Gặp lại bạn hiền

User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Gặp lại bạn hiền

Post by unclevinh »

Gặp lại bạn hiền
(Thái-Vinh mến tặng Duy-Thư và Tự-Đoàn)

Tuy không thân với Duy-Thư, nhưng cũng nhớ mang máng đó là một nhân vật rất trội trong lớp Công Nghệ 17. Không phải Duy-Thư trội về chuyện học hành, mà bắt hắn đứng giữa đám bạn khá cao như Ngọc-Ẩn, Hữu-Hiệp, Sơn-Điền, Tuấn-Anh... phải công nhận Duy-Thư quá trội!

Ngoài ký ức về rất trội, tôi còn nhớ Duy-Thư có hai sợi râu đong đưa dưới mép và trên má, giống như Tào Tháo, nửa rất đàng hoàng và nửa rất ma giáo!

Mấy chục năm sau, nghe các bạn nhắc CN17 mình có hai đứa ròm, là Lợi Ròm và Thư Ròm làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã gặp lại Lợi Ròm sau hàng chục năm xa cách, thấy đó là một thứ bịnh bất trị, đàn bà con gái mới nghe tới anh nào bị bịnh Ròm đã vội vàng ngó lơ! Còn Duy-Thư biến thành Thư Ròm từ lúc nào hè?

Nhưng biệt hiệu Thư Ròm trong hai năm qua đã không còn nghe ai nhắc nữa; dần dà thấy chàng xuất hiện với một biệt danh mới là Thư Gầy! Gầy là một dấu hiệu chỉ sự dồi dào sức khỏe rất đáng mừng; nhưng viết không bỏ dấu thì lại thành Thu Gay nghe rất dễ thương...

Ngày Thư Gầy lên đường du Mỹ đã được Trần Ngọc-Ẩn gửi gấm:

Vinh oi,
Nhu tao bao truoc cho tui bay, thang Duy-Thu cua tao ben nay hoi thieu an nen gay (gầy chớ không phải gay đâu nhé); nen tui bay cham soc cho no ky mot chut. Can nhut la, neu no doi den cho bay ba ma may thuong lui toi giai tri, thi ngan can no gium, vi no co dem theo vo con!


Hôm gia đình Duy-Thư đến San Jose thì bầu trời vùng vịnh San Francisco đã bị mấy cơn bão đổ ập qua mưa gió liên miên. Gặp nhau, tôi nhận ra Duy-Thư giống hệt trong ký ức ngay. Trần Ngọc-Ẩn tự hào là cái máy nổ chiến nhứt bên Úc và đã truyền thụ cho Duy-Thư vài tuyệt chiêu để so tài với các bạn bên Mỹ; nhưng thoáng trông thằng bạn hiền quá, thấy tội nghiệp, tôi thân mật ngay:

- Mầy đúng là thằng thiếu ăn!

- Tại tao bị bịnh đau bao tử...

- Còn đau à?

- Nhờ công trình phát minh của hai khoa học gia người Úc, Barry J. Marshall và J. Robin Warren đoạt giải Nobel Y khoa năm 2005 tìm ra con vi khuẩn Helicobacter Pylori trong bao tử, nên tao đã hết bịnh!

- Nước Úc của mầy thiệt tiến bộ. Trong tương lai, chắc chữa được bịnh Ròm...

Khen chưa dứt câu, thì vợ con Duy-Thư chạy ra chào. Tâm là mẫu người phụ nữ hoạt bát. Trong các đám bạn cũ, tôi chưa thấy phu nhân của anh nào vui tính như Tâm. Trên xe đi thăm thành phố San Francisco được ưa chuộng nhất nước Mỹ, lần đầu tiên, tôi được nghe những lời phê bình thẳng thắn rất đứng đắn:

- Tâm nhận thấy người Việt ở Mỹ thường chửi Mỹ; trong khi người Việt ở Úc thường ca ngợi và tỏ lòng biết ơn đối với xứ Úc...

- Chị nói rất đúng đối với những người qua Mỹ theo diện H.O., hay những người từng suy nghĩ Mỹ có trách nhiệm trong cuộc chiến tranh Việt-Nam nên hằn học dù được Mỹ giúp đỡ về vật chất rất nhiều; trong khi xứ Úc đâu có dính dáng gì tới cuộc chiến tranh bi thảm ở Việt-Nam!

Hết thảo luận về người Việt, chị quay qua so sánh nước Úc và nước Mỹ:

- Nhà cửa bên Úc to lớn và đẹp đẽ hơn bên nầy...

- Mai mốt rồi đông dân, Úc sẽ chật lại!

- Phương tiện giao thông công cộng bên Úc rất tiện lợi; bên nầy nhà nào cũng sắm ba bốn chiếc xe chạy nghẹt đường...

- Úc là một cô gái mới lớn; còn Mỹ đã là một mệnh phụ sồn sồn, nên lười!

Tôi hỏi lại chị:

- Thế chị thích gì bên Mỹ nhất?

- Sắm hàng! À quên, thích nhất là xứ Mỹ cho mình nhiều cơ hội!

Tôi vui vẻ:

- Đúng đó chị ạ. Cơ hội ở Mỹ nhiều như đồ sắm hàng!

Nhờ mưa gió, nên không bị kẹt xe. Trên xe, cháu Na lúc nào cũng giải thích cho cả phái đoàn nghe luôn mồm. Cô bé là dân đi du lịch khắp thế giới, nên kiến thức mênh mông. Cô biết San Francisco rành rẽ như thành phố Melbourne của cô, nên tôi chỉ cần làm nhiệm vụ tài xế, lâu lâu nhắc chừng Duy-Thư coi bản đồ.

Chúng tôi đi bộ trên cầu Golden Gate dưới cơn mưa bụi. Thành phố San Francisco ẩn hiện mờ mờ trên đồi và dưới kia là hòn đảo lừng danh Alcatraz trong phim The Rock (1996) với Nicolas Cage, Sean Connery, và Ed Harris đã từng làm San Francisco hồi hộp nghẹt thở...

