Đường lên Chiang Mai

Ngồi nhà coi thiên hạ ... du lịch

Moderator: unclevinh

Post Reply
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Đường lên Chiang Mai

Post by unclevinh »

Đường lên Chiang Mai
(Thái-Vinh và Mộng-Lan mến tặng bạn Chiang Sripun)

Hôm giã từ Hà Nội nghe ba chị em bàn nhau đi Thái Lan, tôi ngao ngán nghĩ thầm qua bên đó nóng như lò lửa, chắc chắn bị các cô bắt theo vô thương xá coi sắm hàng mỏi chân, chứ mất tự do thì còn biết làm gì ở Bangkok, hỡi trời? Nhưng may mắn làm sao, cuối cùng ba chị em tự động tan hàng trong thương xá Diamond ở Sài Gòn, nàng đành dẫn tôi đi Siemreap!

Trên xe tắc xi từ Siemreap đi Poi Pet để qua biến giới Thái Lan, nàng bàn:
- Chúng mình đến Bangkok lấy xe lửa chạy suốt đêm lên Nong Khai, sáng hôm sau đi bộ qua bên kia cầu là về quê vợ, anh có thích không?

Đầu óc tôi vẫn còn mơ màng ám ảnh bỡi các tượng thần cụt đầu ở Angkor, nên ầm ừ:
- Về quê vợ, ai lại ngu gì không thích?

Một lúc sau, thấy tôi tỉnh ngủ, nàng vui vẻ khoe:
- Em mới nghe mấy thằng Tây Ba Lô đi chung xe khuyên nên đi Chiang Mai, rồi lấy tua đến biên giới, xuôi thuyền trên sông Mekong về Luang Phrabang mới thú vị, anh nghĩ sao?

Nghe nói đi thuyền, tôi e ngại:
- Coi chừng thuyền chạy chậm, mình trễ chuyến đi Trung Hoa!

Sờ trán thấy người tôi hâm hấp nóng, nàng nói một câu rất cảm động:
- Chỉ sợ anh không đủ sức khoẻ theo em suốt đời; chứ đi đâu mà không tới!

Nói xong nàng vói tới trước nói chuyện với tài xế bằng tiếng Thái một hồi, rồi thông dịch lại, đại khái là tài xế sẽ móc nối dùm chuyến xe đi Chiang Mai ngay tối nay, nhưng xe đặc biệt chỉ chở khách du lịch Âu, Mỹ, Nhật Bản và Đại Hàn, không thèm chở khách du lịch từ các nước Á Châu khác vì tính tình mấy anh nầy nóng nảy ồn ào dù có thì thầm trong đêm khuya cũng to tiếng như cãi lộn làm mất giấc ngủ người khác. Tôi rất bằng lòng cái dịch vụ du lịch kỳ thị nầy mà quên mất mình cũng là người Á Đông!

Xe đến Bangkok khoảng 5 giờ chiều. Thấy đường phố sạch sẽ ít xe cộ và không nóng ghê gớm như hồi 9 năm trước. Thái Lan đã khôn ngoan cấm xe vận tải chạy vào thành phố ban ngày và ra sức xuất cảng tất cả các xe gắn máy qua 3 nước Việt Miên Lào cho bớt kẹt xe, ô nhiễm bụi bặm, và tiếng động! Ngồi ăn uống ở mấy quán cóc mọc ngay trên lề đường phố rất ngon miệng và ngó du khách ngoại quốc tràn ngập các hàng quán làm không khí tưng bừng nhộn nhịp thật vui mắt. Bangkok được ca tụng là điểm đến của các tua đi du lịch Á Châu, đã tước mất danh hiệu Hòn Ngọc Viễn Đông của thành phố Sài Gòn từ lâu, có tức không?

Tưởng loại xe du lịch kỳ thị nầy phải có gì ngon lành, ai ngờ mới chạy ra khỏi Bangkok đã phải ngừng thay bánh xe; chạy thêm một hồi thì buồng cầu tiêu ở tầng dưới bị hư tràn bốc mùi xú uế thơm nồng nặc làm suốt quãng đường dài 697 cây số không ai ngủ nghê gì được. Tôi đang bị thần Angkor âm thầm hành hạ lại càng tồi tệ hơn! Xe đến ngoại ô thành phố Chiang Mai khoảng 5 giờ sáng, và có xe nhỏ đưa từng nhóm vào phố tìm khách sạn. Chiang là tài xế rất dễ thương, thả chúng tôi ở khách sạn, rồi 9 giờ sáng đến đón đưa đi một thắng cảnh đẹp nhất ở Chiang Mai.

