đang … đi xuống. Họ đã lên tới đỉnh “Vu Sơn” trước chúng tôi từ lâu. Bây giờ họ đã trở về. Chúng tôi là nhóm gần chót. Còn một vài nhóm đi sau chúng tôi chừng 10 phút. Nhưng nghĩ lại mình yếu quá, thua cả hai cụ già tóc bạc trong đoàn. Họ đã đến đây trước cả mình. Kỳ nầy về phải rán tập thể dục và đi bộ. Tôi tự hứa thầm như vậy (nhưng khi viết bài nầy vẫn chưa thực hiện được).
Cùng với một gia đình Việt Nam khác, chúng tôi lên tới đỉnh khối đá ở gần Dedicate Arch. Đây là một điểm ngắm cảnh rất tuyệt. Vòm đá Dedicate ở bên tay phải cao chừng vài chục mét. Ở giữa khối đá là một lỗ tròn làm cho khối đá có hình vòm. Phía đông lại có những khối đá màu đỏ khác. Phía tây có một chóp núi. Chóp nầy phản xạ ánh sáng mặt trời nên có màu vàng cam rất nổi. Nhìn xuống phía dưới chúng tôi thấy những hang động và những khối đá khác trông cũng rất mỹ thuật. Xa xa, ngoài sa mạc, ẩn hiện những đồi núi và một vài vòm đá nho nhỏ.
Đoàn du lịch thi nhau chụp hình, nhưng diện tích ở đây thì nhỏ, mà nhóm du khách lại đông nên hơi lộn xộn và khó chụp được một tấm hình vừa ý. Thật ra, người ta nói muốn xem Dedicate Arch từ chỗ nầy thì thời điểm tốt nhứt là vào lúc hoàng hôn, khi mặt trời chiếu từ phía tây tới thì màu đá sẽ tuyệt đẹp. Còn sáng nay thì thật ra vòm đá không đẹp lắm vì có mầu hơi tối và đậm.
Chơi ở đây chừng 15 phút thì đã đến lúc ra về. Đường về cũng xa nhưng vì chỉ xuống dốc nên dễ đi hơn. Cuối cùng chúng tôi cũng ra đến bãi đậu xe an toàn sau một chuyến đi khó nhọc gần 5 km vào vùng sa mạc.

No pain, no gain:

Tony chờ ở đó và cười với tôi rằng : “No pain, no gain”. Phải có đau khổ thì mới gặt hái được đôi chút thú vị. Bài học mà tôi học được sau chuyến đi nầy là có đi mới biết rằng có nhiều chuyện tưởng là mình làm không được nhưng trong hoàn cảnh vui vẻ và có quyết tâm thì mình sẽ thành công. Ở đời không có điều gì khó hơn là tự mình thắng sự ngại khó của bản thân mình. Nếu cố gắng một chút, chịu khó một chút thì mình có thể làm được những việc mà mình tưởng là mình sẽ không bao giờ có thể hoàn tất được.

Giải thích về sự hình thành các vòm đá ở Arches Canyon National Park:

Arches Canyon National Park là công viên quốc gia có khoảng 2.000 vòm đá tương tự như Dedicate Arch mà chúng tôi vừa thăm viếng trên đây. Nguyên nhân nào đã khiến cho nơi đây có nhiều vòm đá như vậy để trở thành một thắng cảnh kỳ lạ có một không hai trên thế giới ?
Theo các nhà địa chất thì 300 triệu năm trước nơi đây là biển. Khi biển rút đi đã để lại những lớp muối rất dày. Có nơi muối dày đến trên 5.000 ft. Sau đó, bên trên lớp muối lại bị những lớp trầm tích như cát, đá, đè lên. Những lớp trầm tích nầy cũng dầy cả ngàn ft. Qua thời gian những lớp trầm tích nầy dính kết với nhau bằng xi măng thiên nhiên mà thành đá. Ở bên dưới, muối là một chất không chắc chắn và có tính đàn hồi nên có thể sụp xuống chỗ nọ và phình lên chỗ kia để đẩy lớp đá bên trên tạo nên những vòm đá, trụ đá … Thời gian trôi qua, những vòm đá bên trên bị tác dụng của nước, gió, mưa, tuyết mà bị phong hoá để biến thành những kết cấu kỳ lạ mà chúng ta thấy ngày nay. Hiện tượng nầy vẫn còn tiếp diễn một cách chậm rãi. Hiện giờ vẫn có những vòm đá mới được tạo ra, trong khi đó có nhiều vòm cũ lại bị hư hại. Gần đây đã có khoảng 40 vòm đã bị sụp đổ do thời tiết.