Cây cầu chỉ dài độ 2.3km, nhưng Tâm đứng giữa cầu đã bắt chóng mặt, hết dám đi tiếp; chúng tôi lại lên xe chạy xuống bến tàu 39. Vì mưa, nên bến tàu 39 vắng các nghệ sĩ vẽ tranh, ca hát, làm trò...chúng tôi lượn qua lại các gian hàng ăn uống nếm vài món đặc sản rồi giã từ thành phố thơ mộng San Francisco dù còn quá nhiều nơi mà tài xế còn muốn đưa du khách đến thăm...

Trên đường về, gia đình Duy-Thư được ghé thăm trường Đại học Stanford lừng danh. Đây là một làng Đại học rất lớn và rất đẹp, được xem là một thắng cảnh ở vùng Vịnh, nên lúc nào có bạn đến thăm, tôi đều đưa lên Stanford University. Tôi xem nền giáo dục đại học Mỹ là một trong những cái đẹp đáng tự hào nhất của nước Mỹ!

Ngày hôm sau, bầu trời San Jose bỗng nhiên nắng ráo. Gặp Lê Tự-Đoàn ở khu thương xá Century, ba đứa kéo nhau vào bên trong vừa ăn vừa ngắm thiên hạ sắm đồ Tết. Lúc đứng bên hồ nước, tôi ngó lại hai thằng bạn học sôi nổi thời trai trẻ, sau gần ba mươi năm gặp lại nhau đã già mà lòng ngậm ngùi...

Mời các bạn bấm vào đây coi hình:

http://pg.photos.yahoo.com/ph/unclevinh ... EB8fdsdcnX
Last edited by unclevinh on 17 Jan 06, Tue, 7:15 pm, edited 1 time in total.
User avatar
AnhTien_CN17
Posts: 118
Joined: 01 Nov 05, Tue, 5:55 am
Location: Viet Nam

Post by AnhTien_CN17 »

Image

Image

Tình bạn thân thiết , sau 30 năm gặp lại . Một chàng cao và một chàng không được cao . Chàng không được cao cố gắng nhón chân cho bằng bạn mình .

Image

Image

Ngày xưa là 3 chàng nay còn lại 2 chàng + 1 ông lão Đoàn !!!

Hình lấy từ unclevinh's photos, có chỉnh lại coi cho rõ vì máy chụp thiếu sáng hoặc do không biết chụp
Last edited by AnhTien_CN17 on 24 Feb 06, Fri, 4:32 am, edited 8 times in total.
dbaq
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Post by unclevinh »

Thu Gay

Date: Thu, 19 Jan 2006 07:23:54 +1100
From: "Thu Nguyen" <t.nguyen@unimelb.edu.au>
To:CN17
Subject: Thu Gay

Tổng chào!

Hình của tao còn nằm trong máy, vì mãi vui chơi chưa có thì giờ lấy ra được. Xin hẹn sau khi trở về Úc sẽ đăng lên cho bạn bè coi.

Cũng may đúng dịp gặp gỡ để góp gửi quà tặng Lý Minh-Đức. Tao xin chúc họ Lý mau bình phuc nhé!

Bà xã nhắc tao email gửi lời cám ơn UncleVinh + MLan đã bỏ thì
giờ 2 ngày trời, trong đó có một ngày mưa gió, để đưa gia đình tao đi thăm viếng thành phố San Francisco, các nơi ở San Jose, và gặp Lê Tự-Đoàn. Chỉ tiếc không gặp được bạn hiền Bùi Anh-Dũng. Thôi hẹn lần sau vậy!

Chỉ còn không đầy 2 tuần nữa tao sẽ trở về Down Under.
Hy vọng được diện kiến các lão gia CN 17 ở miền nam Cali trước khi về xứ. Hôm giờ chỉ mới gặp được Lợi Ròm, hụt gặp Rùa Đen.

Thu Gay


From: "Doan Du" <lien_doan@netzero.net>
To: CN17
Sent: Wednesday, 18 January 2006 6:00 PM
Subject: Bạn hiền...đi xa!

Bạn thân,

Vừa mới gặp lại Thư "gầy" hôm Chủ Nhật, chưa kịp vui thì đến tối bạn hiền Thái-Vinh báo tin...không vui lắm, nhất là cho anh em CN17 ở Bắc California. Gia đình Thái-Vinh sẽ bỏ miền nắng ấm California để dọn về miền nắng nóng Arizona vào tháng 4 này! Phải nói thật rằng nhờ có T-Vinh ở San Jose mà mấy năm nay anh em CN17 cũng như KSCN đến vùng Bay Area được họp mặt, gặp gỡ nhau. Nay T-Vinh từ giã San Jose để về Phoenix thì cơ hội họp mặt chắc chắn sẽ khó khăn hơn.

Bùi Anh-Dũng: Hiện tại chỉ có 3 thằng CN17 ở đây, mình cố gắng gặp nhau vài lần trước khi T-Vinh đi về miền sa mạc.

PC-Hào & Bác Sáu Lương: Nếu các bạn không về trước tháng 4 thì khó gặp lại bạn hiền T-Vinh, trừ khi đến Las Vegas, rồi vòng qua Grand Canyon xong xuống Phoenix!

T-Vinh: Khi bạn giã từ SJ thì không biết Đại Hội KSCN vào tháng 6 này
San Jose có còn tổ chức không? Phải cho mấy bác KSCN khóa 1, 2... biết để mấy bác quyết định?
T-Vinh & M-Lan: Từ nay đến tháng 4 còn lâu, chắc chắn sẽ mời hai vị lên
Livermore ăn Sung nếu không ngại đường xa.

Đoàn Dự



Date: Tue, 17 Jan 2006 23:28:08 -0800 (PST)
From: "PhanCongHao" <phanconghao@yahoo.com>
Subject: Re: Ban hien ...di xa !!!
To: CN17

Bạn hiền,

Nghe tin này mà tui cũng buồn theo. Làm sao còn cơ hội gặp Thái-Vinh và Mộng-Lan để mà nói chuyện tiếu lâm, chọc ghẹo, đấu láo, và nhất là được nghe 2 giọng hát kỳ cựu này mỗi khi mình về nghỉ Hè ở San Jose đây.

TVinh, sao lại bỏ Cali đi vậy? Như vậy là đi luôn, hay chỉ đi tạm thời thôi? Tháng 7 tới về Cali là không gặp nhau rồi. Buồn quá TVinh ơi!

