Gặp lại bạn hiền

monglan
Posts: 6
Joined: 15 May 05, Sun, 3:41 pm
Location: San Jose CA, USA
Contact:

Re: Thăm Thái Vinh

Post by monglan »

Dai_Dang wrote:

Tôi đi đến đâu sẽ kể tiếp cho các bạn nghe đến đó.

Dang_Dai
Anh Đăng Đại,

Đọc đoạn đầu ML giật mình.

Càng đọc càng thấy giống như truyện võ hiệp mà uncleVinh thường luyện.

Kể tiếp đi anh!

ML
Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Post by Dai_Dang »

Suốt tối mùng một rạng mùng hai tết tôi chẳng ngủ được gì cả, thao thức suốt đêm nhưng không hiểu tại sao. Thế là 4 giờ sáng tôi đã ra khỏi giường, mất chừng 30 phút để làm vệ sinh cá nhân và kiểm soát lại một số đồ dùng đem theo. Sáng nay tôi cũng đã mở Tivi ra coi nhiệt độ vùng Cali khỏang 8-12C(46-53F) như vậy là rất lạnh đối với tôi, một người ở VN mới sang vì vậy tôi đã phải mặc thật ấm. Sau đó là pha một ly cà phê đen và ngồi đợi. Thỉnh thỏang lại hé mở cửa nhìn ra ngoài đường xem Vinh tới chưa. Đúng 5 giờ sáng nghe tiếng xe tắt máy trước cửa nhà đóan là Vinh đã tới, tôi mở cửa ra coi thì lần này đúng thật là Vinh rồi, tôi quay vào trong phòng để lấy hành lý, vừa ra thì anh Minh đã đứng đó. Mặc dù anh đã dặn tôi cứ đi chỉ cần đóng cửa lại. Thế mà anh cũng còn thức giậy sớm để tiễn tôi. Tôi chào anh Minh và mang hành lý ra đường anh cũng ra theo với tôi và chúc tôi gặp nhiều may mắn và cũng không quên nhắc cho Vinh biết là tôi còn bỡ ngỡ với hệ thống ở Mỹ lắm. Nhìn thấy Vinh ăn mặc thật là giản dị chỉ một chiếc quần Jean xanh bạc mầu với một áo T-shirt khóac ngoài là một chiếc áo jacket. Bộ Vinh không biết lạnh sao. Chắc Vinh đã quen với cái thời tiết này rồi.
Sau khi chào từ giã anh Minh chúng tôi bắt đầu lên đường.
Đi được 5 phút thì Vinh cho tôi biết là đã không liên lạc được với cô tại nhà. Có thể vì mùng một tết nên cô đi chúc tết bà con, họ hàng quanh đó. Nhưng chúng tôi vẫn cứ đi, Vinh nói vì dù sao anh ở VN sang đi như thế này cũng như đi ngắm cảnh ở Mỹ. Từ ngày đến Mỹ đây là lần đầu tiên tôi đi xa như vậy bằng xe, Vinh nói với tôi cái con đường mà chúng tôi đang đi là quốc lộ 101. Con đường 101 này chạy dọc theo bờ biển và có rất nhiều cảnh đẹp. Với tôi chung quanh thấy cảnh thiên nhiên là tôi thích rồi, và Vinh bảo tôi biết thêm là cứ theo con đường này chạy khoảng 315 miles hay 500 cây số là tới một thành phố nhỏ tên là Oxnard với dân số khỏang 18 ngàn dân cư và là thành phố lớn nhất của quận Ventura. Lúc đó tôi cũng không hiểu vì sao Vinh nhắc tới thành phố Oxnard này. Riêng tôi, khi Vinh nhắc tới thành phố Oxnard tôi nhớ ngay ra rằng tôi cũng có người bạn ở đây là Bác