So sánh về khí hậu, Chiang Mai rất mát mẻ đối với Bangkok cũng như Đà Lạt đối với Sài Gòn; nhưng Chiang Mai còn là tỉnh lớn, phát triển đứng hàng thứ nhì toàn quốc, và từng một thời là kinh đô huy hoàng của vương quốc Lanna (1259 - 1564) do vua Mengrai sáng lập, bị Miến Điện xâm chiếm từ năm 1578 đến năm 1774, khôi phục lại dưới sự bảo hộ của Thái Lan từ năm 1775 cho đến năm 1939 thì sát nhập hẳn vào Thái Lan. Chiang Mai ngày nay nằm uốn khúc bên dòng sông Ping là nguồn nước thiêng của rắn thần Naga, còn cổ thành Chiang Mai bị Miến Điện tàn phá chỉ trơ lại hào nước bao bọc chung quanh và vài đoạn tường thành. Chiang Mai là xứ Phật tích, khắp Chiang Mai có hơn 300 ngôi đền.

Chiang đem xe riêng mới tinh rất đẹp do con gái ở Anh Quốc mua tặng đến đón chúng tôi đi coi Wat Phra That là ngôi đền trứ danh nhất ở Chiang Mai xây trên ngọn núi thiêng Doi Suthep cao 1676 mét nằm cách thành phố 15 cây số. Chiang vừa lái xe lên núi uốn lượn quanh co giữa rừng hoa dại vừa say sưa kể lại Phật tích thật hấp dẫn: Hồi thế kỷ thứ 14 thiền sư Sumanathera ở nước Sukhothai theo đốm lửa lạ tìm thấy một khúc xương vai của Đức Phật bèn dâng lên vua Dharmmaraja xin lập đền thờ. Vua Dharmmaraja lập hội coi Phật tích suốt mấy ngày không thấy có phép lạ tự phát ra ánh sáng hay biến hiện như sư Sumanathera ca tụng, nên chê trả xương giả. Trái lại, vua Nu Naone của vương quốc Lanna láng giềng nghe được bèn vội vàng mời sư Sumanathera đến Chiang Mai cho xây đền thờ Phật tích nầy. Ngày xây đền Suandok gần xong, khúc xương tự động tách làm hai. Một nửa được để lại thờ trong đền Suandok; còn một nửa kia, vua Nu Naone cho đặt trên lưng voi trắng thả đi từ cổng bắc, nay là cổng Chang Puak. Voi đi về hướng tây, từ từ leo lên Doi Suthep, rống lên một tiếng cuối cùng, rồi ngã chết. Ngay ở chỗ voi chết, Wat Phra That được xây thờ Phật tích vào năm 1383.

Kể hết chuyện Phật tích chỉ mới nửa đường, Chiang ngừng xe cho chúng tôi ghé lại trạm nghỉ. Từ đây nhìn xuống thành phố Chiang Mai bồng bền trôi dưới làn mây trắng và dòng sông Ping lửng lờ ôm ấp chung quanh chân núi rất ngoạn mục. Ở trạm nghỉ đó có một em bé gái của bộ lạc Hmong rất ngây thơ dễ thương, biết nói tiếng Thái và tiếng Anh rất giỏi làm du khách ai cũng ưa thích trò chuyện cho tiền. Em trỏ tay nói cô đây là người Thái, tại sao lại đi với ông nầy là người Nhật?

Sợ trèo không nổi 309 bậc tam cấp đi giữa hai hàng rắn thần hung dữ dài thòng lên Wat Phra That, thì trả 30 Bath đi thang cáp cho khoẻ. Ô kìa là Chedi, ngôi đền dát vàng vĩ đại chôn thờ Phật tích, trên chóp có lọng vàng 5 tầng cao chót vót là ngôi đền linh thiêng nhất Thái Lan. Du khách tha hồ dạo quanh coi các tháp chuông, các chùa Phật đầy hình tượng cùng tranh vẽ ghi lại cuộc đời hành đạo của Đức Phật, và ngắm tín đồ thành kính tấp nập lễ bái cúng dường dâng hương toả khói nghi ngút mà càm thấy tâm hồn vô cùng thơ thới.

Rời Wat Phra That, Chiang lại tiếp tục vòng vèo lượn thêm 6 cây số nữa đưa chúng tôi lên đồi cao viếng thăm cung điện mùa đông Bhubing Palace của hoàng gia Thái Lan với các khu vườn đầy hoa thơm rực rỡ giữa núi đồi. Lúc đi ngang qua thính phòng âm nhạc, nghe tiếng đàn từ bên trong vọng ra khiến du khách ngẩn ngơ.

Ngày hôm sau chúng tôi xa thành phố êm đềm Chiang Mai tiếp tục cuộc hành trình xuyên qua những cánh đồng xanh màu lúa mới, đi lên Chiang Rai, tỉnh cực bắc Thái Lan giáp biên giới Miến Điện, rồi vòng qua khu Tam Giác Vàng (The Golden Traingle) bọc xuống Chiang Khong. Dừng lại Chiang Khong ngủ một đêm trước khi xuống thuyền qua Huay Xai về quê vợ. Suốt đêm hôm ấy, nghe tiếng chó sủa và tiếng gà bên kia sông gáy, tôi bồi hồi trằn trọc mãi...

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

[img]http://www.unclenguyen.com/pictures/Thailand
uncleVinh
Post Reply