Phan Công Hào



From: An Det [mailto:tranngocan54@yahoo.com.au]
Sent: Wednesday, 18 January 2006 18:14
To: CN17
Subject: Bạn hiền...đi xa!

Vinh ơi,

Tuổi ấy cũng không còn nhỏ, mà mầy muốn khai hoang sa mạc để làm
gì? Việc nầy chỉ để cho tuổi trẻ, chớ mầy còn gân đâu mà dọn tới dọn lui cho mệt. Không lẽ ở Arizona có nhiều gái đẹp?

Ẩn Đẹt


From: Loi Nguyen [mailto:loinguyenvan@hotmail.com]
Sent: Friday, 20 January 2006 9:34 AM
To: CN17
Subject: Bạn hiền...đi xa!

Hi All

"Thái dúi" dọn nhà đi xa chỉ vì một trong hai lý do: một là trốn nợ, hai
là trốn tình.

Lợi Ròm



From: "Lam, Son Dien" <sondien.lam@auspost.com.au>
To: CN17
Subject: Bạn hiền...đi xa!
Date: Thu, 19 Jan 2006 08:27:13 +1100

Thái-Vinh,

Mầy đi xa vì quậy phá quá, phải không?

Điền Đô


"An Det" <tranngocan54@yahoo.com.au> wrote:

Hi All,

Còn một lý do thứ ba nữa: "theo tiếng gọi của con chim".

Ẩn Đẹt


From: UncleVinh
To: CN17
Sent: Saturday, January 21, 2006 8:07 AM
Subject: Bạn hiền...đi xa!

Các em thân mến,

Sau hàng chục năm lang thang khắp mặt đất tao về California chờ chết. Nhưng lạ quá, càng ngày tao càng sung sức quậy phá liên tục suốt cả hai dãy Giang Nam và Giang Bắc làm mọi người chóng mặt!

Tính tao ưa rục rịch, ở mìết một chỗ thấy nhàm, hay sinh bịnh tật; nên Trời thương cho sống dai, tao lại đi tiếp.

Kỳ nầy vẫn như thường lệ, tao đi trước một mình. Nửa năm nữa, em sẽ theo sau. Tháng Sáu, tao lại về tham dự Đại Hội KSCN toàn cầu họp ở San Jose ba ngày 2, 3, 4 và ngày 17 gặp lại Rùa Đen ở Quận Cam trong tiệc cưới cháu Thục-Anh.

Tạm thời, mọi việc bên ngoài nhà tao, giao hết cho thằng em Lê Tự-Đoàn chăm sóc và thằng Bùi Anh-Dũng làm phụ tá. Các anh KSCN lớp lớn sẽ liên lạc hai thằng bay.

Bên sa mạc Arizona tuy nóng, nhưng không nhằm nhò gì so với cái nóng ác liệt bên Việt-Nam. Mà bên ấy một năm, chỉ có bốn tháng nóng, ngủ phải ở truồng; tám tháng còn lại phải mặc quần áo ấm cũng như mọi nơi.

Tao đi về hướng ấy, chỉ có điều buồn là phải xa hai thằng em Lê Tự-Đoàn và Bùi Anh-Dũng ở Giang Bắc, nhưng lại gần với mấy thằng em dưới Giang-Nam; còn nấy cô bạn gái, em gái rất thương tao đó, tao bỏ lại tất cả cho chết hết!

Ngày 12 tháng 2 có buổi ăn trưa mừng Năm Mới ở Quán Thanh, hẹn gặp tất cả tụi bay ở đó hàn huyên một trận. Sau đó cho đến cuối tháng Ba tao đi, đứa nào muốn mời tiệc đãi đằng ăn uống quà cáp tiễn đưa gì, tao đều vui vẻ nhận.

Lê Tự-Đoàn, trên đời nầy, ngoài vợ con mầy thương mầy, còn có tao là người thương mầy nhứt. Ráng tập thể dục, kiêng khem đủ thứ để sống thiệt lâu coi qua nổ nghen!

UncleVinh


From: "Doan Du" <lien_doan@netzero.net>
To: CN17
Subject: Re: Bạn hiền...đi xa!
Date: Sat, 21 Jan 2006 23:29:10 -0800

Bạn hiền,

Rất cảm động khi thấy có người bạn thương mình nhiều vậy. Tưởng rằng vài năm nữa khi về hưu, sẽ "mu" tới gần chỗ bạn ở để vui, có người đàn, người hát, nào ngờ bạn hiền "mu" đi xa quá!

Ở Arizona mùa nóng (105-120ºF), ở truồng cũng không ngủ được. Ở truồng còn phải đắp thêm nước đá trên người thì mới ngủ được bạn ạ.

Nhưng khi đắp nước đá trên người thì teo mất rồi còn làm ăn gì nữa!

Đoàn Dự


Date: Sun, 22 Jan 2006 04:24:30 -0800 (PST)
From: "PhanCongHao (KTDN & KSCN 17)"
To: CN17
Subject: Bạn hiền...đi xa!

Tao cứ nghĩ UncleVinh nhà mình đợi chi phải đắp nước đá mới teo?

Phan Công Hào


From: "wayne hung" <wayne_nph@msn.com>
To: CN17
Subject: Bạn hiền...đi xa!
Date: Mon, 23 Jan 2006 15:19:36 -0800

Chào CN17,

Trời đất..."Thu gay" tới thăm UncleVinh 1 ngày 1 đêm mà UncleVinh đã phải bỏ nhà bỏ cửa, bỏ xứ mà ra đi 1 cách khẩn trương như thế!

Uncle đi tại Thư gầy
Chữ "gầy" liền với chữ "gay" một vần
Uncle bảo trọng lấy thân
Ham vui nên lỗi trăm phần tại ai?

Phú-Hùng
Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Post by Dai_Dang »

23 - 11 - 2005
Thái Vinh đã viết

Hì hì...Dai_Dang thật là con người si tình!
Tiểu đệ sẽ chuyển lại cho cô Lê.

Tài lắm. Tiếp tục làm thơ nữa đi Dai_Dang!