Sĩ N. X. B. hành nghề bác sĩ ở VN và hiên nay vẫn đang hành nghề ở Oxnard. Vinh lái xe rất cẩn thận và dọc đường thấy cảnh đẹp Vinh lại ngừng xe cho tôi xem cảnh và đồng thời cũng chụp vài tấm hình để kỷ niệm. Và cũng có một lý do nữa vì tôi là dân nghiền thuốc lá nên thỉnh thỏang tôi hỏi Vinh ngừng lại để tôi ra ngoài xe hít vài hơi cho bớt nghiền. Còn ăn dọc đường thì Mông Lan rất là chu đáo đã làm sẵn những đồ ăn và thức uống mang theo nên không cần phải vào quán ăn, vừa ngon lại vừa tiện và thêm nữa là không mất thì giờ.
Nhìn trong xe thấy xe còn mới quá mới chạy 3020 mile. Tôi tò mò hỏi Vinh :
- Vinh mua xe này lâu chưa?
- Xe này không phải của em. Xe em thuê, vì mỗi lần đi xa thuê xe tiện hơn, vừa đỡ hư xe mình, mà lỡ dọc đường có hư xe người ta sẽ thay cho xe khác không phí thì giờ của mình. Em thuê xe này cho 3 ngày mà chỉ tốn dưới 100 đồng.
Lúc đó tôi hơi ái ngại vì tôi mà Vinh lại phải vừa tốn thì giờ và tốn tiền xe, xăng.
Cứ như vậy chúng tôi lái đã hơn một tiếng rưỡi, rồi Vinh lân la hỏi về cuộc đời của tôi và tại sao tôi mê cô quá như vậy. Tôi cũng thành thật kể lại cuộc đời tôi. Tôi quê quán ở Nam Định, theo cha mẹ di cư vào nam năm 1954 lúc đó tôi khỏang 9 tuổi. Sau khi thi đỗ Tú Tài 2 thì theo qui định với cái tuổi của tôi, tôi không thể tiếp tục đi học đại học được nữa và bị động viên để khi ra trương trở thành một chuẩn úy lúc đó vào khỏang năm 1967. Sau đó 3 năm thì tôi cưới vợ, người vợ cũng chính là ngươi yêu của tôi ngày đó. Nàng là người Huế, là giáo viên trung học đệ nhất cấp, mỗi khi đi giậy học nàng thường mặc một chiếc áo dài mầu đen, tóc để xõa, nhìn vào mắt nàng, ta thấy cả một bầu trời xanh biếc bao la. Đối với tôi nàng rất đẹp và thùy mị, và một năm sau thì tôi có đứa con trai đầu tiên. Với cuộc đời của một người lính, nay đây mai đó tôi thường phải xa nhà và thường đóng ở những chỗ rất nguy hiểm vì vậy tôi không muốn vợ và con tôi theo tôi. Vợ và con tôi vẫn sống với ông bà ngoại của con trai tôi. Tôi coi đó là một điểm tựa vững chắc cho gia đình, tôi cảm thấy an tâm hơn. Thế rồi biến cố năm 1975 xẩy ra lúc bấy giờ với cấp bậc đại úy của tôi tôi phải đi học tập cải tạo. Ngày đưa tiễn tôi đi trình diện vợ và con tôi đã khóc hết nước mắt. Tôi an ủi nàng và nói với nàng rằng vì vận nước như vậy em cứ yên tâm anh chỉ là một ngươi lính, đi động viên như bao người khác, vài hôm nữa anh sẽ về. Em và con cứ sống với bố mẹ. Thế là tôi yên tâm được một bề. Nhưng sau khi đi cải tạo thì tôi mới biết không phải là vài ba ngày. Tôi cũng đã bị chuyển đi qua một vài trại và vài tháng sau thì