Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon

Post Reply
User avatar
uncle_vinh
Site Admin
Posts: 1861
Joined: 26 Feb 05, Sat, 2:56 pm
Location: CN13, AZ, USA
Contact:

Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon

Post by uncle_vinh »

Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon

Image
Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.

Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.

Đường Tự Do Saigon:

68. Trâu bò, ruồi muỗi

Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Quán Hương-Lan thình lình có lệnh đóng cửa. Người thì cho là tại một buổi tối nọ, đánh nhau từ trong quán dàn ra, làm kẹt đường đoàn xe ông lớn vừa “chiêu đãi” từ dinh Thống Nhất ra, chạy ngang qua đây. Người thì nói “ở trên” qua mặt nhau, ăn sạch bách mới nên chuyện. Tội nghiệp anh chàng nhạc sĩ mất việc, ngày ngày như nhớ chỗ làm, cứ phải đạp xe đạp tà tà ngó vô. Thấy tối thui thôi.

Anh chàng nhạc sĩ, từ ngày Nhung Xì Ke chết, đâm buồn. Chẳng phải tình yêu...quái quỉ gì đâu. Nhưng anh ta “đa sầu”, cứ xót xa cho cô gái anh muốn cứu vớt mà hoàn cảnh làm cho bất lực. Anh hay rề rà khu này vì anh có nhiều bạn bè đủ loại. Lúc anh kẹt, anh em Hai Nuôi, Tửng cũng có thể bao anh chầu cà phê, và ba điếu thuốc lá lẻ. Dân bụi đời ở bên công viên tiếc lắm. Có nhà hàng, còn qua về hớt chút xương xẩu, nước dùng thừa, đem về bỏ chung vào nồi nấu lại cũng có món phong lưu. Hơn nữa, nghe riết tiếng đàn của anh chàng nhạc sĩ đâm ghiền.

Chị Bảy Cà Tong mà cũng nói:

“Vắng tiếng đàn của cậu tui nhớ quá, như thất tình cậu ơi. Nghe riết rồi ghiền, hổng có là chịu hổng nổi.”

Con Lê nghe mẹ nó nói vậy thấy “quê” lắm, chặn họng bà già:

“Má cái gì cũng chịu hổng nổi hết trơn mà...”

Hai mẹ con lại gấu ó. Con Lê tiếc rẻ:

“Tui ca được. Nếu anh đờn ghi-ta, tui bắt giọng ca được liền...”

“Bữa, tui kiếm cây đàn mình hát chơi...”

Anh nhạc sĩ xuề xòa vậy đó. Nếu kiếm được cây đờn và có thì giờ, anh cũng dám lăn vào nhóm này ca hát chơi vui. Nhưng nói vậy cho có chớ ai rảnh. Con Lê, nói chuyện được là giấc sáng, phải có ly “xây chừng” cho nó tỉnh táo chớ không “lề sề” lắm. Nó có làm được một điều giúp anh chàng là nếu anh ta muốn, nó chịu “chi” cho tên Hóa bảo vệ nhà sách và rạp hát để cho anh ta vô làm một chân trong nhà sách ngoại văn. Anh chàng nhạc sĩ ngây thơ:

“Cô giúp thì tui cám ơn lắm. Có điều cô phải chi tiền thì tui không dám đâu ..tui sợ nợ lắm...”

Con Lê cười ngất:

“Ông ngay quá ông ơi. Còn lâu tui mới chi tiền. Tui chi cho chả thứ khác...”

“Thứ gì vậy?” Anh ta hỏi tiếp.

“Mèn ơi, tui có thứ để chi, anh đừng hỏi riết tui nữa...”

“Thôi cũng được. Có việc làm, có tiền tui trả lại cô sau.”

“Hứa nghen. tui chi thứ gì thì anh phải trả đúng thứ đó nghen.”

“Mà có nhiều không...”

“Cũng nhiều mà cũng ít xịt. Thôi anh đừng lo, hổng nhiêu đâu.”

Chị Bảy cà tong che miệng cười. Anh chàng vẫn không hiểu.

“Uống lẹ đi ông nội tui. Tui còn đi công chuyện.”