TV


Thái Vinh còn nợ tôi một viêc. Trước đây Thái Vinh đã hứa chuyển lại cho cô Lê. Từ ngày đó đến nay, ngày nào tôi cũng đứng ngoài cửa chờ ông đưa thư đi qua để xem có email của cô Lê gửi cho tôi không. Tới hôm nay là 7+31+25= 63 ngày rồi mà vẫn chẳng thấy gì cả. Thái Vinh đã chuyển lại cho cô Lê hộ tôi chưa? nếu chưa, Thái Vinh đừng mu tới Arizona vội. Khi nào Thái Vinh chuyển lại cho cô Lê hộ tôi rồi hãy mu.

Dù sao Arizona mùa nóng (105-120ºF) cũng còn mát hơn vùng của Phan Công Tử.

Dai_Dang
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Post by uncle_vinh »

Dai_Dang wrote:23 - 11 - 2005
...

Dù sao Arizona mùa nóng (105-120ºF) cũng còn mát hơn vùng của Phan Công Tử.

Dai_Dang

Đó là cái lợi lớn nhất ở đây: không tốn tiền nước nóng, nội nhiêu đó, bảo đảm để dành được $100 đô la/ tháng rồi!
dacung
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Post by unclevinh »

Dai_Dang wrote: Thái Vinh còn nợ tôi một viêc. Trước đây Thái Vinh đã hứa chuyển lại cho cô Lê. Từ ngày đó đến nay, ngày nào tôi cũng đứng ngoài cửa chờ ông đưa thư đi qua để xem có email của cô Lê gửi cho tôi không. Tới hôm nay là 7+31+25= 63 ngày rồi mà vẫn chẳng thấy gì cả. Thái Vinh đã chuyển lại cho cô Lê hộ tôi chưa?
Dai_Dang
Dai Dẳng,

Tiểu đệ đã đọc bài thơ của anh cho cô Lê nghe qua điện thoại lâu rồi. Cô cười khen:

- Anh chi mà si tình dữ rứa!

- Thưa cô, hồi ấy cả trường Phú-Thọ, thầy trò em còn mê cô, thì con người si tình kia tương tư cô dù có muộn màng cũng là chuyện bình thường thôi...

- Thế bây chừ anh ấy ở mô?

- Em nào biết con người si tình ấy ở đâu, chỉ gặp nhau trên mạng KSCN; nhưng em là con người sắt đá, coi bài thơ còn thấy cảm động...

- Em cho cô gửi lời thăm. Dạo nầy, cô đi du lịch luôn luôn, lại không dùng meo, nên cô không liên lạc với ai cả; mà chắc cũng không còn ai nhớ đến cô?

- Có anh Dai_Dang đó; còn em lúc nào cũng thương cô mà!

Thái-Vinh
Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Post by Dai_Dang »

Thai Vinh viết
Dai Dẳng,

Tiểu đệ đã đọc bài thơ của anh cho cô Lê nghe qua điện thoại lâu rồi. Cô
- ...
- Em cho cô gửi lời thăm. Dạo nầy, cô đi du lịch luôn luôn, lại không dùng meo, nên cô không liên lạc với ai cả; mà chắc cũng không còn ai nhớ đến cô?
-....

Thái-Vinh

Thái-Vinh
vậy mà Vinh không cho tôi biết trước là cô không dùng meo nữa. Hơn 2 tháng nay ngày nào tôi cũng dứng chờ imeo của cô. Thôi vậy là tôi chẳng còn hy vọng gì nữa.

Thái-Vinh viết tên tôi sai rồi không phải là Dai Dẳng. Thực sự hồi đó ông cụ bà cụ tôi thấy bệnh tiểu đường nó nguy hiểm quá nên vì vậy có ý muốn đặt tên tôi là Lý Tiểu Đường nhưng Tiểu Đường hay Đái Đường cũng giống nhau, và thêm nữa người miền Nam thường goi đường hay đàng gì cũng rứa vì vậy cuối cùng tôi có cái tên là Đái Đàng chứ không phải là Dai Dẳng như Thái-Vinh nghĩ đâu. Nói đùa thôi chứ tên tôi là Lý Đăng Đại

Còn dai dẳng thì chưa biết ai dai dẳng hơn ai. Thái-Vinh mê cô từ lúc Thái-Vinh 18 tuổi tới bây giờ Thái-Vinh 52 tuổi (tính theo kiểu VN) tức là 52-18 = 34 năm. Thái-Vinh mê cô 34 năm, trong khi tôi chỉ mới tương tư cô 65 ngày thì ai dai dẳng hơn ai.


Thôi trở về chuyện Vinh mu về Aridola, dacung cũng nhẩy vào góp ý

Từ khi dacung nghe tin Thư "gầy" rủ Thái Vinh đi chơi 2 ngày, dacung than thở:

Trời Arizona tuy tràn đầy nắng cháy
Da Cứng này vẫn lạnh cóng đi thôi
Thư "gay" cướp mất Vinh rồi.
Còn ai trang điểm website bây giờ

Và khi dacung nghe tin Thư "gầy" đã ruồng rẫy UncleVinh bỏ UncleVinh bơ vơ. UncleVinh đành mu về Arizona với dacung, dacung mừng rỡ

Mùa đông Arizona phủ đầy băng tuyết
sao lòng qua vẫn cảm thấy vui vui
Giờ qua lại có Vinh rồi
Cùng chung đốt lửa hong người với nhau.


Dai Dang
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Post by uncle_vinh »

Dai_Dang wrote:Thai Vinh viết
Dai Dẳng,

...

đặt tên tôi là Lý Tiểu Đường nhưng Tiểu Đường hay Đái Đường cũng giống nhau, và thêm nữa người miền Nam thường goi đường hay đàng gì cũng rứa vì vậy cuối cùng tôi có cái tên là Đái Đàng chứ không phải là Dai Dẳng như Thái-Vinh nghĩ đâu. Nói đùa thôi chứ tên tôi là Lý Đăng Đại

...

Thôi trở về chuyện Vinh mu về Aridola, dacung cũng nhẩy vào góp ý

Từ khi dacung nghe tin Thư "gầy" rủ Thái Vinh đi chơi 2 ngày, dacung than thở:

...

Và khi dacung nghe tin Thư "gầy" đã ruồng rẫy UncleVinh bỏ UncleVinh bơ vơ. UncleVinh đành mu về Arizona với dacung, dacung mừng rỡ

...