tôi mới nhận được lá thư đầu tiên của nhà tôi. Một hai năm vợ tôi cũng có đến thăm nuôi tôi, vì trại tôi cũng khá xa nhà và mỗi lần đi thăm nuôi cũng rất vất vả nhất là cho nàng là con một trong gia đình chưa bao giờ biết cực khổ. Tôi nói với nàng tôi đã quen cực khổ rồi, đừng cần nghĩ gì cho tôi hãy săn sóc cho con và cho bản thân nàng. Trong dịp này nàng cũng có ngỏ ý cho tôi biết có thể cả gia đình sẽ trốn đi, nghe như vậy tôi cảm thấy xót xa, nhưng tôi cũng không khuyến khích và cũng chẳng chống đối vì tôi đâu có thể làm gì được bây giờ. Thời gian cứ thế trôi đi thỉnh thoảng tôi nhận được thư của nhà tôi. Bẵng đi một thời gian khá dài tôi không còn nhận được tin tức của vợ và con tôi nữa. Tôi chỉ nghe được tin đồn là vợ con tôi đã theo ông bà ngọai đi vượt biên rồi. Tôi vừa ngờ vực nhưng cũng vẫn tự an ủi dù sao vợ con tôi cũng sẽ có cơm ăn áo mặc. Riêng tôi, tôi cũng không trách móc ai cả. Số trời đã định như vậy dù muốn cưỡng lại cũng không được. Nhưng có một điều tôi biết là tôi vẫn còn thương vợ tôi lắm.
Sau khi đi học tập được 5 năm 9 tháng thì tôi được về nhưng không có chỗ ở chính thức trong thành phố vì căn nhà của ông bà ngoại cháu ngưỡi khác đã ở rồi. Nhờ một anh bạn cũ có mở một hãng nhỏ và nhận tôi vào làm. Lương không có bao nhiêu nhưng đó là một niềm an ủi rất lớn với tôi vì nhờ có công việc này mà tôi có thể sống trong thành phố và mới có những cơ hội cho tôi ghé lại thăm hàng xóm cũ để hỏi thăm xem họ có biết gì về tin tức của vợ tôi không. Họ cũng không biết rành lắm và chỉ nghe tin đồn là ông bà ngọai cháu, vợ tôi và con tôi đang sống ở tiểu bang California Hoa Kỳ, tôi biết thế, và từ đây tôi cũng biểt là tôi đã mất nàng rồi. Vì nàng có một vẻ đẹp quyến rũ lạ thường mà không có chồng bên cạnh ở nơi đất khách quê người.
Rồi tôi cũng kể cho Vinh nghe tại sao tôi lại tương tư cô nhanh đến thế. Vì khi nghe Vinh tả về cô, tôi có cảm tưởng hình như cô là cái hình ảnh của vợ tôi, cũng là người Huế, ăn nói một cách nhẹ nhàng, cũng cùng nghề giậy học ngừơi dậy môn Anh Văn người dậy môn Việt Văn, đôi mắt dịu hiền như chứa cả một bầu trời trong đó, mái tóc cũng buông xõa xuôi vai.
Rồi tôi tíêp
- Đúng chờ đợi là một nghệ thuật, mặc dù tôi không mong gì nữa nhưng tôi vẫn chờ vẫn đợi gần 25 năm rồi. Suốt nửa đời tôi chỉ là chờ đợi.
Và tôi lẩm bẩm một mình vài câu thơ, tình cờ đến với tôi tối qua. Bất chợt Vinh hỏi
- Anh nói gì vậy. Nhớ chị rồi à?
- Không tôi đã quen rồi, tôi đang đọc một vài câu thơ về cô bất chợt đến với tôi.
- Anh đọc to cho em nghe đươc không?
- Ừ thì đọc, nhưng đưng cười nhé