Thăm Double Arch:

Kiểm điểm nhân số thấy thiếu hai người, Tony đi ngược vào trong để kiếm. Té ra, một vị trong đoàn đã bị té trẹo chân khi đi bộ. Do vậy cô phải đi chậm và về tới xe hơi trễ. Lúc nầy đã 9 giờ sáng. Chúng tôi phải có mặt ở phi trường Salt Lake lúc 3 giờ chiều để kịp các chuyến bay. Từ đây đi Salt Lake khoảng 4 giờ xe. Tính ra thì thấy còn thì giờ, Tony và bác tài đưa chúng tôi đi xem một thắng cảnh khác của Arches Canyon đó là Double Arch.
Từ bãi đậu xe nầy đi qua Double Arch xe chạy chừng 20 phút. Dọc hai bên đường có rất nhiều khối đá đỏ rất đẹp. Tôi không biết hết tên của những tảng đá nầy. Bà con trên xe tha hồ trầm trồ và tưởng tượng hình dạng của các khối đá đó. Có những trụ đá hình giống như một cây cà rem, có khối đá kỳ lạ, ở dưới to, khúc giữa thắt lại, sau đó lại phình ra bên trên. Có khối đá nằm cheo leo như sắp rớt xuống bên dưới… Cảnh trí kỳ lạ giống như những hòn đảo ở Hạ Long, chỉ khác một điều là ở đây đá màu vàng, cam, đỏ và trong cấu tạo ta thấy đá có những lớp trầm tích rõ ràng.
Chúng tôi đã tới điểm dừng xe để coi Double Arch. Từ ngoài chúng tôi đã sững sờ với vẻ đẹp hùng vĩ kỳ lạ của nơi đây. Theo đường mòn, chúng tôi đi khoảng 500 mét để vào gần tới chân vòm. Thiên nhiên đã kiến tạo cho con người một cảnh quan lạ lùng. Hai vòm đá to lớn, mỗi cái cao khoảng 40-50 mét, rộng khoảng 60 mét, cái trước cái sau tạo nên một hình dáng rất mỹ thuật. Chúng tôi chụp hình mê mẩn. Kỳ nầy ánh sáng thuận lợi vì đá hướng mặt về phía đông nên màu sắc rất đẹp. Ngoài ra, liên tiếp ở hai bên của Double Arch có rất nhiều cảnh quan núi đá khác đẹp cũng không kém. Nơi đây đúng là một kỳ quan của tạo hoá. Đến xem được cảnh trí kỳ thú ở đây là một kỷ niệm đáng nhớ trong đời.

The Great Wall:

Trên đường từ trong sa mạc trở ra, bên phải chúng tôi là một bậc đá cao vài chục mét và dài hàng mấy cây số. Đây giống như một bức tường đá với muôn hình vạn trạng kiến trúc khác nhau. Bức tường nầy được gọi là Great Wall cũng là một cảnh đẹp mà sáng nay chúng tôi vào đây thì không để ý vì trời còn tối. Bây giờ trở ra, ánh sáng thuận tiện mới thấy đó là một bức tường rất đẹp. Vách đá nầy cao chừng vài chục mét, khi nhô ra, khi thụt vào, khi lài lài, khi thẳng đứng. Màu đá vàng vàng, cam cam. Đôi khi có một khối đá riêng rẽ hiện ra, như khối đá giống như ba cô gái đang đứng gần nhau. Tất cả tạo nên một phong cảnh tuyệt vời, lạ mắt.

Trên đường về:
Cuối cùng ra tới cổng, chúng tôi ghé Visitor Center để nghỉ ngơi đôi chút đồng thời mua một số quà kỷ niệm trước khi rong ruổi lên đường trở lại Salt Lake City. Đường còn xa, nhưng sáng nay được xem những cảnh đẹp khó quên nên ai nấy đều phấn chấn. Điển hình là khi Tony đi thu tiền típ thì ai nấy đều cho nhiều hơn số tiền tối thiểu mà công ty đề nghị là 3 đô la một ngày cho hướng dẫn viên và 2 đô la một ngày cho tài xế.
Đường về Salt Lake xa vời vợi, mà nhiều người phải có mặt ở đó đúng 3 giờ để bay chuyến 5 giờ. Họ cũng lo lắng vì phải xe phải chạy hơn 4 giờ nữa mới tới. Nếu đường sá, xe cộ bình thường thì không sao, nếu kẹt xe hay công chánh sửa đường làm trễ chuyến bay thì cũng mệt. Tôi sẽ bay lúc 7 giờ nên an tâm … ngủ.
Nhưng mọi chuyện đều tốt đẹp. Tới Salt Lake đúng 3:10. Tôi phải ngồi chơi tới 5 giờ mới “check in”. Chuyến bay về lúc 7 giờ trời mưa ào ào. Máy bay phải chờ cho cơn lốc đi qua mới cất cánh trong tình trạng đường băng ướt đẵm. Tôi lo thầm trong bụng là máy bay thì nhỏ mà mưa thì lớn, không biết có an toàn hay không. Lo thì lo vậy thôi chớ chuyến bay cũng tốt đẹp và hơn một tiếng sau đã thấy thành phố Los Angeles rực sáng ánh đèn dưới cánh máy bay. Chờ lấy được hành lý cũng gần một tiếng (hãng UA làm chậm quá). Gọi con gái đến đón cũng lâu. Về tới nhà thì đã 10 giờ tối. Tính ra, từ lúc tới phi trường cho tới lúc về tới nhà là 7 giờ đồng hồ cho một chuyến bay chỉ dài chưa tới hai tiếng.
Dù sao đi tới nơi về tới chốn thì cũng là điều đáng mừng rồi !!!

Minh Tâm

(Kỷ niệm chuyến đi sa mạc tháng 5 năm 2007)
Post Reply