Dai Dang

Ái dà, cái anh chàng đăng đại nầy trí tưởng tượng cũng dồi dào đó chứ he; cứ làm như là bài viết theo 1 cuộc phỏng vấn có thiệt dzậy!
dacung
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Lý Thám Hoa

Post by unclevinh »

Lý huynh,

Những người si tình thường làm thơ hay.

Tiểu đệ rất khâm phục tài Lý huynh. Hài bài thơ ngắn Nóng và Lạnh ở A Ri Đô La của Lý huynh tuyệt cú mèo.

Trong bộ Tàng Kiếm Giai Nhân tức Long Hổ Phong Vân tiền truyện, có một nhân vật võ công cái thế, lại rất đa tình...Lý Thám Hoa là tiền thân của Lý Đăng Đại đó!

Tiểu đệ đăng lại bài "gặp Cô Lê" tặng Lý huynh. Cứ tương tư cô Lê nhé! Rồi sẽ có ngày đệ sẽ dắt huynh đến bái phỏng cô giáo của tiểu đệ.

Chào Uncle Vinh,
Nghe nói Uncle Vinh đi thăm cô Lê ngày 30 tháng 4. Có hình ảnh hay chuyện vui gì kể cho anh em nghe với?
(Phú-Hùng )



Cô Lê

Phú-Hùng & Bạn hiền CN17,

Từ dạo Du Giang-Nam lần đầu, gặp Lợi Ròm và Rùa Vàng về, lòng tao vẫn còn ấm ức. Vì lần đó, 2 thằng em tranh nhau nổ liên tục từ đầu chí cuối không cho tao nói được gì, và nhất là chuyện thằng Rùa không cho tao gặp mặt Thục cô nương, nên tao i-meo khích bác chọc tức; rồi thằng Ẩn Đẹt xiên xỏ vô thêm bắt nó phải độn thổ chết quách, khiến Ruà Vàng bực mình chịu thua và bóp bụng mời tao làm cuộc Du Giang-Nam lần thứ 2 nhằm vào cái ngày 30 tháng 4 đầy kỷ niệm nầỵ. Càng gần tới ngày đi, Rùa Vàng càng làm tao hào hứng vì nó đã soạn sẵn 1 lô thực đơn đưa trước cho Mộng-Lan tiểu muội và tao chọn thưởng thức. Để chuyến Du Giang-Nam lần nầy được thoải mái hơn, tao lấy hai ngày nghỉ và nhịn ăn suốt từ sáng tới chiều để dành bụng thưởng thức món cá nướng do chính tay Ruà Vàng trổ tài.

Trước hôm đi, thình lình Bác 6 Nguyễn Trung-Lương ở Virginia âm thầm mò về San Jose. Tưởng hắn chơi ngon dám theo UncleVinh Du Giang-Nam; nào dè, nó chỉ về thăm mẹ và lo việc giỗ quải ông già của nó! Tao đã gặp và ngồi nghe nó nổ liên tục suốt 2 tiếng đồng hồ. Đại khái bây giờ nó không còn giống Bác 6 rù rờ như Điền Đô tưởng, vì Bác có:

Vợ đẹp
Con ngoan
Việc làm tốt
và tiền bạc dư dả...

Nhìn sơ qua tướng tá mũm mỉm rất dễ thương và da dẻ của nó trắng trẻo như da đàn bà mới đẻ, tao cũng đoán những điều nó nói chắc là là phải đúng hết. Hy vọng lần sau, nó cho gặp mặt cô vợ đẹp và theo tao xuôi Giang-Nam lần thứ ba.

Theo dự tính, tao sẽ đèo Mộng-Lan tiểu muội tà tà chạy theo quốc lộ 101 dọc đường biển chừng 500 cây số thì sẽ đến nhà thằng Quy vào khoảng 4 giờ chiều; nhưng vì tao vừa lái xe rất dở và vừa ham ngừng xe coi cảnh đẹp, nên đến nhà Quy trễ mất 2 tiếng đồng hồ, làm thằng em lo lắng ra vườn đứng ngóng chừng xuống đồi và đốt liên tục hết 2 bao thuốc lá 555!

Vừa vào cửa, nghe tiếng tao oang oang là thằng con trai út 11 tuổi của nó ba chân bốn cẳng chạy ra mừng 2 bác. Không cần hỏi tên, tao đã đoán trúng phóc:

Bố tên Ruà, thì con tên BaBa chớ còn gì nữa!

BaBa và tao, 2 bác cháu rất hạp nhạu Thằng nầy thông minh cũng giống bố. BaBa còn thông minh hơn cô chị kề của nó là Thục-Oanh nhiều. Vì khi bà cô Lê và bác Lê Quang-Lộc đến với giọng nói sang trọng của miền cố đô Huế, thì cô chị Thục-Oanh tuy dạ dạ liên tục, nhưng phải nhờ bác Mộng-Lan thông dịch lại tiếng Việt thì mới hiểu; còn thằng Ba Ba quá giỏi. Ai nói tiếng gì, giọng gì nó cũng hiểu hết! Chưa biết Thục-Anh là cô chị lớn nhất của BaBa sinh ra ở Viê.t-Nam có thông minh bằng thằng em nầy không?

Tuy mới gặp nhau, nhưng Thục cô nương quả đúng như tên gọi, thực là một vị cô nương hiền đẹp. Có lẽ tính tình quá dịu dàng của cô đã cảm hóa thằng Ruà Vàng, khiến nó trở thành 1 thằng hiền khô không còn nổ dữ dội như hồi 30 năm trước nữa chăng?

Trong lúc chờ đợi bạn bè khác, 2 bố con thằng Quy lăng xăng đốt lò nướng cá ngoài sân đãi tao ăn ngay. Trời, tao chưa bao giờ được ăn món cá nướng do chính tay thằng bạn hiền ướp nướng ngon như thế nầy! Vừa thưởng thức được 1 xâu cá nướng thì thằng Nguyễn Gia Đức âu yếm dìu người đẹp Thu-Hằng vào.

Trong nhóm CN17 dz.ot trước ngày 30 tháng 4, thì thằng em nầy là người thức thời vụ nhanh chân chạy 1 lượt với tonton Thiệu. Già-Đức thuộc loại khoa học gia kiêm triết gia rất khiêm tốn, luôn luôn nhường cho sư muội Thu-Hằng trả lời mọi câu hỏi rất dễ của tụi tao phỏng vấn nó. Đại khái Già-Đức vừa có tiền, tài vừa có đức. CN17 bên nầy, tao nhắm chắc không thằng nào bằng nó, trừ thằng em Lê Tự Đoàn?