Cô biết rằng tôi thương cô lắm không
Thương cô tôi thức trắng đêm ròng
Mong cho mau sáng đi tìm gặp
Dưới nắng chiều đông một bóng hồng.

- Gớm sao anh si tình thế?
- Không thế sao được, tôi đã sống như vậy một mình, đã 25 năm chỉ để đi tìm một hình bóng như cô.

Hai Anh em mải ngồi nói chuyện với nhau quên cả thời gian. Tôi hỏi Vinh mình đang ở đâu rồi Vinh nói
- Mình đã đi qua Santa Maria.
Nhìn sang lề đừơng tôi thấy một cái bảng đề "Gaviota State Park". Bây giờ thì xa lộ này rất gần bờ biển phong cảnh bờ biển Thái Bình Dương ở đây trông rất đẹp mắt, thật là tuyệt diệu, thật là bao la và thật là phẳng lặng như cái tên đặt của nó.
Vinh thì mải lái xe thỉnh thoảng mới nhìn sang phía biển, còn tôi thấy cảnh đẹp quá nhìn hoài không chợp mắt . Chạy chừng nửa tiếng nữa thì tới Santa Babara.
Vinh cũng còn kể cho tôi biết Babara County có khỏang 400 ngàn dân, và chung quanh đây có rất nhiều nhà làm rựơu nho nổi tiếng, với thung lũng Santa Ynez thật là huy hòang và các khu bảo tồn nổi tiếng và hấp dẫn như Solvang, Chumash.
Khi đến Ventura county, Vinh lại cho tôi biết là cô có một ngôi nhà nghỉ mát to lắm ở bãi biển Oxnard. Vinh có đề nghị với tôi vào xem căn nhà nghỉ mát của cô. Tôi hỏi Vinh từ xa lộ 101 vào đó mất bao xa. Vinh cho biết vì lái trong thành phố phải mất nửa giờ. Tôi chợt nghĩ đi nửa giờ, về nửa giờ và coi cũng tối thiểu 15 phút như vậy mất gần tiếng rưỡi đồng hồ. Vì sốt ruột muốn gặp mặt cô, nên tôi đề nghị với Vinh lúc trở về hãy ghé thăm nhà nghỉ mát của cô. Vinh bằng lòng và chúng tôi tiếp tục trên quốc lộ 101 hứơng phía nam để trực chỉ tới Valley Glen cách Oxnard vào khỏang 43 mile khỏang 70 cây số. Vì vừa đi vừa nghỉ nên bây giờ cũng đã 3 giờ chiều chúng tôi đang trên đường đến nhà cô. Tôi không biết Vinh thì sao chứ riêng tôi thì vừa lo lắng vừa hồi hộp vì sẽ gặp cô. Tôi không tưởng tượng nổi khi gặp cô thì thái độ và cử chỉ của tôi như thế nào. Có giống một thằng bé mới lớn lên chừng 18, 19 tuổi yêu thầm cô giáo. Khi cô giáo nhìn vào mặt thì lại cúi đầu xuống không?. Thực tình tôi không hiểu nổi cái tâm trạng của tôi bây giờ.
Còn Vinh thì bây giờ đang chỉ nghĩ về Mộng Lan thôi.
Còn riêng tôi thì tôi cũng cám ơn Mộng Lan đã để cho Thái Vinh đi chơi một mình với tôi, để anh em chúng tôi được tự do trò chuyện.

Tôi tạm dừng tại đây và tôi sẽ kể tiếp chuyến đi thăm cô.


Dang_Dai

Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Post by Dai_Dang »


Bây giờ Thái Vinh và tôi bắt đầu rời Oxnard để đi tới nhà cô ở Valley Glen. Ở đây tương đối ấm hơn là ở San Jose, đi chừng 20 phút. Vinh lấy phône di động ra để gọi cô thêm một lần nữa, nhưng cũng vẫn không liên lạc được với cô. Tôi cảm thấy không vui lắm nhưng đã đến đây rồi thì chúng tôi vẫn phải tiếp tục đi. Chỗ chúng tôi đang lái xe qua có rất nhiều khu nhà mới đang xây cất. Tôi hỏi Vinh:
- Chúng ta đang ở đâu vậy Vinh?
- Đang ở Camarillo, anh ạ
- Khu này có nhiều nhà mới đang xây quá.

Vinh còn cho biết mặc dù giá trung bình những căn nhà đang xây này là cỡ 600, 700 ngàn tuy vậy nó còn rẻ hơn rất nhiều so với các vùng khác ở Cali và Vinh cũng cho tôi biết, đa số văn phòng của những dịch vụ buôn bán thường ở Oxnard, nhưng khu dân cư sinh sống đa số lại ở Camarillo. Tuy Nhiên đất ở trong thành phố còn ít, nên bây giờ họ phát triển thêm ra những vùng phụ cận. Nhìn sang phía bên phải, tôi không còn thấy biển nữa mà chỉ thấy những đồi đất đỏ to nhỏ nhấp nhô với những khu nhà đang phát triển. Chúng tôi vẫn còn đang đi trên quốc lộ 101, để tới Thousands Oak và Agoura. Vinh cũng cho tôi biết ở về phía nam của con đường chúng tôi đang đi có một bờ biển dài 21 dặm trong đó có nhiều bãi biển nổi tiếng. Rồi Vinh hỏi tôi anh có nghe về một loạt phim cho TV về Bay Watch không trong đó có một cô đào nổi tiếng là Pamela Anderson.Một thời những cảnh bãi biển trong phim Bay Watch là quay từ vùng bãi biển Malibu này. Trong đó có vài bãi biển như Topanga, Zuma v.v. Và có nhiều tài tử Xinê và truyền hình sống quanh quẩn gần Bãi biển Malibu này. Mặc dù nghe Vinh kể, tôi cám ơn Vinh, tôi biết Vinh muốn cho tôi hiểu thêm về những vùng mà tôi vừa đi qua. Nhưng lòng tôi thì lại hướng về một phía khác. Sốt ruột tôi hỏi Vinh

- Nhà cô còn xa không Vinh?
- Gần tới rồi anh à, chỉ chửng 40 phút nữa thôi là tới.