Con Lê hối. Lúc đó họ đang ngồi trong quán cà phê cóc của một anh thương binh vừa mới khai trương quán ở góc đường sau khi Bao hết “mầm nghề” ở con hẻm sát nhà hắn ta. Anh thương binh chế độ này được cấp phát nhà khu này không phải là thứ thường rồi, cho nên, mới tới đã được “bầu” ngay tổ trưởng. Chuyện mấy con “nhãi” này anh để ngoài tai, nhiệm vụ cấp trên giao là để ý mấy “trự” giám đốc bự, là phe đối lập với chủ. Với lại, khu này, anh rấm riết quá cũng không được. Ai thấy của không ham, anh cũng là người ta thôi mà. Biết có cái cửa để trống, nhưng thấy cái bản mặt anh ta “hắc ám” quá, không ai dám tin đến nổi liều, thành thử, các chị em cũng có “ghé” lại, nhưng chỉ là nơi làm điểm hẹn “tạm” mà thôi. Con Lê cũng đã được hắn ướm lời:

“Tui hoàn toàn thông cảm, ai cũng vì sự sống trên hết. Miễn là mấy cô đừng làm quá để tui kẹt là được rồi.”

Chi Bảy cà tong thì kinh nghiệm đã xương máu:

“Đừng có tin. Tao biểu tụi bây đừng có tin. Coi cái hàm răng nó đã vỗ mà môi thì tím ngắt như thịt trâu. Tướng đó không”xài” được.”

Chị Bảy cà tong nói đúng. Hắn vừa về có mấy tháng. Một buổi trưa, công an thành đi tới sáu bảy xe láng cóng xuống, vây bắt “ông lớn” đang chiếm mấy căn phòng trên dãy phố lầu gần góc đường, cạnh một hãng xe hơi hồi truớc Pháp đang xây bỏ dỡ. Bữa đó, y hệt cảnh chiến trường. Công an vây bên ngoài, án ngữ cầu thang, mà bên trên, vợ con “ông lớn” la khóc như bị ai cắt tiết. Họ còn ném đồ ra chống đối nữa kìa. Ôi thôi, dân bụi, dân buôn bán, hàng phố bu đông nghẹt, phường phải “điều” toàn bộ công an vô , bắn mấy phát chỉ thiên mới nới rộng vòng người để các viên chức làm việc. Chống trả dữ dội nhưng “nhằm nhò” gì với công an. Công an có quá nhiều kinh nghiệm lắm. Bắn súng thị uy, rồi phá cửa. Con Lê thấy “ông Lớn” bị dẫn ra xe, không còng tay. Và chiếc xe sập cửa chạy như đi ăn cướp. Hai chiếc hộ tống theo, con mấy chiếc xe còn lại nằm chờ. Công an khiêng không biết bao nhiêu thùng hàng, đồ đạc từ trên dãy lầu xuống. Bà lớn và các “công tử” chống đối ghê quá. Bà Lớn vừa khóc vừa la:

“Tiên nhân chúng mày. Chồng tao có công ơn với cách mạng mà chúng mày cũng vu khống làm hại. Chúng mày đã ăn ngập mặt ngập mũi còn đổ oan cho chồng tao. Ới nhà nước ơi, ới bác ơi, đảng ơi, ra mà coi đây, chúng nó vu oan giá họa. Ối nhà nước ơi, sao ăn cháo đá bát...”

“Bà có im đi không? Liệu hồn bà bị bắt luôn về tội phỉ báng nhà nước...”

“Ối nhà nước ơi, ối đảng ơi, bác ơi. Sao đầy những oan với ức. Ối bác ơi, ối nhân dân ơi...”

“Ơi. Ới. Ơi...ơi...”

Nhân dân được gọi là lên tiếng liền. Lại bọn bụi đời, băng thằng Lai Phá, đồng loạt kêu “ơi” rầm lên. Nhưng không ai đủ sức cười ngoài bọn chúng nó. Người con trai lớn đỡ mẹ:

“Thôi bu. Việc đâu còn đó, cấp trên còn xét xử...”

Bà già rên:

“Bao giờ? Bao giờ mới xét xử? Mà của một đời đã bị “ăn cướp” sạch sành sanh. Hỏi ai, úi giời, đi hỏi quân ăn cướp à?”

Mặc kệ, công an vẫn điềm nhiên lục lọi, khuân vác. Đến bốn năm tiếng đồng hồ sau, khi đoàn xe đã bỏ đi thì bà già cũng đã khản cả cổ không kêu nổi nữa.

. . .

Kỳ tới, trích đoạn 69: Bẩy Cà Tong Quyết Tâm

NHÃ CA

(Trích Đường Tự Do Saigon)

-------------------------------------

Đường Tự Do Saigon *

Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí

Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500
Post Reply