Ồ! Du Giang-Nam lần nầy như đã hẹn trước sẽ gặp lại cô Lê, không ngờ lại được gặp Nguyễn Gia-Đức và Lê Quang-Lộc nữa. Thằng Lộc và tao thì đã chơi thân nhau từ trước năm 75. Không hiểu làm sao mà thằng em nầy lại bắt được nhịp cầu liên lạc với CN17? Và khi nghe tao tìm nó rủ lên thành phố Ventura thăm Quy, thì nó đồng ý ngay. Biết nó ở gần nhà cô Lê, nên tao bắt nó làm tài xế đưa cô đến nhà Quỵ Thằng Lộc không thay đổi gì mấy. Hình như nó vẫn còn độc thân, đẹp trai và dễ thương quá, khiến lúc chụp hình, tao mơ màng choàng tay lên vai nó, thì chợt nghe thằng Quy kêu lên "Hai thằng bay giống ghe quá !" làm tao giựt mình !

Cô Lê ơi, hồi xưa còn làm học trò nhỏ xíu, em đã lén yêu thầm cô giáo đó, cô biết không? Thoắt 1 cái, em đã thành ông già. Thế mà sau hơn 30 năm xa cách, em vẫn còn hân hạnh được gặp lại cô giáo cũ. Lòng em thật cảm khái vô cùng. Cô lại tự nhiên thân mật cầm tay hỏi thăm em như hai chị em vừa mới xa nhau hôm nàọ Kim-Quy, Gia-Đức, và em đều là học trò cũ của cô. Tuy Quang-Lộc không học với cô, nhưng nghe giọng nói êm ái của nó cũng không khác gì người em trong gia đình cô. Rồi Phan Như Ngạn (trường điện tử) lại đến nữa. Thật là 1 buổi hội ngộ rất cảm động giữa cô giáo và học trò cũ! CN17 ơi, sao tụi bay không kéo hết về đây gặp cô Lê và mấy thằng anh của tụi bay hôm nay?

Trong lúc 3 cô Thục, Hằng & Lan lăn vào bếp nấu nướng theo công thức chỉ đạo của Kim-Quy đã soạn sẵn, thì chàng Ruà Vàng kéo cả bọn ra thăm vườn hoa của nó. Trời, ai nấy đều sửng sốt choáng ngợp trước một rừng bông đầy màu sắc, từ hàng trăm loại hoa Lan nở rộ, đến hoa Quỳnh, hoa Hồng còn thơm ngát hương đêm...đến đám cỏ Nhật xanh ngắt mịn màng uốn khúc như triều sóng nhấp nhô dưới chân, và những cây quýt, cây mận triũ trái, những cây hồng giòn đã trổ hoa trắng cành...ngó lại cô Lê và mấy thằng kia, tao tưởng chừng như đang lạc vào chốn đào nguyên ! Thình lình vùng trời mộng của tao bị cô Lê cắt ngang:

"Thế các em đã có ai thấy vườn hoa của Trần Ngo.c-Ẩn chưa?"

Ồ, cô Lê vẫn còn nhớ i-meo của thằng Ẩn Đẹt nổ cái "Giường Bông" bên Úc của nó. Vậy Ẩn Đẹt nhớ ghé sang thăm Kim-Quy để coi hoa thật của thằng anh mầy rồi so sánh nhé em?

Vì Ventura nằm sát biển, nên thức ăn hôm nay Quy-Thục đãi dĩ nhiên phải có đầy đủ "Rau trái dưới biển". Không ăn đồ biển được như thằng Lộc, thì cũng có sẵn thịt nướng. Cô Lê thì khoái nhất món dứa ngọt do chính tay thằng Quy chọn mua. Lạ quá, thằng em nầy cái gì cũng rành!

Cơm nước xong, Kim-Quy lại mang đàn ra làm một màn văn nghệ bỏ túị Thu-Hằng cô nương góp giọng hát hay. Mộng-Lan thì đã bị tắt tiếng từ hôm đi du ngoạn bên Âu Châu về, nên không rục rịch gì được, phải cầu cứu; tao đành xổ 1 bài thơ ca tụng người vợ hiền xứ Huế tặng cô Lê. Còn lại tất cả đều im ru nghe ca sĩ Ruà Vàng rống đủ loại nhạc. Cuối cùng nó hỏi cô Lê và thằng Lộc một câu lạ quắc:

"Tại sao mọi người xứ Huế đều thích bài hát Hương Xưa của Cung Tiến ?"

Thằng em nầy chắc đang mơ màng nhớ con bồ cũ nên nói thế ấy, chứ cô Lê với thằng Lộc thích nhạc của Duy-Khánh thôi hà!

Theo dự tính, cô Lê sẽ cho phép tụi tao kéo hết về toà nhà nghỉ mát của cô ở Oxnard ngủ 1 đêm cho biết gió biển; nhưng thằng Quy lại xấu mồm kể toàn chuyện ma ở mấy cái đụn cát bên nhà cô Lê làm ai nấy rợn da gà. Thu-Hằng và Già-Đức dĩ nhiên từ chối, về nhà ngủ sớm. Phan Như Ngạn cũng phải về vì Minh-Nguyệt sư muội của nó rất yếu đuốị Thằng em Lê Quang-Lộc vì ngày mai phải dậy sớm đi cày, nên tao cũng tống nó theo thằng Ngạn về luôn. Rồi Kim-Quy và tao đưa cô Lê về Oxnard cách Ventura độ 16 km, bỏ cô ở đó ngủ 1 mình trong 1 toà nhà 3 tầng rộng mênh mông.

Chín giờ sáng hôm sau, hai đứa tao lò dò trở lại, đang nghe ngóng, thì đã thấy cô Lê chưa bị ma bắt, chờ sẵn tươi cười rạng rỡ rủ nhau đi bộ ra xem biển Oxnard. Đó là 1 bãi biển đẹp đầy cát trải dài vô tận mà những người muốn sống lâu nhất định phải tìm đến hưởng tuổi trờị Cô Lê nhắn:

" Em CN17 nào đến Oxnard, xin cứ làm khách nhà cô nhé !"

Cả ba vữa đi trên cát vừa kể nhau nghe đủ thứ chuyện. Thằng Quy chỉ ra mấy hòn đảo mờ mờ xa lắc ngoài khơi và kể chuyện đi biển có khi vài 3 tháng mới về 1 lần; còn cô Lê nhắc đến hồi còn đi du học, rồi về dạy ở Phú-Thọ, rồi lấy chồng...làm biết bao chàng trai tương tư đau khổ. Cô lại hỏi thăm về Phú-Hùng, Ẩn Đẹt, Điền Đô, Công-Hào và Trung-Lương...tao thấy cô Lê nhớ tụi bay rất rõ ràng, dầu có đứa chỉ mới i-meo cho cô vài hàng.

Lang thang trên biển cát mãi đến mỏi chân, Kim-Quy bèn đưa cô Lê và tao lên đồi ngắm xuống thành phố và biển Ventura trông đẹp như một bức tranh. Lúc về đến nhà, thì cơm nước đã được Thục cô nương và Mộng-Lan tiểu muội chờ sẵn. Xong xuôi 4 đứa tao hộ tống cô Lê về nhà thật của cô ở Valley Glen, cách nhà Kim-Quy độ 100km.

Nhà nghỉ mát của cô ở biển Oxnard thì trống ộc trống ạc; còn nhà thật ở Valley Glen thì y như 1 toà lâu đài của nàng Bạch-Tuyết nằm âm u giữa đám rừng rậm. Thằng Quy vừa ngó thấy đã hết hồn ! Tụi tao được cô tặng hoa, rồi chia tay cô để tiếp tục xuôi nam hội ngộ với nhóm bạn khác đêm nay...Thôi i-meo đã quá dông dài. Tụi bay đọc chắc cũng mệt rồi?

UncleVinh


Image
Last edited by unclevinh on 02 Feb 06, Thu, 8:12 pm, edited 8 times in total.
Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Post by Dai_Dang »

Nhân dip tết Bính Tuất, tôi có một anh bạn ở San Jose, anh Minh, có nhã ý tặng tôi một vé máy bay khứ hồi SaiGon - San Francisco - Saigon.
Tôi rất vui mừng vì tôi và anh Minh rất thân với nhau từ hồi còn học ở tiểu học. Nhưng anh may mắn hơn tôi, năm 1975 anh đã nhanh chân hơn tôi. Anh đã định cư ở bên Mỹ còn tôi vẫn ở VN. Chúng tôi thường liên lạc với nhau qua thư từ. Còn một điều nữa anh may mắn hơn tôi là vì gia đình anh đề huề, còn gia đình tôi thì bị tan nát từ ngày ấy. Vì vậy anh rất thương tôi, thường giúp đỡ tôi cả vật chất lẫn tinh thần. Khi biết anh có nhã ý mời tôi sang Mỹ chơi với anh, tôi rất cảm động và cám ơn anh vô cùng vì anh là người thân duy nhất của tôi có thể cho tôi một cơ hội là thăm viếng Mỹ. Còn cô vợ cũ của tôi và con tôi cũng ở bên ấy. Nhưng chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa kể từ khi nàng lập lại cuộc đời mới. Còn con tôi ngày ra đi thì còn quá bé, 4 tuổi. Tôi háo hức mong chờ ngày gặp lại anh Minh và gia đình anh ấy.
.....
Mọi viêc trôi chảy như dự định. Sau khi anh đón tôi ở Phi Trường San Francisco về nhà anh ở San Jose.
Sau vài ngày tâm tình hàn huyên các câu chuyện từ ngày thơ ấu đến bây giờ.
.....
.....
Một hôm, tôi có kể cho anh Minh nghe chuyện tôi vào mạng trang KSCN và nói chuyện với một người có tên là Unclevinh , về một cô giáo dậy Anh Văn ở Trường Kỹ Thuật Phú Thọ, từ khi trao đổi trên mạng, nghe Vinh kể về cô giáo này tôi đâm ra tương tư cô và Vinh có hứa với tôi là khi nào tôi có dịp tới vùng San Jose thì Vinh sẽ dẫn tôi đi gặp cô nhưng khổ một nỗi là tôi không biết một chút gì về anh chàng Vinh này cả, tôi chỉ quen anh qua mạng và chỉ biêt anh ở vùng San Jose nhưng không có địa chỉ của anh.
Tôi hỏi anh Minh
Anh có biết ai tên là Vinh ở San Jose này không?
Đại hỏi gì vớ vẩn vậy, ở vùng này có thiếu gì người VN tên Vinh, nhưng là... gì Vinh?
Thái Vinh!
Cậu có biết tên họ của hắn không?
Hình như là Nguyễn Thái Vinh thì phải.
Để tớ nghĩ lại xem,..., à có phải cậu này ngày trước học ở trường Công Nghệ không?
Đúng rồi, đúng rồi Vinh học ở trường Công Nghệ tôi mừng rỡ kêu lên
Nếu đúng là Vinh này thì ở San Jose này ai mà không biết hắn. Hắn rất giỏi cả văn, nhạc, họa và nhất là hắn rất si tình.
Có phải vợ hắn là Mộng Lan không?
Tớ cũng chẳng biết nhiều về cậu ấy, nhưng thường thấy cậu ấy chụp chung hình với Mộng Lan thì tớ đóan là vợ.
Nhưng để cho chắc là Vinh này, tôi mượn anh Minh máy vi tính để lên mạng KSCN chỉ cho anh Minh coi vài tấm hình của Vinh.
Đúng cậu này rồi !
Nhà Vinh có cách xa đây không Minh?
Không, gần lắm chỉ cách đây 10 phút lái xe
Đằng ý có thể cho tớ lại thăm Thái Vinh được không?
Nhưng cậu không có số phone của người ta làm sao báo cho người ta biết. Ở bên Mỹ này mỗi lần đến nhà ai phải báo cho người ta biết.
Không sao đâu tớ sẽ xin lỗi người ta, người ta cũng thông cảm cho tớ vì tớ ở VN mới sang.
Thế là anh Minh bằng lòng chở tôi tới nhà Thái Vinh sau khi xin phép chị Tâm vợ anh Minh.
Sau 10 phút lái xe, thì chúng tôi tới nhà Vinh. Tôi hăm hở bấm chuông, còn anh Minh đứng đó nhìn tôi với một vẻ mặt ái ngại. Sau vài phút chờ đợi một người con gái ra mở cửa cho tôi, nhìn ngươi con gái xinh đẹp ấy tôi biết đây là Mộng Lan, vì tôi đã nhìn thấy hình của Mộng Lan trên mạng.
Tôi hỏi chị Lan
Thưa chị đây có phải nhà anh Vinh không ạ ?
Dạ thưa phải, Anh tìm ai?
Dạ thưa chị, chị có thể cho tôi gặp anh Vinh được không ạ ?
Anh là gì với anh Vinh.
Dạ thưa là bạn.
Dạ để tôi gọi anh ấy.
Sau vài phút, Thái Vinh ra với một vẻ lo lắng , còn tôi, tôi nhận ra Thái Vinh ngay vì tôi đã nhìn thấy hình của Vinh trên mạng. Còn Vinh không biết tôi là ai . Tôi tự giới thiệu về tôi với Thái Vinh. Mới đầu Thái Vinh còn có vẻ e dè mặc dù tôi đã kể hết những câu chuyện tôi đã trao đổi trên mạng.
Nhưng Thái Vinh e dè là phải vì những gì trên mạng thì ai chẳng đọc được. Ai chẳng kể ra được. Thế là tôi phải kể chi tiết những thư điện mà tôi trao đôi riêng với Vinh ngày trước mà không để trên mạng. Từ đó Vinh tin tôi. Cũng thêm vào nữa là nhờ có anh Minh, mặc dù họ không biết nhau. Nhưng anh Minh cho số phone và địa chỉ của anh Minh cho Vinh và từ đó Vinh có vẻ tin tôi hơn.
Vinh mời anh Minh và tôi vào nhà chơi, nhưng chị Tâm chỉ cho phép anh đi có một giờ nên anh phải về nhà. Anh có nói với tôi khi nào muốn về thì gọi phone cho anh rồi anh sẽ đến đón tôi. Nhưng Vinh nói với anh Minh là Vinh sẽ mang tôi trở lại nhà anh Minh.
Sau khi từ giã anh Minh tôi vào nhà Vinh. Nhà không to lắm, nhưng tất cả mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng sạch sẽ, mặc dù khách đến thình lình không báo trước. Mỗi phòng có một đặc điểm riêng của nó. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là gian để thờ cúng tổ tiên. Tôi tự hỏi tại sao Vinh còn trẻ và ở bên Mỹ sao mà vẫn giữ được cái phong cách của bàn thờ như ở VN, hai bên là cặp nến và ở giữa là một cái đỉnh đồng sáng trưng. Trên cao là một câu đối sơn son thiếp vàng với 4 chữ nho "Sơn Hải Cao Thâm". Trên bàn thờ có treo hình có lẽ là ông bà của Thái Vinh và Mộng Lan, nến cháy lung linh, khói hương nghi ngút Vinh cũng không quên mở to cánh của sổ cho những cơn gió kéo theo mùi nhang khói ra ngoài. Tôi chắc vì bây giờ là 30 tết nên Vinh mới thắp nhang nến như vậy. Chứ ngày thường mà thắp nến và nhang như vậy mùi hương khói làm sao chịu nổi.
Sau hơn nửa giò trò chuyện thì hai người đã tưởng như quen nhau từ kiếp trước. Vinh và Mộng Lan mời tôi ở lại dùng cơm trưa, với giọng quá ân cần của Vinh và Mộng Lan và thêm nữa với mùi cơm thơm phức của gạo thơm làm tôi không thể tử chối. Sao Mộng Lan nấu ăn giỏi thế mới chừng một giờ thôi mà có tới năm món ăn nào là bánh chưng, giò thủ, dưa hành. Ngoài những món trong ngày tết, Mộng Lan còn có canh chua cá lóc, gỏi bắp cải, và cả cua rang muối cho chúng tôi nhậu. Thức ăn quá ngon, rất ngon miệng làm tôi ăn hơi nhiều như nguòi đã nhịn đói 3 ngày. Tôi tưởng rằng, ở VN những thằng bạn tôi cho tôi là bợm nhậu, với 10 lon bia tôi đã hơi ngà ngà rồi mà Vinh tới 15 lon vẫn còn ngồi lai rai được. Rồi Vinh còn rủ tôi sang phòng bên cạnh với cái đàn dương cầm Vinh biểu diễn bài Còn Gì Nữa Đâu của Phạm Duy thật tuyệt vời. Vừa chơi dương cầm, với đôi mắt lim dim như nghệ nhân dương cầm thứ thiệt. Không biết Vinh lựa bài này để chơi không biết có ý nhắn nhủ tôi điều gì không?.Sau khi ăn uống và nghe Vinh biểu diễn xong, tôi và Vinh lại ngồi xuống vừa uống nươc trà vừa trò chuyện. Tôi bắt đầu gạ chuyện Thái Vinh về việc đến thăm cô.
Cô có ở gần nhà Vinh không?
Không anh, cô ở thành phố khác.
Thành phố đó cách đây bao xa?
Cũng phải 6 tiếng lái
Tôi thất vọng nói
Như vậy trễ quá rồi.
Ngày mai là mùng một tết, vậy mùng 2 tết Vinh trở tôi đi thăm cô được không?
Để em hỏi Mông Lan xem sao. Sau khi vào trong nhà để năn nỉ Mộng Lan, một lúc sau Vinh trở ra, nhìn mặt Vinh là tôi cũng đóan được là mọi việc tốt đẹp. Thế là Vinh hẹn tôi lúc 5 giờ sáng mùng hai tết tại nhà anh Minh.
Biết rằng Mộng Lan còn phải sửa soạn đón giao thừa tối nay. Tôi cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của Thái Vinh và Mộng Lan rồi nhờ Thái Vinh cho tôi quá giang lại nhà anh Minh và không quên nhắc Thái Vinh lúc 5 giờ sáng ngày mùng hai tết ở nhà anh Minh.

Tôi đi đến đâu sẽ kể tiếp cho các bạn nghe đến đó.

Dang_Dai
Post Reply