Rồi Vinh lại kể tiếp vùng nhà cô ở gần một thành phố nổi tiếng là Beverly Hills, trong khu này có rất nhiều tài tử điện ảnh sinh sống.
Đi thêm môt thời gian nữa thì Vinh rời khỏi quốc lộ 101 để đi vào một vùng đường xá thì nhỏ hơn mà xe cộ thì kẹt cứng vì trúng giờ tan sở. Mặc dù chưa liên lạc được với cô, tôi vẫn hy vọng rằng tôi sẽ đươc gặp cô. Vinh chạy ngoằn ngoèo một hồi thì đi tới một vùng thật là nhiều cây cao, Vinh ghẹo phải, rồi phải một lần nữa vì cây cối ở đây quá nhiều nên nó đã giới hạn tầm mắt của tôi. Mặc dù tôi đã lấy giấy và bút để ghi lại những chi tiết mà Vinh đã lái xe qua nhưng tôi chỉ tòan ghi được những nét vẽ phải, vẽ phải, vẽ trái, trái, phải mà chẳng ghi được một tên đường nào cả.
Thế rôi Vinh thắng xe trước một căn nhà mầu trắng. Vinh chỉ tôi về phía căn nhà và nói
- Nhà cô đây anh
- Cô ở đây hả Vinh, chỗ này vắng vẻ quá.

Tôi nhìn lại cái bộ mặt của tôi trong một cái gương nhỏ rôi bước xuống xe và không quên vuốt lại quần áo cho phẳng. Rồi đứng đó nhìn vào nhà cô. Chung quanh nhà tòan là cây cối cao um tùm, phía trước nhà là một cái cổng sắt nho nhỏ xinh xinh. Một lối đi cong cong rộng khỏang 1 mét dài chừng 20 mét dẫn tới cửa ra vào nhà cô. Phía bên trái là một nhà để xe chứa đươc chừng 2 xe, và phía trươc nhà để xe là một sân xi măng rất rộng còn có thể đậu thêm vài chiếc xe nữa. Nhà để xe thì có một cổng riêng. Chẳng có một chiếc xe nào trong bãi đậu cả, còn cửa nhà để xe thì đóng kín mít. Một khỏang rộng chung quanh nhà thì tương đối có nhiều ánh nắng hơn. Ôi thôi sao cô chịu khó thế. Cô trồng đủ mọi loại hoa mà nhiều nhất là hoa đào. Trong số những cây đào ấy, có lẽ nhiều nhất là đào bích, rồi đến đào phai, đào ta, đào thế. Và cô lại có cả mai vàng nữa kìa, rôi thì cả một rừng quất. Quả chín vàng, tròn trịa, xum xuê. Có lẽ là tôi đến nhà cô trong dịp tết nên chỉ thấy tòan loại hoa liên quan đến cái tết VN mà thôi. Tuy chiều mùng hai tết, mà nhiều cây vẫn còn điểm một số nụ hoa chưa nở, nụ hoa nhỏ li ti có, vừa chớm nở cũng có, trắng ngần, thơm thoảng. Rồi cạnh đó lại là một rừng cúc với hàng chục loài hoa cúc khác nhau, đại đoá vàng, bạch cúc rồi hoàng mi, bạch mi, tòng châm, hoàng kim tháp, cúc tím, cúc đỏ, cúc chi, cúc vạn thọ, cúc ngũ sắc. Cô khéo thật, tôi nghĩ vì cô về hưu rồi nên cô mới có thì giờ chăm sóc, chứ nếu cô còn đi làm thì cô không thể nào có vườn hoa đẹp như thế này.
Đang mải ngắm vườn hoa và nhà của cô, tôi bị dật mình vì tiếng đóng cửa xe của Vinh. Vinh bước ra xe và bấm chuông, làm tôi chú ý hơn vào tấm bảng số nhà của cô treo ngay bên trên của cái chuông điện. Tôi cho tay vào túi lấy giấy và bút để ghi vội số nhà của cô, rồi cất đi một cách cẩn thận. Chờ đợi một lúc, tôi đã hơi thất vọng, nhưng rồi nghe tiếng mở cửa và thấy 2 con chó tây thật to chạy ra. Thế là tôi mừng thầm cô có nhà rồi. Trong bụng vừa hớn hở vừa lo âu. Hai con chó thấy chúng tôi thì sủa inh ỏi và gầm gừ chúng tôi. Một vài phút sau, một người đàn bà trong một bộ quần áo đen khoảng 50,55 tuổi đi ra. Tôi hỏi khẽ Vinh
- Cô đây hả?
- Không
- Vậy ai đó?
- Em cũng không biết nữa, em chưa gặp cô này bao giờ.
Thế là tôi lại lo lắng vì sợ rằng cô đã di chuyển đi nơi khác.
Ngươi đàn bà hỏi Vinh bằng tiếng Huế
- Ông tìm nhà ai?
- Dạ tìm nhà cô Lê?
- Đây là nhà cô Lê
- Cô Lê có nhà không ạ?
- Cô Lê đã đi du lịch Âu Châu hơn nửa tháng nay rồi một tháng nữa cô mới về. Chỉ có tôi là em cô và chồng tôi ở đây để trông giùm nhà cô.
- Hai ông có cần nhắn chi với chị tôi khôngđể tôi nói lại
- Không ạ, ... à mà nhờ chị nói lại là có hai anh học trò cũ của cô 32 năm về trước đến chúc tết cô.
- Thế tên ông là chi?
- Nhờ chị cứ nói thế là cô biết.
- Hai ông ở cách đây có xa không?
- Dạ ở cách đây cũng không xa lắm.

Thế là hết, hết thật rồi không mơ hồ gì nữa. Chúng tôi chào em cô và ra về. Mặc dù thất vọng nhưng tôi cũng mừng thầm vì đây là lần đầu tiên Vinh đã chính thức giới thiệu tôi là học trò cũ của cô.
Bước lên xe mà không nói được tiếng nào. Khi đi trở lại quốc lộ 101, Vinh cho biết bây giờ đã 5.30 chiều.
Trươc khi đi thăm cô, tôi cứ đinh ninh rằng sau khi đi thăm cô về tôi và Vinh sẽ ghé tham quan khu VN Phước Lộc Thọ vì tôi biết khu Phước Lộc Thọ cũng gần đây, nhưng bây giờ tất cả đã tan thành mây khói. Tôi chẳng muốn đi đâu nữa cả. Tôi đề nghị với Vinh, thuê phòng ngủ gần đây ngủ qua đêm sáng mai về sớm. Để Vinh không phải suy nghĩ nhiều tôi cũng đã đề nghị với Vinh rằng tiền phòng và chi phí khác tôi sẽ trả. Tuy nhiên Thái Vinh có vẻ nhớ Mộng Lan lắm nên cứ nằng nặc đòi về. Dù tôi đã đưa ra bao nhiêu lý lẽ để ngăn cản nào là quá mệt rồi, lái tối rất nguy hiểm v.v

- Em và Mộng Lan quen đi như vậy rồi không sao đâu.

Biết là ngăn cản cũng vô ích, và nếu muồn trở về San Jose ngay tối nay thì thà đi càng sớm càng tốt. Nếu đi ngay bây giờ không nghỉ chỉ cần đổ xăng thôi thì có lẽ cũng về tới San Jose lúc 11,12 giờ tối. Thế là chúng tôi quyết định quay trở về ngay. Vinh ghé qua trạm xăng gần đó để đổ đầy bình và tôi tranh thủ hút thêm một điếu thuốc lá nữa cho đỡ nghiền.
Thế là hai anh em tôi bắt đầu trở lại San Jose cứ quốc lộ 101 này mà đi. Chắc Vinh biết tôi buồn lắm nên bắt đầu gợi chuyện lại với tôi

- Sao ngày trước anh không đi theo diện HO? anh đủ điều kiện mà.
- Vẫn biết thế, nhưng ngày ấy buồn quá chẳng còn thiết gì nữa cả.
- Thế từ đó đến nay anh có tìm chị không?
- Vài năm đầu thì còn cố gắng nhưng chẳng có tin tức gì cả nên sau này chán dần đi.
- Bây giờ anh làm gì ở VN?
- Buôn bán vớ vẩn gặp cái gì buôn cái đó, có dạo thì thuốc tây, có dạo thì hóa chất, có dạo thì bù long thôi thì đủ thứ.
- Anh có hộ khẩu chính thức ở Sai Gòn không?
- Có, nhờ có anh Minh giúp đỡ và buôn bán vớ vẩn tôi cũng thuê được căn nhà nho nhỏ để che mưa che nắng.
- Em có nghe nói kỳ này Mỹ có mở lại diện HO anh có tính làm đơn lại không?
- Trước thì không nghĩ đến, nhưng từ ngày trao đổi với Vinh trên mạng về cô, thì cái ý nghĩ muốn đi có vẻ mạnh hơn. Nhất là kỳ này, không may như thế này nó lại càng thúc đẩy tôi mạnh hơn là nhất định sang đây để đi tìm cô.
- Thôi chúc anh may mắn trong kỳ tới.

Rồi Vinh kể về chuyện của Vinh cho tôi nghe

''''''''
''''''''

Nhưng bây giờ tôi buồn quá rồi, đầu óc căng thẳng không còn hứng thú nào mà viết tiếp được nữa. Xin chào tạm biệt tất cả các bạn


Dai_Dang
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Post by unclevinh »

Dai_Dang wrote:

''''''''
Nhưng bây giờ tôi buồn quá rồi, đầu óc căng thẳng không còn hứng thú nào mà viết tiếp được nữa. Xin chào tạm biệt tất cả các bạn

Dai_Dang

Anh Đăng-Đại à,

Chuyện thật của anh viết hay và buồn lắm.

Đọc mà cứ tưởng cô Lê là bạn cũ của anh, nên cô không muốn gặp lại anh!

Thôi đừng buồn nữa, cứ lo nộp đơn vụ H.O. qua đây cái đã, rồi tiểu đệ sẽ giới thiệu một người phụ nữ xứ Huế làm bạn.

Anh cho xin số điện thoại của anh Minh?

TV
Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Re: Cô Lê?

Post by Dai_Dang »

unclevinh wrote:
Anh Đăng-Đại à,


Anh cho xin số điện thoại của anh Minh?

TV
Thái Vinh và Mộng Lan thân

Cám ơn Thái Vinh và Mộng Lan nhiều lắm.

Hôm nọ về khua quá, vội vàng quên không cho Vinh số điện thoại của anh Minh.
Sáng nay anh Minh cũng nhắc tôi về việc này. Anh còn bảo tôi là cho số điện thoại thì gửi điện thư cho Vinh chứ đừng để lên mạng. Anh cũng nói với tôi ở bên này người ta thường ít khi cho số điện thoại qua mạng lắm. À mà còn một số hình chụp Vinh và tôi khi đi tới nhà cô, những hình này còn trên máy ảnh số của tôi, nhưng đa số chỉ là hình hoặc Vinh hoặc tôi. May mà hôm đó còn nhờ cô bé Mỹ chụp giùm vài tấm chứ không Vinh và tôi chẳng có tấm hình chung nào. Tôi sẽ gủi điện thư với số điện thoại của anh Minh và kèm theo những tấm hình này tới Vinh ngay chiều nay.

Một lần nữa cám ơn Vinh và Mộng Lan

Lý Đăng Đại
User avatar
unclevinh
Posts: 378
Joined: 01 Mar 05, Tue, 11:06 pm
Location: TVinh CN17, Gilbert, AZ
Contact:

Re: Cô Lê?

Post by unclevinh »

Dai_Dang wrote: Hôm nọ về khua quá, vội vàng quên không cho Vinh số điện thoại của anh Minh.

Lý Đăng Đại
Lý Huynh,

Mời Lý Huynh dời qua Ao Thả Meo tha hồ thả tâm sự.

Cám ơn Lý Huynh đã cho điện thoại của anh Minh. Càng nói chuyện với anh Minh, tiểu đệ càng mến Lý Huynh hơn.

Thái-Vinh
Dai_Dang
Posts: 11
Joined: 23 Jul 05, Sat, 8:56 pm
Location: Vietnam

Post by Dai_Dang »

unclevinh wrote: Lý Huynh,

Mời Lý Huynh dời qua Ao Thả Meo tha hồ thả tâm sự.


Thái-Vinh
Thái Vinh
Tôi buồn quá, tôi đang ốm tương tư rồi không thể tiếp chuyện Thái Vinh được nữa xin hẹn một dịp khác

Thân chào Thái Vinh

Dai_Dang
